Thê Khống
Chương 167: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hoàng Nam
Sau khi trưởng công chúa ổn định lại cảm xúc, trở lại bữa tiệc thì bữa tiệc đã tới hồi kết thúc, không ít quan viên đã rời cung.
Thấy sắc mặt bà không được vui, Lục Thân Cơ vội để bình rượu xuống, tiến đến nghênh đón. Ngồi cùng bàn với hắn là một võ tướng say rượu, cười nói: “Đã chia tay rồi, Lục tướng quân còn quan tâm nàng ta như vậy làm gì!”
Lục Thân Cơ tức giận, trợn mắt nhìn hắn, rời chỗ ngồi đi đến nghênh đón trưởng công chúa.
“Sao vậy?” Lục Thân Cơ cầm trưởng công chúa tay, cảm thấy tay của bà vô cùng lạnh lẽo. Cảm xúc cũng không tốt lắm.
Ở phía xa những vị quan chưa rời đi cũng đang nhìn về hướng này.
Ở bất cứ nơi nào, chỉ cần có trưởng công chúa là ở nơi đó luôn hấp dẫn nhiều ánh mắt.
“Chúng ta trở về thôi.” Trưởng công chúa cúi đầu, không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt của mình.
Lục Thân Cơ là người hiểu rõ nhất sự cao ngạo của bà, biết bà không thích bị người khác nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của mình, lập tức nghiêng người, dùng thân thể ngăn trở những ánh mắt đang soi mói, che chở bà rời khỏi cung.
Cho dù như vậy, người có lòng vẫn phát hiện ra sự khác thường của trưởng công chúa, hỏi thăm một chút, có thể biết trưởng công chúa vừa gặp Hoàng đế. Trong lòng mỗi người đều có riêng suy nghĩ.
Biệt viện của trưởng công chúa cách hoàng cung không xa, vì vậy mỗi lần vào cung trưởng công chúa sẽ ngồi kiệu, không ngồi xe ngựa. Lục Thân Cơ và bà ngồi trong kiệu, cùng nhau trở về.
Ngồi trong kiệu, trưởng công chúa nhắm mắt, tựa đầu vào vai Lục Thân Cơ, dáng vẻ cái gì cũng không muốn nói. Lục Thân Cơ liếc nhìn bà, nắm bả vai của bà, cũng không hỏi gì.
Một lúc sau, đã đến biệt viện.
“Đến nơi rồi.” Lục Thân Cơ thấy trưởng công chúa không động, mới lên tiếng nhắc nhở.
Trưởng công chúa ngồi yên lặng một lát, mới đứng dậy ra khỏi kiệu. Trở lại trong biệt viện, câu đầu tiên là hỏi Nhập Tửu xem Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi có nghỉ lại hay không, rồi mới sai người pha cho mình cốc trà nóng.
Hôm nay Lục Vô Nghiên mang theo Phương Cẩn Chi vào cung tham gia lễ sắc phong thái tử, chỉ là sau khi nghi thức của lễ sắc phong kết thúc, Lục Vô Nghiên liền mang theo Phương Cẩn Chi trở về, không tham gia cung yến. Kể từ khi Phương Cẩn Chi có thai, Lục Vô Nghiên chăm sóc vô cùng cẩn thận, không để cho nàng chịu một chút mệt nhọc, càng không muốn để cho nàng ăn đồ ăn bên ngoài.
Hôm nay Trưởng công chúa, đầu đội mũ phượng, trên người đeo nhiều đồ trang sức, mặc bộ cung trang vô cùng dày dặn, nặng nề. Thị nữ mất rất nhiều thời gian để sửa soạn trang điểm, mặc cung trang, đeo đồ trang sức cho bà.
Lục Thân Cơ đi lên phía trước, đuổi thị nữ ra khỏi phòng, tự mình đến bên cạnh trưởng công chúa tháo từng món đồ trang sức trên đầu bà xuống. Mái tóc dài đen nhánh lập tức rũ xuống, ánh mắt Lục Thân Cơ khẽ ngưng lại.
Hắn nhìn trưởng công chúa đang nhắm mắt, lặng lẽ giấu sợi tóc bạc đi.
Tay của hắn hơi run run.
Trưởng công chúa nở nụ cười, nói: “Nhẹ nhàng thôi, đừng làm mạnh tay, vấn tóc, đội mũ phượng từ sáng đến giờ nên da đầu đau lắm.”
Trưởng công chúa giơ tay lên, xoa xoa chỗ đau.
Lục Thân Cơ chợt ôm bà vào lòng, cảm giác đau đớn trong lòng như thít lại, hai cánh tay hắn từ từ siết chặt, hận không thể mang cả thân thể bà vào giam vào trong ngực mình.
“Mau buông ra, bộ đồ này đã ngột ngạt lắm rồi, giờ ông siết chặt như vậy khiến ta không thở nổi.” Trưởng công chúa vỗ vỗ vào lưng Lục Thân Cơ, để cho hắn buông ra.
Lục Thân Cơ lúc này mới buông bà ra, hắn có chút xấu hổ cười nhẹ, không được tự nhiên nói: “Đột nhiên thấy có sợi tóc bạc, nên có chút không quen…”
Trong ấn tượng của ông Sở Ánh Tư là một mỹ nhân diễm lệ. Bà sao có thể có tóc bạc được?
Trưởng công chúa cũng không quá mức để ý cười cười, nói: “Có gì lạ đâu, ta cũng không còn trẻ mà.”
“Thế nào không còn trẻ? Nàng trẻ mãi không già!” Lục Thân Cơ cau mày, giọng nói mang theo vài phần cố chấp.
“Được, được, được.” Trưởng công chúa cười đồng ý, cúi đầu hiểu được suy nghĩ trong lòng người này.
Lục Thân Cơ đứng thêm một lát, im lặng cởi bộ cung trang, đỡ bà bước vào thùng nước ấm.
Cả thân thể được ngâm trong nước nóng, khiến trưởng công chúa cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, mệt mỏi trên người cũng phai đi không ít.
Lục Thân Cơ đứng ở bên ngoài thùng nước tắm, khẽ khom người, tùy ý đặtcánh tay lên thành thùng nước tắm, hỏi: “Sao thế? Là chuyện của Hoài Xuyên à?”
Cảm xúc của trưởng công chúa trở nên khá hơn một chút khi nhìn thấy hắn. Ánh mắt bà sững lại, chậm rãi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Thấy vậy Lục Thân Cơ không hiểu ra sao, hỏi: “Rốt cuộc thế nào?”
Trưởng công chúa thở dài, mới nói: “Chẳng qua là cảm thấy thất bại, rất nhiều chuyện làm không tốt, vô tình làm tổn thương người bên cạnh…”
Lục Thân Cơ nghiêm túc gật đầu một cái, nói: “Không sai.”
Trưởng công chúa có chút kinh ngạc nhìn hắn, cau mày chất vấn: “Không biết dỗ dành ta hay sao? sao lại nói theo ta vậy?”
“Đúng đúng đúng, nàng không thể thất bại, nàng là người hoàn hảo, mọi chuyện nàng làm đều rất tốt!” Lục Thân Cơ lập tức sửa lại.
Trưởng công chúa nhíu mày càng sâu: “Lục Thân Cơ, ông không có bản lãnh nói láo đâu.”
“Này, ” Lục Thân Cơ đứng thẳng người, “Sở Ánh Tư, rốt cuộc ta phải làm thế nào đây? Thuận theo ý nàng cũng không được, nghịch ý nàng cũng không được?”
Trưởng công chúa cầm tấm vải bông treo trên giá, trực tiếp ném vào ngực Lục Thân Cơ, tức giận nói: “Chà lưng cho ta!”
Lục Thân Cơ lầm bầm một tiếng, thấm ướt miếng vải bông, đưa lên chà lưng cho trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nghiêng người về phía trước, nhắm mắt, nằm bên thùng tắm, lộ ra
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!