Thế giới anh ấy sống.
Chap 30: Hiểu An nhảy xuống.
Trần Hạo đạp thắng xe, đậu vào quen đường, từ sau có bốn kẻ tiến tới, trang phục chúng mặc nhìn qua là biết xã hội đen.
Bọn chúng gõ cửa xe, Trần Hạo cũng ung dung bước xuống, chúng rút súng khống chế và bắt Trần Hạo bước lên một chiếc xe khác.
Trần Hạo ngồi trên xe rất điềm tĩnh, gương mặt không hề biến sắc, bọn chúng thậm chí còn phải chỉa súng vào hai bên hông của Trần Hạo, bởi vì nghe đến sát thủ của tổ chức RED thì ai cũng phải dè chừng.
Chúng đã đưa Trần Hạo đến một căn cứ bí mật, tên đi sau đẩy lưng của Trần Hạo lên. Trần Hạo liếc mắt nhưng anh ta không nói gì chỉ nhấc chân bước vào bên trong.
Trần Hạo được dẫn vào một trong căn phòng, bên trong không thấy một bóng người. Trần Hạo quét ánh mắt quan sát, có một tấm màn màu đỏ phía bên trái và ở giữa là một chiếc lap top siêu mỏng.
Chiếc máy tính bỗng dưng bật lên tự động, màn hình hiển thị một mặt nạ quỷ cùng một giọng cười hắc ám vang lên.
Trần Hạo vẫn một sắc thái, hắn muốn xem thử bọn này định giở trò gì?
Đằng sau điệu cười là một thanh giọng được chỉnh âm, nghe rất trầm và khàng đục phát ra:
“Nghe nói sát thủ số 1 của RED đã phản bội tổ chức, phải chăng là anh ta muốn gia nhập vào một tổ chức khác có thế lực hơn?”
Trần Hạo lạnh lùng chớp mắt: “Là con cá sông muốn bơi ra biển lớn, ngài đây phải chăng là cái biển đó cho Trần Hạo?”
“Hahaha!” Tiếng cười lại vang lên, người ẩn danh kia lại nói:
“Biển ta là biển chết, e rằng con cá như cậu không thể tồn tại.”
Người đó nói dứt câu thì ngưng lại, thanh giọng sau đó gằn xuống:
“Giao ra tấm bản đồ ta sẽ tha mạng.”
Trần Hạo cong khóe miệng: “Tôi muốn giao trực tiếp cho ngài có được không?”
“Muốn gặp ta sao? Vậy hãy chui vào màn hình đi hahaha…”
Ánh mắt của Trần Hạo bỗng kéo đến một đám mây đen, giọng nói này chắc chắn là của Kình Thương, cứ cười đi khi mày chưa nhận ra cái ngày của thần chết.
“Lục soát người hắn.” Âm thanh từ chiếc máy tính thốt lên.
Bọn thuộc hạ lập tức soát người của Trần Hạo, kết quả chúng chả soát được một thứ gì hết. Người ẩn danh kia tức giận, hắn gằn lên từng chữ:
“Cho nó thấy.”
Hắn thừa biết sát thủ của RED được huấn luyến rất cực đoan, họ không sợ chết khi bị đe dọa, nhưng có thứ này biết đâu làm nó giao động.
Tấm màn bên phía trái được kéo lên, đôi mắt sát khí của Trần Hạo liếc qua, sự kinh ngạc lập tức bật sáng:
“Khốn kiếp.” Trần Hạo thốt lên trong suy nghĩ.
Tên trùm của tổ chức này đã bắt được Quách Hiểu An đến đây, mặc dù Trần Hạo đã giấu An ở mật đạo nhưng hắn vẫn lùng sục được cô ta để gây khó dễ cho Trần Hạo.
Lúc này Trần Hạo mới nhận ra Kình Thương không phải là dạng vừa, tai mắt và gián điệp của hắn không hề thua kém tổ chức RED, chủ nhân lo ngại thế lực của Kình Thương là rất đúng, tên khốn này khó chơi đây.
Trần Hạo tức giận nhưng biểu tình vẫn vô cùng lãnh huyết, mắt chỉ nhìn thẳng Hiểu An một cách vô tình, không hề nhận thấy anh ta giao động hay thậm chí là lo cho mạng sống của Hiểu An dù chỉ là một chút.
Quách Hiểu An bị trói hai tay đưa thẳng lên cao, miệng nhét miếng vải to, hai chân cũng bị dây quấn chặt. An chau mày hướng đôi mắt sợ hãi đến Trần Hạo, lúc bị bắt cô đã kêu cứu rất lớn, nhưng mà vốn chẳng có ai ở đó, chẳng có ai nghe thấy, lần này nguy hiểm cận kề, liệu An có thể thoát khỏi được nạn này, Trần Hạo có nghĩ đến việc sẽ cứu cô hay không?
Một tên dí khẩu súng vào thùy trán của Hiểu An, giọng nói của tên trùm lại vang lên: “Đưa ra tấm bản đồ, hoặc là con nhỏ này chết, mày chọn đi, dù sao giữ trong tay một bản đồ mày cũng chẳng làm được gì? Đã vậy còn mất đi đàn bà của mình, không đáng đâu.”
Trần Hạo nâng lên một sự lạnh giá nhìn vào Hiểu An, anh ta nói:
“Cái thứ đàn bà này tôi chẳng bận tâm, muốn giết cứ giết.”
Chữ giết thốt ra từ miệng của Trần Hạo làm mọi hy vọng của An đều rớt xuống, cô nhìn anh ta với một cõi lòng tan nát.
“Rất có khí phách, đến đàn bà của mình cũng không cần, không hổ danh là sát thủ số 1 của RED. Tốt, rất tốt!”
Kình Thương nói xong câu này thì nói với thuộc hạ của hắn: “Đàn bà này Trần Hạo không cần, đứa nào thích thì cứ lấy.”
Hiểu An bỗng bị bọn chúng cắt sợi dây, hai tay cô không còn vươn thẳng liền bị ngã xuống sàn. Một tên trong bọn thuộc hạ của Kình Thương tiến đến, hắn nắm quần của An kéo xuống, nội y bên trong phơi ra trước ánh mắt của những kẻ còn lại và dĩ nhiên có Trần Hạo.
Hiểu An khóc không thành tiếng, cô bị nhéc miếng vải nên không thẻ gào la, cựa nguậy phản kháng là bị tên này tát ngay một cái vào mặt.
An đau đớn, cõi lòng cô như bị xé nát, cô biết thế nào là hãm hiếp, thế nào là cưỡng dâm, đời người con gái quý trọng nhất là trinh tiết, bà từng nói như vậy, bà đã dạy An như vậy, An không muốn bị hắn chiếm đoạt, không muốn, không muốn, không muốn! Ánh mắt ướt đẫm lệ của Hiểu An hướng đến Trần Hạo, một ánh mắt của sự cầu xin: Hạo ca ca! Hạo ca ca! Anh hãy cứu An đi, cứu An đi! An xin anh mà! Hạo ca ca!
An chỉ có thể thầm nói trong sự đau đớn, nhưng đổi lại với ánh mắt ấy của cô thì chỉ là một sự lạnh lẽo của Trần Hạo, anh ta còn thản nhiên nhìn tên thuộc hạ của Kình Thương lột sạch quần áo của An, khóe miệng tàn nhẫn cong lên.
Con người sao có thể độc ác đến vậy? Là con người sao có thể vô tình đến vậy? Hiểu An trái tim vỡ vụn, giờ thì cô mới nhận ra một điều đó là sát thủ không phải con người.
Tên thuộc hạ của Kình Thương tiếp tục xàm xỡ Hiểu An như một bộ phim set cho những người đang đứng đó xem.
Hiểu An tâm can như bị giao đâm, cô bỗng thét lên một tiếng đến rùng mình. An dùng hết sức lức, giống như chó cùn đứt dậu cô đập đầu của mình vào mũi tên khốn kia, hắn chảy máu khắp miệng nên không thể cưỡng An thêm, ba tên còn lại sửng ngay người, Trần Hạo cũng động nhẹ ánh mắt.
Hiểu An đứng dậy, cô nhắm thẳng cửa sổ mà nhảy xuống, mặt cho là sống hay chết cô bây giờ không quan tâm gì nữa ngoài suy nghĩ phải thoát khỏi căn phòng này, thoát khỏi những con quỷ trong đó.
Mi tâm của Trần Hạo bất giác nhíu sâu, răng nghiến lại.
Pằng pằng pằng.
Kẻ chết không biết bị lấy súng từ lúc nào, hai tên còn lại thậm chí còn không kịp nhướng mắt, đó là sự đáng sợ của tổ chức RED, sát thủ trong bộ ba Tam Hổ chưa bao giờ là hữu danh vô thực, hạng tầm thường đảm bảo không thể đấu được với họ.
Trần Hạo toát sát khí rùng rợn, anh ta xoay người lại liếc một cái chết người đến tên đang ôm cái mũi ngồi dưới sàn, Trần Hạo ngồi xuống, bàn tay bóp lên cổ của tên kia, bóp siết đến nỗi xương cổ đều bị gãy, máu từ miệng hắn chảy ra ướt trên tay của Trần Hạo.
Sau khi giết xong Trần Hạo đứng dậy, đôi mắt ấy lại quét sang màn hình: “Pằng.”
Phát súng bắn vào màn hình bể nức, Trần Hạo cất giọng hung tợn:
“Đây chỉ là xé nháp, nhưng sẽ có một ngày đạn của tôi bay vào sọ của ông đấy, Kình Thương!”
Kình Thương phá lên cười hahaha…hắn biết Trần Hạo không hề có ý muốn quy hàng, và cũng biết tấm bản đồ không nằm trong tay của Trần Hạo, Giã Kim Đại là một con cáo già, hắn làm sao có thể dễ dàng để cho thuộc hạ của mình đánh cấp tấm bản đồ như vậy.
“Tao sẽ đợi mày, đợi một trò chơi khác, hahaha…”
Trần Hạo tức giận, bắn nát cái loa phát ra âm thanh trên góc tường, mẹ kiếp mày đợi đó Kình Thương, không giết được mày thì tao không phải Trần Hạo.
Bên ngoài nơi An đã nhảy xuống, cô nằm co lại dưới đám cỏ, toàn thân chỉ dội đến một cơn đau, đau cả thể xác đến tinh thần.
Cỏ xanh đệm cho thân thể của An, nhưng cô là từ trên cao nhảy xuống nên khó tránh khỏi bị xây xác và thương tích, máu đỏ thấm dần trên cỏ, An nhíu chặt hàng lông mày, trông cô như một con vật bị thương không chút mảnh vải che thân.
Trần Hạo bước tới, tiếng bước chân giẫm lên cỏ phát ra âm thanh rộp rộp.
Hiểu An nâng lên đôi mắt mệt mỏi, cô thấy anh ta thì nhanh chóng hạ mắt xuống, sắc mặt An tái nhợt hơi thở mạnh, cô bây giờ rất muốn bỏ chạy nhưng sức lực đã không còn.
Trần Hạo nhìn An, hai tay cô và hai chân cô vẫn bị trói, trán thì sưng đỏ. Nhảy từ đó xuống mà còn tỉnh, khả năng sinh tồn hoang dã của cô ta cũng dữ dội thật.
Trần Hạo ngồi xuống rút dao cắt dây cho An, nhưng lúc anh ta cắt Hiểu An động đậy tuy là sức yếu nhưng giống như cô không muốn cho Trần Hạo chạm vào.
Trần Hạo chau mày, anh ta cứa hai ba phát là dây đứt ra, ánh mắt tối lại liếc xuống gương mặt An:
“Thích phơi nắng lắm phải không?”
Hiểu An uất giận cô không nói, không một chút mấp máy môi.
Trần Hạo cởi ra áo khoác anh ta khoác lên người An thì cô ấy chợt hất ra:
“Biến đi.” An thốt lên hai chữ, hai chữ của sự phẫn nộ.
Trần Hạo chớp mắt, hàng chân mày vẫn cau lại, anh ta nhặc lại áo khoác tiếp tục khoác lên cho An, nhưng một lần nữa Hiểu An tiếp tục hất ra.
Trần Hạo là người không mấy kiên nhẫn với nữ giới, cũng chẳng tiếc ngọc thương hoa, hắn gằn thanh giọng với cô gái yếu ớt:
“Cô mà còn chống đối, tôi mặc xác cho chó nó ăn cô đấy!”
Trần Hạo nói rất dã man, Hiểu An ứa ra giọt lệ, cô nói thỏ thẻ qua làn hơi: “Anh đi đi, đừng động vào tôi.”
Trước giờ Hiểu An luôn dùng tên mình để xưng hô với Trần Hạo, nhưng lúc này cô lại dùng chữ tôi, một chữ như muốn rạch ròi cắt đứt mọi thứ liên quan đến Trần Hạo.
Trần Hạo ngoảnh mặt qua phải kiềm nén thở ra, anh ta không đôi co với con nhỏ này nữa, liền chùm áo lên người Hiểu An rồi bế cô ấy trên tay.
“Thả tôi ra.” Hiểu An không còn sức để phản kháng với Trần Hạo, cô chỉ có thể yếu ớt nói.
Trần Hạo mặc kệ An muốn nói gì, anh ta cứ bế cô như vậy rồi nhấc chân bước đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!