The Gamer Hệ Thống
Chương 46: Thủy cung
Sau khi báo tin với mọi người và được sự dặn dò của mẹ Linh hắn bước tới hôn nhẹ vào môi mấy người cái Linh rồi quay đi trong vẻ buồn bã của mấy cô bé.
………
– Grimoire.
Trong phòng, hắn gọi ra Grimoire quyển sách thoát ra khỏi sợi xích từ trong ngực hắn bay ra rồi lơ lửng trên bàn tay phải của hắn. Quyển sách tự mở ra hắn thấy trong quyển sách toàn bộ là trang trắng chỉ có một trang là in hình một vòng tròn trong vòng tròn đó là những kí hiệu kì lạ. Dưới cùng của trang đó có chữ viết bằng ký tự la-tinh, chính là tên của phép thuật này.
– [Recall]
Một vòng tròn màu xanh lam hiện ra dưới chân hắn rồi bất chợt hắn cảm thấy mọi vật như dừng lại, cơ thể hắn bị kéo dãn ra, một luồng ánh sáng trắng xóa hiện lên giống như khi hắn đi qua kết giới ảo ảnh của đảo Thiên Đường vậy.
Khi hắn định thần lại thì thấy xung quanh là rất nhiều người mặc những bộ áo choàng kỳ lạ và đội một chiếc mũ chóp nhọn giống ông phù thủy già Gandalf trong phim chúa nhẫn vậy. Hắn cảm giác như mình đã lọt vào thế giới phù thủy, cảm giác này thật sự rất hưng phấn giống hệt khi còn bé hắn lần đầu tiên được đọc bộ truyện Harry Potter vậy.
Hắn nhìn ngó xung quanh thì thấy hắn đang ở trong một quán bar lớn phong cách khá giống mấy quán bar thời trung cổ. Hắn đi lại gần phía một người phụ nữ trung niên đứng sau quầy rồi hỏi bà:
– Excuse me…. ( Đoạn hội thoại này là tiếng Anh nhé)
– Gì vậy cậu bé?
– Cháu muốn gặp các trưởng lão của hội pháp thuật có được không ạ – đây là mẹ Linh nói cho hắn biết, khác với những luyện kim giả thân thiện và hòa đồng, pháp sư rất khó tính hắn phải tự mình tìm cách gặp các trưởng lão thì mới có thể khiến họ thực hiện yêu cầu được.
– Cháu muốn gặp họ làm gì… Nếu cháu muốn gặp họ thì cháu phải đến tổng bộ của hội pháp thuật, hãy đi tới trung tâm của thành phố, cháu sẽ thấy một tòa nhà rất lớn đó chính là tổng bộ của hội.
Hắn cảm ơn người phụ nữ sau đó đi ra cửa. Khi ở trong thò hắn không thấy gì lạ nhưng khi vừa bước ra ngoài thì hắn cực kỳ kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy khắp nơi là nước biển đang trùm lấy nơi này. Quanh thành phố có một mái vòm vô hình đang bao phủ lấy không cho nước biển lọt vào, với thị lực của hắn không khó để nhìn thấy trong dòng nước biển có các loài cá hình thù quái lạ đang bơi, có cả con cá đèn lồng mà hắn đọc trong sách điều đó có nghĩa là hắn đang ở cực sâu dưới mực nước biển. Một cảm giác ngưỡng mộ đồng thời cũng là sợ hãi dâng lên trong lòng hắn. Theo hắn thấy biển cả là thứ đem lại sự sống cho mọi loài nhưng đồng thời nó cũng là thứ đáng sợ nhất trên hành tinh này, những cơn sóng thần có thể cướp đi mạng sống của bao nhiêu người, áp lực dưới đáy biển có thể nghiền nát hầu như tất cả các loại máy móc của con người. Đối với con người biển cả là nơi tràn đầy bí ẩn và nguy hiểm.
Hắn vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh cảm giác như mình đang lọt vào thế giới thời ma thuật kỳ lạ. Trên đường không chỉ có các pháp sư loài người mà hắn còn thấy các giống loài khác nữa. Có mấy tên Elf tai dài đẹp trai xinh gái, có mấy tên Orc thô kệch, thậm chí hắn còn thấy cả mấy tên Goblin lùn tịt mặt mày cau có và rất nhiều các loài thú kỳ lạ.
Mất khoảng 30 phút thì hắn đến được trung tâm thành phố, ở giữa quảng trường rộng lớn có một tòa lâu đài cao vút đang nằm ở đó chiếc cổng bằng gỗ cao hơn 5m đang mở rộng rất nhiều người đang ra vào tấp nập. Hắn bước vào thì thấy bên trong rất nhiều người đang đi lại, mấy chiếc quầy dài có những cô gái Elf xinh đẹp đang đứng nói chuyện với mấy người khách.
Hắn đi về phía một nơi vắng người nhất trong số các dãy người đang xếp hàng, chờ khoảng 5 phút thì đã tới lượt hắn. Hắn bước lên hỏi cô gái tộc Elf:
– Cho hỏi cô có thể cho tôi gặp các vị trưởng lão có được không – nói xong hắn lấy Grimoire ra đưa cho cô xem.
Cô gái này cầm lấy nhìn một chút rồi trả lại cho hắn chỉ về phía mấy chiếc ghế trong góc nói:
– Xin ngài ra kia chờ một chút tôi sẽ đi thông báo với các vị trưởng lão.
Hắn nhận lại Grimoire đeo vào, cảm ơn rồi ra chỗ dãy ghế ngồi chờ. Hắn lấy ra một lon coca và mấy gói khoai tây chiên ra bắt đầu ăn. Ngồi chờ khoảng 20 phút thì cô gái Elf đó quay lại.
– Xin mời ngài đi theo tôi.
Cô gái dẫn hắn đi qua một hành lang rất dài, thỉnh thoảng có mấy ông lão pháp sư đi qua cô cúi đầu chào một chút rồi dẫn hắn đi tiếp. Khoảng 10 phút sau cô dẫn hắn đi qua cầu thang tới một tầng cao trong tòa lâu đài tới trước một chiếc cửa lớn bằng gỗ. Cô cầm tay nắm cửa gõ và nói:
– Thưa đại trưởng lão, tôi đã dẫn người tới rồi đây ạ.
– Vào đi.
————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!