Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)
Chương 26: Thoát khỏi mê hoặc
Hắn biết…
Hắn nhầm. Là hắn muốn tự lừa dối bản thân thôi.
Quay về phòng, trên chiếc giường lớn trắng toát, cô gái nằm trên đó đang nhắm mắt bất động.
Sở Gia Minh ngồi xuống cạnh giường, vuốt nhẹ lọn tóc trên mặt cô.
Cố Liễu… rốt cuộc em là ai?
Mi mắt cô hơi động, sau đó tỉnh dậy. Trong ánh mắt ngập tràn căm hận, quay mặt sang bên tránh bàn tay của hắn đang chạm vào mình.
“Tránh xa tôi ra.”
Ngón tay hắn co lại: “Em… ghét tôi đến thế sao?”
“Phải.”
“…”
“Nếu muốn, anh cứ giết tôi đi. Đừng đày đoạ tôi trong cái chốn nhơ nhớp này thêm nữa.”
“Tôi…” không hề ra lệnh đưa em vào Mê Hoặc.
Nhưng là câu nói bị nuốt nghẹn phần phía sau vào cuống họng bởi âm thanh nhàn nhạt sắc như luõi dao của Cố Liễu: “Cầm thú!”
Hít một hơi thật sâu: “Bây giờ em muốn tôi phải làm sao?”
Cố Liễu quay mặt về, hướng đôi mắt bồ câu trong suốt đã nhiễm vẻ mệt mỏi nhìn thẳng vào hắn: “Buông tha cho tôi đi…” Cô cắn môi: “Làm ơn. Hãy buông tha cho tôi đi.” Một giọt nước mắt chảy xuống. Thấm vào gối.
Đã tự nhủ sẽ kiên cường, sẽ không khóc trước mặt hắn. Nhưng mà nhìn khuôn mặt này… cô lại không thể không đau lòng,
Sở Gia Minh cúi người ôm chầm lấy cô, giọng nói có chút run rẩy: “Không buông!”
“Sở Gia Minh, tôi nói cho anh biết. Một là anh buông tha cho tôi. Hai, là tôi sẽ chết cho anh xem.”
Cô không biết từ đâu lại có thể có dũng khí nói ra câu đó. Nhưng cô biết, đó chỉ là lời nói nhất thời. Sau khi chết một lần, lại được gặp anh một lần, cô sao có thể không biết quý trọng mà lãng phí nó.
“Em… thật sự muốn vậy sao?”
“Phải!”
Một chữ “phải” khẳng định đó nói ra, là khoảnh khắc mà tim hắn rớm máu.
Đau nhói!
Sở Gia Minh đứng dậy, quay lưng về phía cô. Tấm lưng to lớn che khuất đi ánh đèn bao phủ bởi một lớp bóng tối.
Không biết là do hắn đang sợ hãi, hay là do vết thương mà cô tặng mà bả vai hắn run lên. Nắm tay siết lại như cố giữ cho bản thân bình tĩnh nhất.
“Nếu ra khỏi đây, sẽ không ai bảo vệ em…”
“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.” Từ ngoài cửa tiến vào, bóng dáng cao lớn, bước chân vững chãi, giọng nói âm trầm kéo theo lãnh khí.
Trịnh Âu!!?
Bước qua người Sở Gia Minh mang theo nụ cuòi ngạo mạn, ngôi xuống ôm lấy vai nhỏ của cô: “Sở thiếu đã lo lắng quá rồi. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Trên đời này, người có thể đọ tiền lẫn quyền với Sở gia, chỉ có thể là “tứ đại gia tộc”.
Trịnh Âu tuyên bố, mua Cố Liễu!
Cố Liễu – thoát khỏi Mê Hoặc.
***13:46 16/8/2018***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!