Thế giới anh ấy sống.
Chương 50: Cảnh cáo của Giã Kim Đại.
Kình Thương đứng trên sân thượng của một tòa nhà 7 tầng, ông ta nhìn xuống không gian bên dưới thì nét miệng cười nhàn nhạt, chẳng ai hiểu ông ta cười vì điều gì nhưng dáng vẻ của Kình Thương lại luôn tỏa ra sự hiểm ác.
“Đến KAI cũng bị Tam Hổ giết chết, cậu cho rằng khả năng của cậu sẽ thắng được họ?” Kình Thương chậm rãi nói, mắt liếc sang người thuộc hạ.
Thuộc hạ của Kình Thương trả lời: “Nếu lão đại cho phép, thuộc hạ sẽ dốc hết sức.”
“Kriss cậu căn bản không phải là đối thủ của bộ ba Tam Hổ, trong tổ chức RED bộ ba đó là cánh tay đắc lực nhất của Giã Kim Đại, không dễ dàng để loại trừ chúng, nhưng ta cũng sẽ có cách của ta, cái mà bọn chúng muốn đó chính là tìm kiếm Kình Thương vậy thì cứ để chúng đến tìm ta, cũng là tự tìm cái chết cho chúng ha ha ha…”
Kình Thương phá lên cười, đôi mắt hằng lên những nếp nhăn nheo, ông ta cười một hồi giòn giã thì chợt ngưng lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Nhử chúng đến!”
Kình Thường ra lệnh cho thuộc hạ Kriss sau đó rời khỏi sân thượng. Âm mưu tiếp theo của ông ta đó chính là giăng bẫy bộ ba của Tam Hổ mà cụ thể là Trần Hạo và Lục Nghị, hai người này mới chính thức dính líu đến Kình Thương ngoại trừ Tam Nương, cô ta đứng ngoài cuộc nhiệm vụ này, cho nên khả năng bị dẫn dụ là không có.
——-
Lục Nghị vừa đưa Ân Kỳ về nhà thì đã có lệnh chịu tập của tổ chức RED. Giã Kim Đại gọi ngay Lục Nghị đến tổ chức vậy nên anh ta phải để Ân Kỳ một mình trong ngôi nhà mà vội vàng theo lệnh gọi đến ngay căn cứ.
Lục Nghị bước vào: “Thuộc hạ có mặt.”
Giã Kim Đại nói: “Cậu có biết Mã Phúc Hải là ai không?”
Lục Nghị đáp: “Thuộc hạ biết Mã Phúc Hải là người trong đội tình báo chống mafia.”
Giã Kim Đại nhấn giọng: “Chỉ vậy?”
“Vâng thưa chủ nhân.”
“Cậu được huấn luyện để làm việc vô dụng như vậy sao?” Giã Kim Đại chậm rãi nói, cái chớp mắt cũng rất tỉnh lặng nhưng cách mà ông ta đang cư xử rõ ràng có sự bất ổn, Lục Nghị nâng mắt nhìn Giã Kim Đại sau đó hạ xuống và trả lời:
“Thuộc hạ ngu muội xin chủ nhân chỉ giáo.”
Giã Kim Đại đứng dậy khỏi cái ghế đang ngồi, ông ta bước đến Lục Nghị nhẹ nhàng cười, bàn tay phủi phủi trên vai của Lục Nghị vừa làm ông ta vừa nói: “Cậu cần phải học hỏi nhiều hơn.”
Giã Kim Đại giữ bàn tay lên vai của Lục Nghị, nét mặt rất hòa ái. Lục Nghị vẫn bình tĩnh, giữ nguyên sự trầm lặng: “Thuộc hạ sẽ cố gắng.”
Giã Kim Đại cười và nói: “Tốt, tốt.” Ông ta còn vỗ vỗ lên vai của Lục Nghị ba cái, sau đó thì quay lại chỗ ghế mà ngồi xuống.
“Liên lạc với Trần Hạo, người mà cậu đang bám theo cũng chính là người mà Trần Hạo đang nhận lệnh truy giết, từ bây giờ hai người các cậu phải phối hợp với nhau để mang được thứ ta cần về đây.”
Lục Nghị cúi đầu đáp: “Đã rõ thưa chủ nhân.”
Lục Nghị sau đó bước ra khỏi tổ chức RED, ngồi trong xe Lục Nghị đặt tay lên vai hàng lông mày nhíu nhẹ. Vừa rồi Giã Kim Đại đã dùng lực tác động vào bờ vai trái của Lục Nghị, ông ta dùng sức rất nhiều lên Lục Nghị vì vậy bây giờ bên trong lớp áo chắc chắn bờ vai đã tím bầm, đấy là một sự cảnh cáo của ông ta, Lục Nghị đã quá chậm khi nắm thông tin Mã Phúc Hải chính là Kình Thương trong khi Trần Hạo đã báo cáo lên vụ việc này ngay sau khi anh ta thanh trừ xào huyệt của băng Ngựa Hoang.
“Thì ra Mã Phúc Hải chính là Kình Thương, mẹ kiếp.” Lục Nghị tức giận đập tay vào vô lăng, nếu biết trước hắn là Kình Thương thì anh ta đã không dại dột lao vào băng Ngựa Hoang mà không có sự phòng bị, bây giờ thể trạng của Lục Nghị vẫn còn chưa hồi phục làm sao có thể kết hợp với Trần Hạo để truy lùng Kình Thương?
Lục Nghị thở dài, anh ta lấy điện thoại để liên hệ với sát thủ số 1:
“Nói đi!” Trần Hạo bắt máy.
“Anh có ở nhà không?”
“Không có.”
“Tôi vừa ở tổ chức RED nhiệm vụ của tôi và anh được gộp thành một, khi nào anh về thì liên lạc với tôi.”
“Giọng nói của cậu nghe vẫn không ổn, sức khỏe thế nào rồi?”
“Tôi nghĩ tôi sẽ chết trước anh đấy.”
Bên kia đầu điện thoại Trần Hạo cong khóe miệng: “Chết đâu thì chết đừng có làm phiền tôi phải vác xác cậu về tổ chức RED.”
Lục Nghị cũng chợt cười nhẹ: “Tôi cúp máy đây.”
Lục Nghị sau đó đã khởi động xe chạy đi.
Vừa về đến nhà Lục Nghị đã bắt gặp ánh mắt nóng giận của Trương Ân Kỳ, Trương Ân Kỳ vừa nhìn thấy Lục Nghị thì thốt lên:
“Thả tôi ra!”
Lục Nghị thản nhiên nói: “Tôi có trói em sao?”
Ân Kỳ trừng mắt gằn giọng: “Anh đang giam lỏng tôi.”
Lục Nghị bước đến gần Ân Kỳ, Ân Kỳ nhướng lên đôi mắt hung dữ. Lục Nghị nhìn Ân Kỳ chăm chú, cái nhìn rất dịu nhẹ, giọng nói cũng rất dịu nhẹ, anh ta bảo: “Ở với anh em sẽ cơ hội bắt anh dễ hơn, anh nghĩ em sẽ thích như vậy.”
Lục Nghị cuối xuống hôn lên môi của Ân Kỳ nhưng Ân Kỳ đã cắn thật mạnh vào môi của anh ta. Lục Nghị nhíu mày, anh ta dứt môi ra, có chút mặn mặn và tanh của máu, Lục Nghị không tức giận mà thay vào đó là cười, anh ta đưa ngón tay vẹt đi vết máu trên môi. Ân Kỳ vẫn hằm hằm sắc mặt, cô rất mạnh mẽ phản kháng, đảm bảo nếu Lục Nghị có ý đồ xấu thì Ân Kỳ thà lựa chọn cái chết chứ không khuất phục tên sát nhân.
“Em không phải là phụ nữ à?”
Ân Kỳ không thèm trả lời, ánh mắt cô vẫn nộ khí không dập tắc. Lục Nghị nhẹ nhàng chớp mắt: “Phụ nữ rất thích anh hôn, em thì khác lại đi cắn, cắn như vậy không tốt, nam nhân sẽ tát em đấy.”
Lục Nghị vừa nói xong câu này thì Ân Kỳ đã nhổ nước bọt vào mặt anh ta: “Bỉ ổi.” Ân Kỳ mắng.
Lục Nghị nhắm mắt, tuyến nước bọt dính vào mi mắt chảy xuống. Lục Nghị thở ra một hơi dài, anh ta rút khăn tay trong túi áo để lau mặt, sau khi làm xong thì lạnh lẽo nhìn Ân Kỳ, sự dịu dàng khi nãy đã tan biến hết.
Lục Nghị đưa tay lên, bàn tay đưa ra xa dùng lực thật mạnh dán đến gương mặt của Trương Ân Kỳ, Ân Kỳ bất chợt nhắm mắt bàn tay to lớn của Lục Nghị vơ đến nhưng anh ta không đánh cô mà lại sợt ngang qua mặt cô, lực dùng rất mạnh tạo cả chút gió thổi bay sợi tóc của Ân Kỳ. Ân Kỳ tưởng hắn muốn bạo lực với cô nhưng không phải, Lục Nghị đã không hề đánh Ân Kỳ, anh ta nhìn cô rồi nói: “Em ngoan tôi sẽ không đánh em, nhưng em cũng biết rồi đấy tôi mà đánh thì em sẽ đi không nổi đâu.”
Ân Kỳ vơ tay tát lại Lục Nghị nhưng anh ta chụp lấy cánh tay cô:
“Đừng để tôi phải vượt qua sự nhẫn nại của mình.”
Lục Nghị vứt tay Ân Kỳ xuống sau đó đi vào phòng. Ân Kỳ nhân cơ hội cửa mở mà chạy ra khỏi nhà của Lục Nghị nhưng chết tiệc cửa lại tự động khép lại. Lục Nghị đã nhấn nút đóng cửa, Ân Kỳ không thể ra được, cô cầm tay thành quyền tức giận đến mức bị ho, sức khỏe của cô vẫn còn quá yếu để lao lực với hắn, Ân Kỳ nhắm mắt hít thở để lấy lại sự ổn định.
Lục Nghị một lát sau bước ra, anh ta ăn mặc khá đơn giản nhưng không hề xuề xòa, áo thun trắng và quần đen dài vẫn kết hợp rất tinh tế với nhau. Lục Nghị rất điển trai hơn nữa gu thời trang cũng rất tốt, anh ta mặc gì cũng đẹp, phụ nữ chết mê Lục Nghị nhất là lúc anh ta ăn diện ra ngoài, bình thường nếu không nhận nhiệm vụ nào thì Lục Nghị sẽ đi thả thính, ai đã dính thính của anh ta rồi thì chỉ có thể nói là ráng chịu, mê trai không phải lúc nào cũng tốt.
Lục Nghị xuống bếp, anh ta chuẩn bị một món ăn và duy nhất chỉ một món. Sau khi làm xong Lục Nghị đi vào phòng mình anh ta lấy ra bộ đồ rồi đi vào phòng của Ân Kỳ, Lục Nghị mở cửa thì thấy Ân Kỳ đang có ý định leo ra từ cửa sổ, cô ấy luôn tìm cách để thoát khỏi đây.
“Nếu em muốn tôi có thể cho em ra bằng cửa chính.”
Ân Kỳ quay đầu nhìn, cô đang chuẩn bị nhướng người trèo lên thì lại tụt xuống.
“Đừng ngụy quân tử.”
Lục Nghị cầm bộ đồ trên tay anh ta đứng gần ngay cửa: “Em nghe tôi tự xưng là quân tử khi nào?”
Ân Kỳ ngoảnh mặt lại, cô không đối diện với đôi mắt điềm lặng của Lục Nghị.
“Tôi để em đi cũng được nhưng nếu em đã đi thì cũng tức là em sẽ không bao giờ tìm ra tôi.”
Ân Kỳ nắm chặt khung cửa sổ, Lục Nghị lại nói: “Hành tung của tôi lộ diện chẳng qua là vì tôi có mục đích, một khi tôi đã muốn ẩn tung tích thì em sẽ như người mù mà đi tìm tôi đấy, nhưng như vậy cũng tốt nếu em đã không còn ý định bắt tôi thì tôi cũng cảm thấy rất khoay khỏa, bởi vì chẳng ai bám đuôi nữa, quá là thảnh thơi rồi.”
Ân Kỳ phẫn nộ, cô liền quay mặt liếc một cái phát hỏa đến Lục Nghị: “Anh có biến thành tro tôi cũng sẽ gôm cái tro đó về.”
Lục Nghị mỉm cười: “Ý chí rất tốt, nếu quyết tâm vậy rồi thì đóng cửa lại đi, gió lùa vào sẽ làm lạnh em đấy.”
Lục Nghị nói rồi ném bồ đồ lên giường: “Mặc thử đồ của anh xem, biết đâu em lại thích.”
Lục Nghị giỡn đùa nói rồi đi ra khỏi phòng, nhưng bất chợt anh ta ló vô nói thêm một câu: “À mặc xong thì ra ăn cháo, nhanh nhé đừng để anh đợi.”
Ân Kỳ tức điên lên cô chụp món đồ trên bàn ném đến Lục Nghị, Lục Nghị thân thủ rất giỏi bị ném bất thình lình thế mà anh ta vẫn chụp được đã vậy còn đá mắt với Ân Kỳ.
“Đồ điên.” Ân Kỳ thốt lên.
Tác giả: Huần Đang Y.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!