Thay Lời Vong Linh
Chương 13: Thôn hòa bình 4
“Đại sư, cô đừng nói đùa như vậy…” La Tam cười gượng hai tiếng, ánh mắt lại ngó vào trong phòng, thấy nắp rương gỗ đã đóng kín lại, nhưng rõ ràng lúc trước đã để chút quần áo thò ra chặn thành một khe hở, không thể nào tự nhiên khép lại, nói cách khác cô ta đã phát hiện ra rồi.
La Tam trong lòng xẹt qua một ý niệm, tầm mắt nhìn chằm chằm Thích An, cắn răng nghĩ: Nghe giọng nói thì cô ta vẫn còn trẻ, thần thái đôi mắt cũng sạch sẽ giống như một học sinh chưa trải qua mài giũa, có lẽ thật sự là còn nhỏ. Như vậy… có muốn sử dụng sức mạnh không? Đây là cơ hội duy nhất!
La Tam yên lặng hít một hơi, trong lòng không ngừng tự nhủ: Một trăm vạn, một trăm vạn, một trăm vạn… Ba chữ này cho anh ta động lực vô hạn, cơ bắp trên mặt không khống chế nổi mà run rẩy, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Thích An nhìn chuyển biến của anh ta, con dao cạo lông mày nắm trong tay nhẹ nhàng mở ra. Khi La Tam kêu to nhào tới, cô một bên lắc mình tránh né, một bên dùng lưỡi dao cắt qua đầu ngón tay.
Tùy Uyên ánh mắt lãnh liệt, nhanh chóng cầm tay Thích An, cũng dùng lực túm cô kéo sang bên phải.
Còn trong mắt La Tam thì bên tay trái Thích An từ giữa không khí bỗng xuất hiện một bàn tay của đàn ông, hơn nữa còn nhanh chóng sinh trưởng dọc theo cánh tay. Anh ta ngẩn người, ngay sau đó hồi tưởng lần trước Thích An live stream…
Nơi này thật sự có một con quỷ…
La Tam chỉ kịp nghĩ tới đây, Tùy Uyên cả người đã biến thành thực thể. Giây tiếp theo anh tung chân đá thẳng vào sườn mặt trái La Tam, đối phương hét thảm một tiếng bay ngược ra ngoài dính lên vách tường, lại từ vách tường chảy xuống, giãy giãy vài cái không thể đứng lên nổi.
Một chiêu chế địch!
Thích An dựng thẳng ngón cái với Tùy Uyên: “Anh đánh đẹp lắm!”
Hắn ra vẻ khinh thường hừ nhẹ, nhướng mày: “Phế vật như vậy, dù có một trăm tên cũng không đáng để sợ hãi!”
Lúc này truyền đến tiếng nói chuyện của mẹ La: “Con trai à, các con có chuyện gì thế?” Nghe tiếng động là đang đi về hướng này.
Thích An vội vàng chạy tới đóng cửa phòng, mà Tùy Uyên cũng thực nhạy bén, anh bước đến chỗ La Tam dẫm một chân lên ngực anh ta, khom lưng thấp giọng đe dọa: “Đuổi bà ta đi, nếu không bản tướng quân lập tức giết ngươi!”
Tùy Uyên khác với những người trẻ tuổi bây giờ, trên người anh có một loại sát phạt trải qua sa trường máu tanh mới có. Anh đã từng chân chính giết người, hơn nữa người chết dưới tay chỉ sợ nhiều tới mức chính anh còn không đếm được. Khi anh phóng ra loại sát khí này, thậm chí không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt đã khiến đối phương run bần bật.
La Tam giống như một đứa bé bị dọa phát khóc, không chỉ vì hơi thở nguy hiểm trên người Tùy Uyên, mà còn vì anh là một con quỷ. Gặp quỷ mà không dấm đài là giỏi lắm rồi!
Thích an khóa cửa quay lại thấy một màn như vậy.
Tùy Uyên ngẩng đầu liếc cô, biểu tình thoạt nhìn có chút đắc ý.
Khi mẹ La lại đây gõ cửa, La Tam không thể không nuốt nước mắt nghẹn ra một câu: “Mẹ, không có gì đâu, bọn con đang nói chuyện. Mẹ cứ ăn cơm đi, đừng lo cho bọn con.”
Mẹ La vẫn duỗi tay muốn đẩy cửa, nghe được động tĩnh La Tam vội vàng hét lên: “Đã bảo không có việc gì rồi! Mẹ đừng quấy rầy bọn con nữa!”
Bà ở ngoài cửa sửng sốt, tiếp theo giống như đoán được gì đó mà phát ra một tràng cười kì quái, vui tươi hớn hở rời đi.
Thích An thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới quay lại liền nghe Tùy Uyên hỏi: “Bà ấy vì sao cười?”
“…” Thích An: “Chờ anh trưởng thành sẽ biết.”
Thích Uyên nhíu mày: “Bản tướng quân năm đó khi chết đã 24 tuổi.”
Thích An đỡ trán, không thèm nói với anh nữa, đến trước mặt La Tam thấp giọng: “Anh tự mình nói rõ một năm một mười hay để chúng tôi dùng chút thủ đoạn mới chịu nói đây?”
La Tam khóc không ngừng được, một lúc sau mới nói: “Tôi… tôi nói… đừng giết tôi… Trong thôn có việc ma quái đúng là thật, tôi ngay từ đầu cũng chỉ muốn thử mời, nếu cô đến thật tôi lại nghĩ cách chụp lại hình cô rồi live stream cọ nhiệt. Nhưng mà… hôm nay sáng sớm có người liên hệ với tôi…”
Anh ta cẩn thận ngó Tùy Uyên, nuốt nước miếng nói tiếp: “Người đó nói với tôi, chỉ cần tôi chụp rõ được chính diện mặt cô sẽ trả tôi một trăm vạn, hơn nữa còn đưa tôi trước mười vạn đặt cọc. Tôi nhìn thấy nhiều tiền như vậy cho nên… Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi sẽ không làm vậy nữa đâu, tôi sẽ đưa mười vạn kia cho hai người mà! Cầu xin hai người đừng thương tổn tôi và người nhà của tôi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Tùy Uyên lúc này mới thu chân áp trên người La Tam, quay đầu nhìn Thích An: “Bản tướng quân đã sớm đoán được, nữ tử hung dữ như ngươi nhất định có kẻ thù.”
Thích An nghiến răng: “Anh ngốc hay gì, tôi đây một…”
Cô nuốt hai chữ “Sinh viên” lại, tiếp theo nói: “Nếu người đó thật sự có thù oán với tôi, như vậy đã sớm biết tôi là ai cũng biết mặt tôi luôn, cần gì phải dùng nhiều tiền vậy sai người chụp lén mặt tôi? Hiển nhiên người này không phải vì bản thân tôi mà tới.”
Tùy Uyên hừ một tiếng: “Thử ngươi thôi. Bản tướng quân nếu chuyện đó còn không hiểu, há có bản lĩnh ra trận giết địch?”
Anh nói xong liếc La Tam: “Nơi này không nên ở lâu.”
Thích An cũng hiểu điểm này. Nếu đối phương có thể tìm ra La Tam đã nói lên hắn biết cô ở chỗ này. Một kẻ nguyện ý dùng rất nhiều tiền để mua một bức ảnh chụp rõ mặt của cô… chỉ sợ chẳng thể nào có ý tốt.
Cô nhìn La Tam, trầm giọng hỏi: “Nói, người đó làm sao biết anh hẹn tôi tới đây? Anh có nói với ai hay không?”
La Tam vội vàng nói: “Có… có nói… tôi nói trên một diễn đàn. Tối hôm qua tôi đăng bài quảng cáo cho phòng live stream của tôi. Lúc ấy tôi còn định dựa vào quay lén cô kiếm ít tiền, nên đăng lên để kiếm tương tác…” Anh ta chột dạ, nhỏ tiếng rất nhiều: “Nhưng mà sáng sớm nay tôi nhận được điện thoại lại không muốn live stream nữa, định quay video bán cho người kia.”
Thích An hồi tưởng biểu hiện của La Tam lúc cô mở live stream, lúc ấy cô không để trong lòng, nhưng giờ nghĩ lại lúc đó cách anh ta nói chuyện giống như đã từng làm live stream. Hiện tại anh ta có lẽ không nói dối, bởi vì không cần nữa.
Thích An lại hỏi: “Số điện thoại của người kia đâu? Nếu hắn ta muốn mua ảnh chụp chắc chắn phải để lại cách thức liên lại chứ?”
La Tam liên tục lắc đầu: “Không không không, không có. Cuộc gọi kia không hiển thị số điện thoại, người đó còn dùng máy biến âm. Hắn ta cũng nói ba ngày sau sẽ chủ động liên lạc, tôi không cần tìm. Tôi nói thật mà, nếu hai người không tin, bây giờ tôi có thể chuyển khoản cho cô mười vạn tệ đó!”
Thích An chưa nói gì, Tùy Uyên đã hỏi cô: “Mười vạn tệ là bao nhiêu? Có thể mua nhiều đồ ăn ngon không?”
“…” Thích An: “Nhớ cái xe sáng nay tôi ngồi không? Ít nhất cũng có thể mua đầy ba đến năm cái xe đó đó?”
Tùy Uyên hai mắt sáng ngời, quay đầu nhìn La Tam: “Lập tức chuyển cho bản tướng quân!”
La Tam sợ tới mức cả người run lên, run rẩy vươn tay về phía Thích An: “Di động của tôi?”
Thích An lấy ra di động của anh ta, không đưa lại mà hỏi: “Mật khẩu?”
La Tam đọc một dãy số, cô mở khóa quả nhiên thấy đang tạm dừng trong ứng dụng quay video. Cô thầm cảm thấy may mắn cuộc điện thoại kia sáng nay mới gọi đến, nếu không La Tam có đầy đủ thời gian mua camera mini thì dù Tùy Uyên có mắt sắc hơn nữa cũng không phát hiện ra được. Tuy trong video cũng chưa quay được mặt cô, cô vẫn xóa video đi, sau đó mới mở app live stream dùng tài khoản La Tam vào phòng của cô mở giao diện tặng lễ vật.
La Tam ngồi dưới đất lưng dựa vách tường, muốn xem cô đang làm gì lại không dám đứng dậy xem, thẳng tới lúc nghe Thích An hỏi mật khẩu thanh toán. La Tam tưởng cô muốn chuyển khoản nên đọc mật khẩu, nhưng lại giật mình thấy cô cầm di động của cô, trợn tròn mắt: “Cô… cô định đổi tiền thành lễ vật tặng qua?! Đừng làm vậy, app sẽ trừ một nửa đó!”
Thích An liếc anh ta một cái: “Tôi thích.”
Đừng tưởng cô không biết, anh ta định chờ cô chuyển khoản làm lộ thông tin cá nhân. Cái đó có lẽ không đáng giá một trăm vạn như ảnh chụp nhưng tên kia chắc cũng sẽ vui lòng bỏ ít tiền mua.
Thích An đem tiền đổi thành lễ vật tặng qua phòng live stream của mình, lại soát một lần các loại nhật kí trò chuyện trên tất cả các phần mềm nhưng không thu hoạch được gì. Xem ra anh ta không nói dối, mà kể cả nói dối đi chăng nữa Thích An cũng không có biện pháp nào, cô cũng không thể thật sự giết người được.
Cô ném điện thoại cho La Tam: “Đừng quá đau lòng, tôi còn để lại cho anh một trăm tệ đó, cầm mua kẹo ăn đi.”
Nói xong Thích An liếc Tùy Uyên, Tùy Uyên hiểu ý, cười ha hả theo cô ra cửa, vừa đi vừa nói: “Sau khi về ta muốn ăn sườn kho tàu, còn có mấy thứ hôm nay thấy trên đường hamburger, Coca, cánh gà, hải sản… Đậu hũ Ma Bà chờ lúc nào không có tiền ăn cũng được.”
Thích An: “… Anh thật ra cũng biết cái gì quý cái gì không đấy.”
Sự kiện thần quái ở đây cô không thèm quản nữa, nếu còn ở lại lâu hơn nữa chỉ sợ người kia tự tìm đến. Lỡ như là người vô cùng khó đối phó thì cô còn gặp nguy hiểm hơn so với việc gặp phải quỷ quái.
Thích An mở cửa ra ngoài, Tùy Uyên lập tức trở về vòng cổ. Cô chạy nhanh theo con đường ra khỏi thôn, hơn nữa còn mở phòng live stream ra, lúc này không phải vì săn quỷ mà là làm cho người xem thấy tình huống của cô, lỡ như gặp nguy hiểm còn có người kịp thời giúp cô báo cảnh sát.
Cũng may một đường đi đến cửa thôn không phát sinh việc gì. Thích An vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, thả chậm bước chân lau mồ hôi liền nghe từ xa truyền đến tiếng thét chói tai vang tận mây xanh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!