The Gamer Hệ Thống
Chương 981: Wano Quốc
Khi nhìn thấy đám cá chép bơi trên biển thì hắn lập tức bám theo chúng và sau đó thì quả nhiên những con cá chép đã dẫn hắn tới chân 1 thác nước lớn dưới 1 vách đá cheo leo.
Thác nước này không chảy từ trên xuống mà ngược lại chúng còn chảy từ dưới lên như là dòng hải lưu tại núi Reverse vậy.
Ngay cả ở New World này thì dòng hải lưu chạy ngược như thế cũng là rất hiếm có nên hắn dám chắc rằng nó có sự liên quan gì đến Wano quốc.
Theo lũ cá chép đi dọc theo con thác chảy ngược lên trên vách núi và sau đó con thuyền của hắn ngay lập tức lọt vào 1 dòng nước xoáy lớn.
Tới đây hắn đành phải mặc kệ cho con thuyền của mình trôi theo dòng hải lưu, dù sao thì con thuyền này cũng không thể nào bị phá hủy chỉ bởi 1 vũng nước xoáy.
Con thuyền mất tới hàng giờ để thoát khỏi những dòng hải lưu khó chịu này và tiến vào 1 vùng biển phải nói là hết sức yên bình khác hẳn với vùng biển bên ngoài giống như là vùng tâm bão vậy.
– Cây cối ở nơi này trông buồn cười quá – Nami nhìn những cái cây có cành bị oằn xuống trông như cây cảnh bonsai thì liền nói.
– Chúng ta cần phải tìm kiếm cư dân ở đây để hỏi đường mới được – Tashigi nói.
– Được rồi, bên kia khu rừng có khu dân cư, chúng ta hãy tới đó nào – hắn thu con thuyền của mình lại và nói.
Nhưng khi mà hắn chuẩn bị cùng các cô gái tiến vào trong khu rừng thì hắn liền cảm thấy 2 luồng khí tức không giống nhân loại đang tiếp cận nơi này.
– Rầm!!!
Một thân hình to lớn bay ra từ bên trong khu rừng và ngã xuống đất, sau đó 1 con khỉ đầu chó to lớn cầm trong tay 1 thanh Katana khổng lồ chạy ra.
– Khẹc!!!
Con khỉ cầm kiếm lao về phía sinh vật vừa mới bị đánh bay kia, lúc này hắn mới kịp nhìn rõ sinh vật đó là gì.
– Komainu? (狛犬 Bạc Khuyển)
Komainu là 1 sinh vật giống sư tử thường đi thành cặp và hay được sử dụng như linh vật canh giữ của đền tại Nhật.
Xem ra Wano quốc không chỉ là đất nước của Samurai mà nó còn mang theo rất nhiều đặc điểm của nước Nhật cổ xưa.
Con Komainu sau khi đứng dậy thì lập tức lại lao vào cắn xé con khỉ đầu chó và 2 con vật bắt đầu quần nhau giữa bờ biển.
– Hả?
Bỗng nhiên hắn cảm thấy đang có kẻ quan sát mình và thông qua Haki quan sát hắn liền thấy ở bên trong khu rừng đang có kẻ dùng súng ngắm về phía này.
– Xoạt!!!
Không cần hắn phải ra tay mà Tashigi đã ngay lập tức rút kiếm và chém ra 1 luồng kiếm khí về phía đó.
Hàng loạt những cái cây liền bị chặt đứt và để lộ ra 2 tên lạ mặt ăn mặc không hề mang phong cách Nhật Bản cổ đại chút đang cưỡi trên lưng 1 con thằn lằn lớn.
Hai tên này ôm lấy vết máu ở cổ và sau đó liền ngã xuống đất.
– Bịch!!
Một cái bọc vải nhỏ rơi xuống đất từ trong tay 2 tên này và sau đó 1 cô bé con mặc bộ kimono rách rưới được chằng chịt những miếng vá chui ra từ cái bọc vải và giơ tay lên cao.
??
Mọi người không hiểu cô bé này làm vậy là có ý gì.
– Em xin đầu hàng ạ, xin đừng đánh em… – cô bé nói với vẻ mặt lo lắng.
– Em yên tâm đi, ở đây sẽ không có ai làm hại em đâu – Nami có tình thương lớn đối với trẻ con nên liền đi tới gần và an ủi cô bé.
– Thật vậy ạ… vậy xin anh chị hãy chờ 1 em chút – cô bé này chạy về phía con khỉ đầu chó và con Komainu – Kibi Dango…
Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô bé này liền véo má của mình và sau đó liền tạo ra 1 viên bột nhỏ cầm trong tay. Cô bé đem viên bột này ném về phía con khỉ đầu chó ngay lúc nó há miệng ra.
Con khỉ đầu chó nuốt phải viên bột này thì liền trở nên ngoan ngoãn và nghe lời cô bé.
– Bánh thuần phục? Mình đi nhầm qua thế giới Doraemon rồi à??? – hắn trợn mắt lên nhìn cảnh này.
Hắn có thể lập tức hiểu ra đó là năng lực của 1 loại trái ác quỷ nhưng hắn không ngờ rằng lão Oda lại tạo ra 1 trái ác quỷ có năng lực giống bảo bối của Doraemon đến vậy.
Nhưng hắn suy nghĩ 1 lát thì thấy lão này còn cho Kanjuurou năng lực giống Sai được thì có tạo ra loại năng lực “bánh thuần chủng” này cũng không lạ lắm.
– Này cô bé, em tên là gì vậy – hắn tới gần và hỏi cô bé.
Hắn đương nhiên là biết tên cô bé nhưng hắn không thể tự nhiên gọi tên cô bé ra trong lần đầu gặp mặt được.
– Em tên là Tama, người làng Amigasa ạ – cô bé này lễ phép trả lời – đúng rồi.. mọi người đã cứu em, xin hãy cho em được báo đáp mọi người!
Sau đó Tama liền dẫn theo bọn hắn băng qua khu rừng và đi tới 1 ngôi làng nhỏ ở sâu bên trong.
– Em ở đây 1 mình à Tama – Robin nhìn xung quanh ngôi nhà nhỏ bé của Tama thì hỏi.
– Dạ ngoài em ra còn có Tenguyama-sama nữa ạ – Tama trả lời – những người khác trong làng đều đã dọn tới nơi khác sống rồi nhưng em phải ở đây để đợi 1 người. Anh ấy đã hứa là sẽ quay lại nơi này tìm em!
Nói tới người này thì khuôn mặt Tama liền trở nên rạng ngời. Hắn cũng không có ý định hỏi xem người này là ai nếu như hắn hỏi thì hắn lập tức sẽ biết được người mà cô bé đang chờ là Ace.
– Ọc…
Bỗng nhiên hắn nghe thấy 1 tiếng kêu réo nhỏ phát ra từ dạ dày của Tama.
– Em đói rồi sao? – hắn hỏi.
– Không… không phải đâu ạ… – Tama vội vàng xua tay.
Hắn nhận ra cô bé này trông rất gầy gò và xanh xao, nước da thì tái nhợt cùng với việc cô bé quá nhỏ so với 1 đứa bé 8 tuổi. Đó là biểu hiện của việc suy dinh dưỡng trầm trọng, chắc chắn Tama đã không được ăn uống đầy đủ trong thời gian rất dài.
Sống trong 1 ngôi làng bỏ hoang thế này thì hẳn là việc tìm kiếm thức ăn sẽ rất khó khăn đối với 1 đứa trẻ nhưng cũng không đến mức thiếu ăn đến mức độ này chứ nhỉ.
– Tama này, em không có gì để ăn sao? – hắn hỏi.
– Không ạ, em có gạo mà… Tenguyama-sama hôm nay đã cho em tiền để đi mua gạo ăn nhân ngày sinh nhật của em… – Tama vội vàng móc 1 túi gạo nhỏ ra và nói.
Hắn nhìn thấy túi gạo thì liền hiểu ra là cô bé này chỉ được ăn gạo vào những dịp đặc biệt như thế này thôi.
– Tama, em có muốn ăn thịt không? – hắn hỏi.
Vừa nhắc đến thịt thì nước dãi bất ngờ chảy ra từ miệng Tama nhưng cô bé vội vàng lau đi.
Hắn cười cười và lấy ra 1 miếng thịt lớn cỡ lòng bàn tay và sau đó đưa tay cầm lấy túi gạo của Tama. Mặc dù hắn không cao thượng đến mức giúp đỡ tất cả những kẻ nghèo khổ trên đời này nhưng nếu như có 1 kẻ đói nghèo xuất hiện trước mắt thì hắn sẽ không làm ngơ.
Hắn bảo Pudding nấu cơm cho Tama và mọi người liền ngồi nhìn Tama ăn cơm trắng và món canh thịt 1 cách ngon lành.
– Ngon quá!!! – Tama vừa ăn vừa cười và 2 hàng nước mắt hạnh phúc tuôn ra – đây là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời em…
Các cô gái bị những lời này của Tama khiến cho rưng rưng nước mắt còn hắn thì vẫn rất bình thản mỉm cười. Trước đây hắn vẫn chưa mất đi tình cảm của 1 con người nhưng dường như cái cách mà hắn nhìn nhận mọi thứ xung quanh đã thay đổi rất nhiều.
Hắn càng trở nên mạnh hơn thì hắn lại càng trở nên lạnh lùng, hắn chưa bao giờ đánh mất bản thân nhưng lại không thể trở lại là mình trước kia được nữa.
Giờ đây chỉ 1 nụ cười hạnh phúc của Tama lại khiến hắn cảm thấy mình được trở lại làm 1 con người chứ không còn là 1 vị thần với sức mạnh khủng khiếp đủ để hủy diệt cả thế giới.
– Cái này chẳng lẽ gọi là thức tỉnh lương tri sao? – hắn tự cười nhạo bản thân 1 tiếng rồi lắc đầu.
Hắn vẫn không phải là người tốt, hắn vẫn ích kỷ. Chỉ là bây giờ cách mà hắn ích kỷ đã trở nên khác biệt 1 chút mà thôi.
Đem làm hạnh phúc cho Tama khiến cho hắn cảm thấy thoải mái vì vậy nên hắn mới làm, tất cả những việc này vẫn chỉ là nhằm mục đích làm hắn cảm thấy vui vẻ mà thôi.
Tama sau khi ăn uống no nê thì liền chìm vào giấc ngủ, Nami ôm Tama đang vừa ngủ vừa cười toe toét vào lòng và nở 1 nụ cười từ ái giống như 1 người mẹ vậy.
Hắn đứng dậy và đi ra khỏi căn nhà.
Vừa rồi hắn đã hỏi Tama về địa lý ở đây nhưng tiếc là Tama chỉ là 1 đứa bé, cô bé không thể nào biết được rõ ràng địa hình của toàn bộ Wano Quốc được.
Cô bé chỉ biết đường đến thị trấn gần đây nhất mà thôi.
– Tấm Vivre Card mà tên Law đưa cũng chỉ về phía thị trấn mà Tama nói tới, tới nơi đó hẳn là mình sẽ có thêm được nhiều thông tin hơn về nơi này – hắn cầm trong tay 1 mảnh Vivre Card và nói.
– ——☆☆☆☆——-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!