Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau - Chương 12: Thà rằng không thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau


Chương 12: Thà rằng không thương


Sự chờ đợi gặp lại đã từ lâu cứ như một giấc ngủ chậm chạp mãi không tới được.

Bước vào nhà, Diệp Phong chỉ cởi giày, áo khoác, rồi cứ như vậy lên giường. Cô lấy chăn bông trùm kín cả người, quấn chặt mà vẫn cảm thấy lạnh, từ trong ra ngoài đều lạnh, giống như bị cảm mạo nặng, răng không ngừng đánh lập cập lập cập. Cả người cảm giác như bị xe cán qua, rụng rời rệu rã, nắn bóp lại cũng không thành khối, mà đầu óc lại thanh tỉnh một cách thần kỳ.

Trong đầu cô cứ thấp thoáng khuôn mặt Biên Thành, lặp đi lặp lại, biểu tình lạnh lùng vô cảm, hờ hững xem cô như không khí đó, làm cô muốn khóc thét lên, nhưng mắt chỉ cay cay.

Thì ra có một người có thể cho bạn thống khoái mà khóc, cũng là hạnh phúc.

Vừa nhắm mắt lại, cảm thấy cổ họng hơi đau, cô chống người ngồi dậy bước xuống giường, không bật đèn, sờ soạng đi ra ngoài rót ly nước. Lúc ra khỏi nhà, cô không chú ý đem ghế ngồi ăn cơm đặt trở về đúng chổ, giờ còn ở giữa phòng khách, liền va vào, cả người trước tiên va vào ghế, sau đó ngã xuống sàn nhà, đầu gối ê ẩm, gượng ngồi dậy, bật đèn lên liền thấy trên sàn có hai giọt máu, cô vội sờ cái mũi, một tay ấm nóng.

Hết cách, nhớ tới đợt học quân sự năm nhất ấy, cũng là té ngã như thế này, Ngả Lỵ kể lại, Biên Thành đứng ở rất xa lập tức vọt tới, ôm lấy cô chạy đến phòng y tế.

Tối nay, không ai ôm, ngay cả người đưa giúp khăn tay cũng không có.

Trong một lúc, Diệp Phong cảm thấy bi thương, yết hầu gần như co rút, nhưng mà vẫn khóc không được, ngồi co rúm lại ôm lấy hai vai không ngừng run rẩy.

Chăm sóc xong vết thương, cô uống một ly nước, lấy điện thoại gọi cho Ngả Lỵ.

“Cổ họng sao khàn khàn vậy?” Ngả Lỵ đang chấm luận văn, đầu choáng váng, xoa bóp cái mũi, đi đến sô pha ngã người, chuẩn bị cùng Diệp Phong tán gẫu dài dài.

“Mình gặp anh ta rồi.” Cô tắt đèn, đem nỗi chua sót trên mặt giấu vào bóng tối.

Ngả Lỵ dừng một chút, “Biên Thành?”

“Uh!”

“Cảm giác thế nào?”

“Nếu có cơ hội làm cho mình trở lại mười năm trước, mình nhất định không vào Quảng viện. Mình hy vọng chưa từng gặp được anh ta, chưa từng yêu anh ta.” Cô hít vào một hơi, sóng mũi cay cay.

Ngả Lỵ trầm mặc một lúc, thở dài nặng nề: “Nha bộ muội, đừng có nói như vậy. Cậu không biết mình hâm mộ cậu nhiều cỡ nào đâu, ít nhất cậu còn có một đoạn hồi ức tốt đẹp cùng anh ta, còn mình cái gì cũng không có, đến bây giờ vẫn tay trắng.” Ngả Lỵ cười khổ.

“Nếu cậu thấy anh ta hôm nay, cậu cũng sẽ tình nguyện không cần đoạn hồi ức này.”

“Thay đổi rất lớn sao?”

“Không phải thay đổi, anh ta hoàn toàn thành một người khác.

Ngả Lỵ khe khẽ thở dài, “Nha bộ muội, trước kia cậu từng tới nhà anh ta, có còn nhớ cha anh ta không? Một vị bộ trưởng?”

“Ngả Lỵ à, đừng nói nữa, mình cái gì cũng không nhớ rõ, cũng không muốn biết. Giờ mình chỉ muốn ngủ một giấc thật say, sáng sớm mai thức dậy, cái gì cũng không nhớ.” Cô khổ sở quá rồi không thể thừa nhận thêm chuyện gì khác nữa.

“Được rồi. Vậy cậu ngủ đi! À, nha bộ muội, ngày kia cậu đi cùng với mình gặp một người đàn ông nha. Là một vị giáo sư ở trường đại học của ông mình, đến Bắc Kinh tiến tu, rất thân với ba mẹ mình, mẹ bắt mình mời người ta một bữa cơm. Tâm tư này của mẹ về điểm này thì mình hiểu rõ lắm, ăn cơm là giả, coi mắt mới là thật. Thật phiền phức mà.” Ngả Lỵ tức giận đến thở hừ hừ.

“Ngả Lỵ, cậu đừng như vậy, cho người khác một cơ hội, cũng là cho chính mình thêm một cơ hội đi!”
“Nha bộ muội…” Ngả Lỵ giật mình nghe giọng nói ưu thương của cô.

“Ai có dũng khí có thể cô đơn đến già chứ?” Cô tự giễu khuynh khuynh khóe miệng, nói câu ngủ ngon, liền cúp máy. Còn chưa kịp nằm xuống, di động ở bên gối lại réo lên. Trừ bỏ người ở đài và Ngả Lỵ, rất ít người gọi điện thoại cho cô, hơn nữa gọi vào giờ này lại càng ít.

Trên màn hình ba chữ ‘Hạ Dịch Dương’ lóe sáng nhấp nháy, cô ngẩn người, ấn nút nghe máy.

“Oa, lạnh quá đi!” Hạ Dịch Dương dường như đang xoa tay, bên tai nghe được tiếng chà xát xột xột xoạt xoạt.” Ở Ngọc Thụ có bão tuyết, âm mười độ, giờ anh đang ở bên ngoài bệnh xá.”

“Anh đang thu bản tin sao?” Cô nhắm mắt lại, vuốt vuốt tóc, ngữ đậm rãi.

“Đúng rồi, anh hiện tại đang cùng người chủ trì Diệp Phong kết nối liên lạc. Diệp Phong, tình huống ở Bắc Kinh như thế nào? Lô hội của anh còn sống không?”

“Nó sống còn tốt hơn em, em chăm nó như VIP ấy, nước khoáng không nỡ uống toàn tưới cho nó.”

Hạ Dịch Dương dường như cúi đầu nở nụ cười, “Thật sao?”

“Đương nhiên!”

“Được, chờ anh về Bắc Kinh, anh nấu cơm cho em ăn.”

“Vì sao không mời em tới nhà hàng năm sao dùng cơm?”

“Tài nghệ bếp núc của anh là sáu sao đó, có một người từng đánh giá như vậy.”

“Người kia có biết thưởng thức không đó.” Cô bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.

“Anh luôn cho rằng ánh mắt của cô ấy rất rất cao.” Giọng anh đột nhiên trầm xuống, lộ ra sự hấp dẫn mê người, “Anh… rất nhớ cô ấy.”

Cô chợt cảm thấy tim đập loạn nhịp, hai má nóng lên. Qua một hồi lâu, cả hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng hít thở của hai người lúc nhẹ lúc sâu luân phiên.

Cuối cùng, anh mở lời trước, “Thời tiết Bắc Kinh khô ráo, em phải uống nhiều nước, bằng không da rất dễ nổi ‘đậu đậu’.”

“Mặt anh mới nổi ‘đậu đậu’!”

Anh cười cười, rất phong độ nói: “Được rồi, ‘đậu đậu’toàn nổi trên mặt anh. Đã khuya rồi, em ngủ đi! Ngày mai nhớ tưới cho chậu lô hội.”

Cô cúp máy, trong bóng đêm liếc mắt xem thường. Một chậu lô hội thôi, xem anh khẩn trương như vậy!

Sáng sớm rời giường, vừa soi gương, trên trán Diệp Phong nhảy ra ba vạch đen. Không biết do ngày hôm qua ăn cay, hay là uống ít nước, trên mặt cô thực sự nổi lên mấy cái mụn hồng hồng, cái nào cái nấy rõ ràng. Cô tức giận muốn lấy di động rống cho Hạ Dịch Dương một trận! Đáng tiếc anh thật sự đang ở quá xa, nếu là đang thu trực tiếp, thì cấm sử dụng di động. Cô không muốn tự chuốc phiền phức.

Mang theo tâm trạng buồn bực đến radio làm việc, mọi người trong tổ tiết mục nhìn thấy cô, đều có vẻ mặt đồng tình, cho rằng cô vì tiết mục mà ‘hỏa công tâm’. Cô nhìn nhìn Tiểu Vệ, Tiểu Vệ nhún nhún vai. Thì ra Thôi Linh từ sáng sớm đã tới báo cho tổ tiết mục biết chuyện người chủ trì có sự điều chỉnh.

“Chị Diệp, tìm được chị rồi.” Đang nói chuyện, điện thoại bàn không ngừng vang lên, Tiểu Vệ vụng trộm le lưỡi, “Là cái người nói tiết mục nặng bên này nhẹ bên kia.”

Cô kinh ngạc tiếp nhận điện thoại.

“Cô là Diệp Tử?” Người đàn ông đó dường như không tin vào vận may của mình, ha ha ngây ngô cười không ngừng.

“Đúng vậy, anh tìm tôi có việc gì?”

“Bây giờ không nói được, tôi muốn nói trong lúc tiết mục phát sóng. Diệp Tử, đến lúc đó cô nhất định phải tiếp điện thoại của tôi!”

“Vì sao nhất định phải nói khi tiết mục lên sóng?”

“Bởi vì tôi muốn con tiện nhân kia nghe được, để cho tất cả mọi người đều biết cô ta vô sỉ đến cỡ nào.” Hắn ta hạ thấp giọng, đột nhiên trở nên dữ tợn âm Trần Diệp Phong giũ điện thoại, mày càng nhíu càng chặt, không dám nói nhiều, vội vàng cúp máy.

Buổi chiều, tiết mục họp tổ, chuyên gia tình cảm cũng có mặt tham gia. Phóng viên lăn lộn thu tin ở Ngọc hai ngày, sau đó tất cả tiết mục khôi phục trở lại bình thường, hôm đó là thứ Sáu, buổi tối ‘Đêm khuya khuynh tình’ là do vị chuyên gia tình cảm chủ trì.

Chuyên gia đúng là chuyên gia, đãi ngộ đương nhiên là không giống nhau, nhà đài phái xe riêng đến bệnh viện đón. Chuyên gia cử động còn chưa thuận tiện, chống một cái nạn khó khăn đi vào phòng họp. Dáng người tong teo, mặt gầy không bằng một bàn tay, mà mở miệng ra thì giọng cũng không nhỏ, vẫn là giọng nói trung tính, bất ngờ nghe sẽ cho là giọng đàn ông đã hút quá nhiều thuốc lá.

“Diệp Phong, bên phòng quảng cáo có việc cần người phối hợp thu âm, cô đi qua giúp họ đi!” Cuộc họp vừa mới bắt đầu, Thôi Linh liền kêu Diệp Phong đi.

“Tôi họp xong sẽ đi qua.” Diệp Phong nhìn thoáng qua phòng họp.

“Cô từ lò chính quy đi ra đâu cần dự mấy cuộc họp thường kỳ này, cô có thể ứng phó mà.” Thôi Linh cong lên khóe miệng, trong mắt lại chẳng có ý cười.

Diệp Phong trầm ngâm một chút, gật gật đầu, “Được!”

Phòng quảng cáo ở dưới lầu, Diệp Phong về văn phòng lấy điện thoại di động, vừa đi đến cầu thang. “Bữa cơm tối qua có vui vẻ không?” Thôi Linh đứng sau lưng cô, lạnh lùng hỏi.

Diệp Phong quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống Thôi Linh đang đỏ mặt tía tai, khóe mắt lộ vẻ phẫn uất.

Cấp trên mời nhân viên cấp dưới ăn cơm, quang minh chính đại, cô không có gì phải sợ, “Được giám đốc Lâu cổ vũ, làm cho tôi cảm thấy vô cùng vinh dự.” Cô siết tay lại, ngó mắt

“Muốn đứng vững ở đây, ngoài trừ thực lực, những tâm tư khác tốt nhất không cần nghĩ đến.” Thôi Linh cảnh cáo trừng mắt nhìn cô liếc một cái, uốn éo mông quay đi, cô nghe tiếng giày cao gót đi xa dần, vừa nặng nề vừa chói tai.

Diệp Phong hoàn toàn không còn gì để nói.

Thu âm quảng cáo ở đài phát thanh là việc có thể nói là chẳng người chủ trì nào muốn làm, phải giả vờ như nhìn thấy bảo bối đã tìm kiếm thật lâu, làm cho thính giả sau khi nghe xong, hận không thể tranh nhau đi mua. Diệp Phong thu mấy lần, đều không đạt được yêu cầu của đạo diễn, bảo là thanh âm của cô quá lý tính. Cố gắng đến chiều muộn mới miễn cưỡng thông qua.

Lúc ra về, Tiểu Vệ đang chờ cô, cảm thấy bất bình thay cho cô, “Thôi trưởng phòng rõ ràng làm khó chị mà. Chị Diệp, chị cũng vừa vào đài thôi, đắc tội cô ta khi nào chứ?”

“Không phải đâu, này chỉ là an bài công tác thôi. Quảng cáo tất nhiên cần người thu âm, chị vừa mới vào đài, chị không đi thì ai đi.” Cô đương nhiên thấy được thái độ thù địch mãnh liệt của Thôi Linh đối với mình, nhưng giữa sự cạnh tranh gắt gao trong đài phát thanh, có nhiều chuyện khó nói cần phải giữ bí mật, nếu để nhiều người biết đồn thổi lung tung, đến lúc đó sẽ không biết truyền thành cái dạng gì.

Nhưng mà, cô lại thấy buồn cười. Thôi Linh thật sự quá ghen tuông đến mức khó hiểu!

Xuống xe buýt, nhìn thời gian còn sớm, cô rảo quanh một vòng ở siêu thị dưới lầu. Nhân viên bán hàng đem một lô bánh mới ra, hương thơm từ xa bay vào mũi, cô lấy một túi, lại mua thêm một ít đậu Tô Châu. Về nhà, tưới nước cho lô hội, làm một dĩa cơm rang xem như xong bữa tối. Có vẻ như quá nóng, từ lò vi sóng lấy ra, nóng đến nỗi cô cắn răng trúng miệng.

Cái dĩồ là bị quăng ở trên bàn, may mắn còn có lớp túi bảo vệ, bằng không bữa cơm coi liền đi tong. Cô xé gói canh hải sản cho vào nồi nước sôi rồi quay trở lại lấy thìa, đang chuẩn bị mở tivi xem tin tức, bên tai nghe được tiếng cửa thang máy ‘Đinh’ mở ra.

Ngay sau đó, có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Cô quay đầu nhìn chậu lô hội trên bậu cửa sổ, không biết là nên đi lấy nó trước hay là đi mở cửa trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN