Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau - Chương 41: Anh lấy gì để yêu em (Thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau


Chương 41: Anh lấy gì để yêu em (Thượng)


Khi Hạ Dịch Dương cùng Hạ Doanh Nguyệt rời khỏi học viện âm nhạc, đúng vào thời gian tan tầm, dọc trên đường đi xe chạy chật như nêm cối, vượt qua một cái đèn xanh đèn đỏ đều mất hơn mười phút. Doanh Nguyệt không khỏi lầu bầu, thành phố Bắc Kinh này ngoại trừ nhiều người nhiều xe thì có cái gì tốt đâu, trở về nhà mà cũng khó khăn như vậy.

Cô lo lắng không biết Diệp Phong có trông được Tuấn Tuấn không, Tuấn Tuấn có khóc đòi mẹ không, lòng cô se thắt lại.

Hạ Dịch Dương giữ tay lái, liếc nhìn Doanh Nguyệt, cười an ủi: “Nếu có việc gì, Diệp Phong sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.”

“Chị dâu chưa từng sinh con nhỏ, hôm nay thật sự là làm khó cho chị ấy rồi. Anh, em cảm thấy chị dâu rất yêu anh.” Doanh Nguyệt nhìn dòng xe cộ như một hàng dài phía trước, ngả mình nằm ra sau, thả lỏng lưng.

“Tại sao?” Mặt trời ngả về tây xuyên qua kính thủy tinh chiếu vào trong xe, anh nheo mắt lại, khóe môi nhẹ nhàng cong cong.

“Chính là trong lòng cảm thấy như vậy.” Doanh Nguyệt cười tò mò, “Anh, anh cùng chị dâu gặp nhau như thế nào?”

“Tụi anh là bạn học đại học.”

Doanh Nguyệt há miệng thành hình chữ O rất là kinh ngạc, “Anh này công phu giữ bí mật thật sự là lợi hại, còn nói lúc anh đến trường làm việc vất vả, thì ra là yêu đương vất vả! Bất quá, anh, tình yêu của hai

người sắp thành chạy Marathon rồi.”

“Đừng có nói bừa, Diệp Phong xuất ngoại sáu năm, tụi anh năm nay mới hẹn hò.”

“Chị dâu là lưu học sinh à!” Doanh Nguyệt lại cả kinh, “Vậyiểm học đại học, hai người có từng mắt qua mày lại không?”

“Doanh Nguyệt, em đã làm mẹ rồi, làm thế nào mà nói chuyện còn giống như đứa nhỏ vậy?” Hạ Dịch Dương ngữ khí có hơi trách cứ, nhưng trên mặt lại lộ ra mỉm cười.

“Không có? Em không tin. Chẳng lẽ mối tình đầu của chị dâu không phải anh?”

“Hôm nay em cùng giáo sư nói nhiều như vậy, miệng không mỏi sao? Được rồi, đem miệng ngậm lại, anh muốn chuyên tâm lái xe.”

Doanh Nguyệt lén nhìn Hạ Dịch Dương, chớp chớp mắt, nhép miệng nói thầm, anh trai đỏ mặt rồi.

Xe tiến vào khu nhà, đúng vào thời khắc ngày đêm chuyển giao, đèn đường đã sáng lên, gió phất phất thổi tới vẫn mang theo cái nóng rực giữa trưa.

Diệp Phong cùng Tuấn Tuấn không ở bên nhà Hạ Dịch Dương, Doanh Nguyệt xoay người định gõ cửa nhà Diệp Phong, Hạ Dịch Dương giữ lại, dương dương tự đắc khoe với cô cái chìa khóa trong tay.

Cửa mở ra, vừa nhìn thấy, hai người đầu tiên là sửng sốt, sau đó là buồn cười đến phải bật cười.

“Hư!” Hạ Dịch Dương dựng thẳng ngón tay, bảo Doanh Nguyệt cười nhỏ tiếng một chút.

Căn phòng như vừa mới bị kẻ cướp tấn công, ly đổ chén nghiêng, đến chỗ chen chân vào cũng đi không lọt.

Trên sô pha, Diệp Phong đang nửa nằm nửa ngồi, Tuấn Tuấn nằm gối lên bụng của cô, trong lòng hai người đều ôm một cái gối dựa, dường như mệt mỏi đến cực điểm nên ngủ thật say, tiếng mở cửa cũng không kinh động đến bọn họ. Một đầu ẩm ướt dán trên trán Diệp Phong, áo sơmi màu trắng thành cái bảng pha màu, bên dưới là quần áo díu mỡ, trên mặt lem luốt sôcôla. Cô ngủ sâu như vậy, còn không quên co nửa chân lên, phòng hờ Tuấn Tuấn lăn xuống đất.

Hạ Dịch Dương liếc mắt ra hiệu cho Doanh Nguyệt, Doanh Nguyệt hiểu ý gật gật đầu, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, thật cẩn thận ôm lấy Tuấn Tuấn.

“Mợ, con còn muốn chơi.” Tuấn Tuấn chép chép miệng, đột nhiên nói ra một câu.

Doanh Nguyệt vỗ nhẹ con, ôm Tuấn Tuấn xoay người hướng về nhà Hạ Dịch Dương.

Hạ Dịch Dương đóng cửa lại, chậm rãi ngồi xổm xuống ở trước sô pha. Diệp Phong ngủ như vậy, tư thế không được thoải mái, nhưng mà anh cũng không muốn làm cô giật mình.

Áo sơ mi vốn mỏng manh, bình thường nằm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng trước ngực phập phồng. Cô không thích dùng nước hoa, hương thơm trên người chủ yếu là mùi hương sữa tắm, bây giờ còn thêm chút mồ hôi. Tuấn Tuấn tinh lực dư thừa, cô lại chiều nó, hôm nay sợ là bị tên nhóc kia quậy mệt rồi.

Anh vén qua tóc mái ẩm ướt, cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng. Khi anh luồn cánh tay ra sau cổ cô, cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy anh, đầu tiên là cười, “Dịch Dương… A, Tuấn Tuấn đâu?” Cô thấy trên bụng trống trơn.

“Được Doanh Nguyệt ôm đi rồi.”

“À, “cô nhẹ nhàng thở ra, lại nhắm mắt lại, bắt lấy tay anh, “Em mệt mỏi quá.”
“Ngủ đi, lát nữa anh gọi em dậy đi làm.”

“Uhm!”

Cô lại chìm vào giấc ngủ.

Anh ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, “Như vậy ngủ thoải mái hơn.” Anh ở bên tai cô ôn nhuói. Cô xoay người nằm nghiêng một bên. Anh thay cô đắp chăn, ngồi một hồi lâu ở bên mép giường mới đứng dậy.

Còn ngồi tiếp nữa, anh chỉ sợ sẽ không khống chế được đem cô ôm chặt vào trong lòng, muốn khảm nhập vào cơ thể của chính mình. Khi quen biết cô, anh đã trưởng thành, là trụ cột trong nhà, cũng không ỷ lại vào bất cứ ai, mà cô miệng còn niềng răng, cười rộ lên vô cùng ngây thơ, cảm giác như là cô bé chưa trưởng thành. Anh chiếu cố cô, yêu thương cô là tự nhiên, cô chỉ cần hưởng thụ tình yêu của anh là được. Trong khoảnh khắc vừa mới mở cửa ra lúc nãy, anh bị sự hấp dẫn tản mát ra từ trên người cô làm rung động. Thì ra cô thật sự đã trưởng thành, cô cũng có một đôi vai có thể cho người khác ỷ lại, cô cũng có năng lực bảo vệ người khác.

Doanh Nguyệt làm xong bữa cơm chiều đơn giản, chỉ có hai người họ ăn, hai người kia còn đang ngủ say. Ăn xong, anh sang dọn dẹp lại nhà Diệp Phong, hôm nay cô không có thời gian viết này nọ, nhưng anh vẫn thay cô đem laptop, mấy quyển sách thường xem cùng sổ tay, một ít CD, cho vào trong giỏ xách. Ví tiền của cô nửa lộ ra ngoài, tiền lẻ cũng vậy, đoán chừng là tiền thối lại lúc chiếu cố Tuấn Tuấn, luống cuống tay chân, cô liền ném ví vào trong giỏ xách. Anh mỉm cười thay cô kiểm tra chìa khóa, túi trang điểm nhỏ, sau đó đem tiền lẻ cho vào ví. Khi anh xếp tiền vào, phát hiện ở ngăn trong cùng hé ra tấm ảnh chụp, là ảnh Diệp Phong chụp cùng Biên Thành, phía sau là lá phong đỏ rực như lửa.

Hai người tư thế cũng không thân mật, chỉ là đứng sóng vai, cô còn đeo niềng răng, Biên Thành cười rất trầm ấm, nhìn qua ảnh còn thấy được ánh mắt ôn nhu như vậy. Lúc này, họ hẳn là còn chưa có yêu đương, chỉ là chỗ bạn học rất thân. Anh nhớ rõ khi học quân sự, Biên Thành đưa cô khi đó bị té xỉu đến phòng y tế, sau đó, hai người thường xuyên như hình với bóng, đương nhiên, còn có Ngả Lỵ nữa.

Anh nhắm mắt lại, tâm tình vô cùng bình tĩnh, không có một tia gợn s

Ký ức của cô cùng Biên Thành, từng có bao nhiêu tốt đẹp, anh rất rõ ràng. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ thay thế vị trí của Biên Thành ở trong lòng cô, anh cũng sẽ không ích kỷ muốn đi xóa sạch bóng dáng Biên Thành.

Tấm ảnh này, chỉ là một cái ảnh thu nhỏ của hồi ức, lưu giữ không có nghĩa là là tiếp tục yêu, mà là quý trọng.

Anh yêu cô, cũng sẽ cùng cô quý trọng này đoạn hồi ức này, anh sẽ mang đến cho cô hiện tại mới cùng một tương lai khác.

Cái này thì có gì để tức giận và đố kỵ đâu?

Anh đem ảnh để lại chỗ cũ, khóa kéo lại, nhìn xem thời gian, 9 giờ 30. Anh vào phòng đánh thức cô dậy, cô tắm rửa, ăn cơm tối xong, anh đã xách theo hai cái túi đứng đợi trước cửa thang máy.

“Dịch Dương, trăm ngàn lần không nên quá chiều em, sau này nếu anh đi công tác, em đây phải làm sao bây giờ?” Ngủ dậy lại được ăn no, tinh thần cô dường như rất khá.

“Có thể gọi di động nhắc nhở.”

“Nếu di động hết pin thì sao?”

“Vậy thì tâm linh tương thông.”

“Chúng ta có tương thông sao?” Cô nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh.

Anh gật đầu.

“Vậy anh có biết em bây giờ đang nghĩ gì không?”

“Em đang suy nghĩ, là muốn chúng ta có em bé, em nhất định sẽ là một người mẹ xứng đáng.”

“Xí, không dám đâu. Em cũng không dám sinh em bé, Tuấn Tuấn quả thực chính là một tiểu ác ma. Anh không biết nó có bao nhiêu đáng sợ, nó… còn phi lễ em…” Vừa tắm xong, thời tiết lại nóng, mặt của cô vốn đã hồng bây giờ càng đỏ.

Anh giật giật lông mi, làm ra vẻ tò mò, “Á? Như thế nào phi lễ?”

Cô trừng mắt nhìn anh, che miệng của anh lại, “Anh còn hỏi…”

“Đương nhiên phải hỏi rõ ràng, lát nữa khi phạt nó, nên nói rõ lý do.” Anh cầm tay cô.

“Đi, đi…” Cô hờn dỗi đẩy anh, nhưng vẫn là tiến sát đến bên tai anh lẩm bẩm nói nhỏ.

Anh cười đáp khóe miệng đều run rẩy.

Cô cảm thấy kẻ ngón tay hơi hơi xuất mồ hôi, trong lúc làn da ma sát đó, có chút dính, có chút nóng, có chút hạnh phúc.

“Anh cũng đến đài, tiết mục của em sau khi kết thúc, anh gọi điện thoại cho em, nếu không có việc gì, anh rất nhanh sẽ tới đây, nếu có, em ở ngay tại chỗ chờ anh một lát. Không cho phép em một mình đi về, nhất định phải chờ anh.” Chiếc Passat đến trước cửa Thành Đô radio dừng lại, cô đã sắp đến chỗ bảo vệ, anh còn gọi cô lại dặn dò.

Cô hướng về phía anh vẫy vẫy tay, nhìn thấy bóng xe ở dưới đèn đường ngược sáng, cũng không chói mắt. Cảm giác chân thật gần gũi như vậy làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm.

***

Trực tiếp chấm dứt, mới ra khỏi phòng trực tiếp, điện thoại của anh đã tới, “Cùng nhóm biên đạo tán gẫu chút việc, em đợi anh thêm lát nữa.”

“Trên đường lái xe cẩn thận, em sẽ chờ anh.” Ở Đài còn có đồng sự khác, chuẩn bị làm tiết mục tiếp theo, cô hiện tại vô cùng thanh tỉnh, vừa vặn có thể làm chút chuyện.

Đồng sự ở tổ khác lục tụ đi về, Tiểu Vệ là người cuối cùng ra ngoài, lần nữa đối với cô nói thực xin lỗi, “Chị Diệp, em có người bạn học ở cùng, cô ấy nhát gan lắm, em chưa về, cô ấy không dám ngủ. Cô ấy lại là dân văn phòng 9 giờ rưỡi đi làm.”

“Chị không sao, mau trở về đi thôi!” Cô cười cười, xoay người tiếp tục đối mặt với màn hình máy tính.

Chuyện Lâu Dương ly hôn, trong đài có rất nhiều người đều đã biết. Mọi người chính là ngó nhau nhún nhún vai, giống như đã sớm đoán trước kết quả này, hiện tại chỉ là được chứng thật, không có gì quá ngạc nhiên.

Đang xem mấy trang web, màn hình đột nhiên tối sầm lại, một chiếc bóng che khuất ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu lại đây, cô theo bản năng ngẩng đầu.

Biên Thành lặng im đứng ở sau lưng cô, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt nhìn về phía cô dường như đã trải qua nhiều lần tang thương trầm trọng.

“Anh… tìm tôi sao?” Đầu óc Diệp Phong có chút không nghe lời, chỉ đành dựa vào bản năng mà hỏi như vậy. Anh ta chậm rãi gật đầu.

Cô lấy lại lý trí, vội vàng đóng laptop lại, không biết anh vào bằng cách nào, nhưng mà văn phòng tuyệt đối không phải là nơi tốt để nói chuyện, “Anh đến đường cái đối diện chờ tôi, tôi lập tức đi qua.”

Anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, thần sắc trong đáy mắt thay đổi trong nháy mắt, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, gằn từng tiếng nói: “Anh đã ở bên ngoài đợi em 6 giờ.”

Cô đứng bên cạnh bàn ngạc nhiên giật mình.

“Em là mười một giờ một phút đến radio, khi qua cổng, em còn xoay người phất phất tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời. Tiết mục hôm nay, em tổng cộng tiếp sáu cuộc điện thoại, ca khúc kết thúcương trình là ‘Colors of the wind ‘trong phim ‘Pocahontas’, đây là bài hát em thích nhất.”

“Chúng ta đi thôi!” Cô cũng không kiểm tra xem có quên tư liệu gì không, không đợi anh đáp lại, vội vàng mang theo giỏ xách đi hướng ra ngoài.

Dọc theo đường đi không có gặp phải đồng sự nào, phòng trực ban bảo vệ đang xem một bộ phim nhiều tập, khi cô đi qua, cũng không nâng mắt nhìn, khó trách anh có thể trực tiếp đi vào như vậy.

“Kia là xe của anh.” Anh muốn cầm lấy túi xách trong tay cô, cô nhẹ nhàng tránh đi.

Ngọn gió rạng sáng mang thep sương sớm có chút ẩm ướt, thổi tới trên tay có một chút cảm giác mát lạnh. Đây là một đêm hè rất đẹp, ánh trăng sáng bàn bạc, đầy sao nhấp nháy.

Cô đem túi để ở ghế dài của trạm xe, chậm rãi xoay người, trấn định nhìn chăm chú vào anh, “Anh nói đi, tôi nghe.”

“Diệp Phong…” Ánh mắt của anh bỗng nhiên sáng lên một chút, tiến lên một bước, cô cũng đi theo lui ra phía sau một bước, anh không tự giác nắm thật chặt tay, đau đớn hỏi: “Em sợ anh?”

Cô lắc đầu, “Không phải, tôi chỉ là cảm thấy cách một khoảng cách như vậy thì tốt hơn.”

“Diệp Phong, đừng dùng loại ngữ khí lạnh như băng này nói chuyện với anh.” Anh đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, “Làm sao anh có thể thương tổn đến em chứ?”

Diệp Phong không có giãy dụa, khóe miệng xả ra một tia cười trào phúng: “Anh là người sẽ giữ đúng lời hứa sao? Xin buông tay.”

“Diệp Phong…” Biên Thành trầm mặc một giây, sau đó buồn bã buông lỏng cổ tay cô ra, thong thả nói, “Người không phải là thánh thần, luôn luôn có thời điểm yếu ớt.”

“Tôimuốn nghe anh giải thích.” Cái đêm dông tố đó, khi cô chất vấn anh, anh đã lựa chọn trầm mặc. Sáu năm trôi qua, hiện tại mở miệng, đã quá muộn rồi.

Trong lòng Biên Thành từng trận co thắt lại, anh đem mặt xoay đi, không để cô nhìn thấy nỗi đau khổ khắc trên mặt anh, “Tất cả xảy đến quá bất ngờ, thế giới mà em từng nghĩ vĩnh viễn sẽ không thay đổi bỗng long trời lở đất, lập tức, cái gì cũng không có. Diệp Phong, tình yêu là món hàng xa xỉ, một người ngay cả ngày mai còn không nhìn thấy, anh ta lấy cái gì đi yêu người khác? Em sẽ nói người yêu nhau hẳn là phải cùng chung hoạn nạn, à, hai người thuê ở trong một gian nhà trọ cũ nát, vì muốn mua nhà, tất cả tiền lương đều phải cẩn thận dành dụm, không thể sinh bệnh, không thể chi quá nhiều cho thức ăn, hôm trời mưa, vì tiết kiệm tiền, phải đứng ở trong mưa chờ xe buýt, mà không thể đưa tay đón xe taxi vừa chạy qua. Còn phải suy nghĩ có thể tìm thêm việc thứ hai hay không, kiếm thêm ít tiền. Những ngày đặc biệt, nói thức ăn gì đó ở nhà hàng không hợp khẩu vị, vẫn là mua chút đồ này nọ về nhà làm có lợi hơn. Về phần mua hoa, hoa quả nhập khẩu, ăn mặc đúng mốt, nghỉ phép đi du lịch, đó căn bản là chuyện không thể tưởng. Trong cuộc sống như vậy, em nói còn có tình yêu sao?”

“Anh chưa thử qua, như thế nào biết sẽ không có?” Ngẩng đầu, nhìn đến chiếc bóng của cô dừng ở sau lưng của anh, đáy lòng chợt lạnh, cô cố gắng kiềm chế không cho giọng nói run rẩy, “Hoa tươi dù đẹp, anh có thể đứng ở bên ngoài cửa hàng bán hoa thưởng thức, không nhất định phải nhìn thấy nó ở trước mắt anh tàn úa. Ăn không được hoa quả nhập khẩu, dưa chuột và cà chua cũng giống nhau có thể dưỡng nhan, giải khát, quần áo Dorset và Kim Ưng rất đẹp, nhưng chỗ vườn bách thú cũng có thể tìm đồ vừa với anh. Nhà trọ rách nát thì thế nào, mỗi ngày vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy người trong lòng, không tốt sao? Nghèo lại như thế nào, nhà là thuộc về hai người, đồng tâm hiệp lực có cái gì không đúng? Trên thế giới người phải sống như vậy có rất nhiều.

“Dù nhiều cũng là chuyện người khác, anh không thể… để em sống cuộc sống như vậy.” Anh đột nhiên xoay lại, gương mặt anh tuấn bởi vì bi thương thống khổ mà méo mó.

“Đúng vậy.” Cô nhìn thật sâu vào anh, tự giễu cười nói: “Anh làm được rồi, tôi hiện tại sống rất tốt. Anh đến để xác định một chút sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN