Thề Nguyện
Chương 6: Tỉnh mộng
Hoa Vô Ngôn thu quạt lao thẳng tới. Vừa thấy chiêu thức tàn nhẫn của gã, Thanh Huyền rụt đầu lại theo bản năng, giấu người sau lưng Thiên Sắc.
Ngay khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên cảm thấy rất mất mặt.
Cho tới nay cậu luôn hiểu rõ làm sao để bảo vệ bản thân, ngoại trừ không còn cách nào khác, nếu trốn được cậu sẽ trốn. Tuy biết rằng cuối cùng sư phụ sẽ ra tay thu phục hoặc đuổi gã hồ yêu này đi, nhưng vừa lâm trận đã cúi đầu bỏ trốn thế này thật sự là hành vi của kẻ nhát gan. Ít ra cậu cũng nên tỏ vẻ khí phách, làm bộ muốn đánh gã hồ yêu kia, đợi sư phụ lên tiếng bảo cậu lui ra để sư phụ đích thân thu phục này nọ rồi cậu hẳng rút lui, phải ra vẻ mình có bản lĩnh như thế mới không bôi nhọ sư môn chứ.
Nhưng kỳ lạ là, mặc kệ gã Hoa Vô Ngôn kia nhào tới, Thiên Sắc cũng không thèm tránh. Hoa Vô Ngôn cứ thế xuyên thẳng qua hai người, ngay cả góc áo cũng không chạm tới!
Hoa Vô Ngôn sững sờ dừng lại. Chợt nhớ ra bản thân đang là hồn phách đi vào giấc mộng, không có thân thể thật sao có thể đả thương người khác, đành nuốt giận, đứng cách xa ba bước trừng mắt nhìn Thanh Huyền, cố gắng hít sâu điều chỉnh sắc mặt bớt khó coi, lấy lại thể diện: “Nể mặt Thiên Sắc cô nương, hôm nay bản công tử tạm thời không tính toán với tiểu quỷ này.”
Thanh Huyền ló khỏi lưng Thiên Sắc, làm mặt quỷ với Hoa Vô Ngôn.
Chưa bao giờ thấy bộ dạng thất thố như thế của Hoa Vô Ngôn, Thiên Sắc nhướn mày, thầm nghĩ bản thân nàng và gã hồ yêu này cũng khúc mắc mấy ngàn năm, tốt nhất là nên cắt đứt suy nghĩ không an phận của gã nên đành mở miệng: “Hoa Vô Ngôn, ta biết ngươi có tâm tu tiên. Có điều rất nhiều người có thể song tu với ngươi, vì sao nhất định phải tự làm khổ mình quấn lấy ta?”
“Người phàm có câu, chỉ muốn làm uyên ương không muốn thành tiên.” Chớp mắt, Hoa Vô Ngôn đã lấy lại bộ dạng phong lưu phóng khoáng trước đây, phe phẩy cây quạt liên tục, không thèm che giấu ý đồ của mình: “Tiên đạo vĩnh hằng tự do mà đằng đẳng, nếu cứ tìm đại một người song tu thì chẳng thú vị chút nào đúng không? Tiểu sinh đương nhiên hy vọng có thể tu đạo với người mình yêu thương lưu luyến, cùng làm một đôi uyên ương thần tiên.”
Thấy thái độ ngả ngớn như thế, Thiên Sắc đương nhiên biết cái gọi là ‘yêu thương lưu luyến’ kia chỉ trò lừa đảo chết cũng không tin được, chẳng qua là vì nàng tu vi thâm hậu mà thôi. Nàng lắc đầu, giọng nói bình thản như mặt hồ phẳng lặng: “Thần Tiêu Trường Sinh Đại Đế trước giờ đã đặt quy định cho Thần Tiêu phái, nữ đệ tử của Thần Tiêu phái chỉ có thể song tu với đồng môn, ý nguyện của ngươi, xin lỗi ta không thể đáp ứng.” Thiên Sắc xoay người, có lẽ không muốn nói chuyện nhảm nhí với gã nên nghiêm mặt, giọng lạnh nhạt ngầm cảnh cáo: “Bây giờ ta khuyên ngươi một câu, đã tu tiên thì không cầu không ước, ngươi muốn thành tiên nhưng lại ao ước được như uyên ương trần tục, e là không tốt cho lắm.”
Thấy Thiên Sắc dùng môn quy Thần Tiêu phái từ chối, Hoa Vô Ngôn cũng không buồn phiền hay vội vàng, chỉ cười thật mê hoặc: “Tiểu sinh đương nhiên biết nữ đệ tử Thần Tiêu phái chỉ có thể song tu với đồng môn. Có điều nếu cô nương đáp ứng mong ước của tiểu sinh, đến lúc tiểu sinh đắc đạo thành tiên đương nhiên sẽ bái sư Trường Sinh đại đế, lúc đó chẳng phải trăm sông đổ về một biển sao?” Đôi mắt gã đảo một vòng, đột nhiên mỉm cười gian tà, con ngươi đen lóe sáng: “Nói đến không cầu không ước — nếu Thiên Sắc cô nương thật sự không cầu không ước thì vì sao ba ngàn năm nay vẫn mặc y phục đỏ như giá y thế kia? Chẳng phải trong lòng cũng thầm để xuân tình nảy nở, vô cùng ao ước được như uyên ương trần tục sao! ?”
Những lời này chắc chắn đã đâm trúng chỗ đau của Thiên Sắc!
Thiên Sắc nheo mắt nhìn Hoa Vô Ngôn. Ánh mắt đột nhiên toát lên vẻ lạnh lẽo thấu xương, sắc bén như đao, như có thể đâm xuyên xương cốt gã: “Hoa Vô Ngôn, ngươi câm miệng cho ta!”
“Xem ra tiểu sinh đoán không sai.” Hoa Vô Ngôn khẽ lắc đầu, ánh mắt mập mờ, giọng nhẹ nhàng kéo dài, liều mạng nhắc lại chuyện xưa: “Chỉ tiếc, năm đó cô nương đối người ta thầm thương trộm nhớ, lại bị từ chối thê thảm trước mặt mọi người, trở thành trò cười trong lục giới, sau đó liền ẩn cư trên Yên sơn tránh xa nhân thế. Mấy năm gần đây lại phá lệ thu nhận một nam đồ đệ, nhân tiện cất giấu làm bảo bối (*), nghĩ đến lời đồn đại bên ngoài, chẳng qua là muốn nuôi dưỡng một tiểu đồ đệ đẹp mã để cùng luyện thuật song tu cũng đâu sai nhỉ?” Dứt lời, gã cố tình nhìn khuôn mặt đẹp đẽ phi phàm của Thanh Huyền, miệng chậc chậc vừa khinh miệt vừa đùa cợt: “Chậc chậc chậc — nói thế nào thì cũng thật thuận tiện, lại không vi phạm môn quy Thần Tiêu phái nữa chứ!”
* Nguyên văn là cây sinh mệnh, ý chỉ cái đó của đàn ông. Chỗ này có thể hiểu theo nghĩa thô tục và châm biếm.
Mãi đến lúc này, Thanh Huyền mới hiểu vì sao các sư thúc sư bá luôn nhắc chuyện hoang đường này với cậu, có điều không ngờ từ lúc được sư phụ đưa lên Yên sơn cậu chẳng biết gì thế giới bên ngoài nữa. Không ngờ bên ngoài đã đồn đãi khắp nơi như thế, biến quan hệ thầy trò của hai người thành mối quan hệ không thể chấp nhận nổi như vậy!
Bây giờ, chỉ là một gã hồ yêu cũng dám nói năng xằng bậy, nhục mạ sư phụ cậu! ?
“Gã hồ yêu kia, dám nói năng xằng bậy, để xem ta có xé nát miệng ngươi không!” Khoảnh khắc đó, không biết cậu lấy đâu dũng khí, lao ra từ sau lưng Thiên Sắc, xắn tay áo định nhào lên sống chết một trận với Hoa Vô Ngôn!
Thiên Sắc lập tức kéo áo Thanh Huyền lại, không hề giận dữ như Hoa Vô Ngôn tưởng tượng, chỉ lạnh lùng liếc gã: “Ngươi đã biết nó là bảo bối của ta thì sau này đừng đụng vào nó, nếu không, ta nhất định cho ngươi trọn kiếp làm yêu, không đường tu tiên!” Sau đó, nàng nắm cánh tay Thanh Huyền, nhón mũi chân, mượn lực nhảy lên trên —
******
Như bị thứ gì đó quấy nhiễu, Thanh Huyền giật mình, tỉnh lại từ trong mộng.
Vừa tỉnh dậy, đầu cậu ướt đẫm mồ hôi, bị gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến cả người run lên, hai tay gối trên bàn vô cùng đau nhức, như sắp bị cắt lìa, chỉ có thể xoay xoay cánh tay rên lên. Nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy Thiên Sắc ngồi bên cạnh, tay cầm cuốn kinh sắc mặt lạnh nhạt. Cậu sửng sốt, vẻ mặt hoảng hốt, hồn bay phách lạc không rõ đang tỉnh hay mơ.
“Bình tâm tĩnh khí, mau niệm một lần《 Thái Ất cứu khổ hộ thân diệu kinh 》mà vi sư đã dạy ngươi trước đây.” Bên cạnh bàn, Thiên Sắc lạnh lùng cầm bút sao chép《 Bắc Đẩu bản sinh kinh 》liên tục, không quên giải thích: “Mới vừa rồi ngươi bị hoảng sợ khi nằm mộng, hồn phách chưa hoàn toàn trở về vị trí cũ.”
Thanh Huyền ngưng khí ngồi xuống, niệm từ đầu tới cuối《 Thái Ất cứu khổ hộ thân diệu kinh 》mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo. “Sư phụ, vừa rồi chúng ta nằm mơ thật sao?”
Cảnh tượng trong mộng vừa rồi rất sống động, cậu cảm thấy rất kỳ diệu, dù đã trở về cũng không biết việc gặp gỡ gã hồ yêu trong mộng là thật hay mơ.
“Là ngươi nằm mơ, không phải chúng ta.” Thiên Sắc không ngẩng đầu, gương mặt lạnh nhạt không chút thay đổi: “Vừa rồi lúc ngươi ngủ, vi sư thi triển thuật câu hồn Hoa Vô Ngôn, dẫn hắn vào giấc mộng của ngươi. Bây giờ ngươi tỉnh thì hồn phách của gã cũng quay lại thân thể.”
Thanh Huyền cái hiểu cái không gật gật đầu, bước lại tiếp tục mài mực cho Thiên Sắc. Nghĩ đến những lời vừa kiêu ngạo vừa khinh miệt, chế giễu của Hoa Vô Ngôn vừa rồi, tức giận muốn bùng phát nhưng cũng không dám nhắc lại vì sợ làm tổn thương trái tim Thiên Sắc.
Cậu ở với sư phụ đã lâu, đương nhiên biết tính cách sư phụ cao ngạo. Nếu đúng như lời gã hồ yêu kia nói, năm đó sư phụ đối với người kia thầm thương trộm nhớ lại bị từ chối trước mặt mọi người trở thành trò cười cho thiên hạ, chỉ sợ lòng tự tôn đã bị tổn thương nặng nề. Điều này cũng có thể giải thích được vì sao bao nhiêu năm qua sư phụ không hề rời khỏi Yên sơn.
Có điều cậu không hiểu nổi, nếu người kia đối với sư phụ vô tình, sao không từ chối lúc chỉ có một mình sư phụ, sao lại phải nói trước mặt mọi người thế chứ?
Sao có thể giẫm nát nỗi tương tư thiếu nữ thế chứ, thật là nhẫn tâm!
Những chuyện không rõ ràng năm xưa, đương nhiên cậu sẽ không hỏi sư phụ, nếu vết thương lòng của sư phụ chưa lành chẳng phải lại xát muối trái tim lần nữa sao? Nghĩ đến đây, cậu liền quyết định lúc trở lại Yên sơn, đợi các sư thúc sư bá đến nhất định phải tìm cách tìm hiểu rõ ràng. Về phần bên ngoài đồn đãi mối quan hệ mập mờ của cậu và sư phụ, bây giờ cậu chẳng thèm để ý nữa.
Bất chợt nghĩ đến bộ da người treo trên ngọn trúc kia, Thanh Huyền cảm thấy lạnh người: “Sư phụ, lại có người ở xưởng nhuộm bị hút cạn máu, không biết là loại quỷ quái gì gây nên!” Cậu vốn định nói không biết có phải do gã hồ yêu kia ra tay hay không, nhưng không tiện đề cập đến hai chữ ‘Hồ yêu’, nên đành ngậm miệng, hừ hừ mấy tiếng.
“Người bị hút máu không liên quan đến Hoa Vô Ngôn. Tuy Hoa Vô Ngôn là hồ yêu nhưng một lòng khao khát tu thành tiên đạo, nếu sát sinh sẽ bị tội ác quấn thân, cuối cùng sẽ có ngày bị trừng phạt.” Thiên Sắc như nhìn thấu tâm tư đồ đệ, mặc dù không thích Hoa Vô Ngôn, nhưng vẫn dừng bút suy nghĩ: “Nếu vi sư đoán không sai, trong xưởng nhuộm kia nhất định có người chết oan không thể siêu sinh, oán hận tận trời, hóa thành nữ la sát.”
Nữ la sát là các cô gái chết oan uổng sau đó tích tụ oán hận biến thành ác linh, thường được thiên thời địa lợi và phong thuỷ che chở, pháp lực cực mạnh. Thường hay quanh quẩn ở chỗ đã chết, hút máu thịt của người sống, ngay cả quỷ sai cũng không dám đụng vào.
Lúc ở Yên sơn, khi không có gì làm Thanh Huyền cũng đọc một số sách cổ, đương nhiên biết ‘nữ la sát’ là gì, chợt cảm thấy lo lắng cho đứa bé thiểu năng đã được đưa về Triệu gia.
“Sư phụ, ngày mai chúng ta phải về Yên sơn thật sao?” cậu hỏi, vừa lo sợ vừa muốn thăm dò phản ứng của Thiên Sắc về việc này.
Thiên Sắc trầm mặc một lúc lâu, rốt cục thở dài gác bút, nghiêm túc nhìn thẳng đồ đệ: “Thanh Huyền, ngươi muốn tu tiên không?”
Năm đó, lúc nàng luyện ‘Thuật nhập mộng’ sư tôn từng nói, cảnh tượng trong giấc mơ của một người thường xuất hiện do tiềm thức muốn trốn tránh, hoặc là mong chờ không buông được. Cho nên Thuật nhập mộng có thể nhìn thấy thế giới nội tâm của con người, bất kể là bí mật giấu giếm hay là góc sâu thẳm nhất. Trong giấc mơ của Thanh Huyền lại xuất hiện bộ da người kia, nên có thể thấy cậu không yên lòng về đứa bé đã được đưa về Triệu gia.
Cho tới nay, ngoại trừ một ít tâm quyết bình tâm tĩnh khí, nàng chưa từng dạy thuật pháp hữu dụng nào cho Thanh Huyền. Bởi vì kiếp trước Thanh Huyền gặp kiếp nạn nên chết trẻ, tổn thương nguyên khí rất nặng, tính tình lại chưa chững chạc, cần phải điều dưỡng thật tốt. Các sư huynh đệ của nàng khi rảnh rỗi thường dạy thằng bé chút công phu, nàng biết hết nhưng coi như mắt nhắm mắt mở. Bây giờ với năng lực hiện tại, muốn thằng bé đích thân thu phục nữ la sát đúng là gượng ép, nhưng có lẽ đây cũng là cơ duyên.
“Tu tiên?” Thanh Huyền gãi đầu chớp mắt mấy cái, mơ hồ hỏi: “Thanh Huyền bái sư vào môn phái của sư phụ, không phải là đã tu tiên sao?”
“Ngươi bái sư môn phái của ta, chẳng qua chỉ là tu luyện đạo thuật mà thôi, rồi cũng gặp phải kiếp số đã định sẵn, giống như sinh lão bệnh tử. Có điều nếu ngươi thật lòng muốn tu tiên, vi sư có thể giúp ngươi.” Thiên Sắc lắc đầu, mái tóc đen tung bay trong gió đêm, bộ y phục đỏ thẫm không che giấu được thân hình mảnh khảnh, đôi mắt bình thản trong như nước, bình tĩnh đến mức không thấy cảm xúc: “Đầu tiên, người tu tiên coi trọng làm việc thiện tích đức, dựa vào thiện niệm của bản thân để chia lửa sẻ nước, cứu người lúc nguy nan. Dùng những việc đó để tích lũy công đức, sửa tiên thân, giữ gìn thân thể trường sinh bất lão, hồn phách cũng không phải luân hồi lục giới. Sau đó mới thực sự bước vào con đường tu tiên.”
Thanh Huyền vốn không biết gì về tu tiên, về phần tu thành tiên đạo hoặc trường sinh bất lão cũng không ảnh hưởng lớn đến cậu. Có điều, lần đầu tiên nghe sư phụ nói với cậu về đạo tu tiên, cậu cảm thấy rất mới mẻ, trong lòng không ngừng xao động, dù không hiểu cũng lắng nghe.
Thấy đồ đệ ngoan ngoãn lắng nghe, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nữ la sát xuất hiện, tất nhiên nguồn gốc là từ ân oán luân hồi trên dương gian. Thiện có thiện báo, ác có ác báo, người tu tiên tự tại phóng khoáng, vốn không nên nhúng tay vào. Nhưng ngươi và đứa bé thiểu năng Triệu gia kia đã gặp nhau trong rừng khóc đêm, ngươi giúp nó tránh kiếp nạn bị thụ yêu nuốt sống, coi như đã kết thiện duyên với nó. Mấy năm nay, ngươi ở Yên sơn hấp thụ khí trời, ngưng tụ nguyên thần, hơn nữa được các sư thúc sư bá dạy công phu, coi như đã có chút thành tựu. Bây giờ nếu ngươi có thể siêu độ được nữ la sát xuống Âm phủ, lập công đức lớn thì muốn tu thành tiên thân cũng không phải việc khó.”
Vừa nghe lời sư phụ có sự thay đổi, dường như không cần phải lập tức trở về Yên sơn, có thể lo được chuyện trước mắt còn có cơ hội rèn luyện, Thanh Huyền vui mừng hớn hở: “Đầu tiên là sửa tiên thân sau đó mới tu tiên đạo, con hiểu rồi!” Dừng lại một chút, cậu thuận miệng hỏi tiếp: “Sư phụ cũng đã từng trải qua như vậy sao?”
“Không.” Thiên Sắc nhìn đồ đệ, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường. Đôi mắt đen sâu thẳm mang theo hàm ý sâu xa, nhìn cậu chằm chằm: “Ngươi là người đương nhiên cần làm việc thiện tích đức sửa tiên thân. Vi sư là yêu, chỉ cần tu thành người là đủ rồi.”
“A?!” Thanh Huyền sợ hãi, mở to mắt nhìn Thiên Sắc, một lúc lâu sau mới ngập ngừng lắp bắp, khó khăn thốt ra từng từ: “Sư phụ… Người là… Là yêu… Chuyện này, sư phụ người là… Cái gì… Yêu… A, không phải, con muốn hỏi… trước khi sư phụ tu thành tiên đạo…”
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Thanh Huyền, Thiên Sắc chợt nở nụ cười hiếm hoi: “Tước yêu.” Nàng cũng không muốn giấu diếm, cố ý nhìn cậu, trong lòng biết rõ còn cố ý hỏi: “Sao vậy, nghe nói vi sư trước khi đắc đạo là yêu nên ngươi sợ phải không?”
* Tước, dịch ra tiếng Việt là chim sẻ. Theo truyền thuyết Trung Hoa thì một trong 4 linh vật là Chu Tước. Tước yêu ở đây tuy không phải Chu Tước, nhưng cũng là họ hàng nhà chúng.
Nàng không hề nói dối, trước khi tu thành tiên, nàng là một tước yêu.
“Không phải, Thanh Huyền chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên.” Thanh Huyền hơi ngượng ngùng mím môi, cúi đầu giọng nhỏ dần: “Hèn gì gã hồ yêu kia cứ bám lấy sư phụ, muốn song tu với sư phụ, thì ra…” Giấu nửa câu phỏng đoán còn lại, cậu ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp nụ cười hiếm hoi của Thiên Sắc, lập tức nhìn đến ngây người.
Tuy rằng lúc sư phụ nghiêm túc rất uy nghiêm, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng khi tươi cười lại rất xinh đẹp. Nhất là chiếc cằm thon gọn kia vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, nụ cười thản nhiên từ khóe môi, cùng ánh nến vàng nhạt càng hiện rõ khuôn mặt ửng đỏ và nụ cười trong trẻo, đẹp hơn tất cả những người con gái cậu từng gặp!
Nhìn ngây ra một hồi lâu cậu mới khôi phục tinh thần, mặt ửng đỏ lại lúng ta lúng túng nói tiếp: “Sư phụ cười đẹp quá, người nên cười nhiều lên.” Đảo mắt một vòng, có lẽ cảm thấy lúc này là cơ hội tốt để hỏi chuyện, cậu bèn nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, người muốn Thanh Huyền tu tiên, là thật sự hy vọng sẽ nuôi dưỡng một đồ đệ đẹp đẽ để song tu với người sao?”
Sở dĩ cậu hỏi như vậy, là vì trước đó sư phụ từng thẳng thắn thừa nhận với gã hồ yêu kia cậu là ‘cây sinh mệnh’ của người.
Cụm từ ‘cây sinh mệnh’ này cậu thường xuyên nghe các sư thúc sư bá nói, chỉ có điều cậu không hiểu rõ. Nghiêm túc mà nói, chẳng qua cậu chỉ có khuôn mặt hơn người, ngoài ra không có gì khác, vì sao lại hợp ý sư phụ?
Cậu đương nhiên không cảm thấy sư phụ ham mê ‘sắc đẹp’ của mình, nhưng mà khi cậu buột miệng hỏi ra chuyện này lại chưa suy xét đến một vấn đề: Nếu sư phụ trả lời là phải, cậu nên đáp lại thế nào đây, bởi vậy cũng hơi bất an.
Không ngờ Thanh Huyền lại hỏi vấn đề này, nét cười trên mặt Thiên Sắc liền tan biến.
“Lời người đáng sợ, miệng người xói vàng.” Trầm mặc một lúc, nàng lên tiếng rồi lại cúi đầu nhặt cây bút lông sói, tiếp tục chép kinh: “Không còn sớm nữa, ngươi đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải đến xưởng nhuộm của Triệu gia.”
Khoảnh khắc ấy, giống như biển sâu cuộn trào mãnh liệt, nhưng lại không thấy sóng biển tầng tầng lớp lớp chấn động lòng người. Khuôn mặt nàng như bị lớp bụi mờ che phủ nét hiu quạnh, hàng mi nhuốm đầy mịt mờ không ai có thể nhìn thấu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!