Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 10: Trào nghịch (Chế giễu kẻ nghịch ý)
Hắn cũng biết lúc này không phải thời điểm giễu cợt bèn cắn răng khoanh chân xếp bằng.
Tâm Diệp Vân trầm như nước, lạnh lùng ngưng cho thẳng.
Linh Khí tuy mạnh nhưng hắn có thể cảm giác thấy hai màu đen trắng trong cơ thể hắn tuyệt đối vượt xa các loại linh khí.
Có lẽ uy hiếp của linh khí có thể bức bách một lượng nhất định quang hoa hai màu đen trắng.
Ánh mắt Tần Thiên Hàn thủy chung lưu chuyển giữa hai người, khi y chứng kiến khí thế trầm tĩnh trên người thì trong ánh mắt vẫn không khỏi hiện lên một tia khác thường.
Cái đứa đệ tử tạp dịch ngoại môn hình như chẳng giống chút nào.
Sau khoảng chừng một nén nhang, Lưu Ngọc cười một tiếng ha hả rồi phi thân lên!
“Thiên Hàn sư huynh có thể bắt đầu được rồi!”
Kiếm quang trong tay gã chớp động, linh kiếm màu đen như độc xà thổ tín như phun ra nuốt vào vầng sáng.”
Khuôn mặt Tần Thiên Hàn không chút thay đổi mà chỉ lạnh lùng gật đầu bảo: “Nếu đã chuẩn bị xong thì bắt đầu thôi.”
“Diệp Vân, lúc trước ta xem nhẹ ngươi rồi, không ngờ được ngươi lén lút tu luyện đã tới mức như vậy, linh lực hùng hầu tràn trề. Nhưng hùng hậu thì có lợi ích gì hả? Kiếm này là Hắc diệu kiếm, xem cho thật kỹ đi, có lẽ sinh thời đến nay ngươi mới có thể may mắn nhìn thấy.” Giờ phút này Linh lực trong cơ thể Lưu Ngọc lưu động, cảm giác lực lượng linh kiếm trong bàn tay, giọng nói của gã cũng tràn đầy vẻ tự tin.
Lông mày Diệp Vân chau lên: “Quyết đấu bằng võ mồm hả?”
“Ngươi…”
Vẻ mỉa mai oán đọc trên gương mặt Lưu Ngọc lập tức cứng lại, sau đó giận dữ bốc lên, hắc mang trên tay đại thịnh.
Linh lực trong người trào lên, rót thẳng vào chính giữa hắc diệu kiếm, chỉ thấy trăm ngàn đạo hắc mang từ thân kiếm bắn ra rồi hội tụ lại trên không trung. Chúng nhanh chóng hình thành một thanh đại kiếm đen kịt khoảng chừng một trượng, trảm phá không gian, vang lên những tiếng gió rít gầm gào thẳng tới Diệp Vân.
“Linh Khí quả nhiên khác hẳn với vũ khí tầm thường!” Diệp Vân ngẩng đầu nhìn đại kiếm thẳng chém tới, mơ hồ cảm nhận được một luồng uy áp phô thiên cái địa đủ để tâm thần các võ giả từ Luyện Thể Cảnh ngũ trọng trở xuống thất thủ, thậm chí Linh Hồn bị nghiền nát.
Thế nhưng dù uy áp tràn trề nhưng chẳng chút ảnh hưởng tới hắn. Linh lực trong cơ thể lập tức chảy xiết như thủy triều tràn ra song quyền.
Chỉ thấy mười ngón tay của hắn đan vào nhau, sau đó giơ lên quá đầu, hung hăng đập tới linh kiếm màu đen đương vọt tới.
“Giao Long trùng thiên! Đây không phải là một chiêu trong vũ kỹ cơ bản sao? Sao lại dùng chiêu này để đối kháng với linh khí?”
Tần Thiên Hàn mặc bộ quần áo đen hơi sững sờ, vẻ nghi hoặc tràn đầy trong mắt.
“Dù cho thiên phú và tâm trí dường như bất phàm nhưng lý giải với linh khí kém cỏi như thế thì xem ra chắc chắn phải chết rồi, thế là không phải chiêu dụ nữa rồi.”
Sở dĩ linh khí trân quý vì có thể thu nạp Linh lực, làm cho lực lượng Linh lực tăng lên gấp bội, thậm chí Linh lực có thể hóa hình, ngưng tụ để có công kích mạnh mẽ hơn. Linh Khí phẩm chất càng cao thì biên độ tăng trưởng đối với Linh lực càng mạnh. Trong truyền thuyết linh khí cực phẩm có thể làm cho gia tăng Linh lực tới ngàn lần.
Nếu như lúc trước Diệp Vân lấy linh lực bản thân có thể ngăn cản Lưu Ngọc, bây giờ đối phó với hắc diệu kiếm mà vẫn dùng lực lượng thuần túy để áp chế thì chịu ngàn vạn khó khăn.
Một chiêu của Diệp Vân đúng là ẩn chứa lực lượng tràn trề nhưng trong mắt của Tần Thiên thì không thể so được với Hắc diệu kiếm.
Lưu Ngọc hoàn toàn bất ngờ, vậy mà Diệp Vân không trốn không né mà lại phóng lên không trung dùng cứng đối cứng.
Hư ảnh hắc kiếm cực lớn khẽ dừng lại trên không trung một thoáng rồi lại mang theo lực lượng càng thêm tràn đầy chém về phía Diệp Vân.
Diệp Vân phóng lên trời, thiết quyền giơ lên cao tỏa ra quang mang nhàn nhạt.
Hắn cũng chẳng biết sao lại tự tin tới vậy, chỉ biết trong lòng có một luồng chiến hỏa hừng hực thiêu đốt làm cho hắn không chút sợ hãi, dù đối diện với linh khí hạ phẩm cũng không khiếp đảm chút nào.
Trong lòng có Diệp Vân có một niềm tin, hắn tin rằng cú đấm này nhất định sẽ đánh tan Hắc Diệu Kiếm, lòng tin này từ đâu hắn không rõ nhưng hắn biết nhất định là như vậy.
Bóng kiếm trùng trùng chém mạnh xuống, thiết quyền bừng lên quang mang trắng nhạt phóng lên. Hai thứ va chạm vào nhau nở bùng như pháo hoa đẹp đẽ trên nền trời rồi bắn ra từng tia vẽ một vòng cung hạ xuống.
Quang mang bạch sắc hơi chậm lại rồi tiếp tục phóng lên trời đánh bại bóng kiếm màu đen.
Sắc mặt Lưu Ngọc trắng bệch, miệng tràn máu rơi từng giọt xuống đất. Trong mắt của gã là một sự khó tin, không thể nào tin được. Một quyền của Diệp Vân mà lại có uy lực đến như thế, lúc này gã có thể cảm nhận được lực lượng tràn trề như con sóng lớn mãnh liệt không thể cản nổi, xé nát bóng kiếm trùng trùng điệp điệp, Hắc Diệu chi kiếm căn bản không ngăn được.
Luồng lực lượng này sao lại xuất hiện từ tên đệ tử tạp dịch được?
Một quyền này Diệp Vân đánh ra vừa rồi dù là Luyện Thể lục trọng, đệ tử đả thông khiếu toàn thân cũng không thể vận ra được thì sao tên Diệp Vân này làm được?
” Tần Thiên Hàn…” Trong lòng gã biết là không ổn bèn hô.
Nhưng mà tiếng gã mới tới miệng thì thấy bóng ảnh lập lòe, một nỗi đau đớn từ mặt truyền tới, cả thân hình bị một luồng đại lực hất bay đi.
Ầm!
Lưu Ngọc đập mạnh vào một tảng đá, loạn thạch rơi ra.
“Sao lại thế được, tu vi của ngươi không thể đạt tới trình độ này!”
Lưu Ngọc gắng gượng nâng người, tiếng thốt lên thê lương như lệ quỷ gào.
“Đến giờ vẫn còn chưa tin?” Diệp Vân cười cười lạnh lùng, vọt tới gần Lưu Ngọc. Hắn xuất một cước đá Lưu Ngọc bay ra ngoài.
Tần Thiên Hàn lẳng lặng nhìn, hắn không lên tiếng ngăn lại. Khuôn mặt hắn bình thản nhưng trong lòng là sóng gió đầy trời. Tu vi của hắn đã đạt đến Luyện Khí cảnh nhị trọng chu thiên cảnh, chân khí đả thông kinh mạch đủ để vận hành chu thiên. Thế nhưng hắn vẫn không nhìn ra sao linh lực Diệp Vân làm sao có thể có được lực lượng mạnh như vậy.
Chẳng lẽ hắn luyện tâm pháp cường đại nào đó?
Ý nghĩ này nảy ra không thể xóa được.
Tiên đạo ngàn vạn, các loại công pháp tu hành hằng hà sa số, cho dù tâm pháp tu Tiên đẳng cấp cao tuyệt đối không thể có chuyện lưu truyền nơi phàm thế nhưng dù là tuyệt đốt cũng có ngoại lệ.
Giờ khắc này hắn có một loại trực giác mãnh liệt nếu để cho nếu để cho Diệp Vân trước mắt này trở thành đệ tử chính thức Thiên Kiếm Tông thì sau này tất nhiên sẽ trở thành nội môn đệ tử nội môn đệ tử Thiên Kiếm Tông, thậm chí còn cao hơn nữa.
Ý niệm cuối cùng chợt hiện trong đầu hắn là tuyệt đối không thể để Diệp Vân trở thành đệ tử chính thức Thiên Kiếm Tông.
” Thiên Hàn Sư Huynh, cứu ta.” Tiếng kêu cứu yếu ớt từ bên trong đống đá vụn vọng ra, dù Lưu Ngọc là tu vi Luyện Tạng Cảnh cũng lâm vào cảnh hấp hối.
” Diệp Vân, dừng tay đi.” Tần Thiên Hàn lên tiếng.
Diệp Vân lẳng lặng đứng phía trước Lưu Ngọc, mắt toát lên vẻ xem thường và chế giễu. Hắn lạnh lùng nhìn gương mặt lẫn máu thịt, tay chắp ra đằng sau.
Lưu Ngọc gắng gượng bò ra khỏi đám loạn thạch, khuôn mặt lẫn máu thịt không nhìn ra biểu lộ gì nhưng từ hai đường chỉ của cặp mắt ấy chỉ có sự sợ hãi và oán độc.
” Diệp Vân, ngươi xuống núi đi.”
Không đợi Diệp Vân lên tiếng, Tần Thiên Hàn quay đầu nhìn hắn, giọng nói nhạt nhẽ nhưng tràn đầy vẻ uy nghiêm.
” Xuống núi?”
Diệp Vân chấn động mạnh, trong mắt thoáng hiện hào quang lăng lệ ác liệt.
” Đúng vậy!” Tần Thiên Hàn gật gật đầu, mặt lạnh tanh.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, đầu ngẩng lên.
” Diệp sư huynh không làm gì sai, hết thảy đều là Lưu Đạo Liệt và Lưu Ngọc gây ra, các ngươi không điều tra đã ám khấu linh thạch, giờ lại muốn trục xuất Diệp sư huynh. Đây là đạo lý gì?” Một thanh âm tức giận nhưng non nớt vang lên.
Một thân ảnh gầy gò từ phía sau đi tới chỗ Diệp Vân.
Là Thẩm Mặc, lúc trước nó bị một quyền của Diệp Vân kích choáng nhưng không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
“Không được tới đây.”
Diệp Vân quay người liếc nhìn Thẩm Mặc, sau đó nhìn Tần Thiên Hàn rồi bảo: “Nếu ta không hạ sơn thì sao?”
Tần Thiên Hàn khẽ giật mình.
Hắn có thể thuận miệng tìm trong tông luật ra một lý do nào đó để trả lời tại sao Diệp Vân bị trục xuất sơn, nhưng hắn không ngờ Diệp Vân chẳng hỏi nguyên do mà chỉ hỏi nếu không hạ sơn thì sao.
“Vậy thì hủy bỏ tu vi, cường hành trục xuất.”
Hắn hơi ngẩn ra rồi cười lạnh, từ tốn trả lời.
“Điều này không công bằng!” Thẩm Mặc bị Diệp Vân quát bảo nhưng nó nghe vậy thì không nhịn được mà phản đối.
Diệp Vân dừng thở, hai màu đen trắng trong cơ thể bay lên, chợt lóe.
Giờ phút này hắn mới cảm thụ.
Ngoại trừ lực lượng bạo dạn ra, hắn cảm nhận được khí tức trào lộng.
Tựa như có đôi mắt từ tận sâu bên trong nhìn bầu trời, đùa cợt với tất thảy.
Một luồng tâm tình không dùng từ nào diễn tả được như thủy triều quét trong lòng.
Hắn ngẩng đầu lên, ngực ưỡn ra, mắt nhíu lại nhìn Tần Thiên Hàn bảo: “Vậy tới đây đi.”
Tiếng ồ rộ lên.
Đồng tử Tần Thiên Hàn cũng hơi hơi co rụt lại, “Ngươi dám động thủ với ta?”
Lần đầu tiên hắn không tin vào tai mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!