Thế Giới Của Anh - Phần 29: Ngoại truyện 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1892


Thế Giới Của Anh


Phần 29: Ngoại truyện 3


Tới rạng sáng,khi bình minh ló rạng …Phương tay run run với chiếc áo thì từ sau bàn tay Quân với lấy chiếc áo…anh ta hôn lên gáy Phương…Phương rụt người lại…cô né Quân …
-Sao không ngủ thêm
-Tôi thấy không ổn,tôi…tôi…
Phương trần chuồng chạy vào nhà vệ sinh,cô nôn thốc nôn tháo…cô ấn nước bồn cầu rồi ngồi gục xuống nền bật khóc…” mình sao vậy nhỉ,mình đang bị làm sao thế này,mình cảm thấy thật sự chẳng được anh ta tôn trọng”…
Khi Phương vừa mở cửa ra ,Quân đứng chờ bên ngoài cửa…anh ta thấy mặt Phương tái nhợt đi…
-Em thấy k khoẻ à
-Tôi vừa nôn không biết là tại sao
-Lên giường nghỉ ngơi đi
-Thôi tôi phải đến trường…anh cứ nghỉ đi
Phương quay đi thì Quân kéo tay giật lại…
-Để anh đưa em đi học…
-Thôi k cần đâu ,tôi có thể tự đi được
Phương gạt tay Quân…cô đi vẻ giận …Phương bỏ chiếc áo dài trắng ra mặc…Quân lấy máy ảnh chụp từ lúc Phương chải tóc cho tới khi buộc gọn gàng…Phương quay ra nhìn anh ta liền hạ máy ảnh xuống…Phương ngại…
-Anh k định mặc quần áo vào ạ
-Trong phòng có hai người có ai đâu mà phải ngại…
-Chắc anh cũng hay hồn nhiên thế này với các cô gái lắm …thấy anh chuyên nghiệp mà
Quân bật cười,anh ta bỏ thuốc ra hút…
-Em thấy anh chuyên nghiệp à,thế sao em k thích …
-Tôi k thích kiểu ép buộc,tự nguyện k phải hơn sao
-Ồ…vậy làm sao để em tự nguyện…
-Tôi đi học đây ( ấp úng…)
Phương đi sang phòng con thấy con ngủ ngon…cô vắt sữa để lại …
-Cô ơi cô bỏ tủ bảo quản cho cháu nhé,trưa cháu tranh thủ về cho con ti…
-Ui k cần đâu ngày hai bình là đủ rồi ,cháu cứ đi đi tuổi này cô cho ăn thêm bột cho cứng cáp cháu ạ…
-Dạ vâng vậy cháu nhờ cô nhé…
Tôi vội vã tới trường,bước vào cánh cổng trường gặp bạn bè tôi mừng rỡ…Hoa hôm nay cũng tới ,cả bọn chúng tôi hàn huyên cho tới khi trống trường điểm…tôi nhìn lên hàng phượng đỏ …cảm giác lại được đi học ùa về…trong lòng vui hạnh phúc đến khó tả…
Quân đến chỗ làm anh ta lướt mạng đọc về tâm tư phụ nữ rồi hỏi Tùng…
-Anh hỏi này,anh có thằng bạn nó hỏi anh là làm sao để lấy được lòng vợ nó
-Là sao sếp
-Ý là lấy lòng đàn bà cách để lấy lòng
-Sếp nói luôn là chuyện của mình cho nhanh ai chẳng biết hôm qua vợ sếp về…chuyện rất đơn giản có thể là cô ấy nghĩ anh vẫn yêu Hương nên thấy tủi thân,cảm thấy như lấy nhau chỉ vì đứa con thế nên mỗi cử chỉ của anh luôn khiến cô ấy nghĩ là bị ép buộc…
-Chẳng có lẽ thế nhỉ…Hương và anh giờ đâu là gì đâu
-Người ta k nghĩ thế vì anh yêu 13 năm cơ mà ,ý của Phương cứ nghĩ cô ấy là người thứ ba,thế nên tối nay sếp rủ cô ấy đi ăn,đi xem phim đại loại để thể hiện thành ý là được mà…
-Vậy tối mày làm nốt hồ sơ hộ anh nhỉ
-Ơ vụ này sếp làm chứ em làm sao được
-Cố mà làm …
Hằng đứng bên ngoài nghe thấy rồi tỏ vẻ buồn …
Quân nhắn tin cho Phương “ Tí tan học anh đón rồi đi ăn luôn nhé”
Phương đang học tin nhắn reo lên …cô vẫn viết bài mà k chú ý điện thoại…
Quân nhìn mãi không thấy trả lời…anh ta gọi …chuông bên kia reo…Phương bị thầy giáo nhắc “ Trong lớp k tắt chuông điện thoại đi”
-Vâng em xin lỗi thầy
Phương lầm bầm tắt đi rồi nhắn lại “ Em đang học thầy mắng rồi”…
Quân mỉm cười khi thấy tin nhắn…anh ta cất bộ đồ công an gọn trong tủ rồi tắm thay đồ ngay tại cơ quan…vừa ra ngoài anh ta thấy Hằng đau bụng ngồi đần mặt ở ghế
-Sao vậy Hằng
-Em đến đưa bản thảo này cho anh mà đau bụng quá…
-Có sao không đau lắm à…
-Có khi phải phiền anh đưa em vào viện khám xem sao
-Ừ được chứ đi thôi…
Phương tan học đứng chờ ở cổng cô nhìn đồng hồ mãi không thấy Quân đến đón…đến khi trời tối hẳn …Phương gọi vẫn k thấy Quân bắt máy,cô tức đi bộ về…
Quân đứng chờ bên ngoài bác sỹ bảo chụp xét nghiệm máu đủ các thứ…Hằng tỏ vẻ mặt ái ngại
-Xin lỗi phiền sếp nhưng bố mẹ em đi vắng nên k có ai,nếu sếp bận cứ đi đi ạ
-Không sao đâu,em cứ khám đi ai lại để em lại
Quân nhìn đồng hồ anh ta chợt nhớ điên thoại trên xe…vội vã ra xe mở cửa lấy điện thoại thấy 8 cuộc gọi nhỡ…Quân liền gọi lại thì Phương lại không bắt máy…
Anh ta gọi về nhà cô Thìn
-Vâng tôi nghe
-Vợ cháu về chưa cô
-Chưa thấy về đâu
-Vâng…
Quân đi vào trong thì thấy Hằng đi ra ôm bụng…
-Em k sao rồi chứ,anh gọi Tùng bảo nó đến đây thay anh rồi
-Vâng anh bận thì cứ đi đi ạ
-Ok thông cảm nhé anh hẹn vợ rồi giờ đang k gọi được
-Dạ vâng…
Quân lái xe đến trường rồi vòng vòng trên con đường về nhà,thấy Phương đang đi bộ anh ta cười…kéo cửa kính xuống
-Sao anh gọi em k nghe máy
-Anh có nghe đâu mà bắt tôi phải nghe
-Anh có việc nên để máy trong xe
-vậy sao anh k nói một câu,tại sao anh cứ bắt tôi chờ…( Thấy P đỏ mắt) anh muốn tôi cứ phải chờ anh đến khi nào vậy…
-Em lên xe đi
-Không …tôi về với con đây k chờ anh nữa mệt mỏi lắm rồi…
-Chúng ta ra ngoài ăn,chậm có 1 tiếng thôi vẫn kịp,anh đặt bàn rồi
Quân đi xuống kéo tay Phương đẩy lên xe…Phương k nói câu nào cho tới khi tới quán…lên trên tầng mở cửa tầng hai ra bên trong ngập tràn nến và hoa…Phương ngạc nhiên…
-Vào đi …
Quân nắm tay Phương bước vào…
-Chúng ta có vào nhầm phòng của ai không vậy
-Không anh đặt cho em đấy,coi như là quà mừng cho chúng ta quay về bên nhau
-Ai nói là chúng ta sẽ về bên nhau,chúng ta đang ly thân đấy…
Quân với tay Phương hôn lên môi Phương nụ hôn rất sâu …ngọt ngào…Phương đẩy ra…
-Cô gái nào anh cũng làm thế này à
-Điên,anh làm gì có thời gian ,anh nói thật đấy anh rất bận,đa số các cô gái yêu anh đều k có thời gian hẹn hò
-À đa số các cô gái yêu anh chứng tỏ nhiều
Quân cười nhẹ
-Ngồi đi…Phương này có lẽ giữa chúng ta vẫn có chút khúc mắc,tính anh k thích lòng vòng,anh thích thực tế…anh và Hương đã chấm dứt từ sáu tháng trước,cô ấy cũng k hề liên lạc gì với anh sau ngày đó,anh trong lòng từ lâu chỉ nghĩ về em chỉ là anh,anh khó có thể nói rằng anh yêu em…
Câu nói từ Quân khiến Phương đỏ ửng mặt…
Tại bệnh viện…bác sỹ nói Hằng ổn…Tùng thấy nghi ngờ từ lúc sáng khi gặp Hằng đứng ở cửa nghe chuyện
-Bác sỹ nói em k làm sao cả
-Vậy may quá rồi về thôi ạ,cám ơn anh
-Em nghĩ sao về sếp Quân
-Sao anh hỏi em thế ,có gì à anh…
-Anh đang hỏi em mà
-Là người tuyệt vời
-Dù tuyệt đến đâu thì sếp cũng đã có gia đình có vợ con…anh nói vậy chắc em hiểu,anh biết ánh mắt em nhìn sếp khác với bình thường,anh khuyên em nên từ bỏ những gì k thuộc về mình trước khi quá muộn…
-Em…em chỉ là
-Những gì em làm nếu để sếp biết em có ý định thì chắc chắn em sẽ k còn dc ở lại đâu…Hãy giấu tình cảm của em lại …
-Em hiểu rồi…
Sau khi Quân nói câu đó tôi đỏ mặt thì Quân cầm tay tôi và hôn lên bàn tay
-em là vợ anh từ giờ chúng ta là một gia đình …thế nên đừng rời xa nhau nữa …
Phương bật khóc với tay ôm Quân…Quân hít thật sâu mái tóc Phương…” Chúng ta là vợ chồng mà,em yêu anh”…
Cả hai ôm nhau giữa căn phòng đầy hoa và nến…
Thầy Lương đang uống rượu thì gặp nhân viên bê rượu rất quen,cô gái vội quay đi…
-Đứng lại,Trần Thị Trang phải không
-Dạ thầy nhầm rồi
-Biết tôi là ai mới xưng thầy chứ nhỉ
Lương giật tay
-Thầy để cho em làm
-Sao k học hành mà lại đi làm ở những chô thế này
-Em cần tiền thầy có cho dc em k mà lên mặt dậy đời em
-Em cần tiền để làm gì
Cô gái vung tay
-Em xin phép…em k rảnh nói chuyện với thầy…
Thầy Lương bật cười vì học sinh xấc xược..
Đêm hôm đó khi đặt lưng xuống giường,chúng tôi vồ lấy nhau như thật sự thèm khát bao lâu nay…khi anh ấy đưa vào cảm giác k giống mọi lần ,tôi cảm thấy phấn khích …tôi chủ động hôn lên đôi môi đỏ của anh…cảm giác thật khác lạ…tiếng dập và mồ hôi…tiếng thở gấp của cả hai…tôi đang lên đỉnh và cảm giác lâng lâng như phát điên…một đêm trọn vẹn…
Hôm sau khi tôi đi học thấy thầy Lương đang đứng chặn đường một học sinh…thầy có vẻ rất căng thẳng…nhìn cô gái kia cãi lại thầy bất giác tôi cảm nhận thầy đang quan tâm cô ấy hơn là quát mắng…thấy tôi thầy ngại…đang nhìn tôi thì cô gái chạy lên xe buýt…thầy với tay k kịp…tôi lại gần
-Anh đang chú ý đến cô gái đó
-Đâu có đâu em hiểu lầm rồi
-Em nhớ là thấy thầy có nhắc nhở em ấy mấy lần ở sân trường
-Vì toàn đi làm ở quán rượu mà anh thì k thích thấy học trò đi làm nvay
-Thật đấy…có gì đặc biệt hơn không
-Không có đâu đừng nghĩ linh tinh
-Em và chồng đã làm hoà rồi ,anh ấy đã nói yêu em thế nên anh đừng lo lắng nữa,anh lo cho em đã lâu rồi đến lúc anh phải đi tìm nửa còn lại cho chính mình rồi…
Lương mỉm cười xoa đầu Phương
-Anh luôn dõi theo em…giờ anh phải đi tóm con bé đó lại đây …
-Anh đi đi em tin anh làm được…
Thầy Lương chạy theo cô học trò nhỏ còn tôi ngoái đầu lại thấy người đàn ông của đời tôi đang cười tươi khi thấy tôi…anh luôn đưa bàn tay ra nắm lấy tay tôi…kể từ ngày bước vào thế giới của anh tôi đã biết thế nào là yêu…
Trên con phố lá bay bay nhè nhẹ…người đàn ông đó nắm tay cô gái nhỏ của đời mình bước đi trong ánh chiều tà…
– [ ]
The end!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN