The Bridgertons: Happily Ever After
Chương 1
The Duke and I (1)
Người dịch: Lonelythorn
Giữa cuốn The Duke and I, Simon đã từ chối nhận gói thư được viết cho anh bởi người cha ghẻ lạnh quá cố của mình. Daphne, đoán trước một ngày nào đó anh sẽ đổi ý, lấy chỗ thư và giấu chúng đi, nhưng ở cuối cuốn sách khi cô đề nghị, Simon quyết định không mở ra. Ban đầu tôi không định cho anh làm vậy; tôi luôn tìm ra rằng sẽ có điều gì đó tuyệt vời và quan trọng trong những lá thư. Nhưng khi Daphne giữ chúng, mọi chuyện thật rõ ràng với tôi, rằng Simon không cần đọc những lời lẽ của cha mình. Việc vị công tước tiền nhiệm nghĩ gì về anh chẳng can hệ gì.
Bạn đọc muốn biết có gì trong những lá thư, nhưng tôi phải thú nhận là: tôi không biết. Điều khiến tôi thích thú là sẽ cần đến thứ gì để Simon muốn đọc chúng…
The Duke and I: The 2nd Epilogue
Toán chưa bao giờ là môn giỏi nhất của Daphne Basset, nhưng chắc chắn cô có thể đếm đế ba mươi, và ba mươi là số ngày tối đa giữa chu kỳ hàng tháng của cô, sự thật là cô đang nhìn xuống cuốn lịch để bàn và đếm đến bốn mươi ba thực sự gây nên mối lo ngại.
“Không đời nào,” cô nói với cuốn lịch, hơi mong chờ nó trả lời. Cô chầm chậm ngồi xuống, cố gắng nhớ lại mọi việc sáu tuần qua. Có thể cô đếm sai. Cô đã đến kỳ khi về thăm mẹ đẻ, và lúc đó khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tháng ba, có nghĩa là… Cô đếm lại, tự nhiên lần này, cô chọc đầu ngón tay vào mỗi ô vuông.
Bốn mươi ba ngày.
Cô có thai rồi.
“Ơn Chúa.”
Một lần nữa, cuốn lịch chẳng nói gì.
Không. Không, không thể nào. Cô đã bốn mươi mốt. Không phải không có người phụ nữ nào sinh con ở tuổi bốn hai, nhưng đã mười bảy năm kể từ khi cô có thai lần cuối. Mười bảy năm của mối quan hệ còn hơn cả tuyệt vời với chồng, suốt thời gian họ chẳng làm gì – hoàn toàn không làm gì – để tránh thai.
Daphne thừa nhận rằng cô rất mau mắn. Cô sinh bốn đứa con kế nhau liên tiếp, mỗi năm một đứa trong bốn năm đầu kết hôn. Rồi… thôi.
Cô luôn ngạc nhiên khi nhận ra đứa bé nhất đã sinh nhật một tuổi, và cô không có thai nữa. Rồi thằng bé được hai tuổi, rồi ba, và bụng cô vẫn phẳng lỳ, Daphne nhìn lũ con – Amelia, Belinda, Caroline, và David – rồi quyết định cô đã được phù hộ hơn những gì có thể đếm được. Bốn đứa con, khỏe mạnh, và một đứa con trai to cao sẽ thừa kế tước vị Công Tước Hastings của cha mình.
Bên cạnh đó, Daphne không quá thích việc mang thai. Cổ chân sưng lên, má phù thũng và đường ruột làm ra những việc mà cô chắc chắn là không muốn trải nghiệm lại. Cô nghĩ về cô em dâu Lucy, người rạng rỡ suốt quá trình mang thai – một việc rất tốt, khi Lucy đang mang thai đứa con thứ năm được mười bốn tháng.
Hay chín tháng, xét trong hoàn cảnh đó. Nhưng Daphne đã gặp cô ấy vào ngày trước, và trông cô như thể cô ấy đã mang thai đến tháng thứ mười bốn ấy.
Khổng lồ. Bự đến khổng lồ. Nhưng vẫn sáng láng, với cái cổ chân đẹp đẽ khó tin.
“Mình không thể có thai được,” Daphne nói, đặt một tay lên bụng. Có lẽ cô đang thay đổi. Bốn mươi mốt thì hơi sớm, nhưng rồi đó không phải một trong những chuyện người ta bàn tán. Có thể rất nhiều phụ nữ hết chu kỳ ở tuổi bốn mươi mốt.
Cô thấy hạnh phúc. Vui mừng. Thực sự, có kinh nguyệt rất phiền toái.
Cô nghe tiếng bước chân trên lối đi hướng về phía mình, và cô nhanh chóng đậy quyển sách lên trên tấm lịch bàn, dù điều cô nghĩ là có thể sẽ giấu cả việc cô chẳng biết gì. Chỉ là cuốn lịch thôi mà. Không có những chữ X đỏ chói to đùng, được ghi chú “Có kinh nguyệt.”
Chồng cô sải bước vào phòng. “Ơn Chúa, em đây rồi. Amelia đang tìm em đấy.”
“Tìm em á?”
“Nếu Chúa có chút lòng nhân từ nào, con bé sẽ không tìm anh,” Simon đáp trả.
“Ôi anh yêu,” Daphne lẩm bẩm. Thường thì cô sẽ có câu trả lời tinh quái hơn, nhưng giờ tâm trí vẫn còn đang đặt ở mối – lo – âu – có – thể – mang – thai – rất – nhanh.
“Cái gì đó về váy.”
“Cái hồng hay cái xanh?”
Simon nhìn cô trừng trừng. “Thật hả?”
“Không, dĩ nhiên anh không biết rồi,” cô rối bời nói.
Anh ấn tay lên thái dương và chìm xuống chiếc ghế gần đó. “Khi nào con bé kết hôn?”
“Không cho đến khi con bé được đính ước.”
“Chuyện đó sẽ ra sao?”
Daphne mỉm cười. “Nó có năm lời cầu hôn năm ngoái. Anh là người khăng khăng con bé từ chối việc mai mối.”
“Anh không nghe thấy em phản đối.”
“Em đâu có phản đối.”
Anh thở dài. “Chúng ta phải xoay sở thế nào để ba cô con gái ra mắt cùng lúc đây?”
“Sự chăm chỉ sinh sản ngay từ đầu cuộc hôn nhân của chúng ta,” Daphne sỗ sàng đáp, rồi nhớ lại cuốn lịch trên bàn. Với chữ X màu đỏ không ai ngoài cô có thể thấy.
“Chăm chỉ hử?” Anh liếc cánh cửa để ngỏ. “Lựa chọn từ ngữ hay lắm.”
Cô nhìn biểu hiện của anh và thấy mặt mình hồng lên. “Simon, mới giữa ngày thôi!”
Môi anh trượt lên thành nụ cười chậm rãi. “Anh không nhớ rằng chuyện đó lại ngăn cản được chúng ta trong cao độ cố gắng.”
“Các con ở trên tầng…”
Anh gần như nhảy lên. “Anh sẽ khóa cửa.”
“Trời đất ơi, chúng sẽ biết.”
Anh khóa cửa dứt khoát và quay lại nhìn cô với bên lông mày nhướn lên. “Và đó là lỗi của ai vậy nhỉ?”
Daphne lùi lại. Chỉ tí xíu. “Không đời nào em để bất kỳ đứa con gái nào đi lấy chồng với sự ngu dốt vô vọng như em trước đây.”
“Sự ngu dốt quyến rũ,” anh thì thầm, băng ngang qua phòng để nắm lấy tay cô.
Cô để anh kéo đi. “Anh không nghĩ chuyện đó quyến rũ khi em cho rằng anh bị bất lực.”
Anh cau mày. “Nhiều chuyện trong đời quyến rũ hơn khi hồi tưởng lại.”
“Simon…”
Anh rúc vào tai cô. “Daphne…”
Miệng anh di chuyển dọc theo cổ cô, và cô thấy mình tan chảy. Hai mươi mốt năm lấy nhau và vẫn…
“Ít nhất cũng phải kéo màn cửa,” cô thì thầm. Không phải ai cũng có thể nhìn thấy gì trong ánh nắng chói mắt, nhưng cô không thấy thoải mái. Họ đang ở giữa Mayfair, vả lại, cả đống người quen của cô có thể lượn quanh cửa sổ.
Rõ ràng anh bắn đến chỗ cửa sổ nhưng lại chỉ kéo mỗi tấm màn mỏng. “Anh muốn thấy em,” anh nói với nụ cười trẻ con.
Và rồi, với tốc độ và sự nhanh nhẹn đáng ghi nhận, anh điều chỉnh lại hoàn cảnh để có thể thấy toàn bộ cơ thể cô, và cô nằm trên giường, rên lên khe khẽ khi anh hôn phía bên trong đầu gối.
“Ôi Simon,” cô thở dài. Cô biết chính xác anh sẽ làm gì tiếp theo. Anh sẽ dời lên trên, hôn và liếm dọc đùi cô.
Và anh làm rất giỏi.
“Em đang nghĩ gì thế?” anh thì thầm.
“Bây giờ sao?” cô hỏi, cố gắng bứt ra khỏi trạng thái sửng sốt. Anh đang để lưỡi ở nếp gấp giữa chân và bụng dưới của cô, và anh cho rằng cô có thể nghĩ được sao?
“Em biết anh đang nghĩ gì không?” Anh hỏi.
“Nếu không phải nghĩ đến em thì em sẽ thất vọng khủng khiếp cho mà xem.”
Anh cười thầm, ngẩng lên đặt một nụ hôn phớt lên thắt lưng cô, rồi nhẹ nhàng phủ môi mình lên môi cô. “Anh đang nghĩ thật thần kỳ làm sao khi hiểu người khác hoàn toàn.”
Cô vươn tay và ôm lấy anh. Không thể đừng được. Cô vùi mặt vào đường cong bên cổ ấm áp của anh, hít vào mùi hương quen thuộc và nói, “Em yêu anh.”
“Anh tôn thờ em.”
Anh định biến chuyện này thành cuộc thi à? Cô tách ra đủ xa để nói, “Em muốn anh.”
Anh nheo mắt. “Em muốn anh?”
“Đó là điều tốt nhất em nghĩ ra trong sự chú ý ngắn ngủi như thế.” Cô hơi nhún vai. “Vả lại đó là sự thật.”
“Rất tốt.” Mắt anh tối lại. “Anh tôn sùng em.”
Môi Daphne há ra. Tim cô nhảy lên, rồi nở ra, và bất cứ khả năng nào cô có thể nghĩ ra cho sự đáp trả bằng những từ đồng nghĩa đã bay ra khỏi đầu cô. “Em cho là anh thắng rồi,” giọng cô hơi to nhưng cô không nhận ra.
Anh hôn cô lần nữa, kéo dài, nóng bỏng và ngọt ngào đến đau đớn. “Anh biết anh sẽ thắng.”
Đầu cô ngửa ra khi anh lần xuống đến vùng bụng cô. “Anh vẫn phải tôn sùng em,” cô nói.
Anh đi xuống thấp hơn. “Trong trường hợp đó, Thưa Quý Bà, tôi là nô lệ của bà.”
Và đây là điều cuối cùng hai người họ nói trong quãng thời gian dài.
Vài ngày sau Daphne thấy mình lại nhìn chằm chằm vào cuốn lịch lần nữa. Đã bốn mươi sáu ngày kể từ kỳ kinh cuối cùng, và cô vẫn chưa nói gì với Simon. Cô biết mình nên nói, nhưng có vẻ hơi vội vã làm sao đó. Có thể có cách lý giải khác cho việc thiếu hụt chu kỳ – cái lý giải nhắc cô nhớ đến lần cuối về thăm mẹ. Violet Bridgerton không ngừng quạt, khăng khăng cho là không khí ngột ngạt, dù Daphne thấy hoàn toàn thoải mái.
Một lần Daphne sai người đi nhóm lò sưởi, Violet đã gạt đi với sự hùng hổ mà Daphne hơi mong bà sẽ đứng ra bảo vệ cái chắn lò bằng một khúc củi.
“Đừng có làm gì quá đáng như là quẹt một que diêm đấy.” Violet gầm gừ.
Daphne khôn ngoan đáp. “Con tin là mình nên khoác thêm khăn choàng.” Cô nhìn hầu gái của mẹ, đang run rẩy cạnh lò sưởi. “ờ, có khi cô cũng cần đấy.”
Nhưng giờ cô không thấy nóng nữa. Cô thấy…
Cô không biết mình thấy sao nữa. Cực kỳ bình thường. Điều đáng ngạc nhiên là, cô chưa từng thấy bình thường tẹo nào khi mang thai trước đây.
“Mẹ ơi!”
Daphne giấu quyển lịch đi và ngẩng lên khỏi bàn viết đúng lúc cô con gái thứ hai, Belinda, dừng lại trước cửa phòng.
“Vào đi,” Daphne nói với vẻ chào đón đầy xao nhãng. “Ngồi đi con.”
Belinda ngồi xuống chiếc ghế thoải mái gần đó, đôi mắt xanh nhạt nhìn thẳng vào mẹ với sự thẳng thừng thường thấy. “Mẹ phải làm gì đó với Caroline đi.”
“Mẹ phải à?” Daphne hỏi, giọng chần chừ gần – như thì thầm – ở chữ “Mẹ”.
Belinda lờ đi lời mỉa mai. “Nếu con bé không thôi nói về Frederick Snowe–Mann–Formsby, con sẽ phát điên.”
“Con không thể lờ con bé đi sao?”
“Tên anh ta là Frederick Snowe… Mann… Formsby đấy!”
Daphne nháy mắt.
“Snowman (Người tuyết) đấy mẹ! Snowman!”
“Thật không may,” Daphne đồng tình. “Nhưng Quý Cô Belinda Basset, đừng quên là con có thể bị ví như một con chó săn ầm ĩ đấy.”
Ánh mắt Belinda tối lại, đột nhiên thật rõ ràng là ai đó đã định gọi con bé là chó săn Basset[1].
[1] Basset là họ của gia đình Simon, nhưng cũng đồng âm với tên một loại chó săn.
“Ôi,” Daphne nói, không hiểu sao lại ngạc nhiên về việc Belinda chưa bao giờ kể với mẹ chuyện đó. “Mẹ rất xin lỗi.”
“Chuyện lâu rồi,” Belinda khịt mũi đáp. “Và con đảm bảo với mẹ, từ đó được nói ra hơn một lần rồi.”
Daphne mím môi lại, cố không mỉm cười. Rõ ràng không phải chuyện tốt khi khuyến khích ẩu đả, nhưng vì cô đã từng đánh nhau trên con đường trưởng thành với bảy anh chị em, bốn trong số đó là đàn ông, cô không thể đừng âm thầm thốt lên “Giỏi lắm.”
Belinda gật đầu một cách vương giả, “Mẹ sẽ nói chuyện với Caroline chứ?”
“Con mong mẹ nói gì nào?”
“Con không biết. Bất cứ điều gì mẹ thường nói. Nó dường như luôn có tác dụng.”
Có ý tứ khen ngợi ở đâu đó, Daphne khá chắc chắn, nhưng trước khi cô kịp mổ xẻ câu nói, dạ dày đã làm một cú lộn nhào nghịch ngợm, theo sau đó là cơn co thắt quái lạ, và rồi –
“Xin lỗi!” Cô kêu the thé, và chạy về phía phòng tắm kịp lúc với tới cái bô.
Lạy Chúa tôi. Đây không phải sự thay đổi gì sất. Cô có mang.
“Mẹ ơi?”
Daphne phẩy tay với Belinda, cố ngắt lời nó.
“Mẹ? Mẹ có sao không?”
Daphne nôn tiếp.
“Con sẽ tìm Bố,” Belinda thông báo.
“Không!” Daphne gần như rít lên.
“Tại cá phải không? Vì con nghĩ món cá ăn hơi kinh.”
Daphne gật, hy vọng thế là xong.
“Ô khoan đã, mẹ đâu có ăn cá. Con nhớ rõ mà.”
Belinda chết giẫm với cái máu để ý của nó.
Đấy không phải tình cảm mẫu tử ngọt ngào nhất, Daphne nghĩ khi cô lại cố nhấc bụng lên, nhưng giờ cô không quá nhân từ.
“Mẹ ăn chim bồ âu. Con ăn cá, cả David nữa, nhưng mẹ và Caroline chỉ ăn thịt chim, và con nghĩ bố với Amelia ăn cả hai, chúng ta cũng ăn soup mặc dù – “
“Thôi đi!” Daphne năn nỉ. Cô không muốn nói đến thức ăn. Dù chỉ một chút xíu…
“Con nghĩ con nên tìm bố,” Belinda nói lại.
“Không, mẹ ổn mà,” Daphne thở gấp, vẫn kéo tay con bé lại đằng sau trong cử chỉ dỗ dành. Cô không muốn Simon nhìn thấy cô như thế này. Anh sẽ hiểu ra ngay lập tức.
Hoặc là gần như vậy, đó là chuyện sẽ xảy ra. Trong vòng bảy ngày hay nửa tháng, có thể tốn vài tuần.
“Được ạ,” Belinda thừa nhận, “nhưng ít nhất cứ để con đi tìm cô hầu gái cho mẹ. Mẹ nên ở trên giường.”
Daphne lại nôn.
“Khi mẹ xong,” Belinda chữa lại. “Mẹ nên nghỉ trên giường khi mẹ hết… à… như thế.”
“Hầu gái,” cuối cùng Daphne đồng ý. Maria sẽ tìm ra sự thật ngay tức thì, nhưng bà sẽ không hé ra với bất kỳ ai, dù người hầu hay người nhà. Và cấp thiết hơn nữa, Maria sẽ biết chính xác phải mang thứ gì đến để làm dịu đi chuyện này. Có thể nó sẽ kinh tởm và có mùi còn hơn cả kinh tởm, nhưng nó sẽ ổn định cái dạ dày của cô.
Belinda chạy biến, và Daphne – một khi đã được thuyết phục là cái bụng mình đã rỗng tuếch – lảo đảo trở về giường. Cô giữ bản thân đứng khá vững, dù cho chỉ một cử chỉ lảo đảo nhỏ nhất cũng khiến cô cảm giác đang lênh đênh trên biển.
“Mình quá già cho chuyện này rồi,” cô rên rỉ, vì đúng là vậy. Chắc chắn vậy. Nếu cô nhớ đúng về quá trình – mà thực ra tại sao nó lại khác bốn lần trước cơ chứ – cô sẽ bị để ý vì nôn mửa trong ít nhất hai tháng nữa. Thiếu thức ăn sẽ giữ cô mảnh mai, nhưng chỉ đến giữa hè, khi cô sẽ to ra gấp đôi, đặc biệt chỉ qua một đêm. Ngón tay cô sẽ sưng lên đến độ không đeo nổi nhẫn, cô sẽ không đi vừa bất cứ đôi giày nào, và ngay cả một chặng cầu thang thôi cũng sẽ khiến cô thở hổn hển như điên.
Cô sẽ thành một con voi. Một con voi hai chân, tóc hạt dẻ.
“Thưa Bà!”
Daphne không nhấc nổi đầu, nên cô nhấc tay lên thay vào đó, sự im lặng thê thảm chào đón Maria – người đang đứng bên giường, nhìn xuống cô với biểu hiện kinh hoảng…
… rồi rất nhanh biến thành nỗi ngờ vực.
“Thưa Bà,” Maria nhắc lại, với sự biến chuyển không thể nhầm lẫn. Bà ấy mỉm cười.
“Tôi biết,” Daphne nói. “Tôi biết rồi.”
“Ngài công tước có biết không?”
“Vẫn chưa.”
“Bà sẽ không giấu được lâu đâu.”
“Anh ấy vừa đi chiều nay đến Clyvedon vài đêm,” Daphne nói. “Tôi sẽ bảo anh ấy khi anh quay lại.”
“Bà nên nói với ngài ấy ngay,” Maria đáp. Hai mươi năm làm ở đây cho phép một người hầu quyền được tự do phát biểu. Daphne cẩn thận nhấc người vào chỗ nằm, dừng lại một lúc để làm dịu cơn buồn nôn, “Không thể được,” cô nói. “Ở tuổi của tôi thường không có.”
“Ồ tôi nghĩ là có rồi đấy,” Maria nói. “Bà đã soi gương chưa?”
Daphne lắc đầu.
“Bà rất xanh.”
“Có thể không –”
“Bà sẽ không nôn đứa bé ra mất đâu.”
“Maria!”
Maria khoanh tay và nhìn xuyên vào Daphne. “Bà biết sự thật đấy thưa bà. Bà chỉ không muốn thừa nhận thôi.”
Daphne mở miệng định nói, nhưng không nói được gì. Bà biết Maria đã đúng.
“Nếu không có đứa bé,” Maria nói, nhẹ nhàng hơn một chút. “bà sẽ không phát ốm đến vậy. Mẹ tôi đã sinh tám đứa em sau tôi, bốn đứa mất sớm. Bà ấy không bao giờ ốm, dù chỉ một lần, với những đứa trẻ không sinh ra.”
Daphne thở dài và gật đầu, thừa nhận. “Dù thế tôi vẫn muốn đợi,” cô nói, “chỉ thêm một chút.” Cô không chắc tại sao lại muốn giấu chuyện này trong vài ngày, nhưng cô đã làm thế. Vì cô là người duy nhất có cơ thể đang lộn hết lên, cô thích nghĩ rằng quyết định đó là của mình.
“Ô tôi suýt quên mất,” Maria lên tiếng. “Chúng ta nhận được thư từ anh trai bà. Ông ấy sẽ về thành phố tuần tới.”
“Colin?” Daphne hỏi.
Maria gật đầu. “Cùng với gia đình.”
“Họ phải ở với chúng ta.” Daphne nói. Colin và Penelope không có nhà trong thành phố, và để tiết kiệm họ dự định ở cùng với Daphne hoặc ông anh cả, Anthony, người đã thừa kế tước hiệu và mọi thứ đi kèm. “Nhắc Belinda giúp tôi là viết hộ tôi một lá thư, khẳng định là họ sẽ tới biệt thự Hastings.”
Maria gật đầu và rời đi.
Daphne rên rỉ và ngủ thiếp đi.
* * *
Khi Colin và Penelope cùng bốn đứa con yêu quý vào thành phố, Daphne đã nôn ọe được vài ngày rồi. Simon vẫn không biết về tình trạng của cô; anh đã trì hoãn việc ở lại thôn quê – chuyện gì đó về những cánh đồng bị lụt – và giờ anh chưa thể quay lại cho đến cuối tuần.
Nhưng Daphne sẽ không để một cái bụng khó ở cản trở mình chào đón người anh yêu dấu.
“Colin!” Cô kêu lên, nụ cười trở nên choáng vàng trước ánh nhìn thân thuộc từ đôi mắt xanh của anh. “Lâu lắm lắm lắm rồi.”
“Anh hoàn toàn đồng ý,” anh nói, ôm nhẹ cô trong khi Penelope nỗ lực lùa bọn trẻ vào nhà.
“Không, con không được đuổi theo con bồ câu kia!” Cô nghiêm khắc. “Chị xin lỗi Daphne – ” Cô nhảy lên trước vài bước, túm lấy cổ áo cậu bé Thomas bảy tuổi.
“Mừng là lũ nhỏ nhà em cũng lớn lên,” Colin khúc khích khi quay lại. “Chúng ta có thể tiếp – Chúa trên cao, Daff, em sao vậy?”
Cứ nghĩ anh trai mình sẽ bỏ qua sự nhanh nhạy thường ngày đấy.
“Em nhìn tệ quá,” anh đáp, như thể anh chưa nói rõ trong câu đầu tiên.
“Chỉ tại thời tiết một chút,” cô làu bàu. “Em nghĩ tại món cá.”
“Bác Colin!”
Ơn Chúa sự chú ý của Colin bị Belinda và Caroline phân tán, hai đứa nhỏ đang chạy xuống cầu thang với sự thiếu sót phong thái của công tước tiểu thư,
“Cháu này!” anh nhăn nhở, kéo một đứa vào vòng tay. “Cả cháu nữa!” Anh nhìn lên. “Mấy đứa kia đâu?”
“Amelia ra ngoài mua sắm ạ.” Belinda trả lời trước khi quay sang để ý mấy cậu em họ. Agatha vừa lên chín, Thomas lên bảy và Jane sáu tuổi. Georgie bé bỏng sẽ được ba tuổi tháng tới.
“Em bự ra đấy” Belinda cười toe toét với Jane.
“Em cao lên hai inch tháng trước đấy!” cô bé thông báo.
“Năm trước chứ,” Penelope nhẹ nhàng chữa lại. Cô không thể với ra ôm Daphne nên cô rướn người tới và siết chặt tay Daphne. “Chị biết mấy cháu gái đã lớn hơn nhiều so với lần trước chị gặp, nhưng chị thề, lần nào cũng phải kinh ngạc.”
“Em cũng vậy.” Daphne thừa nhận. Cô vẫn còn thức dậy mỗi buổi sáng, chờ được thấy mấy đứa con gái mặc tã. Sự thật chúng đã trở thành các quý cô, đã hoàn toàn trưởng thành… thật khó hiểu.
“À, em biết người ta nói gì về tình mẫu tử rồi đấy,” Penelope nói.
“Người ta sao?” Daphne thì thầm.
Penelope ngắt lời một lát đủ để nở nụ cười chế giễu. “Năm tháng thoi đưa, ngày dài đằng đẵng.”
“Không thể nào,” Thomas lên tiếng.
Agatha thở dài buồn phiền. “Em thật quá tầm thường đi.”
Daphne vươn tới vò mái tóc nâu nhạt của Agatha. “Cháu thực sự mới có chín tuổi thôi hả?” Cô ngưỡng mộ Agatha, luôn như vậy. Có điều gì đó trong cô bé, rất nghiêm túc và chắc chắn, luôn làm cô cảm động.
Agatha, là Agatha, lập tức nhận ra câu hỏi chỉ để tu từ và kiễng lên hôn người cô của mình một cái.
Daphne đáp trả bằng cái hôn vội lên má cô bé, rồi quay sang cô giữ trẻ đứng gần cửa chính, tay ôm Georgie. “Cháu thế nào bé cưng?” Cô rì rầm, bế cậu bé vào lòng. Cậu nhóc bụ bẫm với mái tóc vàng, hai má hồng hồng và mùi hương trẻ em tuyệt vời dù không còn là một em bé sơ sinh nữa.
“Cháu ngon tuyệt,” cô nói, vờ cắn một cái lên cổ nó. Cô thử nhấc nó lên, đu đưa thằng bé như cách các bà mẹ hay làm.
“Cháu không cần đong đưa nữa hả?” cô thì thầm, hôn thằng bé lần bữa. Làn da thằng bé rất mềm, nó kéo cô quay lại chuỗi ngày còn làm bà mẹ trẻ. Cô có người trông trẻ và vú em, dĩ nhiên, nhưng không thể đếm nổi só lần cô lẻn vào phòng trẻ để hôn trộm lên má con và ngắm chúng ngủ.
Ừ thì cô ủy mị thật. Ai cũng biết.
“Cháu mấy tuổi rồi Georgie?” cô hỏi, nghĩ có lẽ cô có thể trải qua việc này lần nữa. Không có nhiều lựa chọn lắm, nhưng cô vẫn thấy an lòng, khi đứng đây với một đứa bé trong vòng tay.
Agatha kéo ống tay áo cô và thì thào, “Em ấy không biết nói.”
Daphne chớp mắt. “Gì cơ con yêu?”
Agatha liếc cha mẹ, như thể cô bé không chắc nên nói gì. Họ đang bận trò chuyện với Belinda và Caroline nên không chú ý.
“Em ấy không biết nói,” cô bé lặp lại. “Không một từ nào.”
Daphne giữ lại tiếng thở dài khi nhìn Georgie lần nữa. Cậu bé cười với cô, khóe mắt nheo lại y hệt Colin.
Daphne quay lại Agatha. “Thằng bé hiểu mọi người nói gì không?”
Agatha gật đầu. “Từng từ một. Cháu chắc chắn đấy.” Giọng cô bé hạ xuống thành lời thì thầm. “Cháu nghĩ cha mẹ cháu rất lo lắng.”
Một đứa bé gần sinh nhật lần thứ ba mà chưa biết nói ư? Daphne chắc chắn là họ lo lắng rồi. Đột nhiên lý do do lần trở về không mong đợi này của Colin và Penelope trở nên rõ ràng. Họ tìm sự chỉ dẫn. Simon đã từng như vậy khi còn nhỏ. Anh không thốt ra một từ cho đến khi được bốn tuổi. Và sau đó bị ảnh hưởng đến mức nói lắp ba lắp bắp suốt hàng năm trời. Ngay cả bây giờ, khi anh quá buồn vì điều gì đó, việc đó vẫn lặp lại, và cô nghe ra được trong giọng nói của anh. Một khoảng lặng kỳ lạ, âm thanh bị lặp lại, ngắc ngứ. Anh tự biết điều đó, dù không nhiều như khi họ mới gặp nhau.
Nhưng cô nhận ra điều đó trong mắt anh. Nỗi đau lóe lên. Hay sự tức giận. Tức giận với chính mình, vì sự yếu đuối của bản thân. Daphne cho rằng có vài điều con người ta không bao giờ vượt qua được hoàn toàn.
Daphne miễn cương giao Georgie lại cho cô giữ trẻ và thúc Agatha lên cầu thang. “Đi theo cô cháu yêu,” cô nói. “Phòng trẻ đang chờ đấy. Chúng ta đã đem hết đồ chơi cũ của các chị ra.”
Cô tự hào ngắm Belinda nắm tay Agatha. “Em có thể chơi cùng con búp bê yêu quý của chị,” Belinda nói với sự nghiêm túc.
Agatha ngẩng lên nhìn chị họ với nét mặt chỉ có thể nói là ngưỡng mộ và đi theo lên cầu thang.
Daphne chờ lũ trẻ đi hết rồi mới quay lại với anh trai và chị dâu. “Trà không?” Cô hỏi. “Hay anh chị muốn đổi quần áo?”
“Trà thôi,” Penelope nói với tiếng thở dài của một bà mẹ kiệt sức.
Colin gật đầu đồng ý, rồi họ cùng nhau vào phòng vẽ. Khi ngồi xuống, Daphne quyết định chẳng có ý nghĩa gì khi không nói thẳng ra. Đây là anh trai cô, trên tất cả, anh biết anh có thể nói với cô về mọi thứ.
“Anh chị đang lo cho Georgie,” cô lên tiếng. Đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi.
“Thằng bé không nói lấy một từ,” Penelope lặng lẽ nói. Giọng chị vẫn vậy, nhưng cổ họng lại nuốt xuống khó nhọc.
“Thằng bé hiểu chúng ta.” Colin nói. “Anh đảm bảo. Hôm trước anh bảo thằng bé nhặt đồ chơi lên, và nó làm theo. Ngay lập tức.”
“Simon cũng từng như vậy,” Daphne đáp. Cô nhìn từ Colin sang Penelope rồi quay lại. “Em đoán đó là lý do hai người tới đây? Để nói chuyện với Simon?”
“Vợ chồng chị hy vọng anh ấy có thể thấu hiểu điều gì đó.” Penelope trả lời.
Daphne chậm rãi gật đầu. “Em chắc chắn là có. Nhưng em e là anh ấy bị kẹt ở nông thôn, nhưng mọi người mong anh ấy quay về trước cuối tuần.”
“Không phải vội đâu,” Colin đáp.
Daphne nhìn từ khóe mắt, thấy đôi vai Penelope hơi sụm xuống. Chỉ một cử chỉ nhỏ xíu nhưng bất cứ bà mẹ nào cũng nhìn ra. Penelope biết là rất vội. Họ đã chờ Georgie nói ba năm liền, vài ngày nữa cũng không khác gì. Và chị mong muốn làm gì đó đến tuyệt vọng. Làm việc nào đó, để hoàn thiện đứa con.
Đã đến tận đây chỉ để thấy Simon vắng nhà… Chắc phải nản lòng lắm.
“Em nghĩ thằng bé hiểu anh chị nói gì là dấu hiệu tốt,” Daphne nói. “Em sẽ lo lắng hơn nếu nó không hiểu.”
“Mọi thứ khác về nói đều hoàn toàn bình thường,” Penelope xúc động. “Nó chạy nhảy, ăn uống. Chị nghĩ nó còn đọc được nữa kìa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!