Thê Khống
Chương 173: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hoàng Nam
Lục Vô Nghiên dứt lời, Phương Cẩn Chi cau mày lại, nàng giơ tay lên che môi, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Nhìn bộ dáng này của nàng, lập tức Lục Vô Nghiên hiểu tiểu tử trong bụng của nàng đến giờ nghịch ngợm phá phách, không yên ổn. Lục Vô Nghiên vội vàng rót cốc nước ấm, đưa tới bên môi nàng, cho nàng uống vài ngụm, lúc này Phương Cẩn Chi mới cảm thấy dễ chịu.
Nàng ăn vội mấy miếng điểm tâm ngào đường chua ngọt trên bàn, cố gắng đè cảm giác chua xót trong dạ dày xuống.
Canh giờ cũng không còn sớm, lại bị lăn qua lăn lại lâu như vậy, hai người không nói chuyện khác nữa, tiếp tục ngủ. Về vấn đề của Quận chúa Kinh quốc, Lục Vô Nghiên đã nói qua rồi, Phương Cẩn Chi cũng không còn coi là quan trọng, nên không tiếp tục hỏi nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai Lục Vô Nghiên định đi ra ngoài, Phương Cẩn Chi nhớ hôm nay hắn nhất định sẽ bận rộn, trước lúc khai tiệc nếu để cho hắn trở lại đón nàng, nhất định sẽ bị muộn, mà hắn nhất định sẽ trở lại đón nàng. Cho nên Phương Cẩn Chi dậy thật sớm, tính toán vào cung cùng Lục Vô Nghiên, ban ngày ở trong cung còn có thể hàn huyên với Lục Giai Bồ.
Thật ra thì Phương Cẩn Chi hiểu, đối với chuyện Lục Vô Nghiên và trưởng công chúa đang tính toán hôm nay, nàng không giúp đỡ được gì. Nhưng nàng lo lắng cho Lục Vô Nghiên, cho dù trong lúc mang thai bất tiện vẫn muốn ở bên cạnh Lục Vô Nghiên.
Huống chi, nàng có một lòng tin tuyệt đối, nếu có nàng đi cùng, tâm tình Lục Vô Nghiên sẽ khá hơn một chút.Vào những lúc hắn giận dữ, người khác không thể khuyên được, nhưng nàng lại có thể khuyên nhủ hắn một chút.
“Ta sẽ trở lại đón nàng cơ mà, cần gì phải dậy sớm như thế.” Lục Vô Nghiên có chút không tình nguyện nâng Phương Cẩn Chi lên kiệu ấm, rồi sau đó đi theo vào.
Phương Cẩn Chi cười cười nghĩ thầm quả nhiên đoán không có sai, nếu nàng tính toán buổi tối một mình vào cung, Lục Vô Nghiên nhất định là không cho phép.
Bởi vì lần mang thai này, thời gian vừa qua đã giày vò hắn quá đủ rồi, hắn làm sao dám để chuyện gì gây thêm phiền phức nữa.
Chờ Lục Vô Nghiên vào trong kiệu, Phương Cẩn Chi kéo tay của hắn, ủ cho ấm, nói: “Không đến mức vất vả vậy đâu, mặc dù hàng ngày thiếp không dậy sớm, nhưng hôm nay bất chợt tỉnh dậy, vừa vặn dậy sớm đi đi lại lại nhiều vòng một chút cũng tốt…”
Phương Cẩn Chi vừa dứt lời, thấy một bóng trắng xóa vụt qua màn kiệu, thoáng một cái đã chui vào trong kiệu. Đợi đến lúc nàng phản ứng lại, thấy hai bên đùi mình ấm ấm, nặng nặng.
“Meo…” Con mèo mang to như mèo mẹ, trắng như tuyết nằm ở trên đùi Phương Cẩn Chi. Chỉ nửa tháng không thấy, nó mập lên một vòng trông thấy.
“Thiểm Thiểm?” Phương Cẩn Chi hết sức kinh ngạc, nơi này cách Ôn quốc công phủ khá xa…!
Nghe Phương Cẩn Chi kêu tên mình, Thiểm Thiểm vui vẻ nheo mắt lại, cái đầu nho nhỏ trắng như tuyết cọ cọ vào đùi của Phương Cẩn Chi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, có một con bàn tay ôm ngang bụng của nó, xách nó ra khỏi đùi Phương Cẩn Chi. Thiểm Thiểm lập tức quay đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên muốn ném Thiểm Thiểm xuống, nhưng thấy nó nhìn mình tội nghiệp, nhất thời mềm lòng, ở thời điểm định buông tay, nghĩ nghĩ rồi lại để nó lên trên đùi của mình.
Có chút không tình nguyện.
Thiểm Thiểm lại rất vui mừng, nó vui vẻ nhỏ giọng kêu “Meo meo…” mấy tiếng, ở trên đùi Lục Vô Nghiên duỗi dài người hưởng thụ.
Phương Cẩn Chi cau mày, nói “Hay nhỉ, nghe có vẻ con mèo này ở trong lòng chàng vui vẻ hơn nhiều so với ở trong lòng thiếp! Chắc chắn là nó tính toán đi đến chỗ của chàng rồi!”
Giọng nói không mấy vui vẻ, có vị chua chua….
Động tác duỗi người của Thiểm Thiểm cứng đờ.
Lại đến rồi…
Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, “Vậy thì trên đường quăng nó đi!” Làm ra vẻ muốn ném Thiểm Thiểm ở trên đùi xuống.
“Đừng!” Phương Cẩn Chi chặn tay Lục Vô Nghiên lại, tâm nàng nhất thời mềm xuống, vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của Thiểm Thiểm, “Nhất định là nó đợi vết thương lành nên mới vội vàng chạy tới đây…”
Nàng lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào lỗ mũi Thiểm Thiểm, “Xa như vậy còn có thể tìm ra được, rõ ràng là mèo mà mũi thính như mũi chó.”
Thiểm Thiểm quơ chân nhỏ kều kều tay Phương Cẩn Chi, dùng đầu lưỡi nho nhỏ mầu hồng hồng liếm liếm đầu ngón tay Phương Cẩn Chi.
Thấy Lục Vô Nghiên cau mày, vỗ một cái vào đầu Thiểm Thiểm, cẩn thận đưa khăn tay cho Phương Cẩn Chi lau tay.
Thiểm Thiểm ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên, lại nhìn Phương Cẩn Chi, “Meo…” một tiếng, cúi đầu, rốt cuộc không dám quậy phá gây họa nữa.
Biệt viện trưởng công chúa cách hoàng cung cũng không xa, chỉ một lát sau, đã ra đến cửa cung. Lục Vô Nghiên trực tiếp đưa Phương Cẩn Chi đến cửa cung của Lục Giai Bồ, sau đó mới xoay người đi tìm trưởng công chúa.
Hắn ở cửa cung phía nam nhìn lên trên đài phía xa đã thấy trưởng công chúa, Lục Vô Nghiên liền nhận ra vẻ trầm tư, không vui trên mặt trưởng công chúa.
Tuy nói trưởng công chúa che đậy cảm xúc rất tốt, không để lộ ra ngoài, nhưng thân là nhi tử ruột thịt của
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!