Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)
Chương 1-1: Lời mở đầu
*****
Chào các bạn, tôi là Huyền Namida – đã là tác giả của một vài bộ truyện chữ online và cũng coi như là được biết tới.
Nhưng bên cạnh đó, có rất nhiều người không thích truyện của tôi. Từ lúc lập nick Wattpad cho tới nay tôi đã khóc hai lần vì nó.
Lần thứ nhất là một người nào đó đã “vô ý” đổi mật khẩu của tôi, tắt kết nối với Facebook và Gmail rồi tạm khoá nick wattpad của tôi. Lúc đó tôi đã khóc, khóc vì công sức của tôi đổ sông đổ biển, khóc vì những ngày đếm từng con số follow và đọc từng comment của độc giả rồi cười tủm tỉm vì hạnh phúc, khóc vì được mọi người quan tâm an ủi.
Lần thứ hai là vào lần độc giả của tôi và fan của một tác giả khác cãi cọ nhau. Tôi không nghĩ là nó lại trở nên tồi tệ đến vậy. Cũng chưa từng nghĩ là bản thân mình lại bị nhiều người chỉ trích đến như thế. Tôi khóc vì một lần nữa có rất nhiều độc giả động viên và bênh vực tôi.
Dù vậy nhưng tôi vui lắm, thật đấy. Hạnh phúc của một tác giả nó giản dị lắm, đó là được độc giả của mình yêu mến mình. Nó giản dị đến mức tầm thường nhưng lại là ước mơ duy nhất của mọi tác giả đấy các bạn ạ.
Một thời gian sau đó tôi bị stress, nói đúng hơn là trầm cảm. Tôi là đứa con gái sống nội tâm điển hình, lại hay suy nghĩ, nên để chấp nhận được đả kích bị chỉ trích khá nặng nề như thế là cả một quá trình. Tôi trở nên ít nói hẳn, không thể cười trong một thời gian.
Tôi càng ngày càng bị khó ngủ, không thể ăn ngon miệng.
Tôi thường xuyên phải đi mua thuốc để được ngủ ngon hơn, tôi thường xuyên tự nằm suy nghĩ phải chăng mình đã sai.
Nhiều lắm.
Chỉ biết rằng tôi dường như không còn là chính mình nữa.
Cũng đôi lúc lại chảy nước mắt khi nghĩ tới những câu nói chỉ trích nặng nề kia.
Bạn biết không, lời nói không sắc nhưng nó có thể giết người. Tôi biết chứ, miệng lưỡi thế gian sao quản được, có người thích cũng sẽ có người ghét, đó là quy luật tự nhiên.
Người ta đã nói: “Dao lam hai lưỡi mỏng và manh. Miệng đời nhiều lưỡi bẩn và tanh.”
Vậy nên tôi tập làm quen rồi.
Không sao hết! Tôi vẫn sống tốt vì mục đích mà mẹ sinh tôi ra là để tôi có một cuộc sống tốt đẹp, được quyền làm theo và thực hiện ước mơ của mình, chứ không phải là để làm hài lòng tất cả mọi người. Nhất là đối với những người không thích tôi lại càng không.
Bởi bạn biết không, khi đã ghét ai đó thì người ta luôn có muôn vàn lý do để ghét. Dù là một hơi thở thôi cũng khiến người ta cảm thấy ghét. Mà mình thở là quyền để duy trì sự sống của mình, mình không thể vì bị người ta ghét mà ngừng thở được. Đúng không nào?
Vậy nên cứ sống vui lên cứ sống là mình, đừng quan tâm những lời THỊ PHI, chỉ cần mình không làm sai là được. Đến THÁNH PHẬT còn có người ghét thì huống hồ là người bình thường như chúng ta?
Nhỉ? ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!