The strength of love - 1.4: Những thây ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


The strength of love


1.4: Những thây ma


Phần 1: Những giây phút yên bình trước khi sóng gió ập đến

Buổi sáng

– Chị…..Lu……bou…cy…..ơi……dậy…….đi…..học….thôi…nàoooo!! – Tiếng Lucas vọng lên từ dưới của sổ nhà tôi.

– Chị…..Lu……bou…..cy……ơi……chị……Lu……bou……cy…..à – Cái kiểu gọi gì thế này? Học sinh mẫu giáo chắc? Tôi phì cười vì cách nhấn mạnh từ của cậu ta. Đáng yêu chết mất!

– Lu, thằng nào ở dưới đấy – Anh trai tôi – Charlie Larry xuất hiện.

– À, đấy là…ừm..đấy là…- Tôi ngập ngừng 1 chút-..nói sao nhỉ?…ĐỆ TỬ của em! – Tôi cười.

– Đệ tử? – Ông anh tôi nghiêng mặt sang một bên, mái tóc lòa xòa che đi một con mắt của ông ý. Anh ý cười với tôi bằng một kiểu cười man rợ trời phú:

– Thế giới này gia tăng dân số quá nhanh rồi, mày cẩn thận đấy, Lu-ngu ạ!

– Lắm chuyện, thằng anh hôi chân! – Tôi đá ông ý một cái rồi chạy ra đi học.

Nói đến đi học với một người khác giới, mà lại vào thời điểm cả hai người cùng thích nhau, người ta sẽ tưởng tượng đến cảnh cơn gió mùa thu thổi, từng chiếc lá vàng rụng bay bay, mặt trời làm bóng hai người ấy đổ dài xuống mặt đất….

Không đời nào tôi lại làm thế cả, Nhỡ người ta đè tôi ra hiếp thì sao? Ngu gì? Cho nên tôi chạy ngay sang nhà Emma, nhà cô ấy chỉ cách nhà tôi một ngôi nhà, rủ nó đi học. Chúng tôi đi thêm được vài bước nữa thì mấy thành viên trong đội bóng rổ xúm lại cạnh Lucas, rồi mấy fan nữ của cái đội ấy cũng bâu vào. Rồi tôi được “tặng” một đống bài tập để giải hộ. Tôi chỉ cần lia vài nét bút là xong, chả cần biết đúng hay sai, chỉ cần nói là tôi làm thì thấy cô nào cũng nói là đúng. Lại thêm rất nhiều anh tràng xúm lại xin info của Emma nữa, vì cô ấy xinh như búp bê với 3 vòng như siêu mẫu mà -_-.

Hình như tôi đã quá lo xa về việc “chỉ có duy nhất hai người đi chung một con đường”. Con đường từ nhà đến trường của tôi nghiễm nhiên trở thành nơi kí tặng của thần tượng mất luôn!

Kết thúc giờ học, tôi và Lucas đeo lủng lẳng cái biển “bị phạt” ở trên cổ. Thật là…cái biển thật trái ngược với cái huy hiệu lông vũ trên ngực tôi.

Trong phòng phạt chỉ có tôi, Lucas và Mr.Hói. Mr Hói thì đang nằm ngủ gục đầu xuống Lucas thì đang nằm ngủ xuống mặt bàn. Còn tôi thì đang bị đơ. Mắt tôi dán vào chồng sách đang để trên bàn giáo viên, không thể dứt ra được. Đồng thời bây giờ đầu tôi cũng chẳng nghĩ gì cả, số pi 3,141592654….không còn xuất hiện trong đầu tôi nữa, tôi không còn nghĩ về cách dùng của căn bậc hai, không tính logarit của bất kì một số nào mà tôi nghĩ ra nữa. Lúc này đầy tôi hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ tôi đã nhìn vào chồng sách quá lâu rồi mà không chớp mắt cho nên cay quá tôi không chịu nổi, tôi phải chớp mắt một cái. Khi mấy giọt nước mắt to tướng lăn xuống má tôi, tôi mới bắt đầu hoạt động bình thường trở lại.

Tôi nhìn sang bàn của Lucas, cậu ta đang nằm gục xuống bàn, thiu thiu ngủ. Lông mi cậu ta dài, cong vút. Da thì trắng hồng không tì vết, đôi môi mỏng cùng sống mũi cao nam tính. Nói chung là cậu ta cực kì đẹp trai. Gió quạt thổi cho những lọn tóc hơn xoăn của cậu ta khẽ bay xuống mặt. Tôi nằm xuống bàn để ngắm cậu ta, càng ngắm tôi càng phát hiện ra nhiều nét đẹp của cậu ta hơn. Rồi bất chơt, mí mắt tôi nặng trĩu. Và tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

—–00000000——

Phần 2: Xung quanh tôi là mùi máu tanh ngòm với những thây ma lững thững đi lại

Tôi bị đánh thức bởi một tiếng động rất lớn. Sau đó có một bàn tau lay mạnh tôi dậy, người đó liên tục nói:

“Chị Luboucy, dậy đi, có chuyện cực kì tồi rồi, dậy đi chị Luboucy!!”

Tôi nhanh chóng tỉnh dậy và ý thức được rằng: Trời đã tối và tôi vẫn đang ở học viện. Và còn nữa, bên cạnh tôi là xác Mr.Hói đang nằm dưới đất trên một vũng lầy màu xanh. Chắc chắn là Lucas đã đánh ông ta vì trên tay cậu ta là một cái ghế. Tôi hốt hoảng nói:

“Cậu…cậu có 3 giây để giải thích!”

“Chị ơi, tất cả thầy cô giáo trong trường này đều thành xác sống hết rồi!”

“Cái gì cơ?” – Tôi trợn mắt lên nhìn cậu ta. Lucas không nói gì mà chỉ ra chỗ cửa ra vào. Qua tấm kính, tôi thấy cả chục cái xác sống đang đập cửa, và tôi có thể nhận ra đấy lầ các thầy cô giáo trong trường. Đầu ai cũng bê bết chất lỏng màu xanh, từng lớp da bong ra, tóc tai rũ rượi. Cảnh tượng gì thể này? Thật khiếp đảm. Kinh tởm. Choáng váng. Tôi bất giác nắm chặt tay Lucas, cả tôi lẫn cậu ta đều lo ngại nhìn cái cánh cửa sắp sửa bung ra. Theo tính toán của tôi thì chỉ trong 30s nữa thôi, cái chốt cửa sẽ không thể giữ được nữa và các thây ma sẽ tràn vào đây. Bỗng nhiên, tôi nhìn qua cửa sổ thấy các thây ma đang ngửi ngửi nhau, thế là thôi nghĩ ra cách để thoát khỏi chúng. Tôi lấy con dao dọc giấy từ trong cặp ra, nhanh chóng rạch một đường trên xác ông hói rồi lấy máu bôi lên quần áo mình. Tôi giục Lucas:

“Nhanh lên, lấy máu bôi lên người mình đi. Thây ma nhận biết đồng loại bằng mùi máu.”

Lucas cũng nhanh hiểu. Cậu ta nhận lấy con dao mà tôi đưa cho, rồi nhanh nhẹn bôi lên quần áo của mình. Đúng 30 giây sau cánh cửa bật mở, lũ xác sống lần lượt tràn vào. Chúng chỉ ngửi qua tôi và Lucas, chứ không đả động gì tới chúng tôi. Tuy nhiên tôi đã thấy thây ma xông vào ăn thịt Mr.Hói, hóa ra là lúc chết thì sẽ bị ăn. Trong khi lũ ấy giành nhau ông thầy, Lucas dắt tay tôi chạy thật nhanh ra ngoài. Dọc dãy hành lang là những con zombie oặt ẹo, bẩn thỉu. Trên trường loang lổ những vết màu xanh lét nhớp nháp.

Tôi cảm nhận được rõ mạch đập của Lucas đang rất nhanh. Hơi thở của cậu ta khá gấp gáp. Tôi đề nghị chúng tôi chạy chậm lại để giữ sức. Không biết ngày mai chúng tôi có đến trường được nữa không, mà đến được thì cái học viện này sẽ biến thành cái gì?

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy 1 tiếng động rất khó chịu ở phía trước. Nó như là một tiếng nhai xương, rồi có thêm những tiếng rống, những tiếng “khè, khè”. Tôi hỏi Lucas xem cậu ta có nghe thấy không nhưng cậu ta bảo không, có lẽ do tai tôi quá thính. Tôi khó lòng mường tượng ra những gì mình đang nghe nhưng cuối cùng tôi cũng đã biết.

Đến một khúc quẹo trái, tôi nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin vào mắt mình, Một con zombie nữ cao nghều, chắc phải từ 3,5 tới 4 mét. Cổ nó chạm trần cho nên cái đầu nó gục xuống, kéo lê trên trần nhà như bị gù. Tay nó dài, lòng thòng chạm xuống mặt đất, chân đi khuỳnh khoàng. Trên người con zombie này mặc mộc cái váy hoa rách rưới trễ vai lộ cả cái bầu ngực to như vú voi lòng thòng. Và điều kinh khủng nhất là nó đang ăn thịt những con zombie xung quanh với tốc độ kinh khủng. Nó dứt đầu của một con zombie sống ra rồi nhai ngấu nghiến. Từng mẩu xương vụn rơi vãi trên nền nhà.

Tất nhiên là tôi có thể cho con zombie này một đấm bay thẳng đi. Nhưng có Lucas ở đây, tôi không thể hành động tùy tiện. Tuy nhiên, Lucas chạy đi lấy một cái bình cứu hỏa ở trước cửa lớp gần đây nhất, rồi chạy về đặt nó vào tay tôi. Sau đó cậu ta bế thốc tôi lên, nói:

“Bây giờ em tung chị lên, rồi chị nhắm vào đầu con này mà đánh nhé!”

“Ôi, tôi nặng lắm, cậu không tung lên được đâu!”

“Chị yên tâm, lần cuối em ném tạ là 100kg và em ném cao 8m đấy!”

“Ờ, vậy chắc cũng được” – Tôi đáp.

Thế là Lucas nâng tôi ra sau lưng cậu ta lấy đà, rồi sau đó tung thẳng tôi vào mặt con zombie kia. Tôi đặt cái bình lên vai, chờ đợi thời cơ, gần nữa, gần nữa, được rồi! Tôi giơ cao cái bình lên, phang thẳng vào đầu con xác sống khổng lồ đấy rồi đứng trên vai nó. Bây giờ tôi mới nhìn kĩ là đầu nó to phải bằng cái bảng của lớp tôi. Sau khi chị cú đánh của tôi, đầu con zombie này bị lõm, móp hẳn vào. Rồi rất nhanh sau đó, những cái xương đầu lã chã rơi xuống, chất dịch “máu zombie” màu xanh lét sền sệt chảy ra. Một bộ phận của não con thây ma lòi ra, tuy nhiên nó vẫn chuyển động được và bắt đầu chú ý tới tôi. Tôi rút chốt của bình cứu hỏa ra, xịt thẳng vào não nó. Nước và CO2 bị nén bởi áp suất cao có thể cắt được cả thép. Đúng như dự định của tôi, nước đã xuyên qua não con zombie và tạo ra một lỗ hổng xuyên sang bên kia bộ não. Con zom đổ gục xuống, tôi cũng mất thăng bằng ngã xuống theo. Tự nhiên bây giờ, chân tôi run cầm cập, ôi mẹ ơi! Sợ quá! Lucas chạy đến đỡ tôi, tôi liền ngã sầm vào cậu ta rồi thiếp đi.

Nhưng trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ sâu, tôi vẫn cảm nhận được một nụ hôn lên trán và có hai đôi bàn tay bế thốc tôi lên, ôm tôi vào lòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN