Thế Nào Là Hiền Thê - Chương 46: Cung khôi nguyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Thế Nào Là Hiền Thê


Chương 46: Cung khôi nguyên


Editor: Gà

Vào ngày hai mươi sáu tháng giêng Bắc Lộc Bá chạy đến Kinh thành, đầu tiên gã đến phủ trưởng công chúa, nhưng chưa kịp đến cửa đã bị người hầu của phủ trưởng công chúa đuổi ra, gã không ngờ hạ nhân dám làm khó gã, đang muốn phát tác, Tấn An công chúa vịn tay nha hoàn tay đứng ở đại môn.

Bởi vì mỗi ngày Bắc Lộc Bá đều nhớ mong ngoại thất (vợ bé), mấy tháng gần đây hai phu thê rất ít ở cùng nhau, Bắc Lộc Bá đứng ở cửa chính, nhìn trang phục lộng lẫy của công chúa, lửa tức như bị tưới một gáo nước lạnh, gã lắp bắp nói: “Công chúa.”

“Phò mã làm gì vậy?” Tấn An công chúa cười như không cười liếc mắt nhìn sau lưng gã: “Sao không thấy vị mà ngươi vừa ý?”

Vẻ mặt Bắc Lộc Bá lúng túng, người hầu thị vệ đứng đầy trước cửa chính của phủ công chúa, gã không muốn mất thể diện trước mặt những người này, nhưng lại không thể không hạ mình xuống, nếu không cả Tào gia bọn họ đều sẽ bị dính líu, chứ đừng nói bảo vệ ngoại thất mà gã yêu thích đó.

“Công chúa hiểu lầm rồi, chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, sao có thể vì nàng ta mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của phu thê chúng ta.” Bắc Lộc Bá miễn cưỡng cười thật sâu chắp tay nói: “Kính xin công chúa tha thứ cho vi phu, sau này vi phu sẽ không làm chuyện hồ đồ này nữa.”

Tấn An công chúa giễu cợt nhìn người nam nhân trước mắt này, tác phong gã vẫn nhanh nhẹn, tao nhã lịch sự, vẫn là người ấy, nhưng lòng đã thay đổi, một nam nhân thay lòng, nàng giữ lại cũng chỉ là một thân xác thối tha, làm bản thân ghê tởm.

Không biết sao, nàng thật sự rất muốn cười, nàng cười ra tiếng: “Nụ cười này của phò mã thật có ý tứ, trước kia sao Bổn cung không biết phò mã sẽ mê muội mất cả ý chí chỉ vì món đồ chơi, có hồ đồ hay không tự bản thân mình rõ ràng, câu thoại này Bổn cung không muốn nghe, nếu phụ hoàng có chỉ cho đòi ngươi vào kinh, thì ngươi vào cung giải thích với phụ hoàng đi.”

Trong lòng Bắc Lộc Bá hoảng hốt, gã nghe ra sự ghét bỏ trong lời nói của công chúa, nhưng nếu chuyện này không có công chúa cứu vãn, chắc chắn hoàng thượng sẽ phạt nặng gã, mà nhất tộc Tào thị cũng xem như xong luôn. Vốn nhất tộc Tào thị bọn họ đã không có tước vị cũng không có thực quyền như người ta, chuyện này kinh động quá lớn, chỉ sợ ngay cả tước vị cũng không giữ nổi.

Nghĩ đến đây, Bắc Lộc Bá không thể làm gì khác hơn đành tiếp tục nói: “Công chúa, ta và nàng là phu thê nhiều năm, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta, chuyện này do vì phu mười phần sai, chỉ cần công chúa nguyện ý tha thứ cho vi phu, cái gì vi phu cũng làm.”

“Nếu biết chúng ta là phu thê nhiều năm, sao ngươi có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy để cắt đứt tình cảm của chúng ta?” Tấn An công chúa không chút dao động, mặt không biểu cảm nhìn Bắc Lộc Bá: “Mọi sự trên thế gian đều có nguyên nhân mới có kết quả, những năm này Bổn cung tự hỏi mình cũng không hề khi nhờn trên dưới Tào gia của ngươi, ngươi đối đãi với ta như thế, còn mặt mũi nào chạy đến đây?” Nói xong, xoay người đối diện nhìn người giữ cửa nói: “Đóng cửa lại!”

Bắc Lộc Bá trơ mắt nhìn cửa chính chậm rãi đóng lại, gã muốn cầu cạnh, nhưng khi thấy ánh mắt của Tấn An công chúa, thì một câu cũng nói không nên lời, bởi vì ánh mắt đối phương nói cho gã biết, cho dù gã có nói gì, đối phương cũng sẽ không dao động.

Chuyện Bắc Lộc Bá cầu kiến công chúa bị từ chối đã nhanh chóng truyền khắp Kinh thành, không ít người nói Bắc Lộc Bá to gan lớn mật, cũng có người nói Bắc Lộc Bá làm việc không đủ thông minh, nhưng không ai không dám nói Tấn An trưởng công chúa là người gây sự, dù sao nữ nhi hoàng gia không dễ cưới như vậy.

Khúc Khinh Cư nghe nói xong, rảnh rỗi cho người đi hỏi thăm, đình viện thâm sâu này thật sự không có việc gì, không nghe chút chuyện bên ngoài hoặc tự mình tìm thú vui, thì quả thật không dễ giết thời gian, khó trách nữ nhân ở đây không có việc gì làm nên thường tổ chức các loại đại yến tiểu yến, ngắm hoa thưởng họa thưởng trà, nhiều danh vọng như vậy nhưng cũng chỉ là các quý phụ tụ lại một chỗ để giết thời gian thôi.

Sau đêm hôm ấy chuyện này được truyền ra, trong phủ nhận được ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, nói ngày mai muốn làm gia yến ở cung Khôi Nguyên, muốn Hạ Hành và Khúc Khinh Cư đều phải đến.

Sau khi tiếp chỉ, Khúc Khinh Cư hơi bất ngờ, hình như Hoàng hậu nương nương là người mặc kệ mọi việc, vào lúc này làm gia yến không báo trước, chỉ sợ vì chuyện của Tấn An công chúa.

Hạ Hành thấy Khúc Khinh Cư trầm tư, nói: “Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai ngoại trừ ta và vài huynh đệ ra, chỉ sợ cũng chỉ có trưởng tỷ Tấn An và phụ hoàng mẫu hậu.”

Ý này là, những hoàng phi khác không có tư cách đến đó? Khúc Khinh Cư hiểu được, đây là giai điệu sắp thanh toán Bắc Lộc Bá đây mà. Gật đầu: “Đúng thế, người nhà mẹ đẻ chúng ta nên dọn dẹp nam nhân bạc tình vô nghĩa này một phen, mặc kệ thê nhi, lại qua lại không rõ ràng với một nữ nhân khác, không thể nhẹ tay với gã.”

Cảm thấy Khúc Khinh Cư tức giận, Hạ Hành cười nói: “Xem ra trong bữa tiệc lần trước nàng và trưởng tỷ rất hợp nhau.” Nếu không, sao sẽ tức giận vì chuyện của trưởng tỷ?

Khúc Khinh Cư ngồi xuống ghế dựa khắc hoa, thở dài nói: “Trưởng tỷ là một nữ tử tốt, Bắc Lộc Bá thật sự đáng ghét, rõ ràng trong nhà có người rất tốt, cố tình ra ngoài lây dính với kẻ không rõ ràng, có thể thấy được đối với gã tình cảm nhiều năm như vậy, cũng không quan trọng đến thế.”

Thấy hình như thần sắc nàng hơi chán nản, hắn chợt nói: “Nam nhân trên thế gian thiên thiên vạn vạn, có người không nhớ tình xưa, có người lại lâu ngày tình càng sâu hơn, chỉ vì trưởng tỷ gặp phải một nam nhân không tốt.”

Khúc Khinh Cư đột nhiên cười lên, tay trái nàng nâng cằm, nghiêng đầu nhìn Hạ Hành nói: “Vương gia cần phải làm người lâu ngày tình càng sâu hơn đó.”

Ánh mắt Hạ Hành tối tăm, giọng nói khàn khàn: “Dĩ nhiên ta là người lâu ngày tình càng sâu hơn.” Khi nói những từ này thì càng thêm nhấn mạnh.

Cô nam quả nữ, Hạ Hành cố ý quyến rũ khiến Khúc Khinh Cư nổi lên hứng thú, hai người cũng không biết ai động trước ai, dù sao đợi khi Khúc Khinh Cư phản ứng lại, đã lộ ra hơn nửa vai nằm trên giường, cún Hạ Hành đang liếm cắn bả vai mình.

Cảm thấy bả vai hơi nhột, Khúc Khinh Cư rụt bả vai cười thành tiếng, khiến Hạ Hành cắn mạnh hơn, giọng hắn khàn khàn: “Xem ra ta còn chưa đủ cố gắng, để Khinh Cư còn cười được.” Nói xong, còn cố ý nhéo eo nàng, làm Khúc Khinh Cư cười càng lớn tiếng.

Biết rõ eo mình sợ nhột nhất, hắn còn cố ý làm vậy, Khúc Khinh Cư lắc mình cố ý muốn trốn vào lòng hắn, sau đó thừa dịp hắn không chú ý, nắm tiểu Hành, hừ nói: “Vương gia cũng đừng trêu chọc ta, ngộ nhỡ ta không cẩn thận tay run sẽ không ổn đâu.”

Hạ Hành buồn bực cười nói: “Vương phi đang uy hiếp ta à?” Nói xong, thân thể trầm xuống dưới, đè người ở dưới mình, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Vậy nàng nên đối xử tốt với nó nhé.”

“Tốt với nó thế nào?” Khúc Khinh Cư mở to hai mắt, mặt thơ ngây nhìn Hạ Hành, tay vô cùng thiếu thận trọng run lên vài cái, quả nhiên cảm thấy tiểu Hành lên tinh thần.

Xem ra Hạ Hành đã bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt rồi, lập tức nhào xuống.

Sau nửa canh giờ, người hầu bắt đầu khiêng thùng tắm và nước nóng vào chính viện, những thái giám này đều cẩn thận cúi đầu, ngay cả y phục trang sức rơi trên mặt đất cũng không dám nhìn nhiều, nhưng chỉ từ y phục đầy đất thì có thể biết, Vương gia và Vương phi nhiệt tình như lửa thế nào.

Khúc Khinh Cư nằm bên cạnh thùng tắm, để mặc Hạ Hành giúp mình bóp vai, giọng nói nàng mang theo chút lười biếng: “Nghe nói ở kinh đô chúng ta có tòa vườn, bên trong có suối nước nóng?”

“Nàng thích à?” Tay Hạ Hành lướt trên làn da trơn bóng, cười dán ngực lên tấm lưng mịn màng mảnh khảnh này: “Quả thật trong vườn Ngọc Tuyền có một suối nước nóng lớn, đợi vài ngày nữa ta sẽ dẫn nàng đến chơi mấy ngày.”

“Được đó.” Khúc Khinh Cư nghiêng đầu khẽ hôn lên mặt Hạ Hành: “Vương gia đừng quên đấy.”

Mỹ nhân chủ động đưa môi thơm đương nhiên là chuyện tốt, Hạ Hành hôn trộm một cái lên môi Khúc Khinh Cư, mới nói: “Chuyện ta đồng ý với nàng thì làm sao quên được.”

Khúc Khinh Cư cười quay đầu lại, tóc đen như mực tản vào trong nước, thậm chí khiến người ta không thấy được đáy thùng.

Lần này đến cung Khôi Nguyên, Khúc Khinh Cư phát hiện hình như cung Khôi Nguyên có hơi người nhiều hơn so với lần trước, ngay cả người hầu hạ cũng nhiều hơn không ít, tựa như có vẻ cố ý làm náo nhiệt lên.

Theo Hạ Hành vào chủ điện, quả nhiên đã trông thấy Đế Hậu đều ở đây, ngồi ở ghế dưới thứ nhất chính là Tấn An trưởng công chúa, dưới Tấn An công chúa chính là Hạ Uyên và Tần Bạch Lộ.

Khúc Khinh Cư nghĩ, lần này phu thê Thụy vương đến khá sớm, cuối cùng không làm kiêu nữa. Đi theo Hạ Hành hành lễ xong, sau khi ngồi xuống đối diện với hai phu thê Hạ Uyên, Khúc Khinh Cư vẫn cúi đầu thưởng thức trà.

Mặc dù Khánh Đức đế không xứng chức vua cha, nhưng ít nhất vẫn chú ý nhân luân đạo đức, hai vị con dâu ngồi ở vị trí đầu thì ông không nhìn, chỉ nói chuyện với hai đứa con trai.

Trong chốc lát, phu thê Ninh Vương đến, Khúc Khinh Cư thấy hai người bọn họ ngồi xuống, thì Hạ Kỳ bắt đầu nói chuyện chọc cười Hoàng đế, nàng bèn nghĩ, từ nhỏ mỗi hoàng tử đều là cao thủ nịnh hót.

“Bọn đệ đệ của con đều đã đến, trẫm hỏi con một lần nữa, có muốn hòa ly hay không?” Khánh Đức đế thở dài, vẻ già nua hơi mệt mỏi: “Quy Niệm à, ban đầu trẫm thật sự không nên chỉ hôn con cho tiểu tử Tào gia.”

“Không liên quan đến phụ hoàng đâu ạ, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ban đầu do nữ nhi muốn nên phụ hoàng mới chỉ hôn, nói cho cùng do nữ nhi không có mắt nhìn.” Quy Niệm là khuê danh của Tấn An trưởng công chúa, tên này do Khánh Đức đế tự mình đặt cho nàng, có lẽ vì Khánh Đức đế muốn nữ nhi dù sau này có xuất giá rồi, vẫn luôn nhớ về ngôi nhà hoàng cung này, cho nên mới đặt là Quy Niệm.

Khúc Khinh Cư phát hiện Hoàng đế đối xử rất tốt với Tấn An công chúa, trừ Hạ Uyên ra thì tốt hơn ba nhi tử kia, có lẽ vì Tấn An công chúa là đứa con đầu tiên của ông, nên tình cảm khá đặc biệt.

“Những năm gần đây, nữ nhi và Bắc Lộc Bá tương kính như tân, cầm sắt hòa minh, nhưng hôm nay tâm tư Bắc Lộc Bá đã sớm không đặt trên người con, thậm chí không nhớ thân phận của con mà qua lại với một nữ tử quan cửu phẩm. Nữ nhi có thể mất mặt, nhưng hoàng gia thì không thể, một nam nhân không có lòng như vậy, con giữ lại thì có ích lợi gì. Không bằng hòa ly thôi, thì cuộc sống sẽ thanh tịnh.” Tấn An công chúa cười khổ: “Nếu không, dù gượng ép ở cùng với hắn, nữ nhi chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN