The strength of love - 1.8: Quá khứ của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


The strength of love


1.8: Quá khứ của tôi


Tôi có 1 thói quen xấu, lúc người ta nói gì với mình thì không chú ý mấy, lúc về nhà nhớ ra thì thấy giật mình sững sờ. Tôi bắt đầu mới nhận ra một sự thật là: chỉ hơn một tuần, cuộc sống của tôi bị rối loạn tùng phèo lên. Đang sống rất ổn định, rồi tự nhiên Lucas tuyên bố sẽ theo đuổi tôi. rồi bị phạt, rồi gặp một đống thây ma ở trường học. Và bây giờ tôi thành vũ khí sống cho một cuộc tử chiên nữa chứ! Cái gì đang xảy ra thế này? Các sự việc đang xoay tôi như chong chóng vậy! Bây giờ tôi mới nhận ra là chúng diễn ra quá nhanh, và tôi thì phản ứng một cách lờ đờ. Ui mẹ ơi! Đau hết cả não!

Lấy sách vở trong cặp ra, tay tôi sờ vào một về mặt nhẵn và khá cứng. Nhìn vào thì tôi mới thấy đó là quả trứng kì là mà hôm nay tôi đã đem về. Suýt nữa tôi quên mất nó! Đó là một quả trứng to cỡ cái bụng sắp đẻ của mấy bà bầu, vỏ khá dày và trên đó có những đốm màu nâu. Đến cả Angelia cũng không biết đó là trứng con gì. Sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại thì tôi quyết định…ấp trứng. Mong rằng quả trứng ấy có thể nở được. Mặc dù bây giờ đang là tháng 4, trời nóng hầm hập nhưng tôi vẫn bê cái chăn bông dày khụ ra khỏi tủ, chui vào trong chăn ấp trứng.

Sáng hôm sau, tôi không đi học nổi. Vì tôi bị cảm. Đây là một trong rất ít số lần tôi ốm từ lúc sinh ra. Chắc do mồ hôi ra rồi thấm ngược trở lại người tôi. Tôi cố với lấy cái điện thoại, gọi điện cho Angelia, định nhờ cô ấy chữa cho mình. Tch!!! Hết tiền rồi! Thế mới đau cơ chứ! Bỗng dưng dưới bếp có tiếng gầm rú của anh Charlie:

“Luboucyyyyyyy!!!!!”

Haizzz! Tôi biết tỏng ông anh của tôi thấy tôi vẫn chưa làm bữa sáng, cho nên mới gào lên như vậy. Nghe tiếng chân của ổng đi lên tầng, tôi dùng hết cái sức tàn của mình để lăn quả trứng vào trong tủ quần áo. Anh Charlie mở tung cửa phòng tôi, rú lên:

“Đậu má Lu! Giờ này mà em còn ngủ được à? Mùa hè sao lại đắp chăn bông thế kia? Anh cũng chịu mày!”

“Anh im đi! Em ốm rồi đây này!”

“Ốm? Ôi em tôi cũng ốm được à?” – Nói thế nhưng Charlie vẫn đến sờ trán tôi – “Ờ ốm thật! Ai bảo em dở hơi đi đắp cái của nợ này!” Nói rồi ổng kéo chăn ra, cuoocjn lại rồi mang tới chỗ tue quần áo của tôi. Thôi chết rồi! Quả trứng ở trong đó…

“Cha…Charlieee!” – Tôi gọi với ảnh lại, định nói rằng tôi rét và muốn đắp chăn để cho anh khỏi phải cất cái chăn đó đi. Tuy nhiên, đã quá chậm.

Anh Charlie đã mở cánh tủ đó ra…

…..Quả trứng lăn đều, lăn đều…..

Tôi chờ đợi cái khoảnh khắc mà tôi phải giải thích cho anh trai về sêu năng lực của tôi. Nhưng Charlie đã mang cho tôi một cái chăn mỏng hơn và đặt quả trứng cạnh tôi, nói:

“Đấy, em ấp đi”

Xong, anh đi thẳng xuổng dưới nhà. Tôi nghe thấy tiếng cạch cạch loảng xoảng từ trong bếp phát ra. Nửa tiếng sau, Charlie mang lên cho tôi một bát cháo trắng rồi bón cho tôi ăn. Trời ơi cảm động chết mất! Ngày xưa Thị Nở nấu cho Chí Phèo bát cháo hành mà Chí Phèo đâm say đắm. Bây giờ ông anh như chó với mèo của tôi nấu cho tôi một bát cháo mặc dù quên cho gia vị, nhạt thếch nhưng tôi thấy xúc động lắm luôn ấy!

Nhưng có một điều tôi vẫn lo sợ. Tại sao anh nhìn thấy một quả trứng to bất thường như thế mà lại không nói gì? Chắc chăn Charile không dốt tới mức nghĩ đó là một quả trứng thông thường. Tôi ước tôi có năng lực giống Emma, có thể đọc được suy nghĩ trong đầu anh ý. Sau khi tôi cố gắng ăn hết cái bát cháo nhạt phều phều ấy, Charlie để bát cháo lên bàn tôi, rồi anh thở dài, nói:

“Lu à, có điều anh cần nói với mày….”

Thôi chết rồi, lại chuyện quả trứng đây mà!

“Anh đã biết mày có siêu năng lực rồi.”

Có nên giả ngu không nhỉ? Trong trường hợp này là không nên. Thôi thì cứ im lặng đã. Anh Charlie nói tiếp:

“Lúc bé, em có một sức mạnh rất kinh khủng. Mỗi lần em khóc, em gần như phá hủy cả một thành phố.” – Anh bóp bóp trán – “Tuy nhiên, anh….cũng là siêu năng lực gia (Nà ní? Sao tôi không biết?) Anh điều khiển từ trường, trọng lực, các loại sóng từ và dịch chuyển không gian. Anh đã dịch chuyển tiếng khóc của em ra ngoài chân không. Còn với sức mạnh cơ bắp của em, anh đã khống chế bằng vỏ bọc từ trường. Đến bây giờ nó vẫn còn bj xung quanh người em đấy, anh chỉ để lại 1 ít vụn vặt sức mạnh của em thôi.”

“Oke,oke em hiểu rồi. Nhưng em cũng cần hỏi anh một vài điều: Bố mẹ chúng ta đâu? Anh luôn nói là anh nuôi em từ nhỏ nhưng anh chỉ hơn em 2 tuổi thôi đấy! Làm thế nào mà một đứa trẻ 2 tuổi nuôi làm được? Anh có đúng là anh ruột của em không?”

“Anh nghĩ em phải biết bố mẹ đã ra sao sau khi em lẻn vào trong thư viện cũ của trường và mang quả trứng này về nhà chứ! Họ là phù thủy Lucy à! Và chúng ta cũng thế, chúng ta cũng là phù thuy, theo cách gọi ngày nay là siêu năng lực gia đó. Họ đã bị giết hại sau 100 năm trốn khỏi nạn diệt phù thủy. Chúng ta đã được bảo vệ bằng cách ngủ đông. Và 5 thế kỉ sau ta mới thức dậy. Tất nhiên là anh có thế nuôi em ngay từ lúc em sinh ra rồi! Em quên là chỉ trong vòng 1 tuần từ lúc chào đời, em đã dung nạp toàn bộ kiến thức của nhân loại phải không? Tất nhiên là anh cũng thế. Và anh vẫn còn giữ được kí ức của 500 năm trước do anh đã sống 2 năm ở đấy. Còn em do mẹ đẻ non nên vừa đẻ ra đã rơi vào trạng thái ngủ đông rồi…”

“Ok, ok. Chuyện này em cần thêm thời gian để chấp nhận nó. Nhưng sao anh lại nói với em vào lúc này? Không thấy em đang mệt muốn chết à?”

“Anh biết mày đang lo sốt vó khi anh nhìn thấy quả trứng mày vác về. Cho nên anh quyết định nói hết ra, dù gì trước sau em cũng phải biết!”

“Thôi, anh ra ngoài đi. Em mệt rồi”

Charile lắc lắc đầu, bê bát cháo của tôi đi. Vậy là…anh tôi cũng là một siêu năng lực gia. Sức mạnh của anh ấy lớn tới mức kiềm chế năng lực của tôi trong ngần ấy năm trời. Anh đã bảo chỉ để lại một ít vụn vặt sức mạnh của tôi, thế có nghĩa là sức mạnh nguyên gốc của tôi chắc nó phải gây rắc rối cho tôi trong sinh hoạt lắm! Mà khoan…hình như tôi quên nói với Charlie 1 điều. Tôi gọi to:

“Charlieeeeeeee”

“HÁ?”

“Lên đây em bảo”

5s sau, ông anh của tôi đã đứng trước mặt tôi, nói:

“Sao thế? Em ré lên như sắp đẻ rồi đấy! Điếc hết cả tai anh!”

“Trả lại sức mạnh cho em!” – Tôi ngồi dậy, thẳng thắn nói.

“Nó rất nguy hiểm, cho em 1 lí do chính đáng, anh sẽ trả cho.” – Charlie nghiêm khắc nói. Tới nước này tôi cũng chả giấu diếm gì nữa vì anh là học sinh cũ của Beedsten, thể nào anh cũng biết chuyện về cánh cống không gian. Tôi nói thằng:

“Cánh cổng không gian đã bị mở. Anh cần sức mạnh để chiến đấu!”

“Cái gì? Bị mở rồi á? Mày đừng nói đùa, Lu! Nó mà mở, thế giới này đã tàn rụi rồi!”

“Nó vẫn chưa bị mở hoàn toàn. Phong ấn đang bị mất dần thôi!” – Tôi với tay lấy kính, rồi đẩy gọng kính lên trên mũi.

Anh tôi trợn trong mắt lên, sau đó anh trâm ngâm vài giây, rồi nói:

“Anh sẽ trả, nhưng không phải bây giờ. Em vẫn còn quá yếu, chưa thể kiểm soát được nó.”

“Anh nhớ đấy!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN