Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 55: Đáng thương
Ninh Tiêu không kịp đề phòng, bị đẩy lui về sau nửa bước, qua hai giây mới phản ứng được vừa rồi mình đã làm cái gì, trong giây lát đó hắn trố mắt ra, nhưng cũng không thấy hối hận, hít thật sâu một hơi để từ từ bình tĩnh lại, đồng thời trầm mặc nhìn người kia, trong con mắt còn mang theo cảm xúc phức tạp chưa kịp tan hết.
Cố Bách không có đáp trả, ngược lại không để bụng, đối với kẻ đùa – giỡn vợ mình mà nói, hắn không cần nghĩ nhiều, bởi vì một thằng con trai bình thường cũng biết bây giờ nên làm cái gì.
Kỳ Nhạc giận không tiêu, chính là đang lúc phát bạo, còn chưa chờ cậu lên cơn thì đã bị nam nhân nhà mình thình lình kéo lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn một cái, vô thức kéo hắn:
– Làm gì?
Cố Bách sờ sờ đầu cậu, thanh âm ôn nhu:
– Ngoan, buông tay ra.
Kỳ Nhạc đối với tính tình hắn rõ như lòng bàn tay, đương nhiên không chịu bỏ ra, tuy rằng người này bình thường nho nhã lịch sự, nhưng tuyệt không thể cho là hắn dễ bắt nạt, ở điểm này chính là không thể chối cãi, người này trước đây cố ý đi luyện một thời gian hẳn cũng là vì cậu, mà hiện tại hai người đã xác định quan hệ, lại vừa tận mắt nhìn thấy mình bị Ninh Tiêu ôm vào trong lòng, người này chắc chắn sẽ không bỏ qua, rất có thể sẽ đi qua đánh người, nhưng gần đây lại là thời kì đặc biệt, bởi vì người ba không đáng tin của cậu còn đang ở nhà ni.
– Cậu bình tĩnh. – Cậu nhỏ giọng khuyên giải – Tuy tớ cũng biết hắn rất đáng đánh, nhưng vạn nhất đánh nhau bị thương chỗ nào, nếu ba tớ hỏi, chúng ta nên giải thích thế nào?
– Thì nói có người bắt nạt em. . . – Cố Bách chậm rãi ngậm miệng, thầm nghĩ với tính yêu thương tiểu Nhạc của ba Kỳ, phỏng chừng sẽ đập vỡ xoong chảo hỏi đến tận cùng, sau đó nổi giận đùng đùng giết tới tìm tên đầu sỏ gây chuyện mà dạy dỗ một trận, đến lúc đó không chỉ có thân phận tiểu Nhạc bị lộ, mà ngay cả quan hệ của bọn họ cũng đối mặt với nguy hiểm bạo – lộ, mà hắn lại không thể nói là mình cùng người khác mâu thuẫn nên đánh nhau, bởi vì chuyện này sẽ khiến cho nhạc phụ lưu lại ấn tượng xấu.
Kỳ Nhạc thấy hắn trầm mặc, biết hắn đã nghe lọt lời mình, liền rướn người qua kề tai nói nhỏ:
– Gần đây ba tớ vẫn luôn cố giữ hình tượng người cha hòa ái, nếu như nghe nói tớ bị bắt nạt tuyệt đối sẽ phát nổ đấy, cậu trước cứ bình tĩnh. – Cậu nói xong liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn Ninh Tiêu – Cậu lại phát điên cái gì?
Ninh Tiêu từ lâu đã khôi phục như bình thường, thậm chí đều đã chuẩn bị tốt việc tùy thời nhận được nắm đấm của người nào đó, ai biết lúc này tự nhiên thấy người nọ hỗ trợ khuyên can, còn thuận tiện hỏi hắn một câu, hắn nhất thời nhẩn ra, trong vô thức muốn giải thích một câu, nhưng lại nghĩ nếu nói cho cậu biết là cậu vừa mới ngủ say, làm hắn thấy đặc biệt hối hận và khó chịu, khiến cho đêm nay một lần nữa gặp phải mà có chút kích động, phỏng chừng sẽ bị cười nhạo, hắn cũng không ngốc, đương nhiên không làm chuyện ngu như vậy.
Nơi này là quầy bar, người xung quanh rất nhiều, nhìn thấy chuyện này đều dừng động tác trong tay lại yên lặng theo dõi, Thẩm Thư và mặt trẻ con vẫn ngồi ở gần đó nói chuyện phiếm với mấy tiểu 0, thấy thế liền tiến lên muốn khuyên nhủ giúp, tránh cho chuyện bị làm lớn, lúc này mới nghe được vấn đề của Kỳ Nhạc, mặt trẻ con trầm mặc chớp mắt một cái:
– Anh tiểu Viễn, em biết.
Kỳ Nhạc kinh ngạc nhướng mi:
– Cậu?
Mặt trẻ con gật đầu, chỉ vào Ninh Tiêu:
– Ngày hôm nay tâm tình hắn không tốt, buổi chiều còn cùng một nhóm mấy tiểu 0 nói chuyện phiếm là có một người biến mất, tiểu 0 này hỏi hắn, hắn lại không nói là ai, em đoán chắc là nói anh, hắn cũng không suy nghĩ một chút, anh chỉ ngủ say trong thời gian ngắn, sau này còn có thể gặp lại, cũng không phải sinh ly tử biệt, chả hiểu tại sao tự nhiên kích động như vậy, đến em cũng phải có chút xấu hổ thay.
Ninh Tiêu:
– . . .
– . . . – Kỳ Nhạc nhìn về phía người nào đó – Ông đây biến mất lúc nào?
Ninh Tiêu phi thường có kiên trì:
– Cậu nghĩ kỹ một chú, cậu còn nhớ rõ buổi sáng làm sao đi học không?
– Đương nhiên nhớ, không phải cậu nghĩ rằng tôi mộng du. . . – Kỳ Nhạc ngừng lại, chợt nhớ tới người này với Vạn Lỗi là sau khi mình đến lớp rồi mới tới, cho nên rất có khả năng bọn họ đã thấy ba, sau đó hai người kia hình như có điểm không bình thường. . . Khóe miệng cậu co rút, tự hỏi phong cách hành sự của bọn họ một chút, liền hiểu rõ hỏi – Là Vạn Lỗi nói tôi thay đổi nhân cách sao?
Ninh Tiêu ngẩn ra, sau khi biết người này biến mất xong hắn cả ngày không có tâm trạng, liền không nghĩ kỹ, chỉ thỉnh thoảng nhìn mấy lần, người này vẫn mang dáng vẻ tươi cười, so với biểu hiện tuần trước thì khác xa, hắn tự nhiên càng thêm tin khẳng định của Vạn Lỗi mà không suy nghĩ, hắn nhíu mày:
– Chẳng lẽ không đúng? Cậu còn ấn tượng với chuyện buổi sáng không? Hắn nói bên trong cơ thể cậu lại xuất hiện một nhân cách nữa, chẳng biết lúc nào đã kiếm được một ông già, quan hệ có vẻ không tệ, tôi cũng thấy người kia đưa cậu đến trường, đừng nói cậu với ông ta là bạn bè bình thường.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc nhìn người đàn ông nhà mình:
– Cậu xem hắn có bao nhiêu đáng thương a, người ta nói cái gì cũng tin sạch, chuyện này coi như bỏ qua, đi, chúng ta về nhà.
– . . . – Ninh Tiêu hỏi – Cậu đây là có ý gì?
Kỳ Nhạc đang chuẩn bị phun thêm 1 câu, bỗng nghe chuông điện thoại vang lên, cậu rút ra xem, phát hiện là ba mình, do dự một hồi, nghĩ nếu không nhận, ba sẽ tiếp tục gọi, liền nhấn nút tiếp nhận:
– Dạ?
– Con tan lớp chưa? – ba Kỳ ở đầu dây bên kia hiền hòa hỏi – Tiệc của ba kết thúc rồi, nếu con chưa tan học, ba ba liền đi đón con.
– Thôi ạ, ba không cần tới, Cố Bách đã tới đón con rồi.
– Ờ, được. . . Bên kia của con sao vậy? Con hiện tại đang ở nơi nào? Trường học sao?
Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái, nghiêm túc giải thích:
– Hội sinh viên bên này tổ chức hoạt động, vô tình lọt âm thanh ra ngoài, âm thanh khá lớn, được rồi cúp máy đây, bọn con lập tức trở về. – cậu cúp điện thoại, nhìn Cố Bách – Đi.
Cố Bách bị vợ lôi kéo, trước khi đi hắn nhìn người nào đó một cái, trong con ngươi sáng lạnh một mảnh:
– Cảnh cáo cậu một lần cuối, đời này cậu ấy đều là của tôi, tốt nhất cậu nên sớm tuyệt vọng đi.
Ninh Tiêu hơi chấn động một chút, tuyệt không truy hỏi vấn đề vừa rồi, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi, sau đó đưa mắt chậm rãi chuyển lên người nào đó, ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn đếm ôm người kia vào, không khỏi cúi đầu, cảm giác hơi ấm của người kia hãy còn lưu lại trong lòng, ánh mắt lần nữa trở nên phức tạp.
Mặt trẻ con liếc nhìn hắn một cái, lôi kéo anh trai nhà mình tiếp tục nói chuyện phiếm với đám bạn bè:
– Anh, anh nói không sai.
Thẩm thư lười biếng đáp lại:
– Một người ngay cả tình yêu cũng không hiểu, em còn trông mong nói chuyện tình yêu với hắn làm cái gì.
– Có lý.
– Dứt khoát thay đổi mục tiêu đi, nhiều đàn ông như vậy, không lo không tìm được người thích hợp.
– Em sẽ nghiêm túc cân nhắc.
Bên này Cố Bách mở cửa xe đi vào, không vội khởi động, mà lại xoay người đưa vợ ngồi lên ghế phó lái, nâng cằm cậu lên hôn môi, đầu lưỡi không chút khách khí cạy mở hàm răng cậu ra, ở trong miệng cậu ôn nhu càn quét, cuối cùng quấn lấy lưỡi cậu, tiếp tục dây dưa. Kỳ Nhạc đột nhiên bị đánh lén, trong họng mơ hồ ậm ừ, sau đó nắm cánh tay hắn, ngẩng đầu lên đáp lại. Hô hấp Cố Bách căng thẳng, không khỏi dò xét càng sâu, triền miên thật lâu, thẳng đến khi nhiệt độ thân thể có chút thay đổi mới quyến luyến không nỡ buông ra, tiếp tục hôn nhẹ cậu, mấy ngày nay ở nhà thế nào cũng không hôn vợ được, hắn phải nắm chắc cơ hội hôn đến đã nghiền.
Kỳ Nhạc bị hắn lăn qua lăn lại, hô hấp có chút loạn, hơi hơi thở hổn hển:
– Sao vậy?
– Không sao. – cuối cùng Cố Bách hôn cậu một hơi, tâm tình tốt hơn, lúc này mới lái xe.
Hai người nhanh chóng về đến nhà, ba Kỳ đã trở về từ lâu, nhìn thấy con trai liền cao hứng lôi kéo cậu đi nói chuyện, hôm sau tiếp tục ôm mộng đẹp đưa cậu đi học, cao hứng vui vẻ ngày hôm qua của Kỳ Nhạc đã qua, liền bình tĩnh đi vào phòng học.
Vạn Lỗi quan sát một hồi, ngay lúc giờ giải lao đi tới bên cạnh Ninh Tiêu:
– Sao tôi lại cảm thấy cậu ấy thay đổi?
Ninh Tiêu trải qua tự vấn ngày hôm qua, hơn nữa ở bar nghe được cuộc điện thoại, đã có thể đoán đại khái đến một loại khả năng ____ người đàn ông xa lạ chắc là thân nhân của Trịnh Tiểu Viễn hoặc Cố Bách, cho nên mới thân thiết như vậy.
Vạn Lỗi không nhận được hồi đáp, tự động cho là người này đang quan sát, tiếp tục thấp giọng nói:
– Nhân cách bây giờ và đoạn thời gian trước rất giống nhau, không biết có đúng là cậu ấy hay không, cậu ấy rốt cục có mấy nhân cách? Tôi đã tra tư liệu, người bệnh như cậu ấy có thể có một loại nhân cách tích cực, là “tự mình giúp mình”, nếu như có thể thành công tìm ra cậu ta, có thể giúp người bệnh chỉnh sửa nhân cách, cuối cùng khỏi hẳn. . . Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?
Ninh Tiêu lạnh lùng nói:
– Cậu thật đáng thương.
Vạn Lỗi:
– . . .
Ngày hôm qua Ninh Tiêu bị nhiều người nói như vậy hơi chút mất mặt, không để ý hắn nữa, cúi đầu nghịch di động.
Vạn Lỗi:
– . . .
Sáng hôm nay Kỳ Nhạc chỉ có 1 tiết, lên lớp xong liền quay về phòng trọ, ba cậu còn có chuyện phải làm, cũng không ở nhà, cậu liền vùi đầu vào máy tính, chờ Cố Bách về rồi đi ăn cơm, bình thản trải qua một ngày, bất quá hôm nay ba không phải đi xã giao, muốn lôi kéo con trai đi tán dóc, Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái:
– Con có lớp.
Ba Kỳ đứng dậy:
– Ba đưa con đi, tan học lại đón.
– Không cần. – Kỳ Nhạc vội kéo ông lại – Cố Bách cũng có tiết, để cậu ấy đưa, sau đó bọn con sẽ cùng nhau về.
Cố Bách ở bên cạnh giúp đỡ khuyên giải:
– Bác trai, bác đã bận rộn nguyên ngày rồi, cứ nghỉ một lát đi.
Ba Kỳ vẻ mặt hiền lành:
– Không sao, bác không mệt.
– Ba, ba cứ nghỉ ngơi một chút đi. – Kỳ Nhạc chân tình thành khẩn nhìn ông – Ba vì cả nhà đã liều mạng như vậy, giờ còn muốn ba tự mình đưa con đến trường, con thấy con thực sự quá bất hiếu!
Ba Kỳ ngẩn ra:
– . . . Con trai.
– Ba, ba đừng nói nữa. – Kỳ Nhạc lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại – Con biết ba yêu con, nhưng cũng yêu ngài a ba! Con thấy ba vất vả như vậy, lòng rất thương ba a!
Cố Bách:
– . . .
Ba Kỳ nháy mắt bị xúc động:
– Con trai, ba ba không cảm thấy khổ cực.
Kỳ Nhạc nắm chặt tay ông:
– Ba như vậy càng khiến con thương ba hơn! Ba người nghỉ ngơi thật tốt, chờ con đi học xong lại quay về mát xa cho ba, hết sức đạo hiếu! Được rồi, cứ như vậy đi, bọn con muộn rồi, gặp lại. – Cậu nói xong liền buông tay, lôi kéo Cố Bách từ từ ra ngoài rồi chạy.
Ba Kỳ đuổi tới tận cửa:
– Con trai, trên đường cẩn thận a, ba ba yêu con ~~~!
– Con sẽ, ba, con cũng yêu ba~~~!
Cố Bách:
– . . .
Ba Kỳ đứng ở trên cầu thang, nhìn bóng dáng bọn họ triệt để biến mất liền đóng cửa xuống lầu, lầm bầm hai tiếng, thầm nghĩ ông đây nhìn ngươi lớn lên, ngươi cho là ông dễ lừa vậy sao? Ngươi cho là ông đây mấy năm nay ăn cơm mà không phải trà tiền à? Hôm nay nhất định có bẫy!
Ông bước nhanh xuống dưới, từ con đường nhỏ chạy tới cổng tiểu khu, vừa kịp nhìn xe Cố Bách mới rời đi, liền gọi taxi, dặn tài xế theo sát, một mực theo đến một cái quán bar, ông thấy con trai nhà mình muốn đi vào, nháy mắt khiếp sợ, quả thực không thể tin nổi, vội vàng trả tiền xuống xe, ngay cả tiền lẻ cũng không kịp nhận.
Kỳ Nhạc đang muốn vào cửa, lúc này đột nhiên bị người kéo, cậu quay đầu lại, biểu tình lập tức biến “= 口 =! ! !”
Tiếng Kỳ Nhạc run run:
– Lão lão lão ba. . .
– Cái lưỡi sao trơn tru thế hả, ba không già như vậy! – Ba Kỳ trong cơn giận dữ, túm lấy vai cậu lắc lắc – Đây là quán bar a, tối hôm qua không phải con cũng ở đây chứ? Con muốn làm gì? Học thiếu niên bất lương lừa ba, uống rượu, cắn thuốc, đánh nhau sao?
Kỳ Nhạc:
– = 口 =
Cố Bách:
– . ..
– Ba ba thương con như vậy, từ nhỏ đã dạy con lớn lên phải làm đứa con ngoan, sao con lại học hư như vậy a. – Ba Kỳ tiếp tục lắc, vô cùng đau lòng – Mà con mau tỉnh lại đi, biết sai mà sửa là vô cùng tốt, con còn trẻ như vậy, muốn cắn thuốc cắn đến chết sao?
Kỳ Nhạc:
– = 口 =
Kỳ Nhạc quả thực sợ đến choáng váng, tựa như phiến lá bé nhỏ trong gió rét phiêu linh, đủ loại kinh khủng khiếp mặc ông lắc, một chữ cũng không nói thành lời.
Cố Bách nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng kéo bọn họ đi nơi khác, thấp giọng nhắc nhở:
– Bác trai, dù sao tiểu Nhạc cũng thay đổi thân thể, bác đừng lớn tiếng như vậy.
Ba Kỳ vội ho một tiếng, rốt cục thu liếm, túm lấy nhi tử mềm nhũn ném vào trong xe Cố Bách, ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm cậu:
– Con nói, rốt cuộc tới làm gì?
Kỳ Nhạc từ từ lết qua bên cạnh:
– Làm thêm một chút. . .
Ba Kỳ càng giận, rút ví ra ném qua chỗ cậu:
– Ông đây có tiền, làm thêm cái gì? Lại còn là làm thêm trong quán Bar, cho dù con muốn thêm kinh nghiệm cũng không cần tới chỗ như thế.
– Ba, ba nghe con giải thích. . . – Kỳ Nhạc lập bà lập bập mở miệng, nghĩ đến phía sau là GAY BAR, người bên trong gần như đều biết quan hệ của cậu và Cố Bách, nhất thời càng thêm khẩn trương, quả thực sắp quỳ xuống cho ba.
Cố Bách thấy trạng thái của vợ lúc này phỏng chừng không thể nói rõ, liền để cậu im lặng, còn bản thân kể sơ lược sự tình một lần, kiên trì khuyên giải:
– Mỗi ngày cậu ấy sẽ đàn nửa giờ, ông chủ nơi này quen biết cậu ấy, rất quan tâm cậu ấy, con cũng đã khuyên qua, nhưng cậu ấy nói đã là người trưởng thành, thì phải có năng lực nuôi sống chính mình.
Ba Kỳ nhìn con trai đáng thương, dưới con mắt hoảng sợ của cậu mà sờ sờ đầu cậu, có chút cảm khái:
– Con trai trưởng thành rồi, nhưng không thể tới chỗ như thế, con thôi việc cho ba, sau đó kiếm công việc khác.
Kỳ Nhạc vội vàng gật đầu:
– Vậy ba phải để con đàn xong hôm nay, sau đó mới nói với ông chủ.
Ba Kỳ suy nghĩ một chút, miễn cưỡng đồng ý:
– Cũng được.
Kỳ Nhạc lau chút mồ hôi lạnh, rút điện thoại ra nhìn thời gian một cái, phát hiện đã đến giờ, liền xuống xe đi làm, kết quả cậu mới đi được phân nửa, đã nghe Cố Bách ở sau hô “Bác trai” khiến cậu không khỏi quay đầu lại, phát hiện ông ba nhà mình đang theo đuôi tới, nhất thời sợ muốn tè ra quần nhào qua:
– Ba, người người người làm gì?
Ba Kỳ lập tức bày ra một bộ mặt hiền hòa:
– Yên tâm làm việc, ba ba không gây chuyện đâu, ba chờ con tan làm rồi cùng về nhà.
– . . . – Kỳ Nhạc mãnh liệt lắc đầu – Không không không được. . .
Cố Bách nhất thời đỡ trán, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy ba Kỳ hoài nghi nhìn con trai, sau đó nhéo mặt cậu:
– Còn chuyện gì còn chưa khai phải không? Mau nói cho ông.
Kỳ Nhạc trầm mặc một lát, nghẹn ngào:
– Đây là Gay Bar. . .
Ba Kỳ phản ứng một giây, nhìn con trai như hoa như ngọc của mình, lần thứ hai phát hoảng:
– Nói cách khác bên trong đều là gay? Con trai con điên rồi? Con không để cho bọn nó sỗ sàng đi? Con xem cái thân thể này của con thì có thể đánh thắng được ai a?!
Kỳ Nhạc run run rẩy rẩy:
– Ông chủ rất quan tâm đến con, không không không có việc gì. . .
– Không phải là hắn muốn tán tỉnh con đi? Hoặc là có thằng khác muốn tán tỉnh con? Nếu đúng như ba ba nói, hừ, dám tơ tưởng con trai ông, ông liền thiến hắn!
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc: = 口 =
– Không không không, ba hiểu hiểu lầm. . .
Cố Bách nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, để vợ đi làm trước đã, rồi kéo bác trai đi nói chuyện, nào là những người này không biết ngài a, đột nhiên xuất hiện người đàn ông xa lạ thực sự khiến cho người ta hoài nghi, còn mình sẽ bảo vệ tốt cho tiểu Nhạc xin ngài yên tâm, hơn nữa cũng chỉ đàn nốt đêm nay, sẽ không xảy ra chuyện gì bla bla, rồi mới thành công đem người nào đó khuyên ngăn, một mực cung kính mở cửa xe, để lão nhân gia ông đi chơi điện thoại đi động, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người vào Bar tìm vợ.
Ba Kỳ chơi trò chơi phát ngán, liếc mắt nhìn người bên cạnh đã vào bar, thầm nghĩ ông cũng vào ngồi một lát, chỉ cần không biểu hiện quá thân cận với con trai liền không sao, liền mở cửa, từ từ tiến vào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!