Thệ Bất Vi Phi
Chương 322: Phiên ngoại 1: Tư đồ
EDITOR: DOCKE
Ta là con gái của Tướng quan, từ nhỏ đã lớn lên trong phủ Tướng quân. Tất nhiên, phụ thân coi ta như châu như bảo. Tuy rằng từ nhỏ ta chưa từng được thấy mẫu thân, không biết mẫu thân đã đi đâu nhưng có phụ thân yêu thương ta, ta nghiễm nhiên trở thành tiểu công chúa độc nhất vô nhị của phủ Tướng quân.
Phụ thân có rất nhiều thủ hạ, cũng có không ít mưu thần. Mưu thần tâm phúc nhất của phụ thân chính là mưu thần họ Giả. Ông ta có một đứa con gái nhỏ, cũng chạc tuổi với ta. Mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên, con gái của ông trở thành bạn của ta, cũng là thủ hạ của ta.
Nhưng mà, đó là chuyện trước năm sáu tuổi. Trước sáu tuổi, ta có thể bắt nạt nàng, khiến nàng phải oa oa khóc lớn. Vậy mà nàng cũng không dám méc lại với cha ta và cha nàng. Nhưng sau khi nàng bị rơi xuống nước không chết, tất cả mọi chuyện giống như đều hoàn toàn thay đổi. Sau khi nàng tỉnh lại, dùng ánh mắt lẳng lặng mà nhìn ta. Đôi tròng mắt đen lay láy giống như muốn hút ta vào trong đó.
Từ đó về sau, nàng vẫn là bạn của ta, nhưng ta không còn dám bắt nạt nàng nữa. Trong đầu của nàng, không biết vì sao luôn có rất nhiều ý tưởng cổ quái, hiếm có và rất đáng ngạc nhiên làm cho ta vô cùng kính nể. Ta cùng nàng trêu cợt phụ thân, trêu cợt chính lão cha của nàng. Ta cảm thấy, ở cùng với nàng là chuyện vui vẻ nhất cả đời này của ta.
Bởi vậy, khi ta biết mình bị tiến cung làm phi của hoàng thượng, suy nghĩ duy nhất của ta lúc ấy là nên làm cái gì bây giờ? Nếu ta cùng nàng bỏ đi, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta quyết định, nhất định phải đưa nàng cùng tiến cung với mình, cho dù phải dùng biện pháp nào cũng được. Ta thích nàng, thậm chí đôi khi còn nghĩ, cả đời này chỉ cần được sống chung với nàng là tốt rồi.
Sau đó, trong lòng ta lại có một người. Đáng tiếc, hắn không thể cưới vợ sinh con. Ta chỉ đành dùng võ công vĩnh viễn quyết đấu với hắn để gây sự chú ý. Chắc ngươi cũng nhìn ra được, hắn gần như chỉ xem ta là đối thủ, một chút cũng không hề đặt ta ở trong lòng. Người mà hắn thích, không ngờ lại là nàng. Ta không ghen tỵ, bởi vì ta biết, trong lòng hắn còn đau khổ hơn ta rất nhiều. Hắn dùng cả đời của hắn để bảo vệ nàng, chỉ cầu mong được ở bên cạnh nàng mà thôi. Trong lòng của nàng, tình cảm nàng dành cho hắn chỉ như tình cảm đối với cha, đối với anh trai. Chuyện thương tâm nhất trên đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Hắn đã lạc vào giấc mộng, cả đời đều bị tình cảm này quấn quanh. Tình cảm ta dành cho hắn, ngay cả một chút xíu cảm giác hắn cũng không có. Ở đáy lòng hắn, cùng lắm ta cũng chỉ là một người yêu thích võ công một cách cuồng nhiệt đến mức điên cuồng.
Nhưng điều đó cũng chẳng sao. Để cho bọn họ luôn nghĩ rằng ta chỉ đam mê luyện võ, trong lòng không có tình yêu nam nữ, sẽ không bị tình yêu làm khó. Tư Đồ Minh Châu cũng chỉ ở trong một góc lặng lẽ quan tâm đến hai người mình thích, ở bên cạnh họ cả cuộc đời, làm cho bọn họ không bố trí phòng vệ với mình, không cần tương cứu, chẳng phải rất tốt sao?
Huống chi, tiểu công chúa như băng như tuyết kia, dưới sự bày mưu đặt kế của nàng liền gọi ta là mẹ nuôi. Nàng tất nghĩ đến, cuộc đời của ta thật là cơ khổ. Ngay cả một đứa con cũng không có, thật là quá đau khổ. Cho nên nàng mới nghĩ hết mọi biện pháp để khiến ta vui vẻ một chút. Thật ra, rất nhiều thời điểm, nàng cứ nghĩ mình là một nữ tử thông minh và lý trí, nhưng theo ta thấy, nàng lại là một nữ tử ôn nhu đa tình. Đối với thân nhân của nàng, đối với những người bên cạnh nàng, nàng luôn băn khoăn nhiều lắm. Nàng lại không biết, ta được ở bên cạnh nàng, có thể thường xuyên nhìn thấy hai người ta thích, đó chính là an bài tốt nhất cho ta rồi.
Sống bên cạnh nàng, ta nhìn thấy vương triều Đại Tề toàn thịnh. Nàng dùng thông minh và trí tuệ của mình để phò tá hoàng đế, làm cho Đại Tề ngày càng hưng thịnh. Đôi khi ta thật sự rất hoài nghi, đầu óc của nàng toàn là những ý tưởng cổ quái đáng kinh ngạc, chúng từ đâu mà có? Có phải nàng không phải là người thuộc thế giới này?
Còn hắn, sau khi từ hải ngoại trở về, hình như cũng đã biết được điều gì. Tuy chẳng kể lại cho ta nghe, nhưng hắn càng bố trí Tố Y Môn nghiêm mật hơn để bảo hộ nàng, sợ nàng lại một lần nữa ly thể mà đi. Ta hiểu được nỗi lo lắng của hắn. Lo lắng của hắn cũng là lo lắng của ta. Ta cũng càng ngày càng chăm chỉ luyện võ để mình có thể canh giữ bên cạnh nàng, không cho nàng phải chịu bất cứ thương tổn nào. Cả đời của ta, có thể gặp gỡ nàng là may mắn lớn nhất của ta. Ta chỉ muốn được chung sống với nàng, cho đến vĩnh viễn.
Qua rất nhiều năm về sau, ta ngẫu nhiên hỏi nàng: “Lúc trước, vì sao ngươi lại muốn theo ta vào cung?”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của nàng khẽ cười, nói: “Nếu ta không cùng ngươi vào cung, hai người chúng ta làm sao có thể có được cuộc sống muôn màu muôn vẻ như thế này chứ?”
Nàng thoáng dừng rồi tiếp: “Thật ra, ta cùng ngươi vào cung, chính là bởi vì, ngươi là người thân nhất trong thế giới này của ta. Lúc ấy, lão cha không có bên cạnh, ta không cùng ngươi vào cung, có thể đi đâu nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn một mình lưu lạc thiên nhai sao?”
Ta trầm mặc. Ta là người thân nhất của nàng sao? Không thể ngờ được ta ở trong cảm nhận của nàng lại có địa vị cao như vậy. Trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui sướng khôn tả, nói: “Tuệ Như, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”
Nàng cười cười: “Ngươi cũng thật ngốc. Chúng ta đều sắp xuống mồ cả rồi, ngươi đương nhiên sẽ vĩnh viễn cùng ta. Chỉ có điều, là ngươi xuống mồ trước hay ta xuống trước, cũng khó nói lắm!”
Ta nói: “Tuệ Như, ngươi yên tâm. Ta sẽ không để ngươi phải cô độc đâu. Cho dù ngươi có chết trước, ta cũng sẽ canh giữ mộ phần cho ngươi.”
Nàng nói: “Đa tạ, ta còn tưởng ngươi nói sẽ chôn cùng với ta luôn chứ. Cái này, ta phải thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi.”
Ta cười nói: “Chuyện này thì ta không dám. Hậu cung hoàng thượng cũng chỉ có một người, nếu có thêm ta nữa, đến thế giới cực lạc, ngươi chắc chắn sẽ tìm ta tính sổ!”
Khuôn mặt nhăn nheo của nàng khẽ cười, nói: “Ngươi cũng biết thức thời đấy nhỉ, cũng biết sự thật là gì!”
Nói xong, nàng cười ha ha. Ta nghĩ, mặc kệ là lúc nào, cho dù đã thành một lão thái thái, nàng vẫn là Giả Tuệ Như trời sinh lạc quan, thong dong nhàn nhã. Điều này, có lẽ cũng là nguyên nhân lớn nhất giúp nàng chiếm được lòng của mọi người!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!