Thế Giới Ngầm
Q.2 - Chương 17
Người đó là Hưng, ông ta vừa đi tiếp khách về. Sơn không trả lời Hưng ngay mà hỏi ông ta trước:
– Công việc ra sao rồi?
– Thành công tốt đẹp, mọi thứ xong xuôi hết cả. Mà khoan nói cái này, đang có chuyện gì nghiêm trọng mà anh nổi nóng đến thế?
– Là do thằng ranh con này, chưa xin phép chúng ta mà nó đã kéo thêm ba đứa nữa đi đánh em trai tên Thiên.
Hưng kinh ngạc hỏi lại:
– Quái, sao tự dưng nó đi đánh thằng Hoàng đó làm gì?
Sơn cười khẩy:
– Còn làm gì nữa, chả phải là tạo điều kiện cho thằng Vinh nào đấy thâm nhập vào bên tên Thiên ư?
– Là hắn ta à?
Hưng nghe xong lập tức cau mày, đúng là ông ta cảm thấy khá là hứng thú với tên Vinh, nhưng ông ta chưa đến mức vì kẻ ngoài mà gây ảnh hưởng đến tổ chức. Ông ta quay sang hỏi Việt:
– Việt, anh ta nói đúng không?
– Dạ… đúng…
– Mày… chết tiệt… chẳng phải anh đã nói từ từ hay sao hả.
Việt nói ngập ngừng:
– Dạ tại… em thấy không nên bỏ lỡ thời cơ, em mới… mới làm trước.
Hưng đập bàn đánh rầm, quát:
– Mày đừng tưởng được trọng dụng thì muốn làm gì thì làm. Phạt một tháng không lương, mày mau tìm cách rút lui, nếu không mạng mày đừng mong giữ được, hiểu chưa?
– Dạ… dạ… em…
– Câ,m cãi, tao sẽ cho người điều tra thằng đó, nếu hắn là kẻ bình thường, tao sẽ dằn mặt hắn, ngược lại, mày lo hậu sự của hắn đi.
Sơn nói:
– Khỏi cần bảo ai, tôi tự mình điều tra, còn Việt, mày liệu hồn đấy.
Việt chào hai người họ rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Anh không hiểu vì sao họ lại nổi giận khi mọi thứ đang rất thuận lợi.
Nhưng cũng không thể trách Sơn và Hưng được. Phải tốn biết bao công sức, thậm chí đổ cả máu mới có thể dựng nên sự nghiệp ngày nay. Vì vậy làm việc gì họ đều suy nghĩ, tính toán, liệu hết mọi bề. Trong phòng, Hưng hỏi Sơn:
– Anh định đích thân làm thật à?
– Tất nhiên là thật, cảnh sát đã đánh hơi được chuyện đáng ngớ, tôi không thể tin người nào khác ngoài anh và chính tôi. Sáng ngày mai tôi sẽ làm luôn
Hưng thở dài:
– Thằng ranh đó thật là, càng lúc càng khiến tôi thất vọng. Không biết trọng dụng hắn lá đúng hay sai.
– Chẳng phải trước đó tôi đã nói rồi sao, không thể tin tưởng kẻ như tên ranh con đó được.
– Chỉ đúng phần lớn thôi, ít ra nó cũng có thực tài, chỉ là còn quá bồng bột.
– Thôi, đừng nhắc đến việc này nữa, quay lại vấn đề xây dựng đi, bây giờ tất cả thủ tục đều đã hoàn tất, chúng ta phải mau chóng xây xong chứ chẳng bao lâu nữa cớm sẽ chú ý. Bọn Hắc Báo là ví dụ đấy.
Hưng gật đầu:
– Tôi biết chứ, sáng mai tôi và anh ra công trường đẩy nhanh tiến độ.
Sơn đáp:
– Ừ.
Cứ làm theo như dự định, hôm sau Hưng và Sơn ra công trường để đốc thúc thợ cũng như bổ sung thêm người mới để tăng tiến độ. Sơn thì không ở đó lâu mà nửa tiếng sau, ông ta rời đi để điều tra về Vinh. Hưng trở nên bận rộn hơn vì phải điều hình một mình. Ấy thế mà đúng lúc này có một vị khách bất ngờ đến thăm. Tên đàn em thông báo cho ông ta:
– Thưa anh, ông Phong có chuyện quan trọng muốn gặp anh.
– Phong à? Sao hắn lại đến vào lúc này chứ? Ông ta đang ở đâu.
– Dạ ông ta đang đợi ở khu điều hành ạ.
– Ừ, còn mày đi gọi “Răng thỏ” đến trông chừng công trường cho anh.
– Vâng ạ.
Hưng đi đến khu điều hành thì thấy Phong đang đứng đợi cùng với năm sáu người cấp dưới. Hưng nói:
– Chào anh, thật không ngờ hôm nay anh rảnh rỗi đến thăm công trường của tôi đấy.
Phong bắt tay Hưng và đáp:
– Ha ha, công trình của anh xây lớn như thế, tôi phải đến xem chứ.
Tổ chức hai bên đối đầu gần chục năm nay, vẻ hoà hảo như thế này đương nhiên chỉ là sự giả tạo. Cả hai xã giao vài câu rồi Hưng đi thẳng vào vấn đề chính:
– Hôm nay anh đến gặp tôi bất ngờ thế này chắc có việc gì quan trọng?
Phong giữ im lặng chốc lát, đồng thời liếc mắt nhìn xung quanh. Hưng hiểu ý, bèn ra hiệu cho đàn em rời khỏi khu điều hành. Phong cũng lệnh cho đám đàn em:
– Ở đây hết việc của các cậu rồi. Các cậu hãy ra bên ngoái đợi tôi.
Chỗ này là địa bàn của đối phương, bọn chúng dĩ nhiên lo lắng kẻ thù sẽ làm hại đến ông chủ nên chần chừ không đi:
– Ơ nhưng mà thưa anh…
Phong lắc đầu, nói:
– Không nhưng nhị gì cả, tôi và anh ấy sẽ bàn luận chuyện làm ăn, không sao đâu.
– Dạ thế bọn em ra ngoài ạ.
– Ừ.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Hưng mở đầu trước:
– Nào nói đi, rốt cuộc anh đang có ý đồ gì?
Căn phòng rất kín nên hai người không sợ bị lộ thông tin. Phong đáp:
– Chắc anh cũng biết vụ “Văn tét” gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào rồi chứ.
Hưng cười khẩy:
– Đấy là các vị tự làm tự chịu, sao đến tìm tôi làm gì. Đó chẳng phải vẫn là tác phong mà các vị thường làm hay sao? Kể ra cũng thú vị.
– Hừ, không cần nghĩ cũng biết tên hung thủ là kẻ giả mạo, hắn chỉ may mắn có được khẩu đó thôi.
– Ha ha, vậy lại càng chứng tỏ đám thuộc hạ của anh chỉ là lũ vô dụng, vật phòng thân mà không giữ được.
– Thằng ranh con tên Việt tối qua gây sự với tên Thiên bị cớm mời đi uống nước, tôi thấy cũng chẳng khá hơn đâu.
Cuộc nói chuyện chưa được mấy câu đã bắt đầu có mùi thuốc súng, khiêu khích hắn ta như vậy là đủ rồi, Hưng không muốn gay gắt hơn nên đổi giọng:
– Thẳng vào vấn đề chính đi, hôm nay anh đến đây có việc gì?
– Tôi nhắc đến tên Văn chắc anh hiểu được ý tôi. Ảnh hưởng đến ba tổ chức quá lớn, chúng ta phải nhân cơ hội này triệt hạ luôn bọn Mạnh Tuấn.
Hưng bật cười:
– Chúng ta sao? Ha ha, sau vụ đó, các anh bị ảnh hưởng nặng nhất, hợp tác là điều tất yếu. Nhưng mà sao lại chọn phía tôi?
Phong thở dài:
– Tôi phải thừa nhận anh và Sơn đã đặt nền móng ở đây nên hợp tác với anh vẫn tốt hơn nhiều.
– Ha ha, lời lẽ của anh thay đổi nhanh thật đấy, nhưng đúng là ý này khá tốt. Tôi bắt đầu hứng thú đôi chút rồi.
– Nếu đã thế thì anh đưa ra quyết định đi.
Hưng trầm ngâm giây lát rồi đáp:
– Ồ, quyết định à? Hiện tại tôi chưa thể nói trước được điều gì. Tôi và Sơn cùng lãnh đạo ên cần phải có ý kiến của anh ta đã.
– Tôi hiểu, nhưng anh phải đưa ra quyết định trước ngày họp của ba tổ chức. Cơ hội tốt nhất để triệt hạ bọn chúng là ngày hôm đấy.
– Từ đây đến hôm đó còn hơn một tháng rưỡi nữa, chuyện đâu còn có đó.
– Được, tôi sẽ chờ hồi âm của anh, cáo từ.
– Thứ lỗi không tiễn.
Phong xoay người lại đi ra khỏi phòng. Đám đàn em của hắn ta đang đứng chờ đến sốt ruột ở bên ngoài. Thấy hắn ta ra ngoài thì hỏi ngay:
– Anh Phong, bọn chúng có giở trò gì không?
Phong lắc đầu:
– Bọn chúng dám sao? Chúng ta về thôi, anh có rất nhiều việc giao cho bọn mày đi là đây.
Nghe có nhiệm vụ thì tên nào tên nấy đều trở nên hưng phấn:
– Việc gì thế anh?
– Đi quấy phá bọn thằng Thiên, làm cho chúng vốn đang lo vụ ẩu đả lại thêm rối loạn.
Phong đã bắt đầu thực hiện ý đồ của mình mà không đợi lời hồi đáp từ Hưng. Vẫn chưa rõ Phong sẽ làm gì nhưng đề nghị của ông ta hôm nay khiến Hưng suy nghĩ khá nhiều. Khi Sơn quay về, Hưng truyền kể lại đầu đuôi sự việc. Sơn nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:
– Tôi thấy ý này cũng khá hay. Có điều chúng ta còn cần phải xem xét nên dùng cách gì để không bị thiệt hại gì.
Hưng đáp:
– Cân nhắc mọi đường, tôi thấy cách của tên nhóc Việt vẫn tối ưu, chúng ta cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. À phải, anh điều tra đến đâu rồi?
– Xong rồi, tuy đúng là gã tên Vinh chẳng có gì đáng ngờ nhưng tôi muốn dùng phương pháp khác.
– Còn cách nào tiêu diệt kẻ thù ngoài cách đục từ bên trong ra đâu.
– Dẫu vậy… mà thôi, chúng ta cứ gọi thằng nhóc đến trước rồi bàn tính sau.
Hưng tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Anh không đùa chứ? Anh định cho nó tham gia chuyện quan trọng này à? Lỡ nó là nội gián thì sao?
– Nếu là nội gián thì sẽ có phản gián.
– Ha ha, phải phải, để tôi gọi nó.
Hưng lấy điện thoại bấm số gọi cho Việt. Việt bắt máy ngay:
– Alo, dạ em Việt đây ạ.
– Mày đến tổng bộ ngay nhé. Anh có nhiệm vụ giao ày.
– Dạ vâng, em sẽ có mặt ngay.
Việt vội vàng lấy xe máy phóng đến tổng bộ của tổ chức.
Khi vào phòng họp, Việt thấy sắc mặt hai ông chủ hình như không được tốt lắm thì tron lòng cảm thấy lo lắng. Trước hết Việt chào hỏi Hưng và Sơn. Họ gật đầu đáp lễ, bảo Việt ngồi xuống, sau đó Sơn lên tiếng:
– Mày đã làm theo những gì anh nói chưa?
Việt trả lời:
– Dạ cách rút lui em đã nghĩ ra rồi, tuy nó không hoàn hảo cho lắm nhưng tuyệt đối không để lại dấu vết gì. Chốc nữa em sẽ thực hiện.
– Mày chưa tiến hành thì thôi khỏi cần làm nữa, cứ giữ nguyên tình trạng như bây giờ.
– Ơ vì sao lại thế ạ?
Việt kinh ngạc bật thốt lên. Đầu óc anh bỗng chốc trở nên mù mờ. Anh quả thật không thể bắt kịp suy nghĩ của hai ông trùm này. Chỉ mới hôm qua vừa ra lệnh cho anh dẹp chuyện này đi khiến anh vất vả tìm cách rút êm. Hôm nay anh đang định liên lạc với Vinh thông báo cho hắn ta chuồn đi thì bất ngờ Sơn bảo không cần rút lui nữa. Rốt cuộc hai người họ đang suy tính điều gì. Lại nghe Sơn nói:
– Không vì gì cả, thời thế thay đổi buộc chúng ta phải biến đổi theo. Anh không rõ kế hoạch lúc trước của mày như thế nào nhưng anh biết quy mô nó nhỏ. Bây giờ mày nghĩ làm sao đó làm cho nó rộng hơn.
Việt lại thêm một phen kinh ngạc:
– Mở quy mô kế hoạch rộng thêm ấy ạ? Có gì đặc biệt sao ạ?
Sơn gật đầu:
– Đúng vậy, lần này sẽ có cả bang Hắc Báo tham gia cùng chúng ta.
Lần này thì Việt giật mình kinh hãi:
– Hắc Báo cũng tham gia ạ? Sao bọn chúng biết chuyện này nhỉ?
– Chúng không biết, nhưng anh muốn kéo thêm vào để chịu trận chung. Như vậy càng khiến hai phe bọn chúng đấu đá càng dữ dội hơn, chúng ta sẽ được rảnh tay phần nào.
Bỗng Hưng lên tiếng:
– Tôi thấy đó là kế lâu dài, từ từ cũng được, trước mắt chúng ta cần phải suy tính ngày ba tổ chức họp mặt đã.
Sơn gật gù đồng ý:
– Ừ phải, lần này phải huy động khá nhiều vốn đây. Miếng bánh ngọt này không thể thiếu phần chúng ta.
Việt không hiểu hai người họ đang bàn luận điều gì, bèn hỏi:
– Ơ ngày gì thế ạ? Lại cả miếng bánh ngọt rồi ba bang họp mặt nữa ạ.
Hưng đáp:
– Cho chú mày biết cũng không sao. Mày nhớ trước đây thành phố đưa ra quyết định dời cảng không?
– Dạ có.
– Dời sang cảng mới thì cảng cũ bị bỏ hoang, giờ nọ chẳng có giá trị gì, không ai ngó ngàng tới.
“Chết tiệt! Thì ra là chỗ đó.” Việt giật mình lo sợ, chỗ Hưng nhắc chính là bãi đất trống anh thường dùng để luyện công. Anh giữ yên lặng nghe Hưng nói tiếp:
– hưng đó chỉ là tạm thời thôi, nếu cứ đúng lộ trình cũng như tuân theo bản thiết kế bí mật mà anh biết thì tầm ba tới năm năm nữa thì thành phố sẽ xây dựng xa lộ và những công trình khác quanh đó. Khi đấy đất ở khu đó sẽ trở nên đắt giá, và không chỉ thế đâu, giá trị kinh doanh của nó sẽ tăng lên mức không ngờ. Miếng mồi ngon như thế sao có thể bỏ lỡ được. Giờ thì chú mày hiểu chưa?
– Dạ rồi ạ. Có điều anh biết bản thiết kế thì chắc chắn hai tổ chức kia cũng biết nên mới sinh ra ngày họp mặt đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!