Thay Lời Vong Linh - Chương 9: Sâu xa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Thay Lời Vong Linh


Chương 9: Sâu xa


Thích An đóng cửa, nhìn người đối diện chằm chằm vài giây, mở miệng hỏi: “Anh biết đây là chỗ nào không?”

Mặt anh ta đen thui trầm xuống, môi hơi nhấp, sau một lúc lâu nói: “Nhà xí.”

Thích An “A” một tiếng: “Biết anh còn theo vào? Anh không phải bởi vì rình coi người khác đi wc mới bị đánh chết chứ?”

Tay buông bên người bị nắm chặt thành nắm đấm, đầy mặt anh đều đang viết “Lão tử muốn giết ngươi”, nhưng cuối cùng chỉ từ kẽ răng bật ra một câu: “Bản tướng quân còn có chuyện hỏi ngươi, ngươi nhịn lại đi.”

Thích An: “…”

Không chờ Thích An có ý kiến gì, anh lại hỏi: “Phụ thân ngươi đâu?”

Thích An sửng sốt, nhíu mày: “Không biết, mất tích rồi. Anh biết ông ấy sao?”

“Mất tích?” Anh liếc xéo cô một cái, khinh thường: “Khó trách bản tướng quân lại rơi vào tay một tiểu nha đầu như ngươi.”

Thích An vốn chưa dám khẳng định tên trung nhị* quỷ này từ đâu ra, nghe nói thế là có thể xác định anh và vòng cổ có quan hệ.

*trung nhị aka chunibyo aka hội chứng tuổi dậy thì/hoang tưởng tuổi teen =))))

Nhưng mà tên này nói chuyện đúng là làm người khác khó chịu…

Thích An chịu đựng giận dỗi, hỏi: “Anh rốt cuộc là ai? Làm sao mà biết bố tôi?”

Anh hơi ngẩng cao đầu, cao ngạo hừ nhẹ một tiếng: “Bản tướng quân chính là Hề quốc Đại tướng quân Tùy Uyên, chẳng lẽ phụ thân ngươi chưa từng nói với ngươi?”

Thích An thấy anh cao ngạo như khổng tước vểnh đuôi, trong lòng càng khó chịu, trên mặt lại tươi cười xán lạn: “Đương nhiên có nói qua rồi, nguyên lai ngài đây chính là Tùy Uyên tướng quân đại danh đỉnh đỉnh!”

Thấy anh lộ ra biểu tình vừa lòng, Thích An lại nói: “Bố tôi trước đây có nói với tôi, có một vị Đại tướng quân kia nhìn lén cô nương nhà người ta đi nhà xí, sống sờ sờ bị đánh chết tươi!”

Biểu tình Tùy Uyên cứng đơ, ngay sau nó giận phát cuồng: “Thích gia làm sao lại có một kẻ mặt dày vô sỉ như ngươi! Bản tướng quân…”

Thích An mỉm cười: “Anh lại bản tướng quân một lần nữa xem, tôi sẽ đem Tỏa Hồn Thạch vứt xuống bồn cầu ngâm hai ngày,”

“…” Tùy Uyên khó thở, mặt nghẹn đỏ bừng, vài lần há miệng cũng không nói nổi một chữ, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Bản… Hừ, ta không cùng kẻ thô bỉ như ngươi chấp nhặt!”

Thích An nhịn một chút, vẫn nhịn không nổi mà phụt ra cười.

Để tránh việc ở trong wc lâu quá làm bạn cùng phòng sinh nghi, cô ngừng cười nói: “Đi ra ngoài chờ tôi, rửa mặt xong tôi mang anh đi chỗ nào không người từ từ nói chuyện.”

Tùy Uyên xoay người phiêu ra cửa, thân thể bỗng khựng lại, quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám ra lệnh cho bản tướng quân?”

Thích An chỉ chỉ cái bồn cầu.

Hai mắt sắc bén hung hăng trừng cô, anh giận đến mức lỗ mũi phập phồng thở mạnh, cuối cùng không cam lòng xuyên qua ván cửa đi ra ngoài.

Thích An rửa mặt xong đi ra kí túc xá, mà tên quỷ Tùy Uyên này cũng luôn xụ mặt đi theo sau cô, hơn nữa… anh thực phiền!

“Đó là thứ gì?”

“Đèn đường.”

“Trong tay người đó lại là thứ gì?”

“… Bánh mì.”

“A, cô nương đó lại đang liếm thứ gì? Vật ấy có phải là mỹ vị tuyệt đỉnh hay không, nếu không vì sao nàng ta không cắn nó?”

“Đó là kem ly.”

“Phòng ốc ở nơi này vì sao…”

Thích An: “Đừng hỏi! Hỏi nữa tôi sẽ tự sát!”

Tùy Uyên dừng lại, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Ngươi có huynh đệ tỷ muội cùng chung huyết thống không?”

Thích An hít sâu, không kiên nhẫn hỏi lại: “Không có, làm sao?”

Tùy Uyên vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Vậy ngươi trăm triệu lần không thể tự sát, nếu không huyết mạch Thích gia đoạn tuyệt, bản… ta không thể thoát ra được nữa.”

Thích An: “…”

Đây là ngốc tử ở đâu đến? Giống như Thích gia cùng với anh còn có quan hệ rất sâu xa?

Cô nhẹ nhàng thở dài, uy hiếp: “Trong vòng năm phút đồng hồ, anh mà nói thêm cái gì nữa thì hầm cầu hầu hạ.”

Tùy Uyên nhíu lại mày rậm, có vẻ có chút phẫn nộ nhưng mới hé miệng định nói gì lại vội vàng ngậm lại, khiến cho hai má hơi hơi phồng lên. Thích An liếc xéo anh, khóe miệng hơi trừu… Anh như vậy sao cô lại thấy có chút soái manh?

Một người một quỷ hướng về rừng cây nhỏ phía sau khu dạy học đi tới. Mới qua hai phút, Tùy Uyên nhịn không được bay tới trước mặt cô, chỉ chỉ miệng mình.

Thích An chọn mi: “Anh nói đi.”

“Năm phút đồng hồ là bao lâu?”

Thích An: “…”

Thật vất vả mang theo Tùy Uyên né qua mấy đôi tiểu tình lữ nói chuyện yêu đương, tìm một chỗ hẻo lánh nhất ngồi xuống hỏi chính sự.

Môn lịch sử của Thích An không tốt, tuy từng biết có một quốc gia tên là Hề Quốc nhưng thật sự những cái khác cô hoàn toàn không biết. Cô tìm thử một chút, mới biết thời điểm quốc gia kia tồn tại cách bây giờ đã một ngàn năm.

Nói cách khác… Tùy Uyên là lão quỷ đến từ một ngàn năm trước.

Mà khi anh biết cố quốc diệt vong đã một ngàn năm, chỉ cảm thấy nao nao, sau đó trong mắt đong đầy bi thương: “Hôn quân đứng đầu, mất nước là chuyện trong dự kiến, chỉ đáng thương bá tính cùng các tướng sĩ hăng hái tắm máu trên chiến trường.”

Thích An thấy anh như vậy cũng không nói gì. Chờ anh hòa hoãn lại mới hỏi: “Anh đối với mấy thứ đồ hiện đại này hoàn toàn không biết chút gì, có lẽ ít nhất vài thập niên rồi chưa từng ra ngoài đúng không? Như vậy sao anh biết tôi là người Thích gia? Lại vì sao mà biết bố tôi?”

“Từ khi hồn phách ta lưu lại trong Tỏa Hồn Thạch, ta chưa bao giờ ra, không quen biết phụ thân ngươi.” Ánh mắt Tùy Uyên rơi xuống dây tơ hồng trên cổ cô, nói: “Người mà ta quen là tổ tiên ngươi Thích Thiệu, hắn là một phó tướng dưới trướng bản trướng quân.”

Anh ngẩng đầu nhìn tán lá dày đặc phía trên, từ từ nói: “Năm đó Hề quốc bạo phát một đợt ôn dịch, phạm vi lây lan cực kì rộng lớn, ngay trong hoàng cung cũng có người nhiễm bệnh. Sau có một vị thần y xuất hiện, dâng lên phương thuốc hay, cứu vớt bá tính…”

Lúc sau vì công lao nên thần y được phong làm Viện sử Thái Y Viện, mà vị Viện sử cũ trong lúc ôn dịch không chỉ không có cống hiến mà còn khiến chính mình cũng nhiễm bệnh, bị Hoàng đế giáng cấp trở thành thái y dưới trướng thần y. Vị Viện sử cũ này đương nhiên đối với thần y tràn ngập oán hận, mà lúc ấy Tùy Uyên lại vô cùng thân thiết với thần y, hai người rất nhanh thành hảo hữu chí giao. Viện sử cũ đã ở trong cung nhiều năm, người kết giao cũng nhiều, từ vương công đại thần cho đến cung nữ thái giám, vì thế hắn lợi dụng mạng lưới quan hệ lần lượt bày kế hãm hại thần y. Tùy Uyên vì giúp thần y vài lần nên cũng trở thành cái đinh trong mắt Viện sử cũ.

Một lần cuối cùng, thần y bị vu hãm ở trong thuốc bổ của Hoàng đế bỏ độc dược mãn tính, Tùy Uyên cũng bị vu là đồng lõa. Khi ấy bằng chứng thoạt nhìn vô cùng xác thực, Hoàng đế bạo nộ hạ lệnh xử tử thần y. Còn Tùy Uyên vì từng lập được nhiều chiến công nên được tha mạng, nhưng bị lột bỏ chức quan biếm làm thứ dân.

Trước ngày thần y bị xử tử, bộ hạ trước kia của Tùy Uyên bao gồm cả Thích Thiệu đều biết anh nhất định sẽ cướp pháp trường, bọn họ tìm anh thề sống chết đi theo. Tùy Uyên ngoài mặt đáp ứng, lúc sắp xuất phát lại lừa họ uống rượu trộn lẫn mông hãn dược. Anh một mình ra pháp trường nghĩ cách cứu thần y, vốn đã thành công cứu người ra nhưng khi sắp chạy ra kinh thành, một quan viên luôn bất hòa với anh phái người bắt thê nhi Thích Thiệu buộc anh buông tay chịu trói.

Khi Thích Thiệu chạy vội tới, chỉ thấy trước cổng thành Tùy Uyên cả người cắm đầy vũ tiễn.

Tùy Uyên nói sau khi thần y chết, thi thể bỗng nhiên phát ra kim quang chói mắt, sau một lúc không ngờ lại sống dậy, nhưng lúc đó Tùy Uyên cũng trút hơi thở cuối cùng, chuyện phát sinh sau đó anh không biết, mà không qua bao lâu anh lại nghe được thanh âm của thần y. Thần y nói rằng bởi vì anh là tướng quân, lúc sinh thời sát nghiệt quá nặng, một khi hồn phách vào địa ngục phải chịu một ngàn năm tra tấn, chỉ có lưu lại trong Tỏa Hồn Thạch mới miễn phải chịu khổ.

Từ đó về sau, huyết mạch Thích gia đời đời bảo hộ anh, cho đến khi thời cơ chuyển kiếp thích hợp đến. Nếu Tỏa Hồn Thạch rơi vào tay người ngoài, anh sẽ lập tức hồn phi phách tán, còn nếu người Thích gia mất Tỏa Hồn Thạch cũng sẽ chết oan chết uổng.

Cái gọi là “Bảo hộ” tuy Tùy Uyên không rõ cụ thể như thế nào, nhưng Thích An lại hiểu, hiển nhiên đó chính là việc mà cô đang làm. Cô hoàn thành nhiệm vụ thu thập chấp niệm nhập vào Tỏa Hồn Thạch đó thôi.

Tùy Uyên thở dài: “Bản tướng quân chỉ mộng một giấc ngắn ngủi, không ngờ đã qua ngàn năm. Cho đến hai ngày trước cảm thấy có một cỗ khí dũng mãnh tiến vào cơ thể, mới lần đầu thấy thịnh thế.”

Thích An còn đang suy nghĩ, nghe được câu này hơi sửng sốt, ngay sau đó cả kinh: “Hai ngày trước?! Chẳng lẽ anh ở trong Tỏa Hồn Thạch cũng có thể thấy tình huống bên ngoài?”

Tùy Uyên nhìn cô vẻ mặt vô tội: “Không sai.”

Thích An nghiến răng, từng câu từng chữ rít lên: “Ngọc trụy này, hình như tôi đều nhét ở trong áo.”

“Ồ” Tùy Uyên cho cô một ánh mắt hiểu rõ, khen ngợi: “Yếm của nữ tử hiện nay so với ngàn năm trước đặc biệt hơn nhiều.”

Thích An: “…”

“Tùy Đại tướng quân,” Cô nắm Tỏa Hồn Thạch, mu bàn tay gân xanh nổi lên: “Bản Thích gia muốn giết ngươi!”

Tùy Uyên hừ lạnh: “Bản tướng quân cũng đâu có cố ý nhìn, tại ngươi tự đem Tỏa Hồn Thạch nhét vào trong y phục, sao lại trách ta!”

Lúc này đến phiên Thích An giận đến muốn giết người.

Thấy Thích An vẻ mặt phát điên, Tùy Uyên tiếp tục chọc cô: “Huống hồ cũng chẳng có gì để xem, ngươi không cần để trong lòng.”

“Ha ha.” Thích An ngứa răng: “Chờ lúc về tôi lấy tất thối mười ngày không giặt bọc cục đá này lại!”

Tùy Uyên: “…”

Anh thấy Thích An quả nhiên đứng dậy bỏ đi, trong lòng kinh hãi đuổi theo, nghẹn nửa ngày cũng nghẹn không ra nổi câu chịu thua.

“Ta chỉ muốn chọc ngươi thôi, lúc ngươi bỏ Tỏa Hồn Thạch vào ta đều nhắm mắt lại. Bản tướng quân làm người đoan chính, về sau cũng nhất định sẽ không nhìn lén ngươi. Cái tất kia…”

Thích An dừng bước, dùng ánh mắt nhìn ngốc tử xem anh: “Anh cho rằng tôi có đôi tất mười ngày không giặt thật sao?”

Tùy Uyên lúc này mới nhẹ thở ra, ho khan hai tiếng, vừa đi theo cô vừa nói: “Nếu chuyện này đã xong, ta còn có một chuyện cần hỏi nữa.”

Thích An nheo mắt: “Anh lại muốn làm gì?”

Tùy Uyên chỉ nữ sinh cách đó không xa: “Kem ly… ăn ngon không?”

Thích An buồn cười: “Anh một lão quỷ ngàn năm, đưa anh đồ ăn anh có thể ăn hay sao?”

Anh cúi đầu nhìn thân thể bán trong suốt của mình, bất đắc dĩ: “Thôi, đi thôi.”

Thích An đi tiếp, hai giây sau lại nghe anh nói một câu: “Máu của ngươi hình như có thể làm cho hồn phách hiện hình?”

Thích An vấp một cái, vừa định quay đầu lại thấy Tùy Uyên xuyên qua người cô bay đến phía trước, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

“…” Thích An trầm mặc một lúc, nói: “Đừng có mơ đồ sắc quỷ! Tôi ăn no rỗi việc mới tự làm mình bị thương để anh ăn kem ly! Đến phòng ngủ rồi, anh mau vào Tỏa Hồn Thạch đi!”

Tùy Uyên nhíu mày: “Tại sao? Trong đó một mảnh hỗn độn, ta không thích.”

Thích An cười nheo nheo đôi mắt: “Được thôi, nếu tôi trở về vừa lúc có bạn cùng phòng đang thay đồ, tôi sẽ ném anh vào trong giày thối. Trong đó khẳng định không hỗn độn, chắc chắn anh sẽ thích!”

Tùy Uyên: “… Bản tướng quân vào là được chứ gì, Thích gia sao lại có nữ nhân hung ác âm hiểm như ngươi chứ?”

Anh nói xong lập tức biến mất.

Thích An đau đầu đem vòng cổ tháo xuống nhét túi quần.

– ——————

Lúc này, trong nhà giam, Lý Triết bị người thô lỗ đẩy mạnh vào buồng giam. Trong buồng giam mấy phạm nhân thấy có người mới, sôi nổi đem ánh mắt bất thiện đặt trên người hắn.

Lý Triết thở cũng không dám thở mạnh, vùi đầu trước ngực rụt rè đi tới một góc phòng ngồi xuống.

Lúc này ngồi ở góc khác một tên đàn ông dáng người cao to hướng hắn huýt sao, cười tà ác nói: “Da mịn thịt mềm, lão tử thích.”

Hắn vừa nói dứt, những phạm nhân khác như được nhận lệnh bỗng nhiên như ong vỡ tổ tràn về phía Lý Triết. Lý Triết hoảng sợ, vội vã gào to cầu cứu, nhưng chưa kịp phát ra tiếng đã bị một bàn tay tanh tưởi của một phạm nhân bịt kín. Mùi tanh xộc lên đầu, Lý Triết suýt nữa bị mùi làm ngất xỉu.

Ngay sau đó hắn cảm thấy có người lột quần hắn…

– ——————

Lúc Thích An về phòng nghe thấy ba người bạn cùng phòng đang tám vụ Nhạc Tiếu Tiếu. Lý Triết cùng Vương Hiểu Dư đều bị bắt, từ lời khai của Lý Triết tối hôm qua lực lượng cảnh sát thức trắng đêm hành động, tạm thời đã bắt gọn được hai sòng bạc cùng một điểm chế ma túy tổng hợp. Sau đó bọn họ còn tiếp tục tra xét, chuyện này không thể một hai ngày là xong.

Thích An nhìn thời gian, thấy sắp đến 11 giờ vội mở di động tìm phần mềm live stream. Phần mềm này tên là “Live stream 0 giờ”, lúc cô bấm vào trên màn hình giao diện đã tự động điền sẵn một tài khoản và dãy mật khẩu xa lạ.

Cô đăng nhập, tìm được phòng của mình liền thấy thông tin thuộc về chủ phòng hiện ra. Bên trên ghi nick name “Thời Khắc” của cô, còn cả số fans, không ngờ đã lên tới ba vạn người!

Nhưng phòng của cô với Nhạc Tiếu Tiếu hình như có khác nhau, cô không có số thẻ ngân hàng với linh tinh các loại thông tin chứng minh thân phận, chỉ có một công năng “Quà tặng”. Lúc cô bấm xem kinh ngạc phát hiện bên trong có hơn ba ngàn tệ.

Góc trên bên phải có thuyết minh, cô nhìn một chút mới hiểu đó là lễ vật của người xem gửi. Tuy hôm nay cô không live stream nhưng chỉ cần người xem muốn lúc nào cũng có thể tặng lễ vật. Xem ra làm live stream đúng là kiếm thật, một tháng cô đi làm thêm cũng không được nhiều vậy đâu… Nhưng mà sao lễ vật của cô không bị app lấy phần trăm?

Thích An lại thử thử chút, phát hiện chỉ cần có người tặng lễ vật tiền sẽ lập tức vào tài khoản của cô. Có lẽ cũng giống như việc người thần bí kia nói không ai tra được thân phận thực sự của cô.

Thấy 99+ tin tức chưa đọc, dù sao cũng không có việc gì làm, Thích An bò lên giường mình mở xem từng cái một, miễn cho bạn cùng phòng lỡ thấy màn hình điện thoại của cô.

Ba người bạn cùng phòng đang ngồi dưới nói chuyện phiếm thấy vậy hồ nghi liếc cô. Lý Duyệt cau mày, quan tâm hỏi: “Tiểu An, có phải gần đây cậu xảy ra chuyện gì không? Nếu có gì khó xử nhất định phải nói với bọn mình, bọn mình chắc chắn sẽ giúp cậu.”

Quách Tiểu Mẫn cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, cậu hôm qua mưa to thế còn vội vàng chạy ra ngoài, sáng nay lại đột nhiên la sợ hãi, cũng chẳng nói với bọn mình cái gì, có phải gặp khó khăn gì lớn lắm không?”

Một bạn cùng phòng khác Viên Đan Đan cũng nói: “Nếu là thiếu tiền mình có thể cho cậu mượn, khi nào có tiền trả mình cũng được.”

Viên Đan Đan nhà cũng rất khá giả, mà điều kiện nhà Thích An không tốt ba người họ cũng biết. Nhưng không giống bạn cùng phòng của Nhạc Tiếu Tiếu, ba người họ cũng chẳng vì cô khó khăn mà khi dễ cô, ngược lại còn chiếu cố tâm tình cô, cùng nhau đi chơi tuyệt không bao giờ đi mấy chỗ sang trọng hoang phí.

Chẳng qua Thích An không nghĩ tới cô hai ngày nay khác thường đã khiến họ quan tâm tới vậy. Cô vội vã lắc đầu: “Không có, mình không có việc gì đâu. Chỉ là hai ngày nay chạy khắp nơi tìm chỗ làm thêm lúc nghỉ hè nên mệt chút. Mấy cậu đừng lo lắng, mình rất tốt mà, cơm trưa hôm nay còn có thể ăn ba bát!”

Ba người nhìn nhau một chút, xem biểu tình giống như không tin tưởng lời Thích An nói lắm. Trong lòng họ rõ ràng là Thích An gặp chuyện gì nhưng không chịu nói cùng họ. Ba người ăn ý không tiếp tục hỏi nữa, Quách Tiểu Mẫn chuyển đề tài: “Đúng rồi, chủ bá phòng live stream tối hôm qua kia sáng nay đã mở phòng rồi đấy, mấy cậu có biết chưa? Mình còn gửi cô ấy lễ vật mười tệ đó!”

Viên Đan Đan nói: “Đương nhiên có biết rồi! Mình cảm thấy cô ấy lợi hại chết đi được, nick name cũng là Thời Khắc nghe thật oách, không phải có câu thiện ác có báo, không phải không báo mà là chưa tới lúc báo sao? Cái tên này thật là quá có thâm ý!”

Thích An nhấp môi, mặt đỏ mà xem tin nhắn gửi tới.

Nội dung tin nhắn gần hết cũng giống nhau, không phải khen cô chính là xin bái sư. Thích An đều không đọc kĩ mà lướt lướt qua, thẳng đến một tin nhắn khác lạ gửi đến từ một nick name là “Tôi Thích Bánh Dứa”, nội dung là:

[Xin chào chủ bá, tối hôm qua tôi xem ngài live stream, biết ngài là một cao nhân có đạo hạnh chân chính cho nên muốn mời ngài giúp đỡ, sau khi xong việc tôi nguyện ý trả thù lao cho ngài. Dù ngài có định nhận hay không tôi nghĩ cũng nên nói qua một chút tình huống. Chuyện là như vậy, sự việc xảy ra ở quê tôi, cách thành phố Y không đến hai giờ đi xe, thôn Hòa Bình…]

Anh ta viết rất dài, trong đó không ít lời linh tinh, Thích An sửa sang lại một chút, sự việc đại khái là từ năm trước thôn họ bắt đầu bị chết ít gà vịt linh tinh, năm ngoái thì diễn biến thành chết lợn trâu mấy loại gia súc lớn, mà đến năm nay đã bắt đầu chết người.

Anh ta nói năm nay đã chết ba người, mà cách chết đều rất kì quái. Một người làm việc ngoài ruộng lúc vào rừng cây để đi vệ sinh thì chết ở trong đó. Một người rõ ràng là đi về hướng đông nhưng lại phát hiện chết ở hồ nước phía tây. Còn người cuối cùng ở nhà nấu cơm nhưng lại bị bếp thiêu chết! Quỷ dị nhất là lửa chỉ thiêu người đó, đồ đạc phòng bếp hoàn toàn không bị gì. Người đó cũng nói tình huống cụ thể phải xem hiện trường mới rõ.

Thích An buông di động dựa vào gối do dự.

Nhiệm vụ tháng này đã hoàn thành, kì thật không cần phải đi xen vào mấy chuyện này. Nhưng loại nhiệm vụ tự mình nhận được này có lẽ so ra mức độ khó khăn sẽ thấp hơn người thần bí kia cho thì sao?

Làm nhiệm vụ nhiều là có thể tích lũy nhiều kinh nghiệm, lại còn có thể trừ hao nhiệm vụ về sau, thừa dịp còn trẻ làm nhiều chút chứ không tương lai 50 60 tuổi còn lặn lội đường xa tìm quỷ hay gì?

Nghĩ đến cảnh một bà cụ bước tập tễnh dắt quỷ đi bắt hung thủ… Thích An liền muốn ném bay Tùy Uyên trong túi.

Nhưng mà hình như ném Tỏa Hồn Thạch cô cũng sẽ chết?

Thích An thở dài, cầm di động mở tin nhắn, hai ngón tay bay nhanh nhắn tin chuyển cho đối phương.

[Ngày 26 tôi có thể qua, trước cho tôi địa chỉ cụ thể đi.]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN