The Price Of Pleasure
Chương 2
Grant tập tễnh trở lại với thủy thủ đoàn của anh dưới tán lá rừng gần bãi biển, răng nghiến chặt vì đau, một tay anh vắt chéo qua ngực, bàn tay bóp chặt vai bên kia. Nước nhỏ giọt từ mái tóc trộn với mồ hôi trên trán để tìm đường vào mắt.
Bị chơi một vố. Anh vừa bị thế đấy. Những ý nghĩ lộn tùng phèo trong đầu. Tại sao cô ta phải chạy chứ? Mà quan trọng hơn, cái quái gì làm anh đuổi theo cô ta như một con chó đuổi theo cỗ xe thế nhỉ, mà cũng khốn khổ chả kém? Tại sao, nếu anh phải làm lại, liệu anh có đuổi theo cô ta nữa không đây?
“Grant, có vẻ như anh gây sự nhầm với một cô gái hoang dại rồi,” Ian dài giọng. “Hiệp một thuộc về Victoria. Ồ, hay là không phải,” anh ta nói, mắt liếc miếng vải ướt sũng vẫn còn cuộn tròn trong tay Grant. Grant cảm thấy da anh nóng bừng lên trước khi anh kịp với lấy cái túi của mình từ chỗ Dooley và nhét miếng vải vào.
“Chúc mừng, thuyền trưởng, anh tìm thấy một người sống sót rồi!” Dooley reo, mặt ông ta nhăn lại khi toét miệng cười. “Tôi biết anh sẽ làm được mà.”
Chẳng biết niềm tin không thể lay chuyển của Dooley đối với Grant ở đâu ra nữa, Grant cũng chịu.
Ian liếc về phía Grant. “À, nhưng mà chẳng phải là tìm thấy cô ấy mới là phần khó nhất sao?”
Grant đưa ánh mắt cau có về phía người em họ, rồi quát về phía thủy thủ đoàn, “Lấy thêm ít đồ dự trữ. Chỉ cần đủ cho một đêm thôi. Và đi kiếm thức ăn nhiều hết mức chúng ta có thể dự trữ cho chuyến trở về.”
Mặc dù Dooley có vẻ vui vì đã có việc để làm, lần đầu tiên các thủy thủ của anh tỏ vẻ do dự trước mệnh lệnh. Họ nhìn Grant với ánh mắt sợ hãi thường thấy, nhưng giờ anh còn thấy cả sự bối rối. Vị thuyền trưởng lạnh lùng vô cảm, người tôn thờ lý lẽ, đã lao theo cô gái như một con thú.
Grant quyết định nhắc lại. “Đi đi nào,” anh nói với một giọng hoàn toàn không có cảm xúc hay âm điệu gì hết. “Ngay lập tức!”
Anh gần như cười phá lên khi họ quay người và chuồn về đủ các hướng. Hầu hết thủy thủ đoàn của anh sợ thái độ điềm tĩnh của anh hơn là những lời nói nổi tiếng đao to búa lớn của Derek, anh trai anh. Cái đám náo nhiệt, sung sức ấy không thể hiểu được những người như anh. Họ nghĩ rằng sớm thì muộn một người lạnh lùng như Grant rồi cũng phải… nổ bùng ra thôi. Nước ngầm thì chảy sâu bên dưới, anh nghe họ thì thầm với nhau như thế đầy cảnh báo.
Ian khịt mũi. “Một ngày nào đó họ nhận ra là anh sẽ không cắt cổ họ trong đêm. Lúc đó liệu anh sẽ thế nào?”
“Về hưu” Grant hất đôi giày sũng nước và cái áo sơ mi te tua, và lôi quần áo khô trong túi ra. Sau khi thay đồ, anh tìm thấy Ian đang lấy một con dao rựa và một bình nước từ đống dụng cụ. “Anh đang trang bị cứ như là anh sắp đi với tôi vậy. Tôi nói cho anh rõ nhé – đây là một khu rừng rậm. Sẽ chẳng có chơi bời, có đồ uống và có đàn bà hợp với cái… khả năng đặc biệt của anh đâu.”
“Hiểu rồi, ngài thuyền trường” Ian khoác bình nước lên vai. “Nhưng tôi vẫn muốn đi. Tất nhiên là nếu như anh chấp nhận được bộ áo xấu xí của tôi” anh ta nói, rõ ràng là muốn nhắc đến vụ Grant bắt một thủy thủ trở lại quét nhựa đường thân tàu chỉ vì cái áo sơ mi của anh ta không cắm trong quần.
“Anh chẳng có gì chấp nhận được với tôi cả.”
Gương mặt của Ian hé ra nụ cười thỏa mãn trước khi anh ta quay người tiến vào chỗ hở của bức tường cây cối dày đặc.
Grant khoác lên vai bình nước của mình và con dao rựa, thở ra một hơi dài, cố giữ kiên nhẫn hết mức. Trong lúc theo sau, anh tự nhắc mình rằng Ian đã hai sáu, anh ta trẻ so với tuổi hai sáu. Rồi anh tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh hết kiên nhẫn nổi.
“Rồi, thế anh đang tìm cái gì?” Ian hỏi.
“Dấu vết, vết chân, khu trại. Bất cứ cái gì” Grant trả lời cụt ngủn, hy vọng cắt đứt cuộc nói chuyện với Ian. Anh chẳng muốn nói chuyện – anh muốn suy nghĩ về chuyện mới xảy ra và sắp xếp lại vài giờ đồng hồ không thể tin được vừa qua. Anh lắc đầu, vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được ý nghĩ anh đã tìm thấy cô. Hay là cô đã biến thành một con mèo hoang liều lĩnh.
Bị chơi một vố. Bị lừa, bị dắt mũi – theo nghĩa đen – và bị tấn công. Bởi một cô gái.
Anh chẳng thích những điều bất ngờ, căn bản là vì anh luôn phản ứng rất tệ. Anh thở hắt ra một hơi. Tập trung vào công việc trước mắt đi, Grant. Và công việc thực sự rất đơn giản khi anh tóm nó lại: Đưa cô gái lên thuyền.
“Anh có nghĩ hòn đảo này trước đây không có người không?”
Grant thở ra. “Tôi chịu. Hòn đảo này lớn hơn các đảo khác. Có cả một thành phố khỉ gió nào đấy ở đây đi nữa thì chúng ta cũng chẳng thể biết trước được.”
Ian đi chậm lại và quay người, vẻ mặt như suy tư. “Grant. Anh biết là tôi sẽ không bao giờ chỉ trích anh trước mặt thủy thủ -“
“Đúng, anh sẽ không.”
Ian vẫy tay một cách hờ hững. “Dù sao, cái gì ám vào anh hồi nãy thế? Tôi chưa bao giờ thấy anh cư xử kiểu đó. Cứ như anh bị ma nhập vậy.”
Anh nhăn mặt, mặc dù Ian nói đúng. Grant chẳng bao giờ làm gì mà không suy xét kỹ càng. “Tôi đã đợi quá lâu cho thời khắc đó.” Lời giải thích của anh nghe còn thiếu thuyết phục với cả chính đôi tai của anh. Đúng là anh cảm thấy như bị ma nhập. Sự thôi thúc bùng lên trong anh lúc đó và lần đầu tiên trong đời, anh làm theo chúng mà không đắn đo. “Tôi đã không đuổi theo nếu cô ta không bỏ chạy”
Ian liếc anh tinh quái. “Có thể anh giống anh trai anh hơn là anh tưởng đấy.”
Toàn thân Grant căng lên. “Tôi không giống các anh tôi. Tôi trầm tĩnh, và đứng đắn – “
“Tôi biết, tôi biết” Ian ngắt lời. “Anh đã làm chủ được bản thân. Anh có khả năng điều khiển và kiếm chế vô hạn.” Anh ta nghiêng đầu. “Hoặc là như thủy thủ của anh nói – anh loại bỏ tất cả ham muốn trong cuộc sống khỏi bản thân cho đến khi anh thành như một tảng đá.”
Grant đi chậm lại. “Họ bảo tôi như tảng đá?”
“Họ còn nói tệ hơn, nhưng tôi chỉ tiết lộ đến thế thôi”
“Thế thì im đi, Ian” Anh bước nhanh hơn.
“Nhưng chắc chắn hôm nay anh không giống tảng đá” Ian đuổi kịp và thành thật “Tôi rất vui thấy anh đuổi cô ta”.
Grant nhìn anh ta thật lâu với ánh mắt khó chịu. “Vì sao thế?”
“Anh cho thấy anh vẫn là con người. Lần đầu tiên anh không bị chi phối bởi lý lẽ lạnh lùng. Và có thể cô gái đó đã làm cho anh thành như thế.”
“Phần thưởng cho việc tìm thấy cô ta làm cho tôi thành như thế. Cái việc cô ấy là một cô gái chỉ là tình cờ thôi.”
“Và thực tế là cô ấy rất đẹp?” Anh ta nhướng đôi lông mày. “Ờ, tôi chắc anh làm cho cô ta sợ chết khiếp. Anh chẳng bé nhỏ tí nào. Ừm, chắc bây giờ cô ta đang rúc vào đâu đó khóc lóc đấy.” Anh ta chặc lưỡi. “Có một thứ mà anh chẳng học được từ dòng màu Sutherland của mình – cách cư xử với các quý cô.”
Grant cố không tỏ ra khó chịu. Như mọi lần, ông em họ đang nhử anh. Như mọi lần, anh cố kiềm chế không phản ứng lại. Cái tính bồng bột, sôi nổi của Ian trái ngược hết mức với tính cách của anh, và nếu Grant không cẩn thận thì họ đã gầm ghè ăn tươi nuốt sống nhau bảy tháng rồi chứ không ít.
Một hành khách không mời, Ian đã chạy lên tàu vài phút trước khi họ rời London. Và phải đến trăm lần rồi, Grant hối hận vì đã để ông em họ vô tích sự, phóng đãng này ở lại trên tàu. Anh khẽ nguyền rủa và quan sát Ian ngó nghiêng các chú chim, vặt một quả chuối và ăn một cách vui vẻ. Ian, với tất cả các lỗi của anh ta, với khả năng đặc biệt làm cho người ta khó chịu, với sự lười biếng, với… Grant tự ngắt dòng suy nghĩ của mình, tự thừa nhận rằng với tất cả những thứ đó, Ian vẫn như một người anh em. Nếu Grant được làm lại, anh biết anh sẽ lại lặp lại sai lầm, cho anh ta đi theo.
Khi chạy dọc theo bến cảng xuống cầu tàu nơi chiếc Keveral neo, Ian đã luôn phải ngó lại sau lưng, mắt mở to.
Lúc anh đang cố gắng loại bỏ ý muốn nhắc nhở Ian về cái thân phận hành khách đi tàu không trả tiền, cũng chẳng làm việc của anh ta, Ian bẻ các ngón tay “Tôi vừa nghĩ đến một chuyện – việc này có nghĩa là ông của Victoria chẳng hề điên chút nào.”
“Vài người trong chúng ta chưa bao giờ nghĩ ông ấy điên”. Đó là một câu trả lời không thật lòng. Grant đã từng băn khoăn về sự sáng suốt của ông Victoria. Edward Dearbourne, bá tước già vùng Belmont, đã bị giới quý tộc và những người dính dáng đến nghề hàng hải khu vực London coi là điên khùng. Người ta còn có thể gọi một ông già như thế bằng từ gì nữa khi mà ông ta cứ mong ngóng gia đình mất tích của ông mãnh liệt đến mức ông ấy tưởng rằng họ vẫn còn sống sau từng ấy năm vô vọng? Ngay cả khi ông đã cho mở hết cuộc tìm kiếm thất bại này đến cuộc tìm kiếm thất bại khác, khắp vùng Nam Thái Bình Dương, tự làm khánh kiệt của cải của mình?
Grant đã biết nên gọi ông ta thế nào. Đúng.
Ít nhất là đúng về Victoria. Grant nhớ lại cuộc gặp đầu tiên giữa anh và ngài bá tước. Nước mắt ứa ra từ đôi mắt mờ của ngài Belmont khi ông ta phải kể lại câu chuyện về gia đình mất tích của mình. Không cảm thấy dễ chịu với cảnh mùi mẫn, Grant an ủi bằng những lời thật sáo rỗng. Cả ba người đã ra đi rồi. Tốt nhất là chấp nhận và sống tiếp thôi. Họ đang ở một nơi tốt hơn.
Nhưng mặc kệ mọi lý lẽ, người đàn ông đó vẫn tiếp tục tin. Grant nhăn mặt. Mặc kệ các lý lẽ.
Anh lắc đầu thật mạnh. Trực giác hay cảm giác chắc chắn của bá tước rằng gia đình ông ta vẫn sống không phải là lý do ông ta tiếp tục hy vọng. Grant biết ông già vẫn hy vọng bởi vì cái lựa chọn thứ hai là quá sức chịu đựng của ông ta…
“Thử tưởng tượng gương mặt ông già khi chúng ta mang cô ấy về xem. Ôi, gương mặt của tất cả mọi người ấy chứ.” Đôi mắt thường ngày uể oải của Ian đang hấp háy vì thích thú. “Thế mà tôi đã nghĩ chúng ta là những thằng ngốc chịu để một tên ngốc khác sai vặt”
“Chúng ta?”
Ian nhìn có vẻ bị xúc phạm. “Tôi tin là ở đây có anh, và tôi, thế nên là ‘chúng ta'”
Grant lườm và vượt qua anh ta. Suốt ba tiếng đồng hồ sau, anh luôn đi trước mở đường cho đến khi một vết phồng nữa lại tróc ra trong bàn tay cầm rựa ướt mồ hôi của anh. Anh rít một hơi qua hàm răng nghiến chặt. Khi Ian tụt lại càng xa hơn phía sau, Grant dừng lại, chống bàn tay máu me và lấm lem bùn lên một cái cây, dựa vào đó, mệt đến tận xương tủy.
Phía trong hòn đảo giống như một cái lò, chẳng còn những cơn gió thoảng và cát mịn. Ở đây, bùn và lá rụng trộn với nhau làm thành lớp nền nhầy nhụa, chỉ chực hút chặt lấy chân và thật mệt mỏi để nhích lên phía trước. Anh uống nước, cố để không tu ừng ực, cố ghi nhớ đường. Những vết xước dọc ngang khắp người và những vết phồng đầy bàn tay; một vệt đỏ chạy ngang ngực anh.
“Grant à, đây không phải một cuộc đua đâu.” Ian thở phì phò khi anh ta loạng choạng đi tới. “Anh định đi hết hòn đảo này trong chiều nay đấy hả?”
Grant chẳng thèm đoái hoài tội nghiệp ông em họ của mình. “Tôi đã cảnh báo anh rồi.”
“Tôi không nghĩ nó lại…” Anh ta không nói hết câu, mắt mở to. “Tôi chẳng cảm thấy bàn chân mình nữa. Khỉ thật. Tôi chẳng thể cảm thấy bàn chân mình!”
Mặc kệ Ian vấp ngã loạng choạng và khi đã chắc là anh ta vẫn đi bằng hai chân, Grant cố quên cái thân thể đang nhức nhối của chính anh và tiến lên.
“Chậm lại đi nào, Grant” Ian cầu khẩn.
Anh quay nhìn người em họ. “Anh mà tụt lại phía sau, anh sẽ bị bỏ lại. Tôi hy vọng anh biết mình đang ở đâu.”
Ian liếc quanh một lượt những cái cây và dây leo với ánh mắt có thể gọi là hơi hốt hoảng. “Tôi không để ý vì tôi biết anh sẽ chú ý.”
Đúng hệt như mối quan hệ của họ vậy.
“Thế thì tốt nhất là anh theo kịp tôi”. Grant cố duy trì tốc độ một cách tàn nhẫn vì nhiều hơn một lý do. Anh đã tìm thấy Victoria, đúng thế, anh đã tiến thêm một bước đến cái đích của mình, nhưng anh còn muốn chắc chắn là cô ấy được an toàn. Giờ anh đã xem như cô nằm trong sự bảo vệ của mình. Thế nhưng ngay lúc này cô ấy đang một mình, một cô gái trẻ, mảnh mai – dù có dữ dằn – đang ở đâu đó trên một hòn đảo hoang dã đến mức có thể làm chùn bước cả những người đàn ông khỏe mạnh.
Qua một ngày, sự tức giận vì những trò chơi khăm của cô đã được thay thế bằng cảm giác tội lỗi khi nghĩ đến việc đuổi theo cô; nhưng sau bảy tháng – bảy tháng – cô ấy đã ở ngay trước ngón tay anh. Ngay lúc này đây, các ngón tay anh vẫn cong lên với ý nghĩ ấy. Rồi gương mặt cô ấy hiện ra trong đầu anh. Cái nhìn của cô ấy, sự hoang mang. Anh không muốn làm cô sợ, nhưng anh đã làm chính xác như thế.
Cô ấy đã trải qua đủ rồi – bao nhiêu năm thiếu sự tiện nghi của văn minh, và cả cha mẹ có thể đều đã mất. Tất nhiên cô ấy phải sợ rồi. Anh gần như có thể hiểu được tại sao cô lại làm cho anh ngã và suýt nữa mất đầu với cú quật của cô. Thật ra anh không hiểu lắm tại sao cô lại chọc anh với cái gậy đó và chế diễu anh, nhưng có thể cô ấy chỉ cố tỏ vẻ cam đảm thôi.
Họ tìm kiếm cho đến khi mặt trăng méo mó hiện lên trên bầu trời, rồi lếch thếch trở về trại. Trước cái nhìn đầy tò mò của đám thủy thủ, Grant nói, “Chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy ngày mai”. Giọng anh vẫn đầy uy quyền, nhưng có lẽ nó chẳng còn thuyết phục như bình thường nữa.
Khi Dooley lăng xăng chạy tới đưa cho anh một cốc thiếc cà phê, Grant ngồi phịch xuống một cây cọ mọc ngang, thừ người, và uống chẳng nghĩ ngợi gì hết. Cuối cùng, đến việc này cũng làm anh mệt mỏi. Quá mệt chẳng uống được nữa, Grant hất chỗ cà phê thừa xuống cát, và thu hết sức với lấy tấm vải nằm.
Anh trải nó ra dưới một khoảng hở của tán cây, và ngay cả sau khi mọi người đã ngủ, anh vẫn nằm nhìn ngắm những ngôi sao quá sáng trên cao, nghĩ đến những bước ngoặt vừa mới xảy ra với cuộc đời anh. Anh đã thực sự đã kiếm được khoản thù lao Belmont trả cho cuộc tìm kiếm, thứ cuối cùng mà ông ta có thể đưa ra: ngôi nhà. Khi bá tước chết, Grant sẽ thành chủ sở hữu gia trang rộng lớn nhưng đang xuống dốc của Belmont. Cuối cùng thì anh cũng có nhà riêng của mình, với người làm của anh.
Thế nhưng nhiệm vụ này có lẽ đã luôn có một ý nghĩa hơn thế. Ông của Victoria, với đôi mắt buồn rầu và sự cô đơn rõ mồn một của ông, đã bằng cách nào đó thuyết phục được anh rằng gia đình của ông có thể vẫn sống.
Grant chưa bao giờ thực sự cảm thấy như một người hùng, nhưng nếu họ thực sự vẫn còn sống đâu đó, anh muốn cứu họ. Và giờ đây, anh đã rất gần cái đích là ít nhất cũng mang được Victoria trở về. Cô ấy đã xoay sở sống sót. Và lớn lên, bằng cách nào đó. Nhưng cô ấy không thể như thế mãi. Cô ấy cần được cứu thoát dù cho cô ấy không nhận ra điều đó.
“Em đã có ý tưởng gì chưa?” Cammy hỏi. Cô ấy cắn quả chuối lần thứ hai, vỗ vỗ cái bụng hóp lại ra vẻ đã no, và xem như đã xong bữa sáng. Chẳng có gì khó hiểu tại sao chị ấy cứ liên tục sụt cân, Tori nghĩ. Xương cổ tay và xương đòn gồ lên dưới làn da cô ta, và gò má nhọn hoắt trên khuôn mặt.
Quyết tâm bắt cô ta ăn nhiều hơn, Tori bước nhanh về căn chòi nhỏ. Sàn nhà bằng các tấm ván buộc lại kêu cọt kẹt dưới chân cô. “Nhiều ý tưởng lắm. Nhưng chẳng có cái nào khả thi chị ạ. Em chẳng thể nghĩ ra cách để mình ra khơi bằng tàu của họ trong khi họ đứng trên bờ vò đầu bứt tai.”
“Thật là một giải pháp hoàn hảo!”
Tori nhướng mày nhìn Cammy. Thật may, Cammy chỉ đùa. “Chúng ta cần thêm thông tin về họ”.
“Ừ, nhưng nếu những người còn lại là người tốt thì sao? Nếu cái anh chàng đuổi theo em chỉ… say rượu thôi?”
Tori lắc đầu. “Không, hắn ta hoàn toàn tỉnh táo”
“Thế thì một gã dở hơi chăng?”
Cô mở miệng định nói “không”, nhưng lại nhớ đến đôi mắt anh ta. Mặc dù rất kiên quyết và xanh lạnh lùng như đá, chúng trông hơi có vẻ… hoang dại. “Nếu thế thì sao họ lại cử hắn vào nhóm đi đầu?”
“Họ phát ốm vì để hắn ta trên tàu rồi? Hay là họ đang định bỏ hắn lại trên đảo?” Cammy mơ màng. “Có thể em đã giúp họ cũng nên!”
Tori ngồi xuống, khoanh chân trên tấm đệm rơm của mình. “Em nghĩ tất cả đều có thể.”
“Thế chúng ta xử lý việc này thế nào một lần nữa đây? Để họ bỏ mặc chúng ta lại hay mạo hiểm với khả năng họ có thể bắt chúng ta vì những lý do xấu xa?”
Tori cảm thấy cổ và vai cô như căng ra. Thật là một lựa chọn sống còn. Chỉ nhầm một bước… “Nếu em thấy một người đàn bà trên tàu, hay một đứa bé thôi, em sẽ thấy yên tâm hơn khi tiếp cận họ”
“Hoặc là một ông giáo sĩ chẳng hạn.”
Tori gật đầu. “Em phải xem xét họ kỹ hơn. Em sẽ lẻn xuống bãi biển”.
“Sao em không ở lại đây và dùng cái đó?” Cô ấy chỉ vào cái ống nhòm dựng ở góc chòi, dựng vì nó không thể thu gọn lại được nữa.
Tori liếc qua nó. “Cái món đồ cổ đó á? Miếng kính ở đầu đã nứt đến nửa rồi.”
Cammy cong môi. “Ừ, dù thế thì em cũng vẫn có thể nhìn tốt – chỉ là mọi vật bị nhân đôi lên thôi mà.”
“Bây giờ, họ không thể tìm thấy chúng ta trên này, nhưng nếu em dùng cái đó, mặt kính có thể phản chiếu ánh sáng.” cô cãi. “Và nếu họ nhìn thấy ánh sáng, họ có thể thấy em”.
“Đợi đến khi có mây và trốn trong bụi rậm ý”. Với Cammy, chủ đề này đã kết thúc. “Tori, ở lại đây!”
Và thế là vài phút sau, Tori đã bò trườn bằng bụng, chống khuỷu tay xuống đất, lưng vắt vẻo cái ống nhòm vỡ và thầm rủa Cammy sao lại tỉnh táo chẳng đúng lúc gì cả.
Cô xoay ống nhòm ra, chọn góc nhìn, cằm để trên mu bàn tay, và đợi một khoảng thời gian có cảm giác dài đến hàng giờ cho đến khi một đám mây bay qua. Nó cứ trôi chậm chạp như có ai gẩy gẩy nó bằng một ngón tay xấu xa. Và khi mặt trời đã bị che khuất hoàn toàn, Tori hướng ống nhóm xuống phía dưới, chuẩn bị chia mọi thứ cô thấy cho hai.
Trong thời gian đám mây che, cô chẳng thấy người đàn bà nào với váy áo tung bay trên tàu, cũng chẳng thấy những đứa trẻ chơi tung tăng xung quanh họ – cũng chẳng có bóng áo đen của tu sĩ – chỉ là một đám thủy thủ bình thường.
Trái tim cô chùng xuống. Cô biết rõ bọn thủy thủ lắm.
Tori hấp tấp quay người, trở lại khu trại, trong đầu cô loằng ngoằng những ý nghĩ. Cô thấy Cammy đang đong đưa trên chiếc võng bên ngoài căn chòi, gần như sắp bị ru ngủ bởi những cơn gió biển.
“Chào em, Tori” Cammy vừa nói vừa ngáp. “Có bắt được con cá nào không?”
Một, hai, ba, bốn, năm… “Em vừa đi quan sát con tàu, chị nhớ không?”
Đôi mắt Cammy mở to, nhưng cô đã che dấu sự ngạc nhiên. “Tất nhiên!” Cô chuyển sang tư thế ngồi bằng một động tác thành thục. “Chị chỉ đùa thôi mà.”
Tori nheo mắt. “Cái chứng đãng trí lại trở nên tệ hơn à?”
Cô ấy thở dài. “Sao chị biết được? Nếu chị biết, thì rồi chị cũng lại quên mất thôi.”
Cammy đã từng kể về những lúc cô thấy lơ mơ, nói rằng chúng giống như khi người ta mới ngủ dậy buổi sáng, mất phương hướng. Và thường rất chóng qua đi. Thỉnh thoảng cô nghĩ đó là vì mình ăn phải thức ăn hỏng, lần khác thì do chứng bệnh nào đó.
“Tori, đừng để chị đợi nữa…”
“Chẳng có những thứ chúng ta muốn thấy chị ạ. Em không hiểu. Các thuyền trưởng và thuyền phó thường ra khơi cùng với gia đình họ cơ mà.”
“Có thể họ ở trong khoang”
Tori lắc đầu. “Các cabin sẽ giống như cái lò trong một ngày thế này. Ai có thể ra thì sẽ đều ra ngồi trên boong dưới những tầm vải dầu hết.”
“Họ treo cờ gì?”
“Union Jack (cờ liên hiệp Anh – nd)” Quốc tịch của họ chẳng nói lên cái gì. Nhóm thủy thủ trước đây cũng đã treo là cờ đó. Và Anh quốc sử dụng nhiều tội phạm làm thủy thủ cũng chẳng kém gì các nước khác. Tori ngồi trên một khúc gỗ được vớt lên. “Em đang nghĩ về cái giả thiết ‘những người còn lại là người tốt”
“Chẳng phải điều đó có nghĩa là chúng ta cũng phải tính đến giả thiết ‘những người còn lại là người xấu’ luôn sao?”
Tori gật đầu. “Em lo là chúng ta mong được cứu thoát quá, đến mức tự mình bào chữa cho họ. Em đã bị đuổi và bị xé váy. Sự thật đấy. Chỉ có thủy thủ trên tàu. Cũng thật luôn. Em cũng chẳng nghe thấy họ trừng phạt cái tên đuổi theo em. Không, có vẻ họ còn thích thú là khác. Và hắn ta không bị gửi trả về tàu.”
Gương mặt căng thẳng của Cammy đã cho thấy rõ nhận xét của cô ấy về đám đàn ông này. “Chẳng phải chúng ta đã có một bài học cay đắng sao? Chúng ta đã học đủ rồi.”
“Nhưng có thể họ có thuốc.”
“Thế em nghĩ họ sẽ đòi đổi lấy cái gì?” Cammy xoa xoa cái trán ướt mồ hôi. “Tha lỗi cho chị, Tori. Cái bệnh này ảnh hưởng đến tính khí của chị. Nhưng những người này rất có thể lại giống bọn thủy thủ trước đây.”
Gương mặt cô hiện rõ vẻ kinh tởm. “Hoặc là giống như cái bọn trên tàu Serendipity sặc mùi cái thứ nước tiểu mà chúng dùng để giặt đồ. Ít ra bây giờ chúng ta được an toàn và không bị thiệt hại gì.” Giọng nói của cô nhỏ hơn khi cô nói, “Và chị thì giúp được gì chứ? Chị không biết mình có đủ khỏe để… để làm những gì cần thiết.” Cô tự vòng đôi tay gày gò ôm lấy người mình.
Tori cụp mắt xuống. Cô không thể trông đợi sự hy sinh của Cammy một lần nữa. Có Chúa mới biết, cô đã không chờ đợi điều đó ở lần đầu tiên. Khi Tori nhìn lên, cô cố tỏ ra bình thường. Và thất bại.
“Ôi, Tori, ánh mắt em nói hết rồi, chị có thể thấy rõ đầu óc em đang hoạt động. Chị biết em muốn – em cần – một kế hoạch chiến đấu.”
Tori nghiêng người về phía trước. “Như em thấy, chúng ta cần phải tìm hiểu xem họ là loại người gì. Giả sử họ tốt? Có thể họ tự coi mình là các quý ông người Anh? Ừm, một người đàn ông có danh dự sẽ không để mặc một quý cô lâm nạn. Bất kể chuyện gì xảy ra đối với họ.”
Cammy nhướng đôi lông mày đỏ vẻ quan tâm. “Nhưng một đội thủy thủ với những tên giết người thì có thể bỏ đi. Chị thích ý này. Nếu chúng ta có thể làm họ bỏ đi thì có nghĩa họ không phải loại người chúng ta cần ngay từ đầu.” Khi Tori gật đầu, Cammy hỏi, “Em có chắc họ sẽ không bắt được em chứ?”
“Không ai có thể bắt được em,” cô nhếch mép.
“Chúng ta đã từng sai lầm với ý nghĩ đó đấy”
Tori nhún vai. “Em lớn hơn rồi. Nhanh hơn nữa.”
“Em định như thế nào đây?”
“Chị có nhớ cái loại cây làm chúng ta nôn đến mấy ngày không?” Tori gõ gõ lên má. “Em nghĩ em sẽ cho thêm tí gia vị vào thức ăn của họ.”
Cammy đưa tay lên bụng một cách vô thức. “Đấy, đó là cái chị không bao giờ quên đâu. Cả tuần liền, có lúc chị đã muốn được chết quách.”
Tori ngồi phắt dậy, thở dốc khi chợt tỉnh giấc, tiếng con tàu Serendipity vỡ ra từng mảnh vẫn ầm vang trong trí óc cô.
Tay cô đưa lên ngang mặt khi cô vừa nhận ra và cố gắng không lấy tay che đôi tai mình. Cô không nghĩ cô có thể quên được tiếng rên tỉ của con tàu và tiếng các tấm ván vỡ ra. Chưa bao giờ cô thôi mường tượng sức mạnh khủng khiếp cần thiết để đập vỡ những tấm gỗ dày. Cô đưa tay lên mắt, quệt những giọt nước mắt vẫn còn đọng ở đó. May sao, Cammy vẫn ngủ say, vì trời cũng chưa sáng hẳn.
Dù cô đã thôi không gặp cơn ác mộng này bao nhiêu năm nay, đây đã là buổi sáng thứ hai liên tiếp nó ám ảnh cô. Cô luôn cố giấu Cammy nỗi sợ hãi đối với các con tàu, nhưng cô biết cô chẳng thành công. Khi họ nhận ra rằng họ sẽ không bao giờ được cứu thoát, Cammy đã nói, “Hãy nhìn vào mặt tốt. Ít nhất chúng ta sẽ không phải lo sợ gặp vụ tàu chìm nào nữa.” Tori tưởng là Cammy nói đùa, nhưng vẻ mặt cô thì rất nghiêm túc.
Thế là lại một con tàu nữa neo ngoài vịnh. Tori rùng mình và chui sâu hơn vào dưới cái chăn vá víu của mình, rồi cô mở mắt ra. Cô có công việc phải làm.
Ngay cả sau khi cô đã mặc quần áo và xuống trại của đoàn thủy thủ trên bãi biển, màn sương buổi sáng vẫn dày đặc và giúp cô dễ dàng lọt vào bên trong khi họ đang ngủ. Nhẹ nhàng, cô kiểm tra hết thùng chứa này đến thùng chứa khác, cho đến khi tìm được chỗ yến mạch dự trữ của họ. Cô trút một bầu chất bột có màu lạ lùng vào trong, thọc tay trộn đều lên. Cô đậy nắp lại và phủi tay, quẳng cái bầu đi và lủi vào bụi râm. Trong lúc cô quan sát, những người đàn ông thức dậy và bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới, nhóm than, nấu nướng. Cô nhếch mép khi thấy vài người xúc cháo vào bát của họ.
Gã khổng lồ cũng dậy cùng những người khác, dù hắn ta ngủ cách xa họ. Nhìn hắn đứng ở gần xác nhận ấn tượng trước đó của cô – hắn là người cao nhất mà cô từng thấy. Với đôi vai và bộ ngực rộng kia, hắn còn là người to lớn nhất nữa.
Cô đã từng băn khoăn không biết có phải hắn ta say, dở hơi, hay là, lạy trời không phải, thậm chí là thuyền trưởng của bọn họ nữa. Giờ thì cô biết rồi. Hắn ta có cái vẻ của một người lãnh đạo in khắp cơ thể – ngực ưỡn, cái cằm vuông vắn nghếch lên hơi cao so với những người khác. Hắn ta nhìn cứ như ai cũng sắp sửa gây ra lỗi gì đó, và hắn cũng sắp nổi trận lôi đình đến nơi. Những thủy thủ, lần lượt, lượn xung quanh hắn và cư xử thể như hắn có thể tung ra nắm đấm bất cứ lúc nào.
Thay vì ăn uống cùng mọi người, hắn nói gì đó với một người béo lùn với vẻ lo lắng, rồi xách lên tay một cái vali da và một con dao rựa, bước đi về phía mấy cái thác nước nhỏ. Cô từng theo đường đó để đến cái hồ và tắm, đi thoải mái dưới những tán lá chuối, nhưng hắn ta thì phải chặt chúng xuống bằng cái dao rựa để có thể đi qua.
Sao hắn ta không ăn gì? Cô nhíu mày, rồi lặng lẽ đi theo hắn tới một trong những nơi ưa thích của cô trên hòn đảo. Cảnh vật thật giống như vườn địa đàng với một cái hồ trong vắt, hơi tối bởi bóng râm và có những tảng đá phủ rêu quanh bờ. Hai cái thác nhỏ chảy vào hồ với những cột nước thẳng tắp.
Mắt cô mở to. Hắn ta đang cởi nút áo. Để tắm? Chúa ơi, hắn ta chuẩn bị… tắm. Cô cắn môi, rất muốn ở lại. Sao lại không chứ? Đây là hòn đảo của cô mà. Mình có thể thấy ngực hắn ta! Hắn là người xâm phạm lãnh thổ. Một cái ủng tuột ra. Thêm nữa, cô cần – rất rất cần – thêm sự hưng phấn. Trước khi họ đến, cuộc sống của cô đã trở thành một vòng lặp những công việc, công việc, công việc, tránh khỏi cái chết, công việc. Hừm. Hắn thật sự săn chắc, dù với kích cỡ như vậy.
Môi côi cong lên thành một nụ cười khi quyết định cô xứng đáng được nhìn một người đàn ông không quần áo! Thế nhưng khi hắn đã bắt đầu đến chiếc quần, hắn xoay người và cô chỉ thấy mỗi cái lưng hắn. Mỗi? Thế cũng đủ để trái tim cô đập nhanh hơn. Vai và phần lưng trên của hắn thật rộng, cuồn cuộn như được tạc nên, thuôn thuôn xuống phần cơ bên dưới. Cô nhận ra mình gần như trề môi hờn dỗi khi hắn lao người xuống nước.
Trong lúc cô trố mắt ra nhìn, hắn bơi đi bơi lại như thể cố làm dịu bớt sự đau đớn. Cuối cùng, hắn ta lội đến chỗ nông và đứng lên, rũ nước khỏi tóc. Hắn sẽ ra khỏi nước bất cứ lúc nào, cái anh chàng to lớn, không quần áo. Và khi hắn bước lên thật, cô đánh mắt mình lên gương mặt hắn, tránh không nhìn vào cái chỗ đó.
Hắn ta thật to lớn. Và thật, thật là… trần truồng.
Ngay khi cô nhận ra mình đang làm điều vớ vẩn, rằng cô được phép nhìn, hắn ta vớ lấy một tấm vải khô, che hết phần dưới cơ thể hắn.
Hàm cô há ra khi cô thấy hắn lau tấm vải lên ngực, lỏng tay hơn khi lau vệt bầm mà cô tạo ra, và đưa tay thấp hơn xuống bụng. Bụng hắn phẳng lỳ và rắn chắc. Cô nuốt khan, nhận ra các cơ bắp cuộn lên khi hắn cử động. Thật quyến rũ. Một dải lông đen bắt đầu từ dưới rốn hắn và chạy xuống dưới – cô muốn thấy nó chạy đến đâu, khỉ thật – nhưng tấm vải đã che mất rồi. Cô chưa bao giờ thấy tò mò và bực tức đến vậy. Bàn tay cô nắm chặt những cây cỏ nước xung quanh. Xê tấm vải ra. Thả ra, nào. Thả… ra!
Và hắn đã.
Miệng cô há hốc và trở nên khô khốc. Ngực và cổ cô đỏ rần và nóng bừng lên. Cô đã nhìn thấy đàn ông không quần áo trước đây – nhiều bộ lạc mà gia đình họ từng gặp cũng chẳng phải ý tứ gì cho lắm – nhưng lúc đó cô còn bé, và chỉ cười khúc khích thôi. Giờ, nhìn thấy hắn, tất cả của hắn, vừa làm cô cứng đờ cả người vừa hưng phấn cùng một lúc.
Quyền lực, sức mạnh và sự duyên dáng hợp với nhau làm một. Hoàn hảo. Cô đã đúng được bao nhiêu phần khi nói hắn… to lớn. Cô chẳng thể nhìn đi chỗ khác, cũng như chẳng thể ngừng thở. Ý nghĩ làm cô nhận ra rằng cô đang nín thở. Và khi cô thở, cô thở một hơi dài, tự thấy xấu hổ với bản thân.
Hắn nhanh nhẹn nhìn về phía cô. Mặc dù hắn chẳng thể nghe hoặc nhìn thấy cô, trái tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô bật dậy, làn da cô như đang trên lửa, rồi cô chảy như điên xuyên qua khu rừng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!