Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết - Chương 14: Tôi hôm nay gọi tới là để xin lỗi cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết


Chương 14: Tôi hôm nay gọi tới là để xin lỗi cô


Edit: melbournje

🤤

Ngụy Cẩn Hằng một lần nữa ngồi lại ghế bên cạnh.

“Tôi điện thoại cho cô, trợ lý của cô nhận được, nói cô vì quay phim nên nửa đêm phát sốt, bây giờ đang ở bệnh viện.”

Đồng Kiều cầm ly nước trong tay chậm rãi uống xong, cảm giác cuống họng đang khô khốc đã được thoải mái, giọng nói cũng không khàn như trước nữa.

“Tôi không sao.” Cô vừa nói ra ba chữ.

Một bàn tay thon dài liền duỗi tới, bàn tay lạnh buốt của anh dán trên trán nóng hôi hổi của cô.

“Trán vẫn rất nóng.” Ngụy Cẩn Hằng cau mày nói.

“Tôi nghe trợ lý nói cô đã sốt cao từ trước nhưng muốn đợi quay phim xong mới tới bệnh viện?”

Thế này là muốn khiển trách sao?

Đồng Kiều chột dạ nhìn anh, lộ ra nụ ngây ngô nhu thuận.

Ngụy Cẩn Hằng cũng không có bỏ qua, tiếp tục nói: “Muốn tiền không muốn mạng thật sao?”

Giọng Đồng Kiều truyền đến, nói: “Tôi không có.”

Nói xong cô đem cái ly đặt lên tủ, nói sang chuyện khác: “Anh Hằng đây là từ công ty chạy tới sao?”

Nghe được xưng hô này, lông mày Ngụy Cẩn Hằng có chút hất lên.

Bình thường cô đều gọi anh là Ngụy Tổng, chỉ có ở buổi tối, khi anh khi dễ hung ác, cô mới có thể khóc gọi anh Hằng cầu xin tha thứ.

Thấy Ngụy Cẩn Hằng không để ý tới mình, Đồng Kiều cũng không thấy xấu hổ, ngẩng đầu nhìn bình nước mình đang truyền, nói lầm bầm: “Cái này còn bao lâu nữa?”

Ngụy Cẩn Hằng hỏi “Cô sốt cao về nhà không sợ ba mẹ lo lắng sao?”

Đồng Kiều đắc ý nói: “Lúc này mẹ tôi khẳng định đang ở trong bệnh viện chăm ba tôi, trong nhà không có ai.”

Nói xong, Đồng Kiều liền hối hận rồi, thật đúng là mình tự đào cho mình một cái hố to.

Quả nhiên, biết trong nhà không ai, Ngụy Cẩn Hằng càng không đồng ý để cô về nhà ở, cưỡng chế yêu cầu cô nằm viện.

Nhìn người con gái bộ dạng ủy khuất trên giường, Ngụy Cẩn Hằng nghĩ nghĩ, còn nói: “Hoặc là đến nhà tôi ở, chí ít có người có thể chiếu cố cô.”

Ở bệnh viện hay là ở nhà kim chủ, Đồng Kiều không chút do dự lựa chọn cái sau.

Ngụy Cẩn Hằng là người đối với cuộc sống mười phần hài lòng.

Hiện tại anh ngủ ở một cái giường lớn hơn 2m, là gỗ hoa lê anh mua về, lại thuê thợ mộc cùng người để thiết kế, cùng làm ra chiếc giường này.

Mà loại gỗ này có một mùi thơm nhạt nhạt, đối với Đồng Kiều thì loại này đồ cổ này cô chả hiểu gì, chỉ biết cái giường này rất đắt, mà lại nghe có chút mùi thảo dược.

Ngụy Cẩn Hằng giải thích nói, mùi thơm này có tác dụng giúp an thần và ngủ ngon hơn.

Tắm rửa xong, Đồng Kiều mặc đồ ngủ đứng ở bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Tuyết rơi đã được một lúc, lúc này bên ngoài đồng cỏ xanh xanh đã phủ đầy tuyết trắng.

Trong phòng ngủ rất ấm, không biết là do uống thuốc hay gì, mà cô có chút mệt rã rời.

Nhưng mà cô vẫn ráng chống đỡ tắm trong phòng tắm của Ngụy Cẩn Hằng rồi đi ra.

Được sự ảnh hưởng của Ngụy Cẩn Hằng, Đồng Kiều cũng không thích nước hoa.

Ngược lại cô lại thích mùi thơm ngọt ở nhà anh, cô biết đây là mùi trầm hương.

Anh thích đọc sách, đánh cờ, uống trà,…

Ngay tại lúc đó bên cạnh mình nhất định phải có Trầm Hương mới chịu được, đó cũng đã thành thói quen.

Đó là lí do trên người anh phảng phất chút mùi hương này.

Ngay lúc Đồng Kiều xuất thần, cửa phòng tắm vang lên, Ngụy Cẩn Hằng mặc áo ngủ đi ra.

“Làm sao không ngủ?”

Đồng Kiều quay người lại, cười nói: “Chờ anh.”

Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở bên giường, đối với cô vẫy tay.

Nhìn thấy động tác của anh, nụ cười của Đồng Kiều cứng một chút, nhưng vẫn như cũ cất bước đi tới.

Nhưng rất nhanh Đồng Kiều phát hiện là mình nghĩ quá nhiều rồi.

Ngụy Cẩn Hằng cũng không có ý tứ gì khác, vẫy gọi cô cũng chỉ là để cho cô lên giường đi ngủ mà thôi.

Cô nằm ở bên cạnh anh.

Tay phải của Ngụy Cẩn Hằng rất tự nhiên khoác lên hông của cô, nói khẽ với cô “Ngủ đi.”

Đồng Kiều xê dịch người, đem chính mình núp ở trong ngực của anh, nghe mùi hương quen thuộc, bắt đầu ngủ.

Nói đi nói lại thì, đây là lần đầu tiên cô đến nơi này mà chỉ đơn thuần là ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Đồng Kiều thức dậy rất sớm, tại vì đi quay phim nên đã luyện cho cô một đồng hồ sinh học, rất đúng giờ.

Nhưng mà người bên cạnh còn tỉnh sớm hơn cô, sau khi tỉnh lại rất tự nhiên đưa tay sờ về phía trán của cô.

“Hết sốt rồi.” Âm thanh anh còn mang theo chút khàn vì mới ngủ dậy.

Đồng Kiều ngửa đầu nhìn anh, cười ngây ngô.

Từ khi ba Đồng ung thư gan đến nay, tâm tư mẹ Đồng toàn để vào ba Đồng, đã thật lâu không có ai quan tâm cô như vậy.

Cô không biết những đại gia khác đối với tình nhân của mình có quan tâm như vậy không.

Dù sao đối với Ngụy Cẩn Hằng, cô cảm giác mình sắp chìm đắm trong đó.

Nhưng rất nhanh, Đồng Kiều liền khôi phục lý trí.

Cô cùng Ngụy Cẩn Hằng không phải người một đường.

Hai người tỉnh đều rất sớm, nhưng cũng không có trực tiếp rời giường, mà nằm trò chuyện lên trời.

Đồng Kiều cùng anh nói chuyện gần đây của mình.

Ví dụ như Ngụy Tiếu Vũ mang theo cô đi tham gia gameshow, chị Linh cho cô mấy cái kịch bản.

Cô còn kể đại khái mấy cái kịch bản đó cho Ngụy Cẩn Hằng nghe.

Người đàn ông không nhiều lời, nhưng sẽ thỉnh thoảng nhắc nhở Đồng Kiều một chút.

Thậm chí vấn đề chọn kịch bản mấy ngày nay Đồng Kiều một mực đang bối rối cũng được anh khuyên cho.

Thời gian vui sướng luôn trôi qua rất nhanh.

Đồng Kiều ăn xong điểm tâm, Ngụy Cẩn Hằng đưa cô trở về nhà.

Đã gần một tháng cô không có trở về ngôi nhà quạnh quẽ này.

Trong phòng bếp còn đặt mấy cái chén đĩa chưa rửa, nhìn như này hẳn là hôm qua còn sót lại.

Cô đem nhà thu dọn một chút, nấu phần canh sườn cho ba mẹ, một lần nữa tắm rửa, thu dọn nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, trang điểm nhẹ chút để che đi khuôn mặt hơi nhạt vì bệnh.

Trong bệnh viện, ba mẹ nhìn thấy Đồng Kiều vừa vui mừng lại kích động.

Nhìn cô một tháng không gặp, gầy đi trông thấy, mẹ Đồng đau lòng đỏ tròng mắt.

Công ty mới biết tình huống của Đồng Kiều, còn cho cô cả tiền chu cấp.

Tiền lương bộ phim này của cô tổng cộng không đến ba mươi ngàn.

Cô giữ lại năm ngàn, còn lại toàn bộ chuyển cho mẹ Đồng, miễn cho hai vị người già này ở bệnh viện đỡ vì tiền mà phát sầu.

Mà năm ngàn còn lại, Đồng Kiều định mua cho ba mẹ mỗi người một cái áo khoác.

Thành phố Lâm Châu, dù sao cũng là thành thị cấp một, chi phí sinh hoạt không thấp.

Hai cái áo khoác ít thì ba ngàn, chỉ còn lại hai ngàn, làm sao đủ để một nữ nghệ sĩ chèo chống sinh hoạt đây?

Ngay tại lúc cô đang phát sầu, điện thoại của cô vang lên, một dãy số lạ lẫm.

Cô trực tiếp nhận: “Alo, xin hỏi là ai đó?”

Đối phương trầm mặc không nói gì, làm Đồng Kiều không hiểu.

Bên này vừa cúp máy, đối phương lại gọi tới.

Đồng Kiều vẫn như cũ tốt tính hỏi: “Xin chào, cho hỏi đến cùng là ai đó?”

Lúc này, đối phương mới chậm rãi mở miệng: “Xin chào, tôi, tôi là Vương San San.”

Nghe được cái tên này, Đồng Kiều rất là kinh ngạc.

Vương San San, MC của đài truyền hình Lâm Châu sao?

Cô ta làm sao lại gọi điện thoại cho mình?

“Xin chào chị Vương, xin hỏi chị tìm tôi có việc sao?”

Đồng Kiều trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn là rất lễ phép hỏi.

Đối phương lần nữa lâm vào trầm mặc.

Qua gần một phút đồng hồ, đối phương mới chậm rãi nói ra: “Tôi, tôi hôm nay gọi tới là để xin lỗi cô.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN