Thay Lời Vong Linh
Chương 28: Nhà cũ lưu gia 9
Rất nhanh cô đã nghe thấy âm thanh tiểu quỷ gào rống bên ngoài. Thật ra trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thực lực của tiểu quỷ cũng không mạnh, nó lúc giết người mới lợi hại, có thể đốt chín nội tạng người, lúc đối phó đồng loại thì chỉ biết cắn xé. Nữ quỷ bị nó áp chế vì lòng mang áy náy với nó, nhưng Tùy Uyên với nó là không có thù oán gì, hẳn là không đến mức đánh không lại một đứa nhóc con.
Quả nhiên không lâu sau Tùy Uyên đã trở lại. Anh dùng một tay giữ chặt hai cánh tay tiểu quỷ, đem nó nhấc hẳn lên. Thấy tiểu quỷ, nữ quỷ phát ra tiếng kêu sợ hãi, theo bản năng lao ra ngoài.
Tùy Uyên nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay nữ quỷ, trầm giọng: “Chạy cái gì!”
Tiểu quỷ giãy dụa, không ngừng phát ra tiếng kêu gào nghẹn ngào, hai chân dùng sức đá đạp trên đùi anh, nhưng hai tay vẫn như cũ bị Tùy Uyên giữ chặt. Anh cúi đầu liếc mắt nhìn, quát lạnh: “Không được nhúc nhích!”
Tiểu quỷ động tác khựng lại, thế nhưng thật sự không dám động đậy nữa. Tùy Uyên hừ nhẹ, nhìn nữ quỷ nói: “Xin lỗi đi!”
Nữ quỷ sửng sốt, giật lùi về phía sau muốn thoát khỏi kiềm chế của anh, nhưng sức lực của cô ấy trước mặt Tùy Uyên chỉ như một con kiến. Nữ quỷ bắt đầu biến đổi trở nên càng ngày càng khủng bố, càng ngày càng kinh dị, còn cúi đầu cắn anh. Tùy Uyên trước sau không hề thay đổi sắc mặt, chỉ lạnh lùng lặp lại: “Xin lỗi đi.”
Thích An tiến lên hỗ trợ, chịu đựng cảm giác ghê tởm nắm tóc nữ quỷ giật ngược ra sau. Nữ quỷ quay đầu gào rú, một mùi hôi thối ghê tởm đánh úp lại hun cho cô thiếu chút nữa ói tại chỗ.
“Ta nói một lần cuối cùng, xin lỗi.” Tùy Uyên lại mở miệng một lần nữa, cùng với những lời này là sát ý nùng liệt quanh thân.
Tiểu quỷ và nữ quỷ không hẹn mà cùng run rẩy, giống như nhìn thấy gì đó cực kì đáng sợ. Thích An sửng sốt một chút mới phản ứng lại, thường nói đao của đồ tể có thể khắc quỷ, vì đồ tể đã giết rất nhiều sinh linh. Tùy Uyên trước đây là đại tướng quân dẫn binh đánh giặc, sát khí trên người anh tất nhiên làm quỷ sợ hãi.
Nữ quỷ run run chậm rãi quỳ xuống đất, mặt hướng về tiểu quỷ, run lẩy bẩy bắt đầu dập đầu. Từng cái từng cái một, sau ba lần Thích An phát hiện bề ngoài kinh dị của con tiểu quỷ xảy ra biến đổi. Đôi mắt không có tròng trắng trở nên bình thường, làn da cháy đen trên mặt nhạt bớt, những chỗ da bong tróc lộ cả thịt dần mọc ra lớp da.
Khi nữ quỷ dập đầu được tầm mười lần, tiểu quỷ đã khôi phục bộ dáng bình thường, không hề có liên hệ với hai chữ kinh dị nữa. Trên người nó mặc bộ quần áo đầy miếng vá, tóc buộc thành cái đuôi ngựa, mặt không biểu tình nhìn nữ quỷ quỳ gối trước mắt. Lúc nữ quỷ dập đầu một lần nữa, nó mở miệng nói: “Tôi tha thứ cho chị.”
Nữ quỷ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nó. Tiểu quỷ liếc nhìn Tùy Uyên một cái, anh bỏ tay nó ra, nó cất bước đi về phía nữ quỷ, vươn tay sờ khuôn mặt bẩn thỉu thấp giọng: “Bọn họ thật sự xin lỗi chị, tôi tha thứ cho chị, chị cũng đừng hận nữa. Đã qua nhiều năm như vậy, họ cũng đã chết hết rồi.”
