Thê Khống - Chương 1-1: Tìm nơi nương tựa (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Thê Khống


Chương 1-1: Tìm nơi nương tựa (1)


Trên mặt đường lát gạch xanh bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng trắng xóa, mặc dù trước đó không lâu mới vừa được quét dọn. Đêm qua gió tuyết hung hãn dữ dội, thế nhưng buổi sáng ngày hôm nay, tuyết chỉ nhẹ nhàng bay lất phất. Vốn là một quang cảnh gạch đỏ ngói xanh, cỏ cây mọc san sát, nhưng hôm nay đều bị sắc trắng lạnh lùng nuốt trọn hơn phân nửa.

Hai vị phụ nhân đang đi song song dọc theo bờ tường cao cao trên con đường lát gạch xanh. Phụ nhân đi bên ngoài ôm hai cuộn tơ lụa, phụ nhân bên trong đang ôm trong ngực một tiểu cô nương chừng năm, sáu tuổi. Tiểu cô nương được bao bọc trong một cái áo choàng màu phấn trắng. Tuy tấm áo choàng hơi cũ, nhưng chế tác tinh xảo, không thêu hoa văn trang trí gì, chỉ dùng gấm hoa màu thạch anh để làm viền áo. Vô cùng thanh lịch.

Phương Cẩn Chi ôm cổ Vệ mụ mụ, đặt cằm lên vai bà, hai mắt mở thật to nhìn chăm chú lên bầu trời. Đôi mắt đen láy dõi theo từng hạt huyết nhỏ bé đang từ từ rơi xuống, sau đó vội vàng đưa tay ra, cánh tay bé xíu trắng noãn từ trong tay áo chui ra, trên cổ tay đang đeo một sợi dây đỏ có gắn một cái chuông nhỏ bằng vàng ròng, phát ra hai tiếng tiếng vang lanh lảnh. Bé kéo chiếc mũ trùm đầu rộng lớn che đi mái tóc, ngây ngô nói: “A, tuyết không ngừng, còn rơi đây này!”

Nhưng Vệ mụ mụ và Ngô mụ mụ không một ai đáp lời bé, hai người đang nhỏ giọng oán giận, tranh cãi với nhau.

Phương Cẩn Chi lặng lẽ thở dài, dán sát mặt vào hõm vai của Vệ mụ mụ, nghe những lời hai người bọn họ lặp đi lặp lại mấy ngày nay.

“Trên đất trơn trợt, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng làm rơi mấy cuộn vải.” Vệ mụ mụ vẫn lải nhải như ngày thường.

Ngô mụ mụ bên kia liếc mắt nhìn sang: “Cũng chỉ là hai cuộn lăng gấm bình thường thôi mà, trước kia lúc còn ở nhà muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Lại nhìn màu sắc của nó một chút đi, một cuộn xanh xám, một cuộn xanh như trứng vịt, nhất định là đồ thừa do người khác lựa còn dư lại. Cô nương của chúng ta mới có mấy tuổi, lại phải nhận hai cuộn vải màu sắc tối như thế này!”

“Trên người cô nương của chúng ta đang mặc tang phục, sao có thể mặc xanh đỏ loè loẹt.” Vệ mụ mụ vừa nhỏ giọng khuyên nhủ, vừa đánh giá chung quanh, sợ bị người khác nghe được.

Ngô mụ mụ yên tĩnh một hồi, rồi lại bắt đầu nói: “Ta thấy khối gấm điểm hoa kia rất thích hợp với cô nương nhà chúng ta, màu sắc hoa đinh hương nhàn nhạt, rất phù hợp với sắc mặt của cô nương nhà chúng ta. Cũng đâu phải màu đỏ thẫm kiêng kỵ. Hơn nữa, đúng lúc sinh thần của lão phu nhân là đêm 30, mấu chốt là song hỉ lâm môn, mặc dù cô nương của chúng ta đang thụ tang, cũng không thể mặc một thân y phục trắng….!”

Vệ mụ mụ nói không lại bà ấy, chỉ qua loa khuyên vài câu: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Nơi này là phủ Quốc Công, cũng không phải là nhà của chúng ta……”

Ngô mụ mụ sớm đã nhìn không thuận mắt Vệ mụ mụ lúc nào cũng “được rồi, được rồi”, vốn đang đè nén bực tức, toàn bộ liền tuôn ra. “Phủ Quốc Công thì sao? Đó cũng là nhà ngoại tổ phụ của cô nương chúng ta!”

Giọng nói của Ngô mụ mụ cất cao, khiến cho hai vị phụ nhân đang quét tuyết trước cửa Thuỳ Hoa bên kia ngẩng đầu lên nhìn một cái. Vệ mụ mụ giật mình, vội vàng nhỏ giọng dặn dò: “Đừng nói nữa…, đừng nói nữa. Kêu nữa người ta nghe được, sẽ nói chúng ta không biết điều……”

Cũng may Ngô mụ mụ miễn cưỡng ngừng nói.

Cho đến khi đi qua cửa Thuỳ Hoa, Vệ mụ mụ lại bắt đầu lải nhải. “Khi còn ở nhà chúng ta, xiêm y đẹp thức ăn ngon, mọi thứ sung túc, nhưng không thoát được tiếng thương nhân. Cao môn đại hộ cũng không vừa mắt thương hành, huống chi đây là phủ Quốc Công. Hơn nữa, phu nhân chúng ta chẳng qua chỉ là thứ nữ trong phủ Quốc Công, hôm nay có thể nhận nuôi cô nương của chúng ta đã là thiên đại ân đức……”

Bỗng một tiếng “bịch” ầm ĩ vang lên, Ngô mụ mụ đã thẳng tay quăng hai cuộn vải xuống đất. Vệ mụ mụ sợ hãi ôm chặt Phương Cẩn Chi vào trong ngực, cái lưng bé nhỏ của bé bị ôm siết đến nhói đau.

“Ngươi làm gì vậy hả! Loại vải này đã không được tốt rồi lại còn để rơi, mau nhặt lên đi, đừng để người khác nhìn thấy!” Vệ mụ mụ gấp gáp nói.

Ngô mụ mụ đã nhịn sáu bảy ngày nay. Khi bà ở Phương gia cũng là một mụ mụ rất có thân phận, nhưng đến phủ Quốc Công này lại phải nhìn sắc mặt của người khác khắp mọi nơi. Đám nô tài ở chỗ này từ công khai tới lén lút khi dễ người khác, thậm chí còn có người nói bà là “lão bà bò ra từ trong cái hố bốc mùi tiền“.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN