Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu
Chương 179: Phản Kháng
“Có được không?”
“Không được đâu.” Thương Phạt vỗ vỗ mặt y, lắc đầu, “Xé xác ta rồi ai ở với ngươi?”
“Ta cũng có thể….”
“Hả?” Dùng ngón tay đè môi y, Thương Phạt ngắt lời, “Đừng nói mấy lời làm ta không vui.”
“…” Bạch Ngôn lui lại vài bước.
Thương Phạt không để ý đến động tác né tránh của y, trên mặt vẫn mang nét cười.
Đoàn xe lại khởi hành, bầu không khí bất hòa mấy hôm vừa rồi xem như bi phá vỡ.
Suốt hành trình sau đó, Thương Phạt thường ôm người vào lòng, cải thiện tình cảm.
Ban đầu y còn không quen, giãy dụa mấy lần, rồi sau cũng xem như không khí.
Thương Phạt chỉ ôm y trong lòng thôi, không làm gì cả, tay chân cực kỳ đàng hoàng.
Lúc buồn chán, Bạch Ngôn mang sách ra đọc.
Thương Phạt dòm ngó mấy lần mà vẫn không biết y moi sách ở đâu ra.
Chẳng lẽ giống như các đại yêu có thể lập yêu phủ, con người tu đến trình độ nhất định cũng nắm giữ không gian riêng sao?
Hắn không mở miệng hỏi, tâm tư chủ yếu nghĩ về chuyện ký khế ước.
Tứ Thập Cửu kỳ càng lúc càng bất an.
Bọn họ lên đường đi từ Tuy Phục đến Yếu Phục, dừng nghỉ lúc hoàng hôn, Thương Phạt bước ra khỏi xe một mình.
Nhận lệnh của hắn, Tuyết Nguyên Khải ra hiệu cho những vị còn lại yên lặng đi theo.
Thương Phạt ngồi nghỉ trên tảng đá bằng phẳng, thoải mái dựa lưng, thản nhiên nói, “Các ngươi về trước đi.”
“….”
“Ta bảo các ngươi về Minh Hà trước.” Thương Phạt lặp lại, ánh mắt bình tĩnh.
Tứ Thập Cửu kỳ ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Tuyết Nguyên Khải vẫn phải mở miệng dò hỏi, “Ý ngài là….”
“Ta đưa y đi Hoang Phục.”
“Ngài định một mình đi cùng con người kia đến Hoang Phục?”
Thương Phạt gật đầu, lại nói, “Đâu phải một mình.”
“Ý ngài là còn thêm hai vị thuộc hạ của ngài?”
Vì ý xem thường trong giọng nói của Tuyết Nguyên Khải quá rõ ràng, Thương Phạt cũng nhớ hôm mới về nhà, ở trong đình viện, hắn cũng từng chế nhạo hai thuôc hạ của mình là rác rưởi.
Ừ, cũng không sai, thuộc hạ huynh trưởng hắn thu nhận đều rất lợi hại, chẳng trách lại khinh rẻ tôi tớ của hắn.
Không vì Chu Yếm hay Tư Vĩ, Thương Phạt cảm thấy khó chịu là vì thể diên của hắn.
“Làm sao?” Hắn lạnh giọng, “Không được à?”
“Chẳng phải ngài đã hứa với tôn chủ là đưa được người ra ngoài thì lập tức quay về Minh Hà sao?” Trên đường đến Hoang Phục, Tứ Thập Cửu kỳ không dám khuyên ngăn, nghĩ chậm trễ vài ngày chắc cũng không sao, nhưng bảo hắn về Minh Hà trước thì trả lời tôn chủ thế nào?”
“Ta cũng có thể đổi ý.” Thương Phạt cáu kỉnh nói, “Còn cần xin phép các ngươi à?”
“Ngài cũng thấy rồi đấy.” Tuyết Nguyên Khải đã từng trông nom Thương Phạt khi còn bé cho nên quan hệ thân mật hơn nhiều, lúc bốn tám hắc kỳ kia không dám nói thì chỉ mình hắn lên tiếng, “Hôm ấy, người kia chỉ dùng một chiêu đã giết chết nhiều yêu quái trong trấn ở khoảng cách xa, ba kẻ chạy thoát cũng bị phân thây ngàn mảnh.”
“Thì sao?” Thương Phạt hờ hững dựa lưng vào tảng đá.
Tuyết Nguyên Khải trầm giọng, “Y tàn ác với yêu quái như thế, ngài…”
“Lũ yêu quái đó ăn thịt người.” Thương Phạt không phải đối, “Thì cũng có thể bị giết ngược lại, có gì bất thường?”
“Ngài dám khẳng định y sẽ không làm hại ngài sao?”
“Y còn cần ta mở ra Quy Vô.” Bằng không cũng không chịu đựng, mà dù chịu đựng thì chẳng mấy chốc sẽ bỏ dở giữa chừng.
“Vạn nhất khi chúng ta không ở đây, y nổi tâm địa xấu xa.” Kẻ tên Bạch Ngôn này quá nguy hiểm, để thiếu gia ở riêng với y cứ như mang miếng thịt tươi đặt ngay mõm sói.
Hắn còn ở đây, đối phương ít nhiều còn biết kiềm chết, nhưng hắn đi rồi, ai biết kẻ đó sẽ đối xử với thiếu gia chủ thế nào?
Thương Phạt liếc mắt, rời khỏi Tuyết Nguyên Khải, nhìn từng người một, vẻ mặt càng lúc càng cau có, “Các ngươi sợ y giết ta?”
Mình mà lại để thê lữ giết?
“….” Tứ Thập Cửu kỳ không ai dám lên tiếng, lặng im phăng phắc.
Thương Phạt cáu giận.
Tại sao trong mắt đám thuộc hạ của mình mà thê lữ lại mạnh hơn cả mình? Rõ mất mặt.
“Yên tâm đi.” Không muốn nhiều lời, Thương Phạt phất tay, “Ta đủ cách trị y.”
“Không chỉ thực lực.” Đệ Nhịn kỳ nghiêm mặt, “Y còn là thủ lĩnh của Hạo Nguyệt nổi danh quỷ kế đa đoan, mà ngài thì quá ngay thẳng, ngộ nhỡ bị lừa….”
Đấy là còn nói giảm nói tránh, chứ ngộ nhỡ cái nỗi gì nữa, bị lừa từ đầu đến cuối rồi.
“Cút.” Thương Phạt đứng dậy.
Tứ Thập Cửu kỳ cau mày.
“Cút.” Thương Phạt đi xuyên qua bọn họ, lười nói thêm, “Đây là lệnh.”
“Vậy khi nào ngài quay về?” Thấy không ngăn cản được, Tuyết Nguyên Khải đành hỏi.
“Báo vói huynh trưởng, xong khế ước ta sẽ về.”
Chỗ này cách nơi họ nghỉ chân một đoạn, Thương Phạt có chuyện phải suy nghĩ nên chậm rãi đi bộ về.
Từ xa có thể trông thấy ánh lửa, hắn phát hiện đưới chân có vài yêu quái Hóa Hình kỳ.
Bên cạnh xe, Chu Yếm và Tư Vĩ nhóm hai đống lửa.
Nhiệt độ ở Yếu Phục lúc này khá thấp, Bạch Ngôn quấn chăn quanh người, dựa vào thành xe.
Thương Phạt đi tới, nhìn y, “Làm sao vậy?”
“Tôn chủ.” Chu Yếm và Tư Vĩ cùng đứng dậy.
Lão nhện mở miệng đáp, “Chỉ là có mấy con yêu quái điếc không sợ súng muốn ăn thịt phu chủ.”
Bạch Ngôn là con người, nếu không che giấu khí tức thì việc bị yêu quái ăn thịt người rình mò cũng không lạ.
“Đã ăn gì chưa?” Thương Phạt đi tới cạnh khóm lửa.
Bạch Ngôn nhìn hắn, dường như có điều muốn nói.
Thương Phạt thấy vậy, đứng thẳng lên, “Làm sao?”
“Bọn họ đâu rồi?” Lúc đi còn dẫn theo Tứ Thập Cửu kỳ nhưng quay về lại không thấy.
Trong khoảng cách nhất định, Bạch Ngôn Lê không cảm ứng được yêu khí của họ nữa.
Chẳng lẽ đã đi làm nhiệm vụ gì rồi? Ơ nơi hoang vu như Yếu Phục thì có việc gì đáng để bốn mươi chín vị Yêu Thánh hậu kỳ giải quyết?
“Ta bảo họ về trước rồi.”
“Cái gì?” Bạch Ngôn quay phắt sang.
Thương phạt nhìn y quấn chăn kín mít, thản nhiên nói, “Về Minh Hà rồi.”
“…”
“Làm sao?” Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt y quá rõ ràng, hắn không thể không hỏi.
“Ngươi không sợ ư?”
Thương Phạt cong môi, nhìn y chằm chằm, “Sợ cái gì?”
“Sợ ở chung với ta.” Bạch Ngôn có chút khó chịu, nhìn ngọn lửa lách tách nhảy múa.
Thương Phạt cười thành tiếng, “Ngươi không sợ, ta sợ cái gì?”
“Ngươi biết ta không có ý đó.” Lúc này mà yêu quái kia còn đùa giỡn lưu manh được, rốt cuộc là ngu hay lạc quan vậy?
“Ngươi có ý gì?” Thương Phạt nâng cằm, ép y nhìn mình, “Ý ngươi là ngươi sẽ giết ta?”
“…” Bạch Ngôn không đáp, cặp mắt sâu hút không thấy đáy.
Thương Phạt nghiêng đầu khẽ chạm vào khóe miệng y một chút, cười càn rỡ, “Ngươi có thể thử xem.
Bạn lữ của mình mà còn sợ thì sống làm gì?”
Chẳng lẽ sau này mỗi khi ở chung với vợ đều phải chạy đi tìm huynh trưởng mượn thuộc hạ?
“Hơn nữa.” Thương Phạt nhún vai, “Chưa chắc ngươi đã đánh thắng ta.”
Bạch Ngôn ngây người, rồi bật cười khẽ, “Ta nghe nói con cháu yêu thần có huyết thống tinh khiết như ngươi thì từ nhỏ đã có cảnh giới yêu thần.”
“Phải, nhưng thực lực thì phải tu luyện từ từ, mất nhiều thời gian.”
Cảnh giới và thực lực là hai chuyện khác nhau.
Kẻ có cảnh giới cao vẫn bị yêu quái có thực lực mạnh hơn giết hại.
“Chỗ này của ngươi….” Có lẽ do bầu không khí tối nay yên tĩnh, cũng có thể mấy ngày ở chung đã thân quen, Bạch Ngôn bỗng vươn tay, giúp Thương Phạt chỉnh lại cổ tay áo, sau đó lại giật mình, ngây người ra.
Thương Phạt cũng sửng sốt, không ngờ y bỗng làm động tác thân mật như vậy.
Bạch Ngôn nhíu mày, chầm chậm thả tay xuống, lúng túng nói, “Ngươi không biết mặc áo cho đàng hoàng sao?”
“…” Thương Phạt ngẩn người nhìn y, phức tạp nói, “Trước kia lúc nào cũng là y mặc cho ta.”
Đâu chỉ mặc quần áo, còn cả lau mặt rửa chân gội đầu chải tóc nữa.
Y ở đây nói đến ai, họ đều hiểu rõ.
Bạch Ngôn biến sắc, ngây ra một hồi rồi không nói tiếng nào, quay vào trong xe.
Thương Phạt nhìn y đóng cửa lại, vẫn đứng yên tại chỗ.
Cầm xiên cá nướng, Tư Vĩ do dự đến gần, “Tôn chủ?”
“Đưa đây.” Thương Phạt chìa tay.
Lão nhện đưa cá xong lập tức quay về bên cạnh Chu Yếm.
Hai vị hạ nhân không dám nói gì nữa.
Thương Phạt vẫn cau mày, dường như đang hoài nghi.
“Tôn chủ làm sao vậy?” Một lúc sau, Tư Vĩ vẫn lén theo dõi động tĩnh bên kia, thấy bầu không khí không quá tệ.
Bọn họ không dám nghe lén, cho nên đương nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy tôn chủ quay lưng về phía họ, ngẩn ra hồi lâu rồi bước lên xe ngựa.
Thương Phạt đẩy cửa đi vào.
Lúc này, Bạch Ngôn đã bình tĩnh như cũ, đang lật sách đọc.
“Cầm lấy.” Thương Phạt đưa cá cho y.
Biết tính hắn, Bạch Ngôn im lặng nhận rồi để sang một bên.
Thương Phạt nhìn y chằm chằm, bỗng lên tiếng, “Có phải nhớ ra gì rồi không?”
“Cái gì?” Bạch Ngôn lạnh nhạt ngẩng đầu.
Thương Phạt đối mặt với y, “Có phải ban nãy ngươi nhớ ra gì không?”
Trong nhát mắt, hắn đã có cảm giác rất quen thuộc, cứ như Bạch Ngôn Lê đang ở ngay trước mắt.
“Không.” Bạch Ngôn hờ hững đáp.
“Không có sao?” Thấy y cầm sách lên, Thương Phạt giật ra, ném xuống, “Ngươi khẳng định là không có sao?”
“Ta không thể nhớ.” Bạch Ngôn liền nói, “Tình cảm sẽ ảnh hưởng đến phán đoán, cho nên ta không tiếp nhận cảm xúc và ký ức của bất cứ phân thân nào.”
“Vậy thì tại sao?” Thương Phạt cắn răng, tại sao bỗng nhiên dịu dàng với hắn như vậy?
“Như ngươi nói.” Bạch Ngôn hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp, “Rồi chúng ta sẽ là bạn lữ.
Nếu ta đã đồng ý với điều kiện của ngươi thì cần gì phải cố kháng cự.
Ta đã chấp nhận rồi.”
“Cho nên ban nãy ngươi làm vậy là vì ngươi đã chấp nhận?” Thương phạt vô cùng thất vọng.
Bạch Ngôn liếc mắt đi nơi khác, đáp cho có lệ, “Ngươi nghĩ thế cũng được.”
“Vậy sao…” Thương Phạt cúi đầu, bỗng nhiên nhào tới trước, nắm lấy hai tay y, đè chặt lên đỉnh đầu, cả người cũng áp sát, “Vậy chấp nhận cái gì?”
Chưa kịp làm gì, quần áo trên người Bạch Ngôn đều bị xé tan.
Thương Phạt ghé vào tai y, thì thầm, “Đây mới gọi là chấp nhận.”
“Ngươi buông ra.” Không ngờ Thương Phạt bỗng nhiên nổi khùng, cảm nhận được hơi lạnh trên da thịt, Bạch Ngôn đỏ cả mắt.
“Định phản kháng à? Thương Phạt lướt tay xuống, không nhanh không chậm nói, “Nghĩ kỹ chưa?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!