Nữ quỷ nhìn nó, bỗng nhiên òa khóc. Thích An thấy bề ngoài cô ấy cũng bắt đầu biến đổi, vội cầm di động mở phòng live stream thử, phát hiện chỗ này đã giống như tầng ảo cảnh đầu tiên có thể live stream liền mở ra. Bây giờ chính là bước cuối cùng, cho khán giả cùng nhau xem chân tướng.
Phòng live stream vừa mở, bình luận ào ào lao tới. Cô không có thời gian xem, chỉ nói: “Chào mọi người, hiện tại là lúc bật mí chân tướng. Những việc phát sinh trước đó tôi sẽ nói cho mọi người sau.”
Trong thời gian cô nói câu đó, nữ quỷ cũng đã thay đổi bộ dáng. Ánh sáng trong tầng hầm đến từ di động của Thích An, trong phòng live stream mọi người nhìn không rõ lắm nhưng cô và Tùy Uyên ở ngoài có thể thấy rõ. Nữ quỷ là một cô gái nhỏ tầm 15 16 tuổi, trên người mặc loại quần áo in hoa lưu hành từ ba mươi năm trước, tóc búi gọn gàng sau đầu, tuy không thể gọi là đại mỹ nhân nhưng cũng là một cô bé sạch sẽ thanh tú. Trên mặt cô ấy vương nước mắt, lần đầu hướng Thích An mở lời: “Cảm ơn mọi người, lúc này rốt cuộc tôi có thể được giải thoát rồi.”
Thích An hỏi: “Có thể kể chân tướng cho chúng tôi được không?”
Cô ấy gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn bé gái bên cạnh nói: “Năm đó tôi 15 tuổi, vì cãi nhau với người nhà, trong cơn tức giận bỏ đi nơi khác làm công…”
Trên ô tô đường dài, cô ấy gặp một người phụ nữ trung niên thân thiện. Bà ta biết cô đang tìm việc làm nên nói mình biết một quản đốc phân xưởng kia muốn tuyển người, hơn nữa tiền lương và đãi ngộ cũng không tồi. Cô gái nghe nói lương cao còn bao ăn ở, công việc cũng chỉ là phân loại sản phẩm khá nhẹ nhàng, không nghĩ nhiều đã đồng ý. Lúc sau cứ như vậy mà bị lừa xuống xe, ở một trấn nhỏ xa lạ bị trói lại bán cho Lưu giá với giá ba trăm tệ.
“Sau đó…” Cô gái biểu tình thống khổ khóc không thành tiếng: “Bọn họ nhốt tôi ở đây, để tôi tiếp khách! Mỗi ngày mỗi ngày đều có những lão già khác nhau từ trên thang đi xuống…”
Mỗi ngày, chỉ cần cô nghe bên trên truyền đến tiếng dọn chăn giường, cô sợ đến mức cả người phát run, những kẻ đó đối với cô làm đủ kiểu tra tấn. Bọn chúng bỏ tiền tới, tuy rằng chỉ là vài đồng tiền, nhưng trong mắt chúng thì là một món lớn, chúng dùng đủ mọi cách lấy lại từ trên người cô.
Có khi là dùng miệng cắn, có khi dùng gậy thọc vào người cô… Có những khi thậm chí…
Sự tra tấn đó cô phải chịu suốt hai năm.
Người Lưu gia luôn luôn xích cô, trong miệng cũng nhét giẻ tránh cho cô tự sát. Cô đã từng thử đập đầu vào tường, chẳng những không chết được còn bị họ lôi ra ngược đãi rất nhiều lần.
Rốt cuộc sau hai năm, cô được như nguyện mà chết.
Nguyên nhân là do không biết từ khi nào cô có thai, ngày hôm đó một lão già đáng khinh tới, không lâu sau cô bắt đầu chảy máu. Người Lưu gia sợ mang cô ra ngoài cô sẽ chạy đi cầu cứu, không mang cô đi sở vệ sinh mà vứt đó mặc kệ tự sinh tự diệt. Bị cầm tù ngược đãi trong thời gian dài thân thể cô đã yếu lắm rồi, sau hai ngày thì không chịu nổi nữa.
Sau khi chết oán khí cực nồng, vào đêm đầu thất cô hồi hồn giết sạch Lưu gia một nhà năm người. Còn vì sao lại giết cả trẻ con, thì một là vì oán hận mờ mắt, hai là vì thật ra cô từng cầu cứu con gái lớn Lưu gia.
Khiến Thích An không ngờ là con tiểu quỷ kia không phải đứa con gái thứ hai, mà là con cả của Lưu gia. Có lẽ vì những năm kia cuộc sống sinh hoạt không tốt, dinh dưỡng không đầy đủ nên vóc dáng nó tương đối nhỏ, bị Thích An tưởng nhầm là đứa thứ hai 5 tuổi.
Cô gái nói, có mấy lần vợ chồng Lưu gia để con cả đưa cơm cho cô, cô cầu cứu nó, nó gật đầu đồng ý rồi, quay đi lại mách với bố mẹ làm cô bị vợ chồng kia hung hăng cho một trận đòn hiểm. Khi đó lòng cô tràn ngập oán hận nó, cho rằng cả nhà Lưu gia không có kẻ nào tốt lành, kể cả hai đứa bé kia hiện giờ chưa làm gì có lỗi với cô, nhưng lớn lên cũng sẽ không trở thành người tốt đẹp gì!
Vì thế cô không buông tha kẻ nào, giết sạch cả nhà Lưu gia.
Nhưng cô gái không biết, thật ra đứa con cả không mách lẻo, là do đứa thứ hai đứng ngoài cửa hầm nghe được vô tình nói lại cho bố mẹ. Thậm chí, nó còn từng thật sự muốn giúp cô.
Trong một lần nó đi trấn trên với mẹ, nhớ kĩ vị trí đồn công an, một mình lén chạy tới báo án. Đáng tiếc không có gì xảy ra, không biết có phải vì cảnh sát không tin một đứa bé thoạt nhìn chỉ có 5 tuổi hay không.
Sau đó nữa, nó nỗ lực biểu hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện, vất vả được bố mẹ đồng ý cho đi học. Nó vô cùng cao hứng, vạn phần chờ mong được đi học. Nhưng ở ngay đêm trước ngày mà nó mong chờ nhất, cô gái hóa thành lệ quỷ giết cả nhà năm người Lưu gia.
Hi vọng của nó tan biến mãi mãi, còn có suy nghĩ cô gái kia lấy oán trả ơn nên sinh oán hận, hồn phách vĩnh viễn lưu lại trong tứ hợp viện cũ nát này. Nhiều năm sau đó, nó nhìn những đứa trẻ lớn lên được đi học, cuộc sống ngày càng tốt, oán khí càng nồng đậm cũng càng thù hận cô gái, ảnh hưởng luôn đến việc nó thù hận những người phụ nữ khác.
Cô gái căm hận đàn ông, nó căm hận phụ nữ, lúc này mới xảy ra những chuyện sau đó.
Toàn bộ chuyện cũ chính là như vậy.
Thích An nghe xong tâm tình phức tạp không biết nên nói cái gì, trái lại phần bình luận vô cùng náo nhiệt, tràn đầy lời lẽ tức giận bất bình mắng vợ chồng Lưu gia, còn có người muốn tới thôn một chuyến tìm những lão già bỏ tiền chà đạp cô gái tính sổ.
“Về sau tôi sẽ không giết người nữa, hai người hãy về đi.”
Cô gái cúi đầu vái Tùy Uyên và Thích An, khi cô ấy ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt Thích An chợt biến đổi.
Cô sửng sốt vài giây mới phản ứng được, đây là chỗ căn nhà ba tầng thô sơ đó!
Hiện tại cô đang đứng trong phòng ở tầng hai, trên đất còn vứt ba lô.
Không ngờ đã trở lại rồi?
Chưa để Thích An nghĩ nhiều, bên ngoài truyền đến tiếng khóc lớn thất thanh của Tiểu Tô. Thích An nhìn thoáng trạng thái hồn thể của Tùy Uyên, chạy ra ngoài cửa. Đi ngang qua phòng cách vách cô thấy Mã ca cũng lao từ trong phòng ra. Hai người nhìn nhau, Mã ca sửng sốt một chút rồi cũng chạy theo cô về phía phòng Tiểu Tô.
Tiểu Tô ngồi quỳ trên mặt đất ôm thì thể Vương Khôn gào khóc. Phía sau truyền đến tiếng chân, Thích An quay đầu nhìn thấy Trần Mặc cũng chạy tới.
Thấy những người khác, thần sắc anh ta hơi lúng túng, mở miệng nói: “Lúc ấy tôi tiến vào một gian tầng hầm, bên trong có một… Khụ, có một cô gái không mặc quần áo. Cô ấy bảo tôi đến giúp mở khóa, tôi do dự thật lâu, vừa nhắm mắt đi qua thì bỗng nhiên quay lại đây rồi.”
Thích An thở phào nhẹ nhõm, không chết người tiếp, thật sự là tốt quá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!