Thầy Ơi, Em Ghét Thầy - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Thầy Ơi, Em Ghét Thầy


Chương 9


Ngoại truyện 1

Anh Chu của Đản Đản

Thành phố A, giữa hè.

Sau khi cơn mưa xối xả đánh xuống, trời
chiều tối tương đối mát mẻ hơn, Chu Đạm Đạm mở cửa thủy tinh trên sân thượng,
chuyển cái xích đu làm bằng mây cuối tuần trước mới giật dây Chu Dật mua về nhà
ra để ngoài sân, ngồi xếp bằng trên đó, thần thanh khí sảng hít thở không khí
trong lành, lười biếng quan sát mấy cảnh mèo nhào về phía chó săn trong công
viên đối diện.

Mặt trời chiều, cỏ xanh, mèo con, ghế
mây, một cảm xúc mãnh liệt của ngày mùa hè nha!!!

Hử… Hình như còn thiếu một vật gì đó.

Đồng chí Tiểu Chu vội vàng lấy điện thoại
di động ra.

Chu Dật đang trên đường lái xe về nhà, bởi
vì mấy đoàn xe đám cưới liên tiếp vốn không thông thuận trên đường mà chắn đến
rối tinh rối mù.

Anh không khỏi thở dài, điện thoại di động
ở bên cạnh liền vang lên.

Nhìn thông báo tên người gọi điện, mặt
Chu Dật hiện lên ý cười mơ hồ.

“Anh gần…”

“Em muốn ăn dưa hấu!” Nói chưa dứt lời
đã bị không để ý đến.

Dưa hấu?

Thầy Chu của chúng ta nhướng mày, lập tức
bắt đầu suy nghĩ về nơi nào gần đây mua được dưa hấu.

Nhưng ngoài miệng vẫn nguy hiểm hỏi cô
nàng: “Anh đang bị kẹt xe ở trên đường, làm sao mua dưa hấu cho em đây?”

“A… Đối diện khu chúng ta ở có cửa hàng
hoa quả, bà chủ kia lần nào cũng khen diện mạo anh đẹp trai đó, dù sao lúc anh
về tiện đường mua một quả đi.” Đạm Đạm lấy lòng xin anh.

Chu Dật nhướng mắt chuẩn bị đồng ý, đột
nhiên nhớ tới Chu Đạm Đạm, người này ở nhà ngủ một ngày đêm, hành vi đáng xấu hổ
này quả thực là không thể tha thứ!

Vì vậy thì thầm nói với một người nào đó
rằng: “Muốn mua thì cũng được thôi, nhưng em chịu trách nhiệm ra cửa xách về.”

“…Hớ.” Người nào đó vô sỉ không muốn hoạt
động.

Chu Dật nghe thấy bên kia im lặng, liền
hiểu ý, sau đó nói như có như không vào điện thoại di động: “Vậy thì quên đi,
nhưng mà Chu Đạm Đạm anh nhắc em một chút này, đài truyền hình em làm việc cuối
tuần sau mở đại hội thể dục thể thao, hình như em phải nhảy dây hả?” Nói xong
anh khẽ cười: “Lãnh đạo thành phố cũng muốn đến xem đó? Ngày hôm qua em không
phải còn đang phàn nàn béo lên sao? Anh nghĩ em vẫn nên đừng tham gia không lại
mất mặt. Thế nào?”

“…” Kẻ vô sỉ hình như đang vướng mắc,
qua một lát mới truyền đến một nụ cười giả tạo chua xót: “Ôi thầy Chu à, em nói
cho anh biết nhé, Chu Đạm Đạm em lại là một công dân nhỏ bé luôn tích cực hưởng
ứng toàn bộ chính sách vận động đấy, em không thích vận động thì ai thích vận động
nữa đây!? Anh chờ nhé, em sẽ bay xuống bằng tốc độ ánh sáng.”

Nói xong liền cúp điện thoại luôn.

Ở bên này Chu Dật liền phì một tiếng bật
cười, trong nháy mắt có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn chồng chất ai oán
lúc này của Chu Đạm Đạm.

Chu vô sỉ nói yêu vận động này ngay cả
áo ngủ còn chưa thay, điên cuồng chạy một mạch chầm chậm đến cửa chính, buồn tẻ
mong mỏi không bao lâu, chiếc xe nhỏ màu xám bạc của Chu Dật đã chầm chậm trở về.

Ấn nút hạ cửa sổ, ngoắc ngoắc ngón tay với
Chu Đạm Đạm đang mặc áo ngủ: “Qua đây, nhận lấy này.”

Đồng chí Tiểu Chu với đầu vào, nhìn chăm
chú sau đó cười gian hai tiếng, mừng rỡ như điên bê ra quả dưa hấu lớn xanh biếc,
đứng ở trên cầu thang nhỏ, chờ Chu Dật chạy xe vào ga ra.

Đang lúc thèm nhỏ dãi, đột nhiên ở đầu một
khu phố nhỏ khác truyền đến những âm thanh tiếng động lớn xôn xao vui mừng,
hình như là đang đi về phía cô nàng.

Đạm Đạm đang ôm một trái dưa lớn trong
lòng, nhìn chằm chằm không nháy mắt về phía trước, không lâu sau liền thấy một
đám nam nữ tuổi còn trẻ từ vườn hoa của khu nhà lớn đi tới, vây giữa là một cô
gái mặc áo cưới trắng tinh đi về phía cửa chính, bầu không khí dạt dào cãi nhau
ầm ĩ cuốn cô nàng vào đó.

Kết hôn đó…

Cô dâu mới thật xinh đẹp, lớp voan mỏng
của bộ áo cưới được làm bằng lụa tơ tằm trên người càng làm cho cô ấy quyến rũ
hơn nhiều.

Đạm Đạm nhìn mà lòi cả con mắt.

Cô dâu mới thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi
cô nàng thôi.

Thật hạnh phúc.

Đồng chí Tiểu Chu đang cầm dưa hấu, vẻ mặt
cực kì hâm mộ nhìn theo cô dâu đi xa dần, lại lưu luyến không rời vươn đầu nhìn
một chút nữa mới ê ẩm thở dài.

Cúi đầu nhìn lại mình, vẫn đang mặc áo
ngủ màu xanh nhạt, ngốc thấy rõ.

Lại ngẩng đầu, thấy Chu Dật vẻ mặt thản
nhiên đi từ trong ga ra ra, vừa uy hiếp cô nàng nếu không tự mình chủ động luyện
tập sẽ ghi danh cho cô vào lớp tennis vừa đẩy cô nàng vào nhà.

Trách móc nổi lên bốn phía, đáy lòng cuồn
cuộn không ngừng.

Rõ ràng là chưa kết hôn, vì sao lại làm
cho cô cảm thấy một cảm giác tang thương của vợ chồng thế này…

Thật sự là, lẽ trời không cho phép.

Đạm Đạm chịu gấp bội đả kích bắt đầu cân
nhắc đến sự kiện nào đó vừa xảy ra, đi ba vòng quanh nhà, đứng ở sân thượng giả
bộ u buồn hồi lâu, sau khi lại ăn bốn miếng dưa hấu, phát hiện Chu Dật lại vẫn
đang ngồi trên sô pha xem báo, vững như núi Thái Sơn, cô nàng liền lấy hết sức
lực đánh vào mặt tư tưởng, chuẩn bị mài dao ken két!

Cô nàng không thể để núi Thái Sơn như vậy,
cô là Ngu Công, mà nhiệm vụ của cô chính là dời núi!

Vì vậy hít sâu một hơi, Đạm Đạm tươi cười
xấu xa ngồi vào bên cạnh Chu Dật, mở miệng nói sâu xa: “Em vừa thấy có người kết
hôn đấy.”

“Ừ.” Tiếp tục xem báo.

Đạm Đạm tiếp tục ước mơ: “Cô dâu rất
xinh đẹp nhé, áo cưới cũng cực kì mơ mộng.”

“Đúng.” Giọng điệu bình thường, không hề
có cảm xúc.

Chu Đạm Đạm cắn răng không đếm xỉa đến:
“Cô dâu kia thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn em nữa! Thật hâm mộ!”

Nói xong vểnh tai nghe phản ứng của Chu
Dật.

“Chu Đạm Đạm!” Lúc này âm giọng cuối
cùng cũng cao lên.

“Đây.” Tiểu Chu tràn ngập chờ mong nhìn
anh

“Soạt” một tiếng, Chu Dật đem báo đặt
trước mặt Đạm Đạm, chỉ vào một bài báo không thu hút mắt chút nào, thậm chí còn
không tính là tin tức ở mặt trên cho cô xem.

“Anh đã nói qua với em nhiều lần rồi, ngủ
phải tắt điện thoại di động, lúc sạc máy không được phép gọi điện thoại, luôn
đem những lời anh nói vào tai này ra tai kia. Tự em nhìn những nguy hại này đi,
không chỉ sản sinh ra thương tổn đến não của em, mà đối với người bên cạnh cũng
có ảnh hưởng, nếu như sau này có con, còn rất ảnh hưởng đến trí tuệ!”

Anh cả à, có lầm hay không hả!

Đạm Đạm buồn rười rượi nhìn chằm chằm tờ
báo, đáng thương duy nghĩ hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu, đỏ mặt lớn tiếng
nói: “Cái gì mà con với chả cái, hôn cũng chưa kết còn con cái gì chứ! Đây là
anh chưa học được cách đi mà đã muốn chạy đấy!”

Chu Dật cuối cùng cũng phản ứng lại với
việc này, buông tờ báo, cúi người nhẹ nhàng hôn chụt một cái lên môi của Đạm Đạm.
Đôi mắt phượng trong veo mỉm cười liếc nhìn hờn giận ngút trời của cô nàng: “Cô
gái bé bỏng, nóng ruột rồi sao?”

Đạm Đạm hất đầu ra dáng tức giận: “Dù
sao cũng chính là hoàng thượng không vội nhưng thái giám đã vội.”

Chu Dật cười khẽ, tiện tay lấy một miệng
dưa hấu ngon lành cho vào trong miệng.

“Không ăn nữa hả?” Chu Dật tốt bụng hỏi
đồng chí Tiểu Chu.

“Đã sớm ăn no lắm rồi! Không muốn nữa!”
Lúc này đồng chí Tiểu Chu rất khó chịu.

“Thật sự không ăn nữa sao?”

“Anh có thấy phiền hay không hả?”

“A!”

Đạm Đạm vừa dứt lời, cằm đã bị bàn tay
to của Chu Dật nắm lấy, giây tiếp theo, một thứ chất lỏng ngọt ngào nhẹ nhàng
khoan khoái lan tràn trong miệng. Môi của Chu Dật chặn lại lời nói của cô.

Đạm Đạm định bắt lấy vai của Chu Dật, kết
quả lại bị nắm ngược lại, mười ngón tay đan vào nhau, đầu lưỡi cũng liên tục quấn
lấy nhau.

Chu Dật đang lúc tiếp x thừa ra khoảng
cách, nhẹ giọng nói nhỏ với cô: “Vừa rồi ai nói là mình yêu nhất vận động nhỉ?”

Hừ! =_=#

Đạm Đạm rất muốn đập bẹp Chu Dật đồng thời
lớn tiếng nói với anh, vận động kiểu này không phải là vận động nha!!

Nhưng vừa hé miệng, đôi môi mỏng nóng rực
của anh liền lập tức tiến quân thần tốc.

Tay kia của Chu Dật vờn quanh lưng của Đạm
Đạm, vuốt ve lúc thì nhẹ lúc tại mạnh mẽ, thân thể dần dần nóng lên.

“Ngoan, đừng nói gì hết.”

Giọng nói của Chu Dật mang theo hơi ấm,
môi anh rời đi, sau đó lại lập tức dán lên vành tai của Đạm Đạm.

Anh tỉ mỉ hôn một đường từ môi xuống cái
cổ nhỏ run run của Đạm Đạm, cuối cùng là xương quai xanh.

Đạm Đạm bị anh ôm vào trong ngực, cảm nhận
được nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua chiếc áo sơ mi mỏng, bỗng nhiên ngực mát lạnh,
nút áo ngủ bị Chu Dật khéo léo mở ra.

Tay anh rất lớn, khớp xương hơi nhô lên
nhưng ngón tay lại thon dài.

Môi mỏng giống như cánh chim nhẹ hôn lên
gương mặt của cô, giữa lúc Đạm Đạm đang thở gấp lại một lần nữa hôn lên vành
tai mẫn cảm của cô: “Vốn chỉ muốn…h ôn em.” Tay anh chậm rãi trượt xuống, vỗ về
chơi đùa khiêu khích nơi phần xương thắt lưng, “Thế nhưng hình như không chỉ muốn
hôn em không thôi.”

“Ừ, a!”

Hơi thở của anh nhẹ thổi qua bên tai, niềm
vui nhỏ bé chạy khắp toàn thân Đạm Đạm, thân thể nổi lên những gợn sóng rung động
nho nhỏ.

Cái lưỡi nóng như lửa rời khỏi cái cổ
nóng hầm hập của cô, bỗng dưng ngậm ngực cô, chuyển động trên đỉnh ngực.

Đạm Đạm mơ mơ màng màng nhìn Chu Dật, nắm
tay kéo đầu anh lại, môi tham lam cùng với hơi thở gấp gáp run run hôn môi anh.

Trong lúc đó, da thịt của hai người cứ mỗi
nơi chạm vào nhau lại trở nên nóng như lửa.

Màn đêm đã buông xuống

Dưới ngọn đèn ấm áp trong phòng khách,
ánh mắt của hai người giao nhau, Đạm Đạm chủ động nâng eo dán vào da thịt của
Chu Dật.

Bầu không khí mang hương vị ngọt ngào giống
như lớp sương mù dày đặc, thăng hoa ở nơi hai người dán chặt vào nhau.

“Cuối tuần, chúng ta đến cục dân chính!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN