Thế Gia Danh Môn - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
229


Thế Gia Danh Môn


Chương 24


5.4

Buổi chiều, nha đầu Đỗ Quyên bên Thái phu nhân đến, tới hành lễ trước mặt Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam thấy cô ta tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tính cách có vẻ trầm tĩnh, ngoại hình không được bằng Hồng Hạnh, Ánh Tuyết nhưng khá đoan trang.

Đỗ Quyên lui ra ngoài rồi, Tưởng Nhược Nam nói với Ánh Tuyết: “Sau này, Đỗ Quyên tới thì là người của chúng ta rồi, không cần phải giấu cô ta bất kỳ chuyện gì.”

Ánh Tuyết do dự: “Nhưng cô ta là người của Thái phu nhân…”

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Ở chỗ chúng ta đây có chuyện gì cần phải giấu Thái phu nhân chứ, cứ thẳng thắn thoải mái, tránh khiến người ta nghi ngờ.”

Ánh Tuyết mỉm cười: “Nô tỳ hiểu ạ.”

***

Ngày hôm sau, Tưởng Nhược Nam tới thỉnh an Thái phu nhân như thường lệ, khi nàng đến nơi, Triệu di thái thái, Vu Thu Nguyệt đã đều ở đấy cả rồi. Tất cả bọn họ như có thỏa thuận ngầm không nhắc đến chuyện ngày hôm qua, chỉ uống trà, trò chuyện linh tinh.

Đang nói chuyện vui vẻ, Thái phu nhân đột nhiên chuyển đề tài, nhìn Tưởng Nhược Nam, cười nói: “Nhược Lan, lần trước Lưu phu nhân phát bệnh ở Hầu phủ chúng ta, theo lý mà nói chúng ta cũng phải qua đó thăm hỏi, phái một kẻ hầu đi thì không thể hiện được thành ý, ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy dù sao con cũng là người cứu Lưu phu nhân, để con đi là thích hợp nhất! Ta đã chuẩn bị quà xong rồi, lát nữa con hãy đến Lưu phủ một chuyến!”

***

Tưởng Nhược Nam mang theo quà mà Thái phu nhân đã chuẩn bị sẵn, cùng với Trương ma ma ngồi xe ngựa tới Lưu phủ.

Lưu phu nhân được thông báo, đã sớm cử người ra cửa nghênh đón. Tưởng Nhược Nam được một đám a hoàn ma ma trong Lưu phủ đưa vào trong, đến thẳng viện tử của Lưu phu nhân.

Phủ đệ họ Lưu đương nhiên không thể rộng rãi phú quý như của Hầu gia, nhưng viện đình từng đôi, hành lang nối tiếp, bố cục rất tinh tế.

Vừa bước vào viện tử của Lưu phu nhân đã ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, bước hẳn vào phòng, mùi thuốc càng nồng, lại thêm nhiệt độ trong phòng cao hơn ngoài trời, không khí khá ngột ngạt, khiến người ta không thoải mái.

Lưu phu nhân đang nằm dựa trên chiếc giường lớn khắc hoa, rõ ràng vì có khách nên mới miễn cưỡng ngồi dậy.

A hoàn dẫn đầu nói: “Phu nhân, Hầu phu nhân đến thăm người!”

Lưu phu nhân cử động, giơ tay gọi Vân Tiếu, định đứng dậy hành lễ với Tưởng Nhược Nam, Tưởng Nhược Nam vội vàng bước lên phía trước, ngăn bà lại: “Lưu phu nhân, bà còn chưa khỏe, không cần phải để ý tới mấy thứ lễ nghĩa ấy, tôi tới là muốn thăm bà, nếu lại làm bà thêm mệt, khiến bà không thể nghỉ ngơi, sao tôi có thể thoải mái đây?”

Nghe những lời chân thành của Tưởng Nhược Nam, Lưu phu nhân mới thôi, lại giơ tay gọi a hoàn dâng trà.

Tưởng Nhược Nam bảo a hoàn kê ghế gần ngay giường của Lưu phu nhân, còn mình thì ngồi xuống cạnh bà. Lưu phu nhân vội nói: “Hầu phu nhân nên ngồi ra xa một chút, cẩn thận lây bệnh của ta.”

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Tôi cơ thể cường tráng, không cần phải kiêng kị thế đâu!” Bệnh hen suyễn không lây truyền, hà tất phải làm ra vẻ tiểu thư công tử cho người ta chán ghét?

Lưu phu nhân thấy nàng hoàn toàn không kiêng kị né tránh mình, trong lòng cũng thoải mái hơn. Tâm trạng của bà với Tưởng Nhược Nam vẫn rất phức tạp, vừa hận nàng đã hại con gái mình, nhưng cũng chính nàng đã cứu mạng bà. Hôm đó khi bệnh tình tái phát bản thân bà là người hiểu hơn ai hết, nếu không có nàng ra tay cứu giúp, bà sao có thể gắng gượng được tới lúc con trai đến.

Nghĩ đến đây, bà thở dài, cúi đầu nói với Tưởng Nhược Nam: “Hầu phu nhân, lão thân còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của phu nhân!”

Tưởng Nhược Nam cười đáp, “Chuyện không đáng nhắc đến, Lưu phu nhân không cần bận tâm, phu nhân phát bệnh ở phủ chúng ta, nói đi nói lại, cũng là do Hầu phủ tiếp đãi không chu đáo, Thái phu nhân đặc biệt phái ta tới xin lỗi bà, không biết hiện giờ Lưu phu nhân đã thấy khá hơn chút nào chưa?”

Lúc này, a hoàn bên cạnh bưng bát thuốc nóng hổi lên, nói: “Phu nhân, công tử dặn thuốc phải uống khi nóng.”

Lưu phu nhân đón lấy bát thuốc, nhìn Tưởng Nhược Lan cười khổ một tiếng: “Thái phu nhân nặng lời rồi, đây vốn là bệnh cũ, năm nào cũng tái diễn mấy lần, bản thân ta hầu như thường xuyên phải dùng thuốc! Hầu phu nhân về bẩm lại với Thái phu nhân rằng, bà không cần lo lắng, bệnh này của ta khi tái phát sẽ kéo dài một thời gian rồi mới yên được.”

Nói rồi chau mày uống thuốc, cố gắng uống được nửa bát, bỗng thấy buồn nôn, không sao uống tiếp được nữa.

Tiểu nha đầu nhìn thấy trong bát vẫn còn lại một ít thuốc, bối rối nói: “Phu nhân, công tử dặn rồi, nhất định phải uống hết mới được.”

Lưu phu nhân bị bệnh tật giày vò, trong lòng buồn chán, khi nổi nóng cũng chẳng còn quan tâm tới việc đang có khách tới chơi, nhìn a hoàn nghiêm giọng quát: “Ta ngửi thấy mùi thuốc đã muốn nôn, ngươi muốn ta chết sao?” Sự kích động của bà khiến bệnh lại tái phát, bèn ôm ngực ho liền mấy tiếng.

Tiểu nha đầu sợ quá vội vàng dập đầu xin tha mạng.

Vân Tiếu bước lên vừa vỗ lưng giúp Lưu phu nhân vừa nhìn tiểu nha đầu nói: “Mau đi mời công tử đến đây!”

Tiểu nha đầu vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng nhanh như một làn khói.

Tưởng Nhược Nam thấy Lưu phu nhân ho nhiều khó chịu, vội vàng đứng dậy làm như lần trước, bấm huyệt giúp bà, bệnh tình của Lưu phu nhân từ từ dịu lại.

“Lại phải đa tạ Hầu phu nhân rồi!” Lưu phu nhân mặt trắng bệch, yếu ớt nói: “Lão thân tính tình không tốt, khiến phu nhân cười chê.”

Tưởng Nhược Nam khuyên nhủ: “Phu nhân có bệnh, không uống thuốc sao được?”

Lưu phu nhân lắc lắc đầu: “Hầu phu nhân không biết đấy thôi, năm nào ta cũng phát bệnh, năm nào cũng uống thuốc, giờ cứ ngửi thấy mùi thuốc là buồn nôn…” Nghĩ đến nỗi thống khổ phải chịu mấy năm trước, bất giác mắt bà đỏ hoe.

Tưởng Nhược Nam nhìn nửa bát thuốc đen ngòm bên cạnh, nghĩ thuốc Bắc rất đắng nên nàng cũng hiểu cảm nhận của bà. Lúc này, đầu óc nàng bỗng trở nên linh hoạt, nhớ ra những phương pháp trị bệnh hen suyễn bằng thực phẩm mà mình đọc được trong sách ở kiếp trước. Loại bệnh mãn tính như của Lưu phu nhân, dùng thực phẩm để chữa bệnh lâu dài chắc chắn sẽ có hiệu quả.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Lưu Tử Căng bước vào trong.

Lưu Tử Căng nhìn thấy Tưởng Nhược Nam, thoáng sững lại, sau đó bước lên hành lễ, rồi lại kiểm tra bệnh tình cho mẫu thân, Lưu phu nhân cũng nói lại cho y nghe vì sao Tưởng Nhược Nam lại xuất hiện ở đây.

Lưu Tử Căng bày tỏ lòng cảm kích với Tưởng Nhược Nam. Sau đó quay đầu nhìn nửa bát thuốc còn chưa uống hết, bất giác chau mày: “Mẹ, bát thuốc này còn chưa uống hết.”

Lưu phu nhân ở trước mặt con trai lại có biểu hiện giống như một đứa trẻ, bà nguây nguẩy lắc đầu: “Uống vào ta cũng sẽ lại nôn ra, con cứ để mặc ta đi, dù phải nhắm mắt xuôi tay, cũng còn hơn sống mà phải chịu tội!”

Lưu Tử Căng bất lực, y nắm tay Lưu phu nhân nói: “Mẹ, đừng nói những lời giận dỗi ấy, uống thuốc rồi, bệnh sẽ khỏi nhanh hơn…”

Lưu phu nhân không nói gì, nhưng vẻ mặt kiên quyết.

Tưởng Nhược Nam thấy vậy đột nhiên lên tiếng, “Lưu thái y, trong thuốc cũng có ba phần là độc, thuốc mà uống trường kỳ sẽ hại dạ dày, tại sao không thử dùng thực liệu để điều trị cho Lưu phu nhân?”

“Thực liệu?” Lưu thái y chầm chậm đứng dậy, có chút kinh ngạc nhìn Tưởng Nhược Nam, “Phu nhân nói là dùng thức ăn để trị bệnh?” Thêm các vị thuốc vào trong thức ăn không phải chưa từng có ai làm, nhưng chủ yếu là để bồi bổ cơ thể, còn dùng để trị bệnh thì không bao giờ được. Đổi lại nếu là người khác nói những lời này, Lưu Tử Căng sẽ phản bác ngay tại chỗ, nhưng nó được nói ra từ miệng của Tưởng Nhược Lan… Y đã chứng kiến Tưởng Nhược Nam xoa bóp cho Thái phu nhân, rồi lại cứu mẫu thân, nên trong lòng nảy sinh hiếu kỳ, Tưởng Nhược Nam rút cuộc biết bao nhiêu?

Tưởng Nhược Nam gật đầu cười: “Đúng, dùng thực liệu để điều dưỡng, chắc sẽ có lợi cho bệnh tình của phu nhân!” Nàng ngẫm nghĩ, “Thế này đi, để tôi viết vài phương thuốc thực liệu cho ngài, Lưu thái y nếu không chê thì có thể thử dùng xem sao!”

Lưu Tử Căng vội vàng gọi a hoàn mang giấy bút lên, Tưởng Nhược Nam nhìn văn phòng tứ bảo[1], nhớ tới nét chữ viết tháu xấu như giun của mình, bất giác có chút ngượng ngùng, nhưng rồi nghĩ lại ngay, ai chẳng biết Tưởng Nhược Lan không phải là một cô gái giỏi chữ nghĩa, sợ gì!

[1] Văn phòng tứ bảo là bốn vật dụng thiết yếu của người học thư pháp, bao gồm: Bút, nghiên, giấy và mực.

Nàng đi tới bên bàn, cầm bút lên, bắt đầu viết phương thuốc.

“Canh chim cút hạt sen, chim cút một con, hạnh nhân đắng chín đến mười lăm hạt, trần bì một tiền, củ mài sáu tiền, nước canh…” Tưởng Nhược Nam vừa viết vừa nói, “Loại canh này bình thường mọi người vẫn ăn, tôi nghĩ chắc cũng không khó nấu lắm.” Nàng ngẩng đầu nhìn Lưu Tử Căng cười cười.

Lưu Tử Căng nhìn nụ cười tươi tắn của nàng mà thất thần, rồi lại nghe nàng nói: “Viết thêm mấy phương thuốc đơn giản nữa, hàng ngày đều có thể ăn như món ăn vặt.” Lưu Tử Căng vô thức đi đến trước bàn, nhìn chữ nàng viết, chỉ thấy nàng cầm chặt bút một cách không tự nhiên, nghiêm túc viết: Nhân quả hồ đào, mang hai cân hạt hồ đào ra nghiền vụn, bổ cốt chỉ một cân tán bột, trộn với mật ong, buổi sáng dậy dùng rượu uống một thìa lớn. Người không uống được rượu thì dùng nước sôi để nguội uống, kỵ thịt dê…

Lưu Tử Căng đến đọc, Tưởng Nhược Nam ngước mắt nhìn y, thản nhiên cười: “Chữ của tôi không được đẹp, Lưu thái y đừng cười.”

“Chữ của Hầu phu nhân rất… gọn gàng.” Lưu Tử Căng do dự một lát mới nói.

Tưởng Nhược Nam nhìn y một cái, cúi đầu mỉm cười, thầm nghĩ: Lưu Tử Căng thật không phải người giỏi nói dối.

Lưu Tử Căng cúi đầu tiếp tục nhìn phương thuốc mà nàng viết, thỉnh thoảng không kìm được ngước mắt lên len lén nhìn nàng, nhưng lại thấy nàng đang cụp mắt, đôi mi dài khe khẽ rung động, trong đầu bất giác nhớ đến nụ cười vừa rồi. Đứng rất gần nhau, hắn phát hiện mắt nàng thật đẹp, đồng tử vừa đen vừa sáng, như hắc bảo thạch vậy, trong lúc nói chuyện đôi mắt ấy lấp lánh, vô cùng sinh động.

Lạ nhỉ, tại sao trước kia y lại chưa bao giờ nhận thấy điều đó?

“Lưu thái y nhìn xem, có thích hợp không?” Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, đưa tờ giấy vừa viết cho y.

Lưu Tử Căng đón lấy, thu lại tâm trí, chăm chú đọc thật kỹ, những món ăn vặt ngoài hạt hồ đào còn có bạch quả nước đường, mật ong trộn hạt hạnh nhân và hạt hồ đào, nguyên liệu cùng cách làm viết rất chi tiết, hơn nữa cũng phù hợp với bệnh tình của mẫu thân.

Chỉ là thật sự có cách trị bệnh này ư? Lưu Tử Căng không dám khẳng định.

Bên này Lưu phu nhân không nén nổi tò mò, gọi Vân Tiếu ra mang phương thuốc tới đọc, vừa xem xong, cả khuôn mặt bà sáng bừng lên, quay đầu sang nhìn Tưởng Nhược Nam và con trai cười: “Các phương thuốc thực liệu vừa nhìn ta đã muốn ăn rồi, cho dù ngày nào cũng phải ăn ta cũng không có ý kiến gì.”

Lưu Tử Căng do dự hỏi Tưởng Nhược Nam: “Không biết phu nhân đã dùng cách chữa trị này cho bao nhiêu người rồi?”

Tưởng Nhược Nam đột nhiên bị hỏi thế bèn ngẩn người, nói thật, nàng chỉ mới đọc trong sách, hiệu quả thực tế thế nào, nàng không dám đảm bảo, “Việc này… Ta chưa thử dùng cách này để chữa cho ai cả…” Thấy Lưu Tử Căng chau mày, nàng lại nói ngay, “Nhưng, đây là tôi nghe được người ta nói, nghe nói rất hiệu quả! Hay là vừa uống thuốc vừa dùng phương pháp này của tôi rồi xem có hiệu quả không, nếu Lưu phu nhân ăn ngon, thì cứ dùng lâu dài, những thức ăn này không gây hại cho sức khỏe đâu!”

Lưu phu nhân sau khi được Tưởng Nhược Nam cứu, trong lòng rất tin phục bản lĩnh của nàng, nghe nàng nói, lập tức phụ họa theo: “Hãy làm theo lời của Hầu phu nhân đi! Thuốc ta vẫn uống, thực liệu cũng sẽ dùng, nếu ta cảm thấy khỏe thì cứ thế ăn trường kỳ!”

Lưu Tử Căng nghe mẫu thân nói chịu dùng thuốc, bèn yên tâm, hơn nữa y cũng rất muốn biết hiệu quả của phương pháp này. Y nhìn mẫu thân, nói: “Nếu như vậy, thì hàng ngày mẫu thân phải uống thuốc đúng giờ.”

Lưu phu nhân nghĩ không bao lâu sau mình sẽ không phải uống thứ thuốc khó nuốt kia nữa, tâm trạng vui vẻ liền hứa với con trai. Sau đó như nhớ ra điều gì, đột nhiên nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Hầu phu nhân, mời phu nhân đến thăm tiểu nữ Tử Đồng, tiểu nữ cũng giống như ta, không chịu uống thuốc, cơ thể lúc nào cũng yếu ớt!”

Tử Đồng không phải là cô gái bị Tưởng Nhược Lan đẩy ngã xuống nước sao? Tưởng Nhược Nam nhìn Lưu Tử Căng, thấy sắc mặt y rất khó coi, biết y đang nhớ lại chuyện ấy.

“Lưu phu nhân, dù bà không nói tôi cũng phải đi thăm Lưu tiểu thư. Mục đích tới đây hôm nay, một là để thăm bà, hai là vì muốn nhận lỗi với Lưu tiểu thư.”

Chẳng có cách nào, dù chuyện này không phải do nàng làm, nhưng vết đen đó nàng phải mang theo, ai bảo nàng xui xẻo, xuyên không vào “thể xác” này?

Lưu phu nhân sức khỏe không tốt, không thể đi cùng Tưởng Nhược Nam, bèn gọi a hoàn Vân Tiếu và Lưu Tử Căng đi cùng nàng.

Vân Tiếu đi trước dẫn đường, Lưu Tử Căng theo sau, Tưởng Nhược Nam và các a hoàn của mình đi cách y chừng ba mét, theo lý, Tưởng Nhược Nam phải tránh Lưu Tử Căng, nhưng vì Lưu Tử Căng là đại phu, đến thăm muội muội hắn mà không có mặt hắn thì cũng không được.

Cả đoàn người men theo con đường nhỏ lát đá xanh, đi khoảng một tuần hương, Tưởng Nhược Nam thấy khung cảnh phía trước càng lúc càng hẻo lánh, bất giác lên tiếng hỏi Lưu Tử Căng, “Lưu thái y, chúng ta đang đi thăm Lưu tiểu thư ư?” Tiểu thư nhà họ Lưu không thể ở một nơi như thế này được?

