Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu
Chương 23: Phu Chủ
Yêu quái có mạnh có yếu, con người dùng đơn vị tinh để phân chia.
Yêu quái mạnh nhất ở đại lục Hồng Nguyện cũng chỉ đến tám tinh, cho nên Thương Phạt khẳng định mình tám mươi tinh chủ yếu là để chứng minh mình siêu phàm như thế nào.
Bạch Ngôn Lê vừa mới tỉnh lại, nhờ có yêu lực hỗ trợ nên tinh thần tương đối tỉnh táo, nhưng thân thể lại không thể bình phục ngay được, mới nói được mấy câu y đã khép mắt lại.
Thương Phạt thấy nhàm chán, bèn kéo ghế ngồi ngẩn ra.
Con nhện màu đen ngoài cửa lại bò vào.
Bạch Ngôn Lê có tâm tư trong lòng, cố gắng không chìm vào giấc ngủ.
Thương Phạt ngồi một lúc, vừa định đứng lên thì Bạch Ngôn Lê lại lên tiếng hỏi, “Người trong làng đâu cả rồi?”
“Chết gần hết.” Thương Phạt không phải con người, không có đủ thứ lo lắng ân cần, cho nên không cần biết Bạch Ngôn Lê vừa mới tỉnh lại, cứ thẳng thắn cho y biết sự thật.
“Lũ trẻ thì sao?” Bạch Ngôn Lê đang nhắm mắt nên Thương Phạt không thấy rõ cảm xúc, chỉ nhìn nét mặt y, thấy không có chút huyết sắc.
“Đều bị bắt đi.”
“….” Bạch Ngôn Lê không nói nữa.
Thương Phạt chờ một lúc, thấy người trên giường nhắm mắt im lìm như đã ngủ, hắn nghĩ ngợi chút rồi đứng lên định ra cửa.
“Phu quân….” Mới được hai bước, Bạch Ngôn Lê đã cất tiếng gọi.
Thương Phạt dừng lại, đưa lưng về phía giường không quay đầu lại.
Hắn chờ đợi tiếng kêu khóc tan nát cõi lòng của Bạch Ngôn Lê.
Nhưng mà không có….dù chỉ một tiếng than nhẹ.
Bạch Ngôn Lê dịu dàng nói, “Có thể nấu cho ta bát cháo được không?”
“Ngươi đói à?” Thương Phạt kinh ngạc không phải vì yêu cầu của y, mà vì phản ứng của Bạch Ngôn Lê sau khi nghe về thảm kịch xảy ra trong thôn.
Quan sát thời gian hai người sống chung, hắn biết vị bạn lữ này của mình dành tình cảm sâu nặng cho người dân ở Bạch gia thôn, nhưng sao giờ lại thờ ơ không chút động lòng?
Thương Phạt nghĩ bụng, con người đúng là khó hiểu, bèn quay đầu nhìn đối phương.
Người trên giường sắc mặt trắng bệch, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, cố gắng nở nụ cười, “Vâng, đói lắm.”
“….” Thương Phạt đời nào lại đi nấu cơm, nhưng hắn cũng không từ chối, hô một câu, “Tư Vĩ.”
Con nhện đen đang bò ngoài cửa nghe tiếng chủ gọi, nhanh chóng bò vào phòng.
Bạch Ngôn Lê nằm nghiêng, trợn tròn mắt nhìn con nhện đen to bằng bàn tay biết nói tiếng người, “Tôn chủ.”
“Đi nấu cháo đi.” Thương Phạt sai bảo, nhắc thêm một câu, “Chớ quên cho trứng.”
“Chuyện này….” Nhìn cái mặt nhện của Tư Vĩ cũng biết lão rất khó xử, nhưng vị tôn chủ cao lớn kia của lão không cho cơ hội kháng nghị, “Thuộc hạ….xin vâng.”
“Ngươi…” Bạch Ngôn Lê cố hết sức vươn tay ra, chỉ vào con nhện trên mặt đất, “Là yêu quái?”
“Phu chủ.” Con nhện rất thông minh, mở lời chào hỏi y.
“Đây là nô bộc của ta.” Thương Phạt làm như lão mới tới lần đầu mà giới thiệu.
Sau tai ương kia, mức độ tiếp nhận thực tế của Bạch Ngôn Lê cao hơn trước nhiều.
Thấy cảnh tượng kì dị như thế nhưng y không kêu lên, chỉ cạn lời chốc lát, há mồm ho dự mấy lần, cuối cùng chỉ lo lắng hỏi, “Một con nhện thì đun bếp kiểu gì?”
Có biết nhóm lửa không? Có biết vo gạo không?
“Phu chủ chớ lo.” Tư Vĩ quyết định biểu hiện một chút, màn sương trắng bốc lên, sau khi tan đi, một lão già cao bằng nửa người xuất hiện trong phòng.
Bạch Ngôn Lê chớp mắt, hoảng hốt nhắm lại rồi mở ra mấy lần, gần như trố mắt ra nhìn lão già.
“Đi đi.” Thương Phạt thiếu kiên nhẫn phất tay một cái, Tư Vĩ lập tức lui ra gian ngoài.
Bạch Ngôn Lê hít một hơi, hỏi, “Vị nô bộc này của người tới đây từ khi nào?” Sống cùng Thương Phạt năm năm, y tin chắc trước kia không có yêu quái này bên cạnh.
“Mới gần đây thôi.” Nói vậy, Thương Phạt lại nhớ tới hôm hỗn loạn trên trấn, liền xoa cái mũi, sợ Bạch Ngôn Lê nhớ ra rồi truy hỏi, “Ta ra ngoài hóng mát một lúc.”
Tư Vĩ vào bếp, khóc thương ngàn nhăm kinh nghiệm sống trên lục địa mà không cách nào làm nổi mấy việc bếp núc này.
Thương Phạt thì nằm dài trên ghế, hai chân tréo nguẩy, không có ý định hỗ trợ.
Loanh quanh hai giờ, ông lão tóc tai khét lẹt mới bước ra.
Thương Phạt nhướn mày, tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn với lão nô bộc.
Sau khi tỉnh lại, Bạch Ngôn Lê nằm dưỡng sức.
Yêu lực trong cơ thể giúp y ngồi dậy được nhưng không đủ sức thay quần áo, chỉ có thể khoác hờ một tấm áo ngoài.
Lúc đi ra, Thương Phạt đang ngồi bên bàn cau có.
Trên mặt bàn có hai phần đồ ăn sáng cùng một nồi cháo hoa….!
Thấy Bạch Ngôn Lê đến, Thương Phạt lặng lẽ quay người đi, không nhìn mặt bàn cũng không nhìn đối phương.
“Đây là….” Trứng tráng thành màu đen, nếu không phải trên đó còn vỏ trứng thì Bạch Ngôn Lê suýt không đoán ra nguyên liệu.
Không tiện phê bình, y chỉ có thể nhìn sang đĩa khác, khích lệ nói, “Cải thảo làm không tệ lắm.”
Không phải xào mà giống như đu nước sôi.
Bạch Ngôn Lê khen ngợi khiến ông lão được an ủi phần nào, ngước mắt lên đầy mong đợi.
Thương Phạt nghe thế, dù không quay lại nhưng vẫn liếc mắt qua.
Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, chậm chạp cầm đũa.
Tư Vĩ vội vàng múc cho y bát cháo, sau đó thức thời lui sang bên cạnh.
Bạch Ngôn Lê có chút lo sợ.
Y cảm thấy hình như cặp mắt màu đỏ của yêu quái kia nhìn mình lóng lánh sắp rơi lệ.
Tư Vĩ oan ức lắm, lúc tôn chủ vừa ngồi xuống bàn đã đánh lão một trận.
Cú đấm từ trên đầu giáng xuống, suýt nữa đánh lão lún luôn vào bùn, giờ đỉnh đầu còn u một cục đây.
“Ăn đi.” Thương Phạt nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê đầy đểu cáng.
Bưng bát cháo cháy khét lên, Bạch Ngôn Lê cau mày hớp một hớp.
Đúng là rất khó uống, nhưng vẫn miễn cưỡng chịu được.
“Ừ….” Y vươn đũa, quay sang nhìn lão già, “Lão sao thế?”
Tuy nhìn qua thì giống con người nhưng quan sát kỹ thì biết không phải.
Bạch Ngôn Lê thuyết phục bản thân chẳng qua là hơi khác thường chút thôi, quan tâm hỏi, “Lão khóc à?”
Đừng hỏi sao y biết, nói chung là y cảm thấy.
“Ha.” Thương Phạt lạnh lùng lườm Tư Vĩ một cái, bình thản nói, “Không, yêu quái không khóc.”
“Vậy à?” Bạch Ngôn Lê gắp ít cải thảo, không có dũng khí đụng vào đĩa trứng gà, “Nhưng trước kia người cũng khóc đó.”
“Cái gì?”
“Ngày trước, khi ta đi làm đồng, người ở nhà chờ lâu không thấy ta về thì sẽ khóc.
Lúc đó….”
“Câm miệng!” Thương Phạt gầm khẽ, bàn tay phe phẩy cây quạt, gằn từng chữ đầy cảnh cáo, “Sau này ngươi còn nhắc lại lịch sử đen tối đó thì ta sẽ bảo lão nấu ngươi lên.”
Bạch Ngôn Lê không sợ uy hiếp của hắn, chẳng qua không muốn làm Thương Phạt giận nên chỉ tiếp tục bỏ miếng cải thảo vào miệng, ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, ta biết rồi, ta….Phụt!”
“?” Thương Phạt lách người, thành công né được chỗ thức ăn y vừa phun ra.
“Khụ khụ khụ.” Bạch Ngôn Lê cúi đầu ho sặc sụa, mãi một lúc mới hít thở nổi, kinh ngạc quay đầu.
Tư Vĩ đã sớm biến về thành con nhện bằng lòng bàn tay.
Bạch Ngôn Lê chỉ có thể thấy một con nhện đen lông lá nhanh chóng lủi về phòng ngủ.
“Lão….” Mặt y đầy khó tin, chỉ có thể quay sang Thương Phạt đang cố gắng nhịn cười, “Rốt cuộc đã bỏ bao nhiêu muối vậy?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!