Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu
Chương 14: Vào Núi
Bằng tốc độ của loài người, dù Bạch Ngôn Lê có liều mạng chạy thì cùng lắm cũng chỉ được mười bước là nằm dưới móng vuốt của lang khuyển.
Lúc Thương Phạt bước ra khỏi vại nước thì chỉ có thể nhìn thấy một bóng người ngầy yếu ngã văng vào đống đổ nát.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Một con lang khuyển đang vui vẻ săn bắt con mồi cuối cùng.
Có lẽ vì đùa bỡn, lang khuyển không kết liễu Bạch Ngôn Lê ngay lập tức.
Y vẫn còn gắng gượng bò dậy được, ngẩng đầu nhìn thấy hắn đã chui ra, trong mắt ngập tràn nỗi tuyệt vọng.
Y hét tan nát cả cõi lòng, “Chạy mau đi!”
Nhờ thế, những con lang khuyển còn lại cũng bất chợt chú ý đến “người” này.
Ngoại trừ con đang canh chừng Bạch Ngôn Lê, những con còn lại chậm rãi đến gần Thương Phạt.
Từ lúc nào hắn lại cần đến một con người liều mình bảo vệ.
Thương Phạt mặt không cảm xúc, lạnh nhạt liếc nhìn đối phương.
Lúc này, cái người đang bò lê trên mặt đất kéo dài hơi tàn kia đáng lẽ phải ở nhà nấu cho hắn một nồi cháo ngon, giúp hắn rửa tay, còn có thể…..dứt khoát không ngại ngần mà hôn lên môi mình.
Nhìn thấy vết máu bên khóe miệng Bạch Ngôn Lê, khí thế tàn bạn dâng lên trong lòng Thương Phạt.
Hắn đã quen mùi của con người này, giờ y lại bị dính yêu khí của kẻ khác, điều đó khiến y cảm thấy cực kỳ bị xúc phạm.
Mở miệng, tựa như không hề có một tiếng động, y thốt ra hai chữ.
“To gan.”
Lẫn cùng tiếng kêu khóc thảm thiết, hai chữ kia nhẹ nhàng như gió thoảng bây bay, không ai nghe thấy, nhưng mà….Chính vì cái người này bỗng nhiên xuất hiện “vô thanh vô tức” như thế, đám lang khuyển bỗng hoang mang dừng bước.
Sức mạnh áp chế từ sâu trong linh hồn khiến chúng chuẩn bị bò rạp xuống theo bản năng.
Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích thì một con nhện đen khổng lồ đã từ trên cao rớt thẳng xuống người chúng.
Bạch Ngôn Lê trơ mắt nhìn con lang khuyển hung tàn vô địch ban nãy, chỉ trong chốc lát đã bị bọc trong kén trắng, quăng sang lề đường.
Lại thêm một con yêu quái ẩn nấp kỹ càng, không ai hay biết giờ lại bỗng nhiên từ một góc nào đó chui ra.
Lũ lang khuyển đương nhiên sẽ không đứng im chờ chết.
Chúng bỏ mặc hai “con mồi”, xông đến vậy quanh con nhện khổng lồ màu đen.
Có lẽ lũ yêu quái đánh nhau để tranh đồ ăn khiến cho tình cảnh trở nên hỗn loạn, nhưng cũng là cơ hội tốt cho con người chạy trốn.
Thân thể bị thương, đầu óc Bạch Ngôn Lê choáng váng, nhưng vì sinh tồn, y loạng choạng chạy về phía bạn lữ vẫn đang đứng im như tượng của mình.
Thương Phạt bị y kéo cánh tay nhưng hai chân vẫn không thèm nhúc nhích.
Bạch Ngôn Lê không lung lay được hắn thì cuống lên, quay lại hô, “Người bị ngốc à, mau chạy thôi!”
Tư Vĩ tuy yếu nhưng muốn dọn dẹp đám lâu la này thì thừa sức.
Thương Phạt đang đứng chờ xem bọn chúng bị hút khô, nhưng mà….Nhìn thấy vẻ hoảng sợ nhưng vẫn kiên cường chống đỡ của con người trước mặt, hắn chưa kịp suy nghĩ đã động bước đi theo, được y dắt chạy trốn.
Bạch Ngôn Lê dù hoang mang nhưng vẫn tìm đúng phương hướng.
Thương Phạt vẫn ung dung quan sát bộ dạng vội vã tìm đường thoát thân của y, phát hiện ra bọn họ đang chạy về phía ngược lại so với đa số mọi người.
“Ngươi định đi đâu?” Khác với bạn lữ đang thở hổn hển, hắn lại vẫn vững vàng như không.
Bạch Ngôn Lê không không nhận ra hắn đang cố tình kéo chậm bọn họ, vẫn nghiêm mặt quẹo qua hai góc đường.
Đến khi thấy xung quanh hoàn toàn vắng vẻ, y không quay đầu lại, tức giận nói, “Sao ban nãy người không chạy?”
Thương Phạt không đáp.
Bạch Ngôn Lê chậm bước, nhưng vẫn không quay đầu nhìn, “Có phải vì sợ không?”
Sợ à? Thương Phạt nhếch môi cười nhạo.
“Hay là….” Bạch Ngôn Lê cuối cùng mới dừng bước, do dự quay mặt lại, “Người quen biết bọn chúng?”
Con người này có vẻ như giờ mới nhận ra hắn là yêu quái hay sao ấy?
Nhưng mà….”Quen nhau?” Khóe miệng khẽ giật, Thương Phạt nhíu mày, “Cái lũ rác rưởi đó?”
“Rác rưởi?” Tiện tay lau vết máu trên mặt, Bạch Ngôn Lê dừng nghỉ một chút lấy sức.
“Có phải ngươi thấy chỉ cần là yêu quái thì ta đều là người quen của ta?” Thương Phạt rất khó chịu.
Bạch Ngôn lê sửng sốt một chút, lập tức động viên, “Ta biết người không giống bọn chúng.”
Hừ lạnh một tiếng, Thương Phạt tạm thời không đểt âm, quan sát chung quanh một chút rồi hỏi, “Chúng ta đi đâu đây?”
Xa xa vẫn còn tiếng kêu gào thảm thiết, nhưng Thương Phạt đoán lần này nạn nhân lại là lũ lang khuyển.
“Không thể chạy trốn cùng họ.” Bạch Ngôn Lê nhớ mang máng đường xung quanh trấn, lẩm nhẩm hồi lâu tựa như nói, Tuy rằng hướng đó có thể dẫn đến Áo thành.”
Áo Thành là thành thị của con người có quy mô lớn nhất quanh khu này.
Từ trên trấn bỗng nhiên xuất hiện nhiều yêu quái như vậy, dù trốn về làng mình hay sang khác thôn làng khác cũng không an toàn, chỉ có đến thành thị lớn mới có hy vọng sống sót.
Có điều….Bạch Ngôn Lê ngẫm nghĩ, “Nhiều người cùng nhau chạy về một phía, nếu trên đường lộ ra thông tin gì, mục tiêu quá lớn, dễ bị yêu quái chú ý.”
Bạch Ngôn Lê rất bình tĩnh, vừa chứng kiến một cảnh đẫm máu như vậy mà y vẫn tỉnh táo suy nghĩ được.
“Chúng ta…..” Cân nhắc một hồi, y kiên quyết nói, “Trốn vào trong núi đi.”
Những lúc thế này, tách khỏi đoàn người mới là an toàn nhất.
Thương Phạt không tỏ rõ ý kiến.
Bạch Ngôn Lê như thế khiến hắn khá bất ngờ.
Hắn tò mò không biết còn có thể thấy được dáng vẻ nào khác của người này.
“Tôn chủ.” Giọng tư vĩ bỗng nhiên lại vang bên tai Thương Phạt, “Đã giải quyết xong lũ lang khuyển, có cần thuộc hạ đến đón không?”
Sau khi thành lập quan hệ chủ tớ, chỉ cần Thương Phạt không cắt đứt thì ở khoảng cách nhất định, lão có thể cảm ứng vị trí của tôn chủ và liên lạc được.
“Không cần.” Thương Phạt không hề do dự.
Chạt về hướng núi sâu, Bạch Ngôn Lê cũng khá liều lĩnh, hắn phải nhân cơ hội này mà đánh giá “biểu hiện” của đối phương.
“Vâng.” Tư Vĩ không có gì để lo.
Tuy trong núi có thể có yêu quái khác, nhưng chắc chắn không thể gây nguy hại gì cho tôn chủ.
Bạch Ngôn Lê không thoải mái như thế, chỉ biết cắm đầu chạy, tay vẫn chưa từng buông cổ tay Thương Phạt.
Thương Phạt cũng đột nhiên hiểu được vì sao năm đó y lại dám kéo mình đang hôn mê về nhà, cũng quyết định thành hôn với một yêu quái như hắn.
Nói sao nhỉ, bình thường nhìn hiền lành nhạt nhẽo thế thôi, nhưng mà lá gan cũng lớn lắm, đủ để làm chuyện trái với lẽ thường.
Dọc đường đi, Thương Phạt cố gắng yên tĩnh, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Hai người chạy vào sâu trong núi, Bạch Ngôn Lê lại bẻ một cành cây, vung vẩy phía trước để dọn cỏ dại ven đường.
Hắn thì cứ thong thả nhàn nhã theo sau.
Hai người xoay lưng về phía thôn trấn, tiếp tục đi sâu hơn.
“Cứ đi thẳng là được, việc gì phải….” “Ọt…..” Thương Phạt nói được một nửa thì lúng túng dừng lại.
Bạch Ngôn Lê cũng ngớ ra, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, rồi lại chuyển sang áy náy.
Thương Phạt quay đầu né tránh.
Bạch Ngôn Lê chủ động đến gần, quan tâm hỏi, “Đói rồi à?”
Vừa mới khôi phục yêu lực được một chút, hiển nhiên không chống đỡ nổi cơn đói.
THương Phạt hận thân thể lúc này của mình thấu xương.
Bạch Ngôn Lê thấy hắn không vui, liền dịu dàng dỗ, “Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước nhé.”
Quen thói một ngày ba bữa, Thương Phạt quả thực nhớ món ăn y nấu.
Chỉ tiếc là vào trong núi rồi, tay nghề Bạch Ngôn Lê có tốt đến đâu cũng không phát huy được.
Nói là nghỉ ngơi nhưng hai người vẫn phải đi thêm một đoạn, đến khi thấy dòng suối nhỏ, Bạch Ngôn Lê mới cởi áo trên người, phơi lên tảng đá lớn ven bờ.
Thương Phạt nhìn động tác của y, để ý tới cái cây mọc ra mấy quả đỏ ve suối.
“Người ngồi đây một lát.” Xuống suối uống hớp nước, Bạch Ngôn Lê lại vốc một vốc quay về.
Thương Phạt thật ra không mệt, nhưng thấy Bạch Ngôn Lê săn sóc nhiệt tình, hắn vẫn im lặng tiếp nhận.
“Đưa tay ra đi.” Y chụm tay để vốc nước nhưng nước vẫn chảy ra không ít.
Thương Phạt nghe lời như kẻ ngốc, bảo hắn chìa tay thì chìa tay ra thật.
Bạch Ngôn Lê chậm rãi để nước chảy xuống tay hắn, dịu dàng nói, “Trước tiên rửa ráy một chút đã.”
“Ừ.” Thương Phạt bâng quơ đáp, ngẩng lên nhìn cái trán người kia.
Ngay cả một đoạn đường cũng không để hắn khó bước, bây giờ hắn cũng đại khái hiểu được năm năm qua bọn họ sinh sống thế nào mà người trong Bạch gia thôn lại bất bình thay y như vậy.
Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều xoay quanh hắn, người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ hắn đúng là đồ bỏ đi.
Bạch Ngôn Lê hầu hạ hắn xong mới cuộn ống quần lên lội qua suối.
Thương Phạt đứng cách y một dòng suối nhỏ, nhìn y loay hoay mãi mới leo được lên cây, loạng choạng hái những quả đỏ trên cành.
Chắc hẳn Bạch Ngôn Lê cũng đã có tính toán mới đi con đường này.
Ban nãy họ cũng từng thấy mấy cây trái ven đường nhưng y không dừng lại.
Một người mồ côi cha mẹ từ bé nên chắc đã rèn luyện tốt kỹ năng sinh tồn.
Dùng áo đựng quả mới hái, Bạch Ngôn Lê ngồi xuống ven suối rửa sạch rồi mới mang về.
Thương Phạt không thích ăn quả dại, nhưng thấy mặt y đỏ bừng bừng, đành phải nể mặt cắn một miếng.
Bạch Ngôn Lê nhìn hắn nhai nuốt, dương như thở phào nhẹ nhõm.
Y cũng không buồn ăn phần mình, quay đầu đi nhặt củi khô.
Thương Phạt ngồi một lúc, thấy hơi tẻ nhạt nên đứng dậy tới sau lưng y, nhfin y dùng dây mây rừng buộc củi thành bó.
“Đang làm gì vậy?”
“Ăn xong rồi à?” Bạch Ngôn Lê tay chân nhanh nhẹn, dù nói chuyện với hắn cũng không làm lỡ việc mình, “Đêm xuống trong núi rất lạnh, còn có thể có thú hoang, chúng ta nên đốt lửa.”
“Sao ban nãy ngươi ngăn ta ra ngoài?”
“Sao cơ?” Bạch Ngôn Lê đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên mặt.
Thương Phạt nhìn khóe mắt đỏ chót của y, híp mắt lại, “Ta nói lúc bị lũ lang khuyển đó thấy.”
“Người định đánh nhau với chúng sao?”
Thấy Bạch Ngôn Lê cau mày, sắc mặt Thương Phạt cực kỳ nguy hiểm, “Ngươi cảm thấy ta không đánh lại chúng? Giết sạch chúng rồi thì khỏi phải trốn vào núi.”
“Ta biết người có thể sử dụng chút yêu thuật.” Bạch Ngôn Lê giải thích, “Nhưng chúng đông và hung hãn, người lại chỉ có một mình.”
Lúc thấy cái chậu nước rơi xuống đầu Thương Phạt cùng bộ dạng ấm ức khi bị cái quần lót mắc trên đầu, Bạch Ngôn Lê lặng lẽ thở dài.
Thương Phạt sống cùng y một thời gian, rất nhanh hiểu được ý nghĩ.
Đó là vì trước đây khi yêu lực vừa khôi phục, vẫn còn chưa ổn định….Nhưng mà mất mặt thực sự! Hắn vừa ức vừa giận.
Bạch Ngôn Lê nhìn vẻ mặt hắn, sợ hắn cáu nên vội nói, “Lũ lang khuyển lớn như thế…”
Thương Phạt không biết trút cơn giận ói máu này đi đâu, bèn đổ lên đầu Ngôn Lê, “Đánh nhau dựa vào kích cỡ à? Ngươi có não không vậy?”
“Ta chỉ….” Bạn lữ đột nhiên lớn tiếng oang oang khiến Bạch Ngôn Lê giật thót.
Y mím môi, luống cuống nói, “Ta chỉ sợ người bị thương….”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!