Thê Khống - Chương 176: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Thê Khống


Chương 176: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngoc20vt

Khoảnh khắc Đoàn Y Lăng đặt hộp thức ăn thật cẩn thận lên bàn Lục Vô Nghiên, trong một mảnh yên tĩnh bỗng nhiên vang lên âm thanh rút đao.

Cho dù là người Liêu quốc hay là người Kinh quốc, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Lục Thân Cơ.

Lục Thân Cơ rút đao giơ lên, lưỡi đao màu bạc chỉa về phía trăng tròn vừa lên. Hắn từ từ nheo mắt lại, khóe miệng thoáng nhếch lên nụ cười lạnh khát máu.

Bàn tay của Ngũ vương gia Kinh quốc đặt ở trên bàn từ từ nắm chặt lại, ngay cả thân thể hắn cũng không tự chủ mà trở nên căng thẳng. Con của hắn chết trong tay Lục Thân Cơ, hắn cũng từng bị Lục Thân Cơ bắt giữ. Một cuộc giao dịch, Lục Thân Cơ bắt giữ mấy vị Thân vương và Đại tướng của Kinh quốc, dùng để trao đổi Lục Vô Nghiên.

Nhìn thanh đao trong tay Lục Thân Cơ, thân thể Ngũ vương gia Kinh quốc không khỏi tràn ra một cỗ lãnh ý. Giống như lưỡi dao lạnh băng kia đang đặt trên cổ của hắn vậy.

Trưởng Công chúa nghĩ phái người lặng lẽ đến bên cạnh Lục Thân Cơ bảo hắn không nên lỗ mãng, nhưng mà nàng nhìn thoáng qua hộp đựng thức ăn trên bàn Lục Vô Nghiên liền nuốt trở lại lời muốn nói.

“Lục tướng quân đây là có ý gì?” Nụ cười lạnh tàn bạo trên mặt Ngũ vương gia Kinh quốc một khắc trước đã từ từ tiêu tán.

Lục Thân Cơ lạnh lùng liếc hắn một cái, cười nói: “Rút đao đối nguyệt, vui thay.”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

Ngũ vương gia Kinh quốc miễn cưỡng cười, “Bổn vương còn tưởng rằng Tướng quân là có ý kiến với việc liên minh. Nếu chỉ là tìm thú vui, vậy Bổn vương cũng an tâm.”

Hắn lại đưa mắt nhìn về phía Đoàn Y Lăng đang đứng trước bàn Lục Vô Nghiên, “Còn phiền Quận chúa mở hộp thức ăn ra.”

Đôi mắt xinh đẹp linh động của Đoàn Y Lăng rốt cục lộ ra thần sắc tực giận.

“Ta cũng không phải cung tỳ! Ngũ Hoàng thúc nên mời người khác đi!” Đoàn Y Lăng nói xong, kéo váy dài bước nhanh về chỗ ngồi, nàng cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Ngũ Vương gia Kinh quốc dường như liếc mắt cảnh cáo Đoàn Y Lăng, mới cười cười nói: “Là Bổn vương nhất thời hồ đồ rồi!”

“Người tới, Lục Tam lang vẫn chưa động đũa, còn không mau mở hộp thức ăn ra!” Hắn lại phân phó thị nữ của Kinh quốc đứng ở phía sau.

“Dạ.” Tỳ nữ đứng ở phía sau Ngũ Vương gia Kinh quốc đi ra, cúi đầu bước nhỏ đi về phía Lục Vô Nghiên.

Sở Hoài Xuyên vẫn hạ mí mắt nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay hai lần, hắn từ từ ngẩng đầu lên.

“Xuy.” Sở Hoài Xuyên mang theo chút không vui nói, “Vương gia ngàn dặm xa xôi mang theo đặc sản của Kinh quốc đến, lại có thể vượt qua Trẫm tặng cho cháu ngoại trai của Trẫm. Chẳng lẽ không để Trẫm vào mắt sao?”

Hắn đập mạnh ly rượu trong tay xuống, làm cho ly rượu tràn ra ngoài hai giọt.

Ngũ Vương gia và Lục Vương gia Kinh quốc liếc nhìn nhau, cảm thấy ngoài ý muốn. Ở trong mắt bọn họ, hay là nói ở trong mắt mọi người Sở Hoài Xuyên chẳng qua chỉ là một Hoàng đế bù nhìn, hiện giờ chủ nhân chân chính của Liêu quốc chính là Trưởng Công chúa đang ngồi ở đối diện. Vì vậy, bọn hắn lấy chuyện Lục Vô Nghiên khi còn bé đánh vào mặt Trưởng Công chúa. Bọn hắn gần như đã xem nhẹ Sở Hoài Xuyên.

Đừng nói là người Kinh quốc, ngay cả Lục Vô Nghiên và Trưởng Công chúa đều có chút kinh ngạc. Lần này chuyện hai vị Vương gia Kinh quốc tới Liêu quốc, Sở Hoài Xuyên hoàn toàn không có tham dự vào mưu kế bí mật của Lục Vô Nghiên và Trưởng Công chúa. Chẳng qua hắn chỉ xuất hiện ở một vài trường hợp trọng yếu, hơn nữa gần như là ít có quyết định.

Ngũ Vương gia Kinh quốc phản ứng kịp, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, Bổn vương nào dám không để Bệ hạ ở trong mắt. Thực sự món ăn này đều là khẩu vị của Lục Tam lang quý quốc, có lẽ Bệ hạ sẽ không thích …….”

“Đưa tới cho Trẫm!”

Tỳ nữ kia vừa mới đi tới bàn Lục Vô Nghiên ngẩn người, quay đầu nhìn Ngũ Vương gia Kinh quốc, muốn nhận được chỉ thị kế tiếp.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

Thấy Ngũ Vương gia Kinh quốc do dự một hồi lâu mới gật đầu, tỳ nữ kia mới bưng hộp thức ăn trên bàn lên, chậm rãi đi về phía Sở Hoài Xuyên. Nàng cung kính đặt hộp thức ăn ở góc bàn của Sở Hoài Xuyên, sau đó muốn mở hộp thức ăn ra.

Sở Hoài Xuyên đưa tay ngăn cản động tác của nàng.

Tiểu tỳ nữ vội vàng cúi người thi lễ, lặng yên không một tiếng động lui trở lại về phía sau Ngũ Vương gia Kinh quốc.

Sở Hoài Xuyên cười như không cười nhìn chằm chằm hộp thức ăn ở trước mặt một hồi, mới kéo hộp thức ăn đến trước người.

“Bệ hạ…..” Thấy hắn muốn mở, Trưởng Công chúa ngồi ở bên cạnh hắn nhíu nhíu mi nghĩ muốn ngăn cản động tác của hắn.

Nhưng Sở Hoài Xuyên không có nghe lời Trưởng Công chúa nói, hắn vẫn mở hộp thức ăn ra. Sau khi mở hộp thức ăn ra, liền có một mùi hư thối nhẹ nhàng bốc ra.

Thịt bị cắt tan nát, dính với bùn đất cỏ khô. Những miếng thịt này thật sự đã bị cắt nát, lại cố ý làm cho người ta có thể nhìn ra là thứ gì. Chuột kiến trùng rắn, còn có thịt người trắng bệch.

Sở Hoài Xuyên thấy rõ đồ vật ở trong hộp thức ăn, Trưởng Công chúa ngồi bên cạnh hắn cũng đã thấy rõ. Ánh mắt Trưởng Công chúa nhìn thật lâu vào hộp đựng thức ăn không dời. Mặc dù nàng đã sớm điều tra được hai năm kia Lục Vô Nghiên đã trải qua là dạng ngày gì, nhưng mà đột nhiên nhìn thấy những thứ thịt nát này, nhớ lại Lục Vô Nghiên khi còn bé chịu đựng những khổ sở này, trái tim của Trưởng Công chúa như bị xé nát, máu tươi đầm đìa.

Vị trí ngồi của Phương Cẩn Chi hơi xa, nàng hơi hơi duỗi thẳng cổ muốn nhìn thấy rõ hộp thức ăn đựng thứ gì. Lục Vô Nghiên kéo tay của nàng một chút, đợi nàng quay đầu lại, lắc lắc đầu với nàng.

Phương Cẩn Chi cắn môi một cái, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt của Lục Vô Nghiên. Trên mặt Lục Vô Nghiên cũng không có biểu cảm gì, giống như cũng không bị ảnh hưởng bởi việc người Kinh quốc mấy lần làm khó dễ. Nhưng mà Phương Cẩn Chi vẫn có chút lo lắng, không khỏi nắm chặt tay Lục Vô Nghiên.

Xem người Kinh quốc diễn trò, triều thần trong nước tức giận không dám nói. Trong một mảnh yên tĩnh, Sở Hoài Xuyên “Ha” bật cười một tiếng. Hắn đầy hộp thức ăn về phía trước, làm vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía người Kinh quốc, cười nói: “Thì ra khẩu vị của người Kinh quốc lại là như vậy. Chậc, đáng tiếc đầu bếp trong cung tỉ mỉ chuẩn bị yến hội mà lại hoàn toàn không hợp với khẩu vị của các ngươi rồi!”

“Tới tới tới,” Sở Hoài Xuyên vẫy tay với thái giám ở phía sau, “Đi dẫn đầu bếp trong cung đến xem đồ ăn của người Kinh quốc, một lần nữa làm bữa cơm cho khách quý Kinh quốc.”

Tiểu Chu tử đứng ở phía sau Sở Hoài Xuyên nhìn thoáng qua đồ vật bên trong hộp đựng thức ăn, sắc mặt hắn kinh hãi trắng xanh, vội vàng run giọng tuân lệnh.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới mở miệng: “Chỉ là thịt người của người Kinh quốc thế nhưng khó tìm được tốt.”

Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua một loạt người Kinh quốc ngồi đối diện, hỏi: “Đại Liêu ta không tìm được thịt người Kinh quốc, không biết hai vị Vương gia liệu có chủ ý gì không?”

Hai vị Vương gia Kinh quốc còn chưa lên tiếng, Lục Thân Cơ cười to một tiếng, hắn quơ quơ thanh đao trong tay, nói: “Lần này người Kinh quốc tới Đại Liêu ta không ít, tùy tiện bắt mấy cái là được!”

“Không sai,” Trưởng Công chúa cười lạnh, “Không biết hai vị Vương gia có thể

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN