Thế Nào Là Hiền Thê - Chương 115: Dân phong hào phóng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Thế Nào Là Hiền Thê


Chương 115: Dân phong hào phóng


Editor: Mèo ™

Sáng sớm tỉnh lại, Khúc Khinh Cư nhìn sang bên cạnh, trống trải không một bóng người, ánh sáng xuyên qua khe hở cửa sổ vào phòng, nàng xoa trán ngồi dậy, nhìn sắc trời có lẽ đã không còn sớm.

Nhóm cung nhân chờ ở phía ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, rối rít bưng đồ rửa mặt đi vào, hầu hạ nàng rời giường mặc quần áo. Đợi sau khi chuẩn bị tất cả xong, nàng mới ngồi ở trước bàn bắt đầu từ tốn ăn sáng.

“Mộc Cận, Thành vương phi còn mấy ngày nữa thì hết ở cử?” Khi đứa bé tròn tháng, sẽ phải làm tiệc đầy tháng, mặc dù nàng không cần tự mình đến dự, nhưng cũng nên sớm chuẩn bị những lễ vật ban thưởng xuống.

“Còn gần mười ngày nữa, nương nương đang nghĩ đến việc sẽ tặng lễ vật gì vào tiệc đầy tháng đúng không ạ?” Mộc Cận đưa khăn lên cho Khúc Khinh Cư lau tay, lại thoa thuốc dưỡng da lên tay khiến Khúc Khinh Cư, mùa thu về, khí hậu cũng giá rét dần, nếu không chăm sóc da tay cho tốt, thì sẽ bị khô rất khó chịu, cũng không được mịn màng nữa.

“Ừ.” Khúc Khinh Cư xoa xoa tay, thở dài: “Thế gia mệnh phụ, lui tới cũng không phải là chuyện dể dàng, người khác ta còn có thể giao cho người phía dưới đi làm, nhưng Thành vương phi thì không được.” Suy nghĩ một chút, nàng bảo người chuẩn bị những món đồ có lợi cho sức khoẻ của nữ nhân sau khi sinh và trẻ nhỏ,nếu là người khác nàng chỉ việc ban thưởng những lễ vật quý giá là được, nhưng La Văn Dao và nàng có giao tình thân thiết với nhau, tự nhiên nàng cũng muốn hồi báo mấy phần thật lòng.

“Hôm nay sắc trời không tệ, ra ngoài thôi.” Khúc Khinh Cư suy nghĩ một chút: “Bảo nhũ nương bế hoàng tử theo ra phơi nắng.”

Mộc Cận vội phân phó hạ nhân đi chuẩn bị, nàng thấy sắc mặt hoàng hậu nương nương không tốt lắm, không nhịn được hỏi: “Nương nương, có cần chuẩn bị loan giá không ạ?”

“Không cần, ra bên ngoài đi dạo một chút làđược.” Khúc Khinh Cư đứng dậy đi tới ngoài cửa, ánh mặt trời ấm áp phủ xuống người mình, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, khi thấy nhũ nương đã bế Đồn Đồn đến, cười nói: “Đi thôi.”

Hoàng hậu ra ngoài, mặc dù được hộ tống không quá rầm rộ, nhưng cũng có không ít cung nhân đi theo hầu hạ, huống chi phía sau còn kèm thêm một đám người đi theo chăm sóc riêng cho Đồn Đồn, Khúc Khinh Cư chậm rãi đi qua chiếc cầu bạch ngọc bắc ngang ao sen, đi tới ngự hoa viên, nhìn thấy hoa cúc nở ngợp trời, mới giật mình nhận ra mùa thu đã đến thật rồi.

Đi ngang qua một tòa đình nghỉ mát, Khúc Khinh Cư dừng lại, quay đầu lại nhìn, nhướng mày hỏi: “Mùa đông năm ngoái, Hàn Lương đệ đã hát khúc cho hoàng thượng nghe ở đó đúng không?”

Mộc Cận không biết tại sao đột nhiên hoàng hậu nương nương lại đề cập đến Hàn Lương đệ, nàng ta nhìn đình nghỉ mát, gật đầu đáp: “Nương nương, sao vậy ạ?”

“Không có gì.” Khúc Khinh Cư tựa như thở dài, tựa như tiếc nuối, nói: “Chỉ cảm khái chút thôi, vừa chớp mắt mà đã qua một năm rồi, thời gian trôi qua thực vui vẻ.”

“Nương nương sao lại suy nghĩ những thứ này.” Mộc Cận cười nâng tay của nàng, “Nô tỳ nghe nói hoa cúc ở phía trước nở rất đẹp, người có muốn đến xem một chút không?”

“Không cần, Đồn Đồn còn nhỏ, tiếp xúc nhiều với phấn hoa không tốt.” Khúc Khinh Cư chỉ chỉ về phía bàn đá cách đó không xa: “Đến đó ngồi một chút, tiện thể phơi nắng luôn.”

Trà và điểm tâm rất nhanh đã được dọn lên bàn đá, trên ghế đá cũng bày xong nệm êm, Khúc Khinh Cư ngồi xuống, thấy Đồn Đồn mở to hai mắt nhìn chung quanh, biết con tò mò với cảnh vật xung quanh mình, liền bảo nhũ nương ôm con đi vòng vòng gần đây để con được nhìn ngắm thoả thích, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của con, nàng không nhịn được cũng cười đứng lên: “Đứa bé chính là đứa bé, cái gì cũng có thể làm cho vui vẻ được.”

“Điện hạ rất thông minh đấy ạ.” Mộc Cận đổi một ly trà nóng cho Khúc Khinh Cư, xoay người cầm một cái chuông nhỏ rung rung trước mặt hoàng tử điện hạ, thấy nhóc vui vẻ nắm chuông nhỏ không buông, vui vẻ nói: “Điện hạ cầm đồ vật thật chắc, còn có thể huơ qua huơ lại nữa, cổ tay rất có lực.”

“Cũng lớn 5 6 tháng rồi, có thể cầm nắm đồ vật thì có gì ngạc nhiên đâu.” Khúc Khinh Cư cười nói: “Không lâu sau nữa là có thể bò rồi.”

Mộc Cận cười khẽ nhún người: “Nương nương cũng đừng cười nô tỳ, nô tỳ rất vui mừng khi thấy điện hạ lớn nhanh khoẻ mạnh như vậy.”

Khúc Khinh Cư bị lời này của nàng ta chọc cho cười vui, quay đầu lại thấy một đoàn người khiến nàng thấy hơi ngạc nhiên, nàng nhíu nhíu mày: “Đó là chuyện gì vậy?”

Mộc Cận phóng tầm mắt nhìn tới hướng đó, liền nhìn thấy Minh Hòa dẫn mấy nữ quyến đi ra từ trong ngự hoa viên, phần lớn nữ quyến này là phu nhân của đám sứ thần phụ quốc, chỉ là công chúa Nhu quốc cũng có mặt trong đó.

“Nô tỳ đi hỏi thăm xem sao.” Mộc Cận khẽ nhún người, xoay người đi về hướng đoàn người Minh Hòa.

Bởi vì mấy vị phu nhân sứ thần và công chúa hết sức ngưỡng mộ ngự hoa viên trong hoàng cung Đại Long, Minh Hòa không thể không nhận hoàng mệnh hầu hạ những người này đi dạo quanh ngự hoa viên, nhưng nghĩ đến lời đồn đãi giữa công chúa Nhu quốc và hoàng hậu nương nương bên ngoài cung, trong lòng gã thấy khổ sở không thôi, ngộ nhỡ để hoàng hậu nương nương nhìn thấy, không biết sẽ biến thành chuyện lớn gì nữa đây.

Trong lòng gã vừa mới nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mộc Cận đi thẳng về phía mình, lập tức than ngắn thở dài trong lòng, trên mặt lại cố nặn ra nụ cười lấy lòng, tiến lên vài bước chào hỏi Mộc Cận: “Mộc Cận cô nương định đi đâu thế, bên cạnh hoàng hậu nương nương không có cô nương hầu hạ thì không được đâu.”

“Minh Công công nói quá lời.” Mộc Cận cười cười, liếc nhìn các nữ quyến sau lưng gã, khẽ nhún người phúc thân: “Nô tỳ Mộc Cận bái kiến chư vị.”

Mặc dù những nữ quyến này không nhất định quen biết Mộc Cận, nhưng cũng biết đại cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu nương nương tên là Mộc Cận, rất được coi trọng, thêm nữa, thái độ Minh Hòa đối với Mộc Cận hết sức thân cận ôn hòa, họ lập tức có thể xác định được thân phận của Mộc Cận, vì vậy đều mặt lộ vẻ mỉm cười, khách khí dùng ngôn ngữ Đại Long không thành thạo của mình chào hỏi Mộc Cận mấy câu.

“Bởi vì chư vị phu nhân chưa từng tham quan ngự hoa viên, cho nên nô tài phụng mệnh hoàng thượng hầu hạ mấy vị phu nhân đi dạo một vòng.” Minh Hòa cười yếu ớt nói: “Không ngờ lại gặp được Mộc Cận cô nương ở đây.”

“Nương nương đang uống trà phơi nắng ở trước mặt, thấy ngươi dẫn mấy nữ quyến vào ngự hoa viên, cho nên mới bảo nô tỳ tới đây hỏi thử.” Tầm mắt Mộc Cận quét qua hướng công chúa Nhu quốc, nụ cười vẫn không thay đổi, nói: “Nếu công công có việc bận, ta không quấy rầy nữa.” Xem ra hoàng thượng cũng không quá coi trọng mấy vị phu nhân sứ thần phụ quốc này lắm, nếu không, người tiếp đãi bọn họ sẽ không phải là Minh Hòa, ít nhất cũng nên là mệnh phụ hoặc là tôn thất phu nhân có thân phận nào đó.

“Nếu hoàng hậu nương nương ở đây, chúng ta nên đến bái kiến hoàng hậu nương nương mới phải.” Phu nhân sứ thần Đông Vũ quốc cung kính nói: “Nếu không phải Hộ quốc công chủ cố ý muốn tham quan ngự hoa viên, bọn ta cũng không có duyên được vào cung thưởng thức cùng, có thể hành lễ bái kiến hoàng hậu nương nương, đúng là phúc khí của bọn ta.”

Mộc Cận mỉm cười nhìn phu nhân sứ thần Đông Vũ quốc, vị phu nhân sứ thần này nhìn như nói tùy ý một câu, nhưng trên thực tế là đang lấy lòng hoàng hậu nương nương, nàng lập tức cười nói: “Nô tỳ không dám tự tiện làm chủ, kính xin chư vị khách quý chờ, nô tỳ đi báo lại với hoàng hậu nương nương.”

Thấy Mộc Cận khuất sau núi giả ở phía trước, Đại Dung không nhịn được nhìn ra phía sau núi giả mấy lần, bộ dáng này rơi vào trong mắt Minh Hòa, gã khinh thường thầm nghĩ, tới từ nước nhỏ đúng là đến từ nước nhỏ, bất cứ một nữ nhân nào trong hậu cung này cũng có tâm cơ thủ đoạn mạnh hơn nàng ta, nữ nhân của Nhu quốc đời sau cũng không thông minh bằng đời trước.

Khúc Khinh Cư nghe Mộc Cận báo lại, khẽ nhíu mày. “Công chúa Nhu quốc cố ý muốn tham quan ngự hoa viên?” Nói đến đây, nàng không nhịn được cười nhạo một tiếng. “Xem ra nàng ta cảm thấy rất hứng thú với hậu cung Đại Long chúng ta, được thôi, bảo tất cả cùng đến đây đi, bổn cung cũng muốn xem thử công chúa Nhu quốc là như thế nào.”

Nàng nhìn Đồn Đồn vẫn còn đang chơi chuông nhỏ trong tay, nói với nhũ nương: “Các ngươi bế Đồn Đồn về hậu điện cung Thiên Khải, không được tùy tiện cho người khác đến gần điện hạ.”

Đám nhũ nương lĩnh mệnh lui ra, không hề quay đầu liếc mắt nhìn ngó lung tung.

Nghe hoàng hậu nương nương bằng lòng gặp họ, trên mặt mấy vị phu nhân sứ thần đều lộ ra nụ cười, mặc dù tại nước mình, họ cũng được coi là gia tộc cao quý, nhưng so với những mệnh phụ ở Đại Long này, thì chẳng là gì cả. Sau khi đến kinh thành, bọn họ đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, phàm là gặp phải những mệnh phụ thế gia danh môn, đã khúm núm nịnh nọt khách khí ít nhiều, bây giờ hoàng hậu nương nương đồng ý gặp bọn họ, đây có thể coi là niềm vui bất ngờ rồi.

Đoàn người đi theo Mộc Cận tới bàn đá đằng sau núi giả, thì nhìn thấy một nữ tử mặc váy hoa hồng nền trắng dài chấm đất đang lười biếng ngồi bên cạnh bàn đá, vấn tóc kiểu phi thiên kế xinh đẹp thanh nhã, trâm cài và đồ trang sức không thứ gì là không tinh xảo. Nhưng thứ khiến họ mất hồn không phải là những vật ngoài thân trân quý này, mà là khí thế và dung nhan của hoàng hậu nương nương, chỉ cần chạm phải một ánh mắt, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy tự ti mặc cảm, hoàng hậu Đại Long mỹ lệ cao quý như thế, bọn họ không thể sánh bằng hoàng hậu nương nương chính là chuyện không cần phải bàn cãi. Khi thấy hoàng hậu nương nương, bọn họ không những không sinh lòng ghen tỵ, mà ngược lại còn nảy sinh sự kính nể và hâm mộ.

“Thần phụ là phu nhân của thừa tướng Đông Vũ quốc, bái kiến hoàng hậu nương nương tôn quý.”

Những nữ quyến này từng người một tiến lên hành lễ với Khúc Khinh Cư, là dùng đại lễ tại quốc gia mình, trước đó, Khúc Khinh Cư đã biết một chút phong thổ văn hoá của bọn họ rồi, vì vậy cũng hết sức khách khí đáp lại, ban toạ cho những nữ quyến này.

“Đại Dung Nhu quốc bái kiến hoàng hậu nương nương tôn quý.” Đây là lần đầu tiên Đại Dung nhìn thấy hoàng hậu Đại Long ở khoảng cách gần như vậy, nàng ta lén nhìn lên nhìn xuống đánh giá Khúc Khinh Cư, mặc dù không cam tâm, nhưng không thể không thừa nhận vị hoàng hậu nương nương này có vài phần mị hoặc mê người.

“Hộ quốc công chủ không cần khách khí.” Khúc Khinh Cư ý bảo nàng ta ngồi xuống. “Bổn cung còn nhớ rõ ngươi… Ở điện Loan Hợp, ngươi nhảy múa rất đẹp.”

“Không ngờ hoàng hậu nương nương vẫn còn nhớ rõ tiểu nữ, khiến hoàng hậu nương nương chê cười rồi.” Đại Dung lộ vẻ xấu hổ: “Lần đầu tiên dạo ngự hoa viên lại gặp phải hoàng hậu nương nương, đúng là may mắn trời ban cho chúng ta.”

“Các ngươi nói là may mắn, bổn cung lại cảm thấy đây là duyên phận.” Khúc Khinh Cư cười nâng chung trà lên: “Chư vị nếm thử trà của Đại Long chúng ta xem, mặc dù không phải hiếm lạ, nhưng hương vị không tệ đâu.”

“Ở nước chúng ta, trà của Đại long có giá trị ngàn vàng, là của hiếm đấy ạ.” Phu nhân sứ thần Đông Vũ quốc cười, uống một hớp: “Trà này của Hoàng hậu nương nương quả thật là trân phẩm khó có được.”

“Nếu chư vị thích, thì lúc về nước nhớ mang theo một ít.” Khúc Khinh Cư cười nói: “Các ngươi đường xá xa xôi đến đây chúc thọ hoàng thượng, cực khổ rồi.”

“Hoàng đế bệ hạ anh dũng bất phàm, được đến đây chúc thọ hoàng đế bệ hạ, không có gì khổ cực cả.” Đại Dung đặt ly trà xuống, cười nói: “Hoàng đế bệ hạ là Thần Minh ở Nhu quốc ta, thần dân Nhu quốc sẽ không bao giờ cảm thấy khổ cực vì Thần Minh đâu.”

Khúc Khinh Cư nhíu mày nhìn Đại Dung. “Thần dân Nhu quốc đúng là một lòng trung thành với Đại Long ta.”

“Đây là dĩ nhiên, lòng trung thành của Nhu quốc đối với Đại Long có nhật nguyệt chứng dám.” Đại Dung nhìn thẳng vào mắt Khúc Khinh Cư: “Tiểu nữ cũng tin rằng, Gia Hựu bệ hạ tôn quý sẽ là minh quân ngàn năm hiếm thấy.”

Nơi ánh mắt hai người giao nhau như có tia lửa điện xẹt ra, Khúc Khinh Cư phát hiện đối phương có đôi mắt rất xinh đẹp, nàng cười nhạt: “Thân là hoàng hậu Đại Long, ta vô cùng cảm tạ lòng trung thành của bách tính Nhu quốc đối với Đại Long ta.”

Đại Dung lập tức tiếp lời: “Cho nên, thân là Hộ quốc công chủ của Nhu quốc, ta nguyện ý trở thành phi tử của Gia Hựu hoàng đế bệ hạ tôn quý.”

Khúc Khinh Cư khẽ cười, nàng nghe nói tính cách của người dân Nhu quốc hết sức hào phóng, cũng rất phóng khoáng trong quan hệ nam nữ, hôm nay nghe được lời Đại Dung nói, rốt cuộc nàng cũng hiểu được cái gì gọi là dân phong hào phóng rồi.

Hết chương 115

**********

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN