The Many Sins Of Lord Cameron
Chương 13
Đôi mắt Cameron phản bội lại chính sự giận dữ của chàng, nhưng chàng đã không gào thét với Ainsley vì đã không ngồi đợi trong căn phòng chờ. Chàng hẳn đã biết là nàng chưa bao giờ là một người kiên nhẫn.
Ainsley xòe tay để đòi những lá thư, nhưng Cameron không đưa chúng cho nàng. “Tạm thời ta sẽ giữ chúng. Ta không tin Phyllida không rình rập nàng và sẽ thử đánh cắp chúng.”
Ainsley rụt tay lại một lúc, những ngón tay của nàng ngứa ran muốn túm lấy những lá thư. “Bạn của em sẽ rất cảm kích những gì chàng đã làm.”
“Bạn của nàng, Mrs. Brown? Chúa nhân từ, Ainsley.”
Ainsley buông thõng cánh tay, tròn xoe đôi mắt. “Em đã yêu cầu chàng không đọc chúng. Em nhớ là mình đã nói rất rõ ràng như thế.”
“Ta làm thế để chắc chắn rằng Phyllida không giấu lại thứ gì. Ta đã kiểm tra tất cả, cả bức bị thiếu mất một trang.”
Chàng quá cao lớn. Và giận dữ. “Cameron, vì chúa, xin đừng nói với anh trai chàng. Hart Mackenzie nổi tiếng là đối nghịch với những chính sách của nữ hoàng. Em không dám nghĩ đến ngài ấy có thể làm gì với những lá thư kiểu này.”
“Có lẽ ném chúng vào lửa.”
Ainsley chớp mắt. “Gì cơ? Nhưng ngài ấy có thể sẽ khiến bà ấy bẽ mặt, lấy được tín nhiệm của tất cả mọi người, tạo được thế lực của ngài ấy.”
“Nếu nàng nghĩ thế, nàng đã nhầm về Hart rồi.” Bàn tay ấm áp của Cameron nắm lấy một bàn tay giá lạnh của nàng. “Hart muốn chiến thắng bằng cách chứng minh anh ấy đúng đắn – về mọi thứ – chứ không phải bằng mấy câu chuyện bới móc, ngồi lê đôi mách chốn khuê phòng. Hart muốn trở thành Chúa toàn năng. Không, anh ấy thực sự nghĩ anh ấy chính là Chúa toàn năng. Giờ anh ấy muốn chứng minh cho mọi người thấy.”
Ainsley xoa ngón cái của nàng lên những ngón tay của Cameron, cảm nhận những chỗ chai sần, thô ráp bởi công việc huấn luyện ngựa của chàng. Đó không phải là bàn tay được chăm sóc cẩn thận, kỹ lưỡng của một quý ông, người chẳng bao giờ phải mang vác thứ gì nặng nhọc hơn là mấy lá bài hay một ly rượu. Cameron làm việc bên cạnh những người đàn ông khác trong chuồng trại, làm mọi công việc ở đó.
Nàng hôn chúng. “Xin chàng,” nàng nói. “Đừng nói với ngài ấy. Chỉ việc này thôi.”
“Ta không có ý định thế. Việc này không liên quan quái gì tới Hart cả.”
Đôi mắt chàng lấp lánh nóng bỏng, và Ainsley nhón chân và hôn lên khóe miệng chàng. “Cám ơn chàng.”
Cameron ghì lấy nàng và đoạt lấy miệng nàng với một nụ hôn trọn vẹn. Khi nàng hôn đáp lại, Ainsley trượt tay vào trong áo khoác của Cameron và chạm vào những lá thư trong túi chàng.
Những ngón tay cứng rắn xiết lấy eo nàng. “Quỷ ạ.”
Ainsley buộc phải bỏ ra. “Khi nào em có thể lấy lại chúng?”
“Khi nàng rời Kilmorgan. Ta sẽ tận tay đưa chúng cho nàng khi nàng vào trong xe ngựa.” Cameron ôm trọn nàng trong vòng tay chàng. “Giờ thì ngừng chơi đùa đi. Ta đang hôn nàng.”
Chàng mới là người đang chơi đùa thì có, nàng nghĩ. Chàng cắn và hôn đôi môi nàng, và nàng cũng cắn và hôn đáp lại, nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt chàng, nàng thấy niềm ham muốn hoàn toàn. Chẳng có gì là chơi đùa ở đây cả.
Nàng nín một hơi, lạc mất bản thân với điều nàng đã quyết định. “Em muốn dành đêm nay với chàng,” nàng nói.
Đôi mắt chàng bừng lên nóng bỏng. “Ta cũng hy vọng thế.”
Làm thế nào chàng có thể nói bình tĩnh thế? “Nhưng không, em nghĩ, ngay tại đây.”
“Chúa ơi, không. Chúng ta sẽ tới nơi nào đó thoải mái và cách xa nơi xấu xa này.”
Nàng cố gắng bắt chước tông giọng của chàng. “Em nghĩ chàng đã nói là sự thoái mái là điều cuối cùng đáng quan tâm mà.”
“Cô nàng ranh mãnh ạ. Ta có ý là ta muốn nàng được thoải mái.”
“Trong khi chàng thực sự cám dỗ em?”
“Chết tiệt nàng đi, đừng có nhìn ta như thế. Không thì ta sẽ không thể kiềm chế bản thân đâu, dù là chúng ta đang ở đâu.”
Trái tim Ainsley đập nhanh hơn. Tại sao điều chàng vừa nói lại khiến nàng háo hức?
Cameron lại hôn lên đôi môi nàng. “Đi với ta nào, và ta sẽ đi đến chỗ xe ngựa. Ta không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của ta.”
Ainsley cũng chẳng muốn rời khỏi tầm mắt của chàng. Không khi trong ngôi nhà này. “Giày của em ở chỗ phòng chờ.” Nàng đoán nếu họ nhanh chóng trở lại đó và lấy lại giày thì sẽ thoát khỏi sự dò xét của Rowlindson hay ai đó khác, nhưng những ý nghĩ đó bị cắt ngang khi Cameron bế bổng nàng trong vòng tay chàng.
Sức mạnh của Cameron tước mất hơi thở của nàng. Chàng không chút mảy may chững lại bởi sức nặng của nàng cùng những thứ bùng nhùng của váy vóc và tất cả mọi thứ, khi chàng sải bước qua cánh cửa cuối khu nhà kính và tiến vào bóng tối. Trời đêm khá lạnh, nhưng Ainsley sẽ chẳng bao giờ thấy lạnh khi nàng rúc vào Cameron.
“Chàng đã làm thật nhiều vì em,” nàng nói, chạm vào khuôn mặt chàng. “Em không chắc làm thế nào em có thể -”
“Nếu nàng bắt đầu nói về việc đền đáp, ta sẽ thả nàng vào đám bụi rậm đấy.” Hơi thở chàng lơ lửng thành sương giữa trời đêm giá buốt. “Ta không muốn tiền, hay sự biết ơn của nàng, hay sự đền đáp bằng cơ thể nàng.”
“Nếu chàng thậm chí không chấp nhận sự biết ơn, vậy thì chàng thực sự muốn gì?”
Giọng chàng mất hết cả sự hóm hỉnh. “Thứ ta không thể có.”
Ainsley bắt đầu định châm chọc rằng chắc chắn một Mackenzie hẳn phải có thứ gì đó anh ta muốn chứ, nhưng điều gì đó trên khuôn mặt chàng khiến nàng dừng lại. Ainsley đã sống trong dinh thự của nữ hoàng đủ lâu để biết rằng tiền bạc và địa vị không phải là thứ đảm bảo cho hạnh phúc. Chúng khiến cuộc sống thoải mái hơn và bớt tuyệt vọng, nhưng vẫn tồn tại nỗi khổ đau, giận dữ, trống rỗng.
“Em muốn làm điều gì đó,” Ainsley nói. “Em có trách nhiệm đối với chàng – “ Nàng tắt lời và la toáng lên khi Cameron xoay ngoắt lại và bước thẳng về phía hàng đỗ quyên. “Được rồi, được rồi. Em sẽ không làm gì hết.”
Cameron hạ nàng đứng xuống một thảm cỏ. “Chuyện những lá thư đã xong. Ta không muốn nó xen vào giữa hai ta.”
“Không, em biết mà.” Ainsley cũng không muốn chuyện đó xen vào giữa họ. “Nhưng chàng không thể ngăn em cảm kích. Cám ơn vì sự giúp đỡ của chàng, Cam.”
Nàng nửa sợ hãi chàng sẽ làm thật điều chàng dọa và vất nàng vào đám bụi rậm gần nhất, nhưng Cameron chỉ ôm lấy khuôn mặt nàng với một bàn tay thật dịu dàng.
Chàng không cần phải giúp nàng. Chàng có thể trả tiền cho cái giá Phyllida đưa ra cho chàng trước khi chàng cho Ainsley mượn tiền. Nhưng chàng đã chiến đấu trận này vì nàng, và giờ chàng phải quay lại với vấn đề giữa họ.
Người đánh xe của Cameron hẳn đã được thông báo, vì một cỗ xe đỗ cách đó không xa, ánh đèn hiệu sáng rõ. Cameron lại bế bổng nàng và tiến về cỗ xe.
Những ngôi sao rạng rỡ, trời đêm khô ráo và lạnh. “Em sẽ nhớ bầu trời sao này khi em trở lại London,” Ainsley nói. “Đẹp đến nghẹn ngào.”
“Chết cóng thì có.”
“Em thấy là hầu hết người Scot đều phàn nàn về thời tiết trong khi họ sống giữa khung cảnh tuyệt đẹp.”
“Ngay lúc này, ta thích không gian ấm áp hơn.”
Họ đi đến tận chỗ cỗ xe. Một người phục vụ bước ra từ bóng tối khi chiếc xe tạm dừng và mở cửa cho họ.
“Nàng vào đi.” Cameron thả Ainsley vào trong, nàng thả mình lên tấm đệm êm ái.
Cameron dúi tiền tip vào tay người phục vụ, liếc người đánh xe của chàng, và ra dấu lòng vòng. “Vâng thưa ngài,” người đánh xe thốt lên vui vẻ.
Cameron bước vào và yên vị trong cỗ xe thì chiếc xe chuyển bánh. Chàng đóng cánh cửa và thả mình bên cạnh Ainsley, cảm nhận hương đêm dịu ngọt.
Chẳng nói lời nào Cameron vất bộ tóc giả và chiếc mặt nạ sang ghế bên kia. Khí trời lành lạnh ve vuốt khuôn mặt nàng, và đầu nàng cảm thấy nhẹ bẫng.
“Thế tốt hơn,” Cameron nói. “Cô chuột nhắt của ta đã lộ diện.”
“Thật khó nghe làm sao khi gọi một phụ nữ là chuột, chàng biết chứ.” Nàng biết nàng đang bi bô, hơi bồn chồn, nhưng nàng không thể giữ giọng bình thường.
“Nàng trốn sau rèm cửa của ta và chạy lon ton quanh phòng của ta. Vậy thì ta nên gọi nàng thế nào đây?”
“Chàng đã nói chồn sương, một lần. Nhưng chàng sẽ chẳng tặng một chiếc vòng cổ kim cương cho một con chuột hay một con chồn sương. Ồ, không rồi trừ khi chàng thực sự ngốc nghếch. Chúng sẽ thử ăn nó hoặc dùng để làm tổ.”
“Ta sẽ không tặng một thứ chết tiệt như chuỗi kim cương đó.” Cameron vòng tay quanh vai nàng và hôn lên đầu nàng. “Chừng nào nàng còn thích chúng.”
“Em có thích mà. Chúng rất đáng yêu.”
“Không nói thêm về chuyện trả lại chúng hay không chấp nhận chúng ư?”
“Em sẽ không nhận chúng từ bất kỳ quý ông nào khác, không,” nàng nói chắc nịch. “Nhưng vì là chàng, em sẽ cho một ngoại lệ.”
“Nàng tốt nhất là không chấp nhận chúng từ bất kỳ gã quý ông nào. Gã nào cố tính tặng nàng trang sức, và ta sẽ tẩn cho hắn một trận. Ngay sau khi ta tẩn Rowlindson vì đã để nnagf tới đây đêm nay.”
Nàng rùng mình. “Ông ta thực sự còn hơn là quái lạ.”
“Hắn là kẻ kinh tởm. Hắn chỉ biết những điều thô bỉ. Không hiểu được vẻ đẹp.”
Ainsley chạm vào tấm nhung bọc thành cỗ xe. “Đây là một cỗ xe rất thoải mái. Rộng rãi và ấm áp.”
“Ta đi lại khá nhiều trong suốt mùa đua ngựa. Ta thích một cỗ xe rộng rãi, đặc biệt là để ta có thể nghỉ ngơi chút ít.”
“Chàng có thể đi tàu, chắc chắn đó. Thậm chí là cùng với lũ ngựa luôn.”
“Lũ ngựa không thích tàu hỏa, và khí than có hại cho phổi của chúng.”
Chàng tỏ ra lo lắng như một người cha vậy. “Chàng rất quan tâm tới lũ ngựa của chàng.”
Cameron nhún vai. “Chúng là những con vật đáng giá, và chúng trao cho ta tất cả những gì chúng có. Những gã đần hủy hoại chúng vì không biết chăm sóc.”
“Chàng chăm sóc Jasmine rất cẩn thận, dù nó không phải là của chàng.”
“Bởi vì nó chết tiệt là một con ngựa tốt.”
Giọng chàng nhuốm vẻ khao khát. “Chàng thực sự muốn có nó, đúng không?” Ainsley hỏi.
“Ừ.” Những ngón tay của Cameron dưới cằm nàng khẽ nâng đầu nàng lên. “Và ta thực sự muốn nàng nữa.”
“Em hy vọng là không phải cùng lý do. Em không phi nước đại thật nhanh được đâu.”
“Nàng có rất nhiều sự tinh quái đấy, Ainsley.”
“Thế nên em được bảo là -”
Cameron bịt miệng nàng bằng một nụ hôn.
Đôi môi mềm mại, run run và bối rối, đồng thời cũng kiên quyết. Cameron nếm thấy sự bồi hồi muốn được ấp ủ, ve vuốt, cả tiếng cười của nàng. Chàng chưa bao giờ từng gặp một người đàn bà nào như nàng.
Trái tim chàng đập hối hả, cơ thể chàng bắt đầu rịn mồ hôi bởi sức nóng trong khoang xe. Bất cứ khi nào chàng cám dỗ một người đàn bà, Cameron luôn điềm tĩnh và lạnh lùng, nắm rõ từng bước để nhanh chóng đạt được thứ mà chàng muốn. Sự huy hoàng chỉ là trong chốc lát, nhưng nó chỉ mang lại cảm giác nặng nề sau khi chàng đạt được điều đó.
Chàng luôn đảm bảo các quý cô tận hưởng khoái cảm tuyệt diệu, một món quà của chàng tặng họ vì đã giải thoát chàng khỏi sự trân cứng. Chàng nhận thấy đàn bà thường có nhiều thời gian tốt đẹp với tất cả mọi thứ hơn chàng.
Đêm nay chàng đã mất kiên nhẫn, lóng ngóng với nhu cầu. Chàng giật mạnh cái đệm eo trên váy của Ainsley. “Ta muốn vất thứ này ra.”
Những cái ghim cài thân váy rơi leng keng trên sàn xe. Khi Ainsley cúi xuống để nhặt chúng, Cameron cởi luôn cái móc gài thân sau chiếc váy. Những tấm lụa bung ra, quá nhiều lớp.
Cameron quỳ trên sàn xe phía trước nàng khi chàng lột lớp váy cuối cùng ra. Bên dưới những lớp vải mềm mại chàng tìm thấy – cái đệm đầu gối. Chàng bật cười.
“Bọn em đã không có mấy cái sọt,” Ainsley nói. Nàng kéo tấm đệm ra khỏi sợi thắt lưng đang giữ chúng quanh eo nàng. “Là ý tưởng của Morag.”
Cameron gỡ những cái đệm đầu gối rồi vất phịch sang bên cạnh nàng. “Đấy, giờ thì nàng thấy thoái mái rồi.”
Chàng lại cười, tiếng cười nghe nghèn nghẹt, bởi vì Cameron chưa bao giờ có tông giọng mềm mại như các anh em trai của chàng. Làm việc ngoài trời lạnh giá đã làm hỏng giọng của chàng từ lâu rồi.
Ainsley đã buộc lỏng lẻo mấy cái đệm đầu gối cũ với đôi tất trắng và cái quần lửng rộng thùng thình của nàng. Tiếng cười của Cameron vụt tắt khi chàng đặt tay lên thân áo của nàng. “Bao nhiêu cúc đây, Mrs. Douglas?”
“Chúng là móc gài.” Hơi thở nàng ấm áp trên khuôn mặt chàng. “Em tin là điều đó nghe chẳng lôi cuốn lắm.”
“Ta không hỏi nàng nó nghe như thế nào, ta hỏi nàng là bao nhiêu.”
Ainsley bật cười lém lỉnh. “Tất cả, em cho là thế.”
Cameron bắt đầu cởi những cái móc gài của thân áo và cái yếm cũng rớt xuống dưới tay chàng. Ainsley, đang e lệ, mặc một chiếc áo ngực nhỏ, bên dưới là áo lót với quai ren.
Cameron lang thang bàn tay chàng xuống cái áo lót. “Ta muốn cởi cả thứ này nữa.”
“Vâng.”
Ainsley rùng mình khi Cameron chạm vào tấm áo lót ren, như chàng đã từng làm lâu rồi trong tư phòng của chàng, bàn tay to lớn của chàng nóng bỏng trên lưng nàng. Chàng tuột cái áo ngực ra, và giờ thì Ainsley ngồi đó, chẳng mặc gì ngoài chiếc áo lót mỏng manh, trước một gã đàn ông lần đầu tiên sau rất nhiều năm.
Và là một gã đàn ông, Cameron đang quỳ trước nàng, cơ thể to lớn của chàng chiếm một khoảng không khá lớn. Chiếc áo của chàng cũng theo chân áo ngực và thân áo của nàng, vất bên cạnh chàng, rồi tới áo gi lê và cà vạt. Chàng cởi khuy áo sơ mi, và nàng ngắm chàng như cái đêm nàng lục lọi phòng chàng để tìm mấy lá thư – khuôn ngực với thảm lông màu nâu, cái váy trên chiếc hông hẹp, Cameron xắn tay áo để trần cánh tay chàng.
Những vết sẹo trên cổ tay to lớn của chàng trong tầm ngắm của nàng, những vết bỏng có từ lâu rồi mà ai đó ác tâm đã chủ định gây ra để khiến chàng đau đớn. Ainsley căm ghét kẻ đã nhẫn tâm làm điều đó dù có là ai. Từ các anh em trai, nàng biết những chàng trai trẻ ở trường thi thoảng hành hạ nhau, nàng cho đó là cách mà họ chứng minh độ nam tính của mình. Nhưng Cameron không như kiểu người để những kẻ bắt nạt xô ngã chàng và dúi điếu thuốc đang cháy lên da chàng.
Ainsley nắm lấy bàn tay chàng, lướt đến cổ tay, và hôn những vết bỏng. Da chàng mịn màng, những vết sẹo hơi nhăn nheo.
Chàng rụt lại. “Đừng.”
“Em không thích nhìn chàng bị đau đớn,” nàng dịu dàng.
Cameron đặt tay lên đôi tay nàng. “Ngừng tỏ ra dịu dàng đi, Ainsley. Không trong khi ta sắp hủy hoại nàng.”
Ainsley mỉm cười. “Nếu chàng thích em không dịu dàng, em chắc chắn là làm được.”
“Ta nghi ngờ đấy. Điều ta thích là nàng sẽ quấn chân quanh eo ta.”
“Nhưng em vẫn đang mặc áo lót.”
“Ta biết, cô nàng tinh quái ạ.”
Cameron lướt đôi tay lên hai đùi nàng, nâng chân nàng lên, và hướng chúng quàng quanh hông chàng. Ainsley cảm nhận chàng qua lớp vải của chiếc quần lửng, lớp len ấm áp của chiếc váy và cả sự cương cứng bên dưới nó.
“Đúng rồi cô bé của ta.” Đôi tay chàng nóng bỏng trên chân nàng, ôm lấy mông nàng trong khi đung đưa nàng.
Ainsley cảm thấy run rẩy và nóng nực cùng lúc, bồn chồn và hạnh phúc. Đây là điều sẽ xảy ra. Nàng là một ả lẳng lơ đêm nay, giống như quý cô tưởng tượng của nàng, người mở một phòng khách tại Pari và có những anh chàng đẹp trai nhất ở Pháp theo đuổi nàng. Nhưng nàng không muốn những anh chàng Pari đẹp trai, nàng muốn Cameron, gã Scot mạnh mẽ, cứng rắn của nàng.
“Ngừng cười đi,” chàng nói trên miệng nàng.
Ainsley ôm lấy má chàng. “Không cười. Đoán xen chàng lên kế hoạch chiếm đoạt em trong một chỗ chật hẹp như thế này của cỗ xe thế nào đây.”
Câu trả lời cháy bỏng trong đôi mắt chàng khiến nàng nóng bừng. “Ta không biết nữa. Ta chưa bao giờ có một quý cô trong cỗ xe này.”
“Chưa bao giờ ư?” Trái tim Ainsley đập nhanh hơn.
“Chưa bao giờ cho tới nàng, đồ quỷ ạ.”
“Tốt.”
Cameron lồng một bàn tay lên tóc nàng, gỡ hết những cái ghim, để mái tóc xõa tung trên vai nàng.
“Ta yêu mái tóc nàng,” Cameron nói. “Ta đã luôn muốn nhìn thấy nó rủ xuống.”
“Hơi khó một chút để vấn kiểu, em luôn thấy thế.”
“Ta không muốn vấn kiểu.” Cameron quấn lấy một lọn tóc và hôn lên nó. “Ta muốn nó tự nhiên. Ta muốn nàng buông thả, Ainsley. Ta biết điều đó ẩn trong nàng.” Chàng để một tay lên giữa bầu ngực nàng, đúng nơi trái tim nàng.
“Buông thả? Em ư?” Nàng thốt lên đầy ngây thơ.
“Ta là việc với ngựa suốt ngày. Ta biết con nào hạnh phúc khi chạy chậm rãi và con nào hừng hực khi được tháo bỏ dây cương và chạy tự do.”
“Như Jasmine.”
“Chính xác như Jasmine. Ta nhìn nàng và thấy nhiệt thành, yêu thương. Nàng giấu nó bên dưới lớp áo xống xám xịt, và nàng giả vở đó là nghĩa vụ, nhưng nhiệt thành đó muốn phá bung ra. Nàng là một phụ nữ đam mê, muốn được tự do.” Giọng Cameron êm ái nhưng vẫn có chút thô nhám, và trầm sâu. “Tại sao không để bản thân nàng tự do?”
“Không ai muốn em làm thế,” nàng nói. “Không ai ngoài chàng.”
Cameron xiết lấy đôi tay nàng trong tay chàng. “Hãy xem xét đề nghị của ta, Ainsley. Đến Pari với ta. Ta sẽ đưa nàng tới Nice, tới Monte Carlo, tới Rome nếu nàng muốn. Ta sẽ mua cho nàng những bộ đồ đẹp đẽ và đưa rước nàng trên cỗ xe với những con ngựa tốt nhất, và nàng sẽ làm lu mờ tất cả mọi người cùng ta gặp.”
Ainsley không thể ngăn nàng thở dài hạnh phúc. “Không phải sẽ tuyệt vời sao? Em là một quý cô sành điệu và lộng lẫy.”
“Hãy nói nàng sẽ đi cùng với ta.” Nụ cười của chàng thật ngỡ ngàng và có chút quỷ quái. “Hãy nói nàng sẽ hay ta sẽ cho xe dừng lại, và ta sẽ bỏ nàng giữa chốn đông không xứ Scot trong bộ đồ lót.”
“Dù là một điều như thế sẽ làm em sợ hãi, thưa ngài. Em sẽ bay về nhà băng qua cánh rừng và khiêu vũ thanh thoát qua những bãi lầy, chẳng hề bị ngăn trở bởi cái áo lót và quần lửng thảm hại của em.”
Tiếng cười của Cameron tràn ngập cỗ xe. “Ainsley, nàng phải đi cùng với ta. Hãy nói nàng sẽ đi. Hứa với ta.”
Nàng chạm lên khuôn mặt chàng. “Cameron.”
“Chết tiệt nàng đi, đừng nói không.”
Ainsley bắt đầu nói, nhưng Cameron chèn tay lên môi nàng. “Không phải bây giờ. Đừng từ chối ta bây giờ. Hãy nghĩ về nó. Trên chuyến tàu từ Doncaster đến London sau giải đua cuối cùng ở St. Leger – ta sẽ rời đó để tới Đại lục. Nếu nàng muốn đi cùng ta, khi đó hãy nói với ta. Giờ, ngừng nói đi, đàn bà, và để ta chiếm đoạt nàng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!