“Còn bạn gái, đừng có tưởng bở”.
Minh Dao lẩm bẩm xong thì cất điện thoại vào, vốn dĩ cho rằng những lời này của Kỳ Tự là muốn chiếm tiện nghi cô, nhưng sau đó nghĩ lại thì cảm thấy không đúng.
Có phải người đàn ông này đang ám chỉ điều gì đó sâu xa hơn không?
Người ta chỉ ra mặt cho bạn gái của mình.
Có phải là đang nói Minh Dao không, thôi đừng nghĩ, mày chỉ là thế thân, mày không xứng.
Minh Dao không biết, và cũng lười phải đi phân tích.
Không giúp thì thôi.
Lúc này trên sân khấu đang bắt đầu cắt bánh kem, bài hát chúc mừng sinh nhật cũng vang lên.
Tâm trạng của Minh Dao cũng theo không khí náo nhiệt này mà tốt lên một chút, khi cô đang vỗ tay theo điệu nhạc, Giản Ninh bỗng nhiên chọt chọt cô và ra hiệu: “Nhìn bên kia kìa”.
Minh Dao không hiểu chuyện gì, theo hướng nhìn qua, phát hiện một vài người mặc đồ bảo an đang đứng vây quanh Trần Dung.
Sắc mặt Trần Dung hình như không được tốt, dáng vẻ kích động đang cãi cọ gì đó.
Giản Ninh rủ Minh Dao cùng Quản Tinh Địch: “Qua đó xem đi”.
“Mình không thèm đi”. Minh Dao không có hứng thú với cô ta.
“Vậy hai tụi mình đi”.
Giản Ninh nói xong liền lôi kéo Quản Tinh Địch đi qua đó, Minh Dao tiếp tục nhìn Kỷ Mộc Dương đang cắt bánh kem trên sân khấu.
Chưa đầy 2 phút, hai người đã quay trở lại.
Vẻ mặt cười hí hửng.
Cái miệng nhỏ của Giản Ninh thì thầm mật báo cho cô: “Còn nói cậu với đàn anh Kỷ không có gì! Người ta che chở cậu nhiều như vậy, thấy Trần Dung đẩy cậu liền trở mặt bảo cô ta cút đi”.
Minh Dao:?
Quản Tinh Địch cũng gật đầu: “Mình làm chứng, chính tai mình nghe được bảo an kêu Trần Dung phải lập tức rời khỏi, có cả một đám người đứng xem, Trần Dung tức đến nỗi cả khuôn mặt đều tái mét”.
Minh Dao sửng sốt một lúc lâu, đến lúc nhìn qua chỉ thấy bóng dáng tức muốn hộc máu của Trần Dung biến mất ở cửa.
Giản Ninh nhéo nhéo Minh Dao, ý vị sâu xa: “Được đó chị em à”.
Quản Tinh Địch cũng giơ ngón cái lên: “Không sai, CP ngọt nhất Học Viện Điện Ảnh không phải hai người thì còn ai, mình và Ninh Ninh sẽ dẫn đầu đẩy thuyền”.
Không rảnh để ý mấy lời chọc ghẹo của 2 người chị em, Minh Dao vội kéo Giản Ninh qua hỏi: “Bảo an có nói là ai mời cô ấy ra ngoài không?”
Giản Ninh nhớ lại, “Chuyện đó thì không, nhưng ngoại trừ đàn anh Kỷ ra thì còn ai sẽ làm vậy?”
Minh Dao mím môi, mắt hướng đến lầu 2 nơi có ánh sáng mờ mịt tìm kiếm.
Kỳ Tự không có ở đây.
Minh Dao lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Vậy…….vị Lôi Phong (1) này cuối cùng là Kỷ Mộc Dương hay Kỳ Tự?
**(1): Là chiến sĩ cộng sản của Quân Giải Phóng Nhân dân Trung Quốc, luôn giúp đỡ nhân dân, làm việc vì dân.
Khả năng là Kỷ Mộc Dương có vẻ cao hơn?
Vì cái tên công cụ người kia chỉ ra mặt cho bạn gái thôi mà.
Màn cắt bánh kem trên sân khấu cũng đã xong, bởi vì có quá nhiều người nên trợ lý của Kỷ Mộc Dương đã tặng cho mỗi vị khách một hộp chocolate mousse.
Bữa tiệc sinh nhật cũng đã sắp kết thúc, nhưng nhiệm vụ của Minh Dao vẫn chưa hoàn thành, đang nghĩ xem cách nào để gửi bánh cho Kỳ Tự, người mà cô vừa mới dỗ dành chỉ có một nửa thì điện thoại vang lên.
Minh Dao liếc nhìn thấy tên người gọi, đột nhiên úp điện thoại xuống.
Cô sợ hai cô bạn thân ngốc ngếch bên cạnh thấy được chắc chắn sẽ nhảy dựng lên, đem cô ra lột sạch sành sanh.
Minh Dao mặt không biểu tình đeo tai nghe lên và đi đến một nơi yên tĩnh trả lời: “Alo”.
“Tầng B2, đưa em về trường”.
Minh Dao đang định nói gì đó thì Kỷ Mộc Dương bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô:
“Minh Dao, lát nữa em về trường sao? Anh thuận đường, anh đưa em về”.
Minh Dao há miệng: “Hả?”
Cô có chút trở tay không kịp.
Một người trong điện thoại nói muốn đưa mình về, một người đứng trước mặt cũng muốn đưa mình về.
Một người đóng vai Cố Viễn, một người bản thân đang trở thành Cố Viễn để trải nghiệm cốt truyện.
Hai người Cố Viễn, chọn ai.
Đương nhiên Kỳ Tự cũng nghe thấy lời Kỷ Mộc Dương nói, thấy cô còn đang do dự, giọng nói đã có chút không vui:
“Muốn anh lên tìm em?”
Minh Dao buột miệng thốt ra: “Đừng!”
Kỷ Mộc Dương: “Đừng?”
Minh Dao âm thầm cúp điện thoại của Kỳ Tự, “Ý em là em cùng về với bạn em là được, không phiền đàn anh. Đúng rồi —“
Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội để hỏi, “Vừa nãy Trần Dung……….”
Minh Dao không nói ra hết, chỉ là muốn dò hỏi.
Kỷ Mộc Dương hiển nhiên không biết, “Trần Dung làm sao?”
“……….”
Minh Dao đã hiểu.
Minh Dao cười cười, “Không có gì, em đi trước, đàn anh sinh nhật vui vẻ”.
Minh Dao nói qua với Giản Ninh và Quản Tinh Địch thì đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Cô tìm thấy chiếc xe của Kỳ Tự một cách quen thuộc, nhìn quanh xác định không có ai mới ngồi vào.
Kỳ Tự liếc cô: “Không đi với Kỷ Mộc Dương?”
Vẻ mặt của Minh Dao như [Sao anh lại nghĩ em như vậy]: “Em đương nhiên sẽ đi với anh, chúng ta là bạn tốt mà”.
Kỳ Tự biết cô đang muốn lấy lòng, trong lòng cười khẽ, nhưng biểu tình lại nhàn nhạt trả lời cô: “Ai là bạn tốt với em “.
Anh chỉ muốn làm bạn trai em thôi.
Nhưng mà Kỳ Tự không có nói ra câu này.
Minh Dao lại hiểu sai ý, tự lý giải rằng Kỳ Tự vẫn còn đang giận.
Còn tưởng rằng anh ấy nguyện ý giúp mình đuổi Trần Dung đi là đã hết giận chứ.
Câu xin lỗi đã nói đến mệt rồi, Minh Dao đành phải đem bánh kem đang cất trong túi đưa cho anh, “Đừng giận, bánh kem này cho anh, cảm ơn anh đã giúp em đuổi cái người bán nam bán nữ kia đi”.
Khoé môi Kỳ Tự hơi nhếch lên, mắt nhìn đến chiếc bánh kem, “Anh không ăn đồ ngọt”.
“……….”
Ai ya, vẫn còn kiêu ngạo.
Không ăn thì thôi.
Tôi ăn một mình còn ngon hơn.
Xe chạy về hướng trường Học Viện Điện Ảnh, cả hai đều không nói câu nào.
Minh Dao yên tĩnh ngồi ăn bánh, lâu lâu cũng sẽ ngẫu nhiên khẽ liếc nhìn Kỳ Tự.
Trong đêm tối, ánh sáng nhấp nháy thỉnh thoảng xoẹt qua gương mặt anh.
Kỳ Tự thật sự rất ưa nhìn, sóng mũi cao, trên lông mày mang theo một chút lãnh đạm và sắc bén, tuy không mềm mại nhưng rất phù hợp với khí chất của anh.
Anh ấy không phải kiểu người nhẹ nhàng như Kỷ Mộc Dương.
Nhưng Minh Dao không thể không thừa nhận rằng, anh ấy chính là khẩu vị của cô, nếu không cũng làm sao đạt điểm tuyệt đối ở lần gặp đầu tiên.
Nếu như không phải còn có một Kim Đường.
Nếu như.
Minh Dao bỗng dưng hốt hoảng, vỗ vỗ mặt, không biết vì sao mình lại nghĩ ra cái giả thiết này nữa.
Kỳ Tự thấy cô khác thường: “Suy nghĩ cái gì”.
Minh Dao ngồi thẳng dậy: “Không”.
Sau vài giây an tĩnh, cũng không biết là chập mạch ở đâu, cô đột nhiên hỏi: “Không phải anh nói chỉ ra mặt cho bạn gái sao”.
Lời vừa nói ra Minh Dao liền hối hận.
Chết tiệt, cô đang hỏi vấn đề xấu hổ gì vậy kìa.
Vội giải thích: “Ý em là —“
Kỳ Tự thản nhiên ngắt lời cô: “Bạn gái tương lai cũng có thể hưởng thụ trước đãi ngộ này”.
“……….”
Minh Dao hiểu những gì anh nói, ngẩn ra trong vài giây, có một cái gì đó đang quay cuồng trong lòng cô.
Cô mở miệng: “Thật ra, chúng ta cũng mới biết nhau không bao lâu, anh có chắc……….cảm giác đối với em là thật không”.
Minh Dao trực tiếp hỏi thẳng anh — “Anh xác định người anh thích là em sao?”
Lúc này xe đã chạy đến bên cạnh Học Viện Điện Ảnh, Kỳ Tự dừng xe lại, ngừng một chút, quay qua nhìn Minh Dao:
“Anh đưa em về còn phải quay lại công ty tăng ca, vấn đề hot search còn có rất nhiều việc tiếp theo phải xử lý”.
Nói xong không biết là đã nhìn thấy gì, rút một tờ giấy từ trong một chiếc hộp ra, rất tự nhiên mà lau đi vết chocolate bên môi Minh Dao.
Anh nhìn cô, một khoảnh khắc, nhẹ nhàng thở dài: “Minh Dao, anh không rảnh như em nghĩ”.
Minh Dao: “……….”
Kỳ Tự không nói thêm nữa, trực tiếp giúp Minh Dao tháo dây an toàn.
Nước hoa trên người anh rất dễ chịu, hương vị nhàn nhạt, có thể khiến người ta sinh ra một loại dịu dàng hư ảo.
Khoảnh khắc anh nghiêng người sang, Minh Dao cảm giác được hơi nóng phả ra từ trong miệng anh.
Trong nháy mắt Minh Dao cảm thấy cả người nóng lên.
Cô có chút không tự nhiên, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bánh kem, giọng nói có chút bối rối: “Vậy em về trước đây”.
Kỳ Tự ừ một tiếng.
Có lẽ là do khi nãy đột nhiên có vài giây tiếp xúc da thịt với nhau lúc anh ấy giúp mình lau vệt chocolate, hoặc cũng có thể là mùi đàn ông nhàn nhạt toả ra từ người anh, nói chung thời khắc này —
Minh Dao có chút loạn.
Cô nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Trên đường trở về vẫn luôn suy nghĩ câu trả lời kia của Kỳ Tự.
Quả thật, khi công ty lên Hot Search và đối mặt với tình huống tiêu cực từ dư luân, anh không cần thiết phải lãng phí thời gian cho một thế thân như thế này.
Minh Dao phát hiện mình vậy mà lại có chút dao động.
Mặc dù ngay từ lúc mới bắt đầu Kỳ Tự đã thể hiện quá trực tiếp, các manh mối để lại cũng rất đáng hoài nghi, những việc trùng hợp đó hoàn toàn không thể nói một câu “trùng hợp” là giải thích được.
Nhưng.
Quả thật chỉ là do mình đơn phương kết luận.
Minh Dao vuốt vuốt khoé môi vẫn còn hơi ấm của mình và nghĩ —
Có khi nào Kỳ Tự thật sự thích cô và câu chuyện máu chó kia thật ra không tồn tại?
Có khi nào anh……và Cố Viễn không giống nhau.
—
Sau khi Kỳ Tự đưa Minh Dao về, vốn dĩ anh muốn quay lại công ty tiếp tục quan sát tình hình hiện tại trên mạng, xe đi được nửa đường thì có một cuộc gọi từ nước ngoài gọi đến.
Kỳ Tự liếc nhìn dãy số, mới đầu anh không có biểu hiện gì, điện thoại vang lên thật lâu mới bắt máy, “Alo”.
Giọng nói rất mỏng, không có chút hơi ấm nào ngoại trừ sự lạnh lùng.
Đầu dây bên kia, một thanh niên gọi anh:
“Anh trai”.
“Em vừa ngủ dậy thì thấy tin tức trong nước, anh bên kia thế nào rồi?”
Kỳ Tự: “Không có gì”.
Kỳ Yến có thể cảm giác được sự xa cách của anh, trầm mặc một lát: “Vậy em không phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút”.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong bình lặng.
Giống như mặt nước tĩnh lặng vào ban đêm, một viên đá được ném vào, nhưng lại không nổi lên bọt nước nào cả.
Gần 10h tối, Kỳ Tự mới về đến công ty.
Vừa ra khỏi thang máy, trợ lý Hà Chánh chào đón anh: “Chủ tịch đến rồi, trong văn phòng, tôi đang chuẩn bị thông báo cho anh”.
Kỳ Tự gật đầu, đi thẳng vào phòng làm việc: “Biết rồi”.
Đẩy cửa ra, Kỳ Hành Viễn đang ngồi trên sofa uống trà, thấy Kỳ Tự bước vào, hơi nhướng mi.
Vẻ mặt Kỳ Tự lãnh đạm, ngồi vào chỗ của mình, “Đã trễ thế này, ông đến đây làm gì”.
Kỳ Hành Viễn đã quen với việc hai cha con luôn có một khoảng cách, nhấp một ngụm trà, “Cùng mấy người bạn ăn cơm gần đây, biết chắc con đang tăng ca nên tới xem một chút”.
Im lặng.
Im lặng chính là một loại hình thức chống cự khác, Kỳ Hành Viễn rất hiểu tính cách con trai lớn của mình.
Ngừng một chút, ông nói: “Chuyện ngày hôm nay xử lý rất tốt”.
Kỳ Tự mở ra một xấp văn kiện, đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Ông tới đây không phải chỉ để khen tôi chứ”.
Đúng là Kỳ Hành Viễn đến đây có việc, chỉ là ông không muốn thẳng thừng như vậy, nói chuyện với con trai chỉ toàn công việc.
Nhưng hiển nhiên, rõ ràng Kỳ Tự không muốn cùng ông nói chuyện phiếm.
Mỗi lời anh nói ra đều tỏ rõ sự tôn trọng, nhưng lại ngập tràn xa cách.
Kỳ Hành Viễn nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, đành phải nói vào vấn đề chính, “Tiểu Đường bị thương, con có biết không?”
—
Bởi vì lần trước Minh Dao đã thất hẹn với Kỳ Tự, cho nên ở buổi hẹn đi nghe nhạc lần 2 này, cô đặc biệt sắp xếp ổn thoả tất cả chuyện riêng, và dành ra khoảng thời gian trống.
Cô sợ Kỳ Tự quên nên còn nhắn trước cho anh.
[Vé đã mua rồi, tối nay 6h30 em đợi anh trước cửa nhà hát nhé]
Kỳ Tự không trả lời ngay nhưng Minh Dao cũng không để tâm, dù sao người ta cũng là tổng tài, đâu có rảnh rỗi giống mình lúc nào cũng mang theo điện thoại bên người.
Đúng 6h30 Minh Dao đã đứng trước cửa nhà hát.
Cô đặc biệt gội đầu thật sạch thật thơm, còn trang điểm xinh đẹp, còn mặc quần áo giản dị tươi tắn mà Kỳ Tự “thích”.
Có thể thấy rằng Minh Dao thật sự nghiêm túc với buổi hẹn hò tối nay.
Cô nhắn tin cho Kỳ Tự: [Em đến rồi, anh đang ở đâu?]
Không có phản hồi.
6h40, còn 20p nữa thì buổi hoà nhạc sẽ bắt đầu.
Minh Dao gọi điện thoại cho Kỳ Tự nhưng không có ai nghe máy.
6h50, gần như tất cả khán giả đều đã vào trong.
7h buổi hoà nhạc sẽ bắt đầu rồi.
Minh Dao đứng một mình bên ngoài nhà hát, ánh đèn rực rỡ, người xung quanh ra ra vào vào.
Cuối cùng thì điện thoại cũng đổ chuông.
[Xin lỗi, hôm qua có việc gấp phải bay sang Pháp công tác, hẹn lại ngày khác]
Minh Dao: “……….”
???
Haha, có phải là chơi tôi không.
Hôm trước là tôi lỡ hẹn với anh, hôm nay anh liền cho tôi leo cây lại.
Sao lại hẹp hòi như vậy?
Minh Dao lập tức nhắn một tin thật dài trong điện thoại, sau đó lại xoá đi.
Cô tự an ủi mình quên đi, coi như huề nhau vậy.
Chỉ là đang bình thường sao tự nhiên lại bay đi nước ngoài?
Minh Dao lầu bầu đi ra đường cái để bắt taxi về trường, trong lúc đợi xe đến, bỗng nhiên một suy đoán chợt loé lên theo trực giác của cô.
Ra nước ngoài?
Cô ngừng một chút, lập tức vào Weibo của Kim Đường.
Sau khi nhìn thấy nội dung đầu tiên trong Weibo của Kim Đường, từ đáy lòng vọng ra một tiếng rơi lộp bộp.
Hình như cô ấy gặp phải sự cố bất ngờ gì đó nên đã đăng một bài lên Weibo để báo bình an.
@kimduong: (không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da nhỏ thôi, đã để mọi người lo lắng rồi)
Nhịp tim Minh Dao đột nhiên trở nên nhanh hơn, có một loại cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được.
Các manh mối lập tức được kết nối với nhau.
Weibo của Kim Đường được đăng vào ngày hôm qua, Kỳ Tự cũng rời đi ngày hôm qua.
Kim Đường ở Paris, Kỳ Tự thì đến Pháp.
Minh Dao: “……….”
Là do chiếc bánh kem đêm đó quá ngọt nên đã làm mê mẩn trái tim cô.
Sao anh ta có thể không giống Cố Viễn chứ.
Bọn họ chính là giống nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký quan sát hôm nay của Tiểu Minh —
(Phải tỉnh táo, không nên tức giận không nên tức giận. Quên đi quên đi. A Di Đà Phật giết người là phạm pháp)
And hôm nay em trai lộ diện rồi ~ ban đầu tôi định mở câu chuyện về em trai Kỳ Yến cùng tiểu tiên nữ Hồ Giao, nhưng viết viết lại thấy có cảm giác với anh trai hơn nên mở ra trước. Em trai cũng rất cẩu, hai anh em đều cẩu.