Lưu Tử Căng nghe lời nàng hỏi, dừng bước, quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lạnh nhạt: “Hầu phu nhân, từ sau khi tiểu muội ngã xuống nước, vẫn rất sợ nước, vì vậy đành chuyển đến một nơi không gần bất cứ sông ngòi nào như thế này.”

Lại nghiêm trọng như thế sao? Rõ ràng không phải lỗi do mình gây ra, trong lòng Tưởng Nhược Nam không kìm được cảm giác hậm hực, nàng bước về phía trước hai bước, đi tới một nơi cách Lưu Tử Căng không xa, lo sợ hỏi y: “Nghe Lưu phu nhân nói, lệnh muội vì ngã xuống nước mà sinh bệnh, không biết là bệnh gì?” Bồ Tát phù hộ, đừng quá nghiêm trọng, nếu không cái nút này không biết bao giờ mới có thể tháo được…

Lưu Tử Căng nghĩ đến nỗi khổ mà muội muội vẫn phải chịu đựng bao lâu nay, trong lòng bất giác trào dâng lửa giận, những thiện cảm dành cho Tưởng Nhược Nam sau khi nàng cứu chữa cho mẫu thân y, nay đã dần dần biến mất trước cơn giận này.

“Hầu phu nhân chẳng phải thông tỏ y lý hay sao? Gặp muội muội ta là sẽ biết ngay thôi?” Giọng mặc dù lạnh như băng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì được phong độ của một người quân tử, hai mắt sẫm lại, không hề vì cơn giận trong lòng mà nổi nóng.

Tưởng Nhược Nam nghe vậy thì mặt thoáng đỏ ửng, cúi đầu ngại ngùng nói: “Tôi nào hiểu y lý, chẳng qua trước kia có theo học một người bạn của phụ thân một chút kiến thức về dưỡng sinh thực liệu, đối với một vài chứng bệnh, có thể đưa ra phương pháp điều trị, còn về chẩn đoán thì tôi chẳng hiểu gì.”

Lúc này, hai người đang đứng ở một khoảng đất trống, ánh mặt trời không bị cỏ cây đình đài lầu các ngăn cản nên chiếu thẳng vào mặt Tưởng Nhược Nam, khiến khuôn mặt ửng hồng của nàng trở nên vô cùng bắt mắt, lại thêm bộ dạng ngượng ngùng lúng túng, giọng nói dịu dàng, cảm giác giống như được nhìn một bông hoa vô cùng tươi đẹp đang từ từ bung nở. Lưu Tử Căng mặc dù quen biết Nhược Lan đã lâu, nhưng Tưởng Nhược Lan luôn tạo ra cho y ấn tượng về một cô gái hung dữ, ngang ngược vô lý, chưa từng thấy bộ dạng thiếu nữ yêu kiều như thế này bao giờ, y ngẩn ngơ nhìn nàng, trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, tê tê, dại dại, lại hơi đau, giống như bị kiến cắn vậy.

Cơn giận trong lòng, không biết đã tan biến từ lúc nào.

Giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Hầu phu nhân mà lại không tinh thông y lý ư? Đã từng chứng kiến Hầu phu nhân ra tay cứu người, còn tưởng Hầu phu nhân giấu nghề không lộ. Phu nhân không hiểu y lý, nhưng cũng biết rất nhiều phương pháp điều trị, thật khiến tại hạ bội phục!”

Tưởng Nhược Nam lau mồ hôi lạnh: “Đây chẳng qua là do ta gặp may thôi, không đáng được khen, không đáng được khen.” Sau đó lại hỏi, “Chi bằng, Lưu thái y hãy cho ta biết bệnh tình của lệnh muội, lệnh muội không chịu uống thuốc, có lẽ ta sẽ giúp được gì đó!”

Lưu thái y nhìn nàng, môi mấp máy, sau đó mặt lộ vẻ cổ quái, làn da trắng như bạch ngọc cũng phớt hồng. Hắn đột nhiên đi về phía Vân Tiếu, nói nhỏ với cô ta mấy câu, sau đó Vân Tiếu bước nhanh về phía Tưởng Nhược Nam.

“Hầu phu nhân,” Vân Tiếu gọi, “Tiểu thư nhà nô tỳ năm ngoái bị ngã xuống nước, lại đúng đang kỳ kinh nguyệt, sau đó mặc dù bảo toàn được tính mạng, nhưng hàng tháng kinh nguyệt không thuận, công tử nhà nô tỳ nói vì máu gặp lạnh nên dẫn đến rối loạn. Vốn chỉ cần uống vài thang thuốc, tình hình sẽ khá hơn, nhưng sau này lại nghe thấy…” Nói đến đây, Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, ánh mắt ẩn chứa những tia nhìn giận dữ, “Sau này lại nghe thấy bên ngoài có lời đồn, trong lòng không vui, cả ngày dùng nước mắt rửa mặt, lâu dần, bệnh tình không những không khỏi, mà trên mặt tiểu thư còn mọc thứ gì đó, trong lúc tức giận bèn không chịu uống thuốc, ngày nào cũng chỉ trốn trong phòng không gặp ai.” Nói đến đây, Vân Tiếu thở dài, bộ dạng vô cùng đau lòng.

Lưu Tử Căng đứng bên cạnh cũng thở dài, phụ thân hắn thân là quan đứng đầu thái y viện, bản thân hắn là ngự y, nhưng đến bệnh của muội muội cũng không chữa được, một năm nữa sắp trôi qua, muội muội sắp tới tuổi cập kê và phải bàn hôn sự, thân mang mầm bệnh thế này thì biết thế nào là tốt, e rằng đến khi ấy tới mang thai cũng sẽ khó khăn.

Nhưng ngay lập tức, tâm tư lại chuyển sang chuyện khác, bản thân hắn là đại phu, cũng không phải chưa khám bệnh phụ nữ, trước kia hắn không quá câu nệ, tại sao trước mặt nàng hắn lại có cảm giác ngượng ngùng không thể mở miệng như thế?

Bên này, Tưởng Nhược Nam nghe xong những lời Vân Tiếu nói, nàng cũng đại khái hiểu được bệnh tình của Lưu Tử Đồng, có lẽ do rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, dẫn đến rối loạn kinh nguyệt, sau lại buồn bã u uất trong thời gian dài, khiến bệnh tình còn nặng thêm. Bị nhiễm lạnh có thể uống thuốc để giải trừ, nhưng còn bệnh tâm lý, lại không có thuốc nào chữa được. Nghĩ mãi nghĩ mãi, lông mày Tưởng Nhược Nam cau lại, giống như gặp phải vấn đề hóc búa.

Vân Tiếu thấy thần sắc của nàng, vội quỳ xuống nói: “Hầu phu nhân, nô tỳ biết bản lĩnh của người cao siêu, cầu xin người hãy cứu tiểu thư. Tiểu thư rất đáng thương, phu nhân nhà nô tỳ ngày nào cũng lo lắng cho tiểu thư, cả năm nay rơi không biết bao nhiêu nước mắt rồi. Hầu phu nhân, chỉ cần người chữa khỏi cho tiểu thư, Vân Tiếu kiếp sau xin làm trâu làm ngựa cho người!”

Tưởng Nhược Nam vội đỡ cô ta dậy, “Vân Tiếu, thật cảm phục tấm lòng trung thành của ngươi, ngươi yên tâm, việc này do ta gây ra, ta sẽ tận tâm tận lực.”

Vân Tiếu nghe được câu này của nàng, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, từ sau hôm cô ta nhìn thấy Tưởng Nhược Nam không cần dùng kim, không cần dùng thuốc mà khiến Lưu phu nhân thoát khỏi bàn tay tử thần, sớm đã coi nàng là một thần y rồi. Cô ta đứng dậy, đưa Tưởng Nhược Nam đến viện tử của Lưu Tử Đồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN