Thầy giáo thực tập đẹp trai
Chương 4 (tiếp theo)
Bé Thơ đột nhiên để ý đến cái bọc Hoài Trông cầm trên tay, đôi mắt thoáng chốc sáng rực lên như một con mèo hoang nhìn thấy con mồi. Cô hành động trước nói sau, đưa tay một phát giật lấy cái bọc để ở trước mặt ngắm nghía, sau đó hỏi: “Con chuột này cậu lấy ở đâu ra thế?”
“Của Đức Hải.” Hoài Trông có thể phảng phất thấy được ý nghĩ tà ác đang lập lờ trong đầu óc ma nữ của Bé Thơ. Hai người chơi chung với nhau từ tấm bé cho nên cậu quá hiểu con người của đối phương.
Quả đúng như những gì cậu nghĩ, Bé Thơ gật gù khoái chí: “Ha ha, đang có một kế hoạch mới, có muốn chơi cùng không?” Nội dung của câu hỏi này là muốn rủ rê người khác tham gia, nhưng thực chất chính là một thông báo bắt buộc phải tham gia.
Giờ ra chơi, ba người lén lén lút lút ở đằng sau nhà vệ sinh của giáo viên nam. Bé Thơ cẩn thận phân công nhiệm vụ: “Đức Hải, cậu ra đằng trước canh ông mặt lạnh. Thấy ông ấy tới thì ra hiệu với bọn này.”
“Tại sao phải là tớ?” Đức Hải không mấy cam tâm.
“Bây giờ cậu có hai lựa chọn, hoặc là làm, hoặc là chết ngay tại chỗ. Cậu…”
Cô còn chưa nói xong thì Đức Hải đã đi ra đằng trước rồi. Cô nhìn Hoài Trông đang đứng dựa lưng vào tường: “Bây giờ là thời điểm gì rồi chứ! Tập trung chuyên môn cho tớ.”
Hoài Trông đưa tay với theo cuốn tập đã bị Bé Thơ giật lấy: “Trả cho tớ. Tớ vẫn còn chưa thuộc. Chuyện này cậu với Đức Hải làm là được rồi, tớ chỉ đứng cạnh cổ vũ thôi.”
“Cậu không nhớ mối hận của ba chúng ta sao?” Trong giọng nói của Bé Thơ có chút lửa hận.
Quay về một tháng trước, khi tiếng trống vào học đã vang lên được hơn năm phút, có ba đứa học sinh gấp gáp chạy đến trước cổng trường. Người nữ sinh duy nhất trong đám chính là Bé Thơ năn nỉ chú bảo vệ, ngữ điệu vô cùng khẩn thiết: “Bác bảo vệ ơi bác bảo vệ, có thể mở cổng cho bọn cháu vào không? Bọn cháu…”
Bé Thơ còn định nói gì đó thì bác bảo vệ đã ngắt lời, giọng nói và gương mặt không mấy thiện cảm: “Bọn học trò các anh chị cứ đi trễ lại bày ra giọng năn nỉ để được vào học. Nếu ai cũng nhân từ tha cho mấy anh chị thì còn gì là kỉ cương trường học? Mấy anh chị đã lớn như vậy rồi, có cái não mà không biết dùng sao? Không biết khái niệm về thời gian à? Sau này làm được chuyện gì đây?”
“Có cần phải nói nặng vậy không chú?” Bé Thơ không kiềm chế được khi nghe mấy lời này, đang định cãi lại thì Hoài Trông cản lại: “Đừng nóng nảy.” Nói xong quay sang bác bảo vệ, lịch sự và lễ phép nói: “Tụi con đi trễ là vì xe của một bạn bị hư dọc đường. Cũng mới có năm phút, bác cho con vào đi ạ, tụi con cảm ơn bác nhiều lắm. Hôm nay tụi con còn có bài kiểm tra.”
“Ngày nào học sinh tụi bây cũng viện mấy cái lí do như vậy, nghe phát chán.” Nói xong còn cố tình đóng cổng lại thật chắc. Sau đó ông lấy điện thoại ra gọi cho giáo viên trực trường. Kết quả cả đám bị phạt làm tờ kiểm điểm, nhặt rác sân trường và báo cho phụ huynh biết.
Hoài Trông nhớ lại chuyện hôm đó, trong lòng Hoài Trông cũng có chút tức giận: “Cái ông mặt lạnh đó quả là đáng ghét, quá cứng nhắc không chịu nghe chúng ta giải thích. Chúng ta phải ra tay nghĩa hiệp, thay mặt mọi người trong trường cho ông ta một bài học.”
Nói xong cả hai đứng ở sau tường nhà vệ sinh, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Đức Hải ở đằng xa, trong lòng không khỏi sốt ruột. Mãi cho đến khi tiếng trống vào học vang lên inh ỏi cũng chẳng động tĩnh gì.
Cả đám mang theo thất vọng tràn trề trở về lớp.
“Bé Thơ, cậu có chắc là ông ta hay đi vệ sinh vào giờ ra chơi không?” Hoài Trông hỏi.
Bé Thơ đảm bảo: “Chắc.”
Đức Hải: “Sao cậu biết được chứ? Cậu theo dõi người ta à? Cậu thật biến thái. Hơn nữa sao cậu biết ông ấy sợ chuột? Cũng thật lạ, nhìn ông mặt lạnh kia ngầu như vậy mà cũng sợ chuột.”
“Chẳng phải muốn chiến thắng kẻ thù thì phải nắm chắc thông tin của kẻ thù sao?” Hai người kia gật đầu đồng ý với câu nói này, Bé Thơ nói tiếp: “Tớ theo dõi ông ta kể từ cái ngày đó. Ban đầu tớ cũng cảm thấy lạ. Có thể ông ấy là gay.”
“Ông ta đã có vợ và hai đứa con!!”
“Vậy là song tính.”
“Có khả năng đó không?”
“Sao chúng ta không đợi giờ ăn trưa đem con chuột giả này bỏ vào phần cơm của ông ta đi. Ông ta nhất định không dám ăn cơm nữa, từ từ kiệt sức và rời khỏi thế giới rộng lớn này.” Là ý tưởng của Hoài Trông.
“Chỉ e rằng thế giới âm phủ cũng không muốn chứa ông ta.”
Đức Hải nhanh chóng bình luận: “Chỉ e rằng chúng ta còn chưa kịp thực hiện đã bị bắt lên phònh giáo viên uống trà thượng hạng rồi.”
Bé Thơ dừng lại, tay trái làm thành nắm đấm để ở trước mặt: “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Tớ không tin ông ta ngoài sợ chuột ra không còn điểm yếu nào. Trả con chuột cho cậu.”
Hoài Trông đưa tay ra lấy.
“Cậu lấy ở đâu ra con chuột này vậy?” Bé Thơ hỏi Đức Hải. Đức Hải nhún nhún vai: “Lúc sáng khi đi vệ sinh tớ thấy nó chết ở trước cửa phòng vệ sinh.”
Hoài Trông cười khúc khích, đưa con chuột lên cao, lắc qua lắc lại: “Cậu nói chuyện cũng thật khôi hài. Chuột giả thì làm sao chết được. Tớ đã chỉnh cách dùng từ của cậu bao nhiêu lần rồi? Cậu ngốc thật.”
Bé Thơ ngạc nhiên: “Chuột giả? Có lầm không?”
Đức Hải lại nhún nhún vai: “Cũng hết cách. Cậu ấy cho rằng đây là đồ giả.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!