Còn nói lời dịu dàng như vậy.
Rõ ràng mấy ngày trước còn gọi mình vào văn phòng cười nhạo một phen, sao đột nhiên lại đổi tính.
Mặc dù, đang ở trong vòng tay của anh, nhưng Minh Dao đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô khẽ nhúc nhích vai, cảm xúc dần dần bình ổn, chỉ là vẫn có mấy phần nghi hoặc.
Hai câu nói này của Kỳ Tự rất quen nha, hình như nghe ở đâu rồi.
Dừng một chút, Minh Dao chợt nhớ tới.
Cô khịt mũi một cái, nước mắt còn đọng trên hàng mi, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Kỳ Tự: “Sao anh lại thuộc lời thoại của anh Hằng?”
Kỳ Tự: “………..”
“Để vạch tội em nên anh đọc tới đọc lui quyển kịch bản mấy chục lần chứ gì”, giọng nói của Minh Dao còn mang theo âm mũi đặc sệt, “Ngay cả lời thoại của nam thứ cũng đọc làu làu”.
Kỳ Tự: “……..”
Hiểu rồi, trước đó mình là nam chính cặn bã.
Lúc này lại biến thành nam phụ thâm tình.
Dù sao thì đối với Minh Dao, anh cũng không xứng có cái tên của mình.
Kỳ Tự hối hận vì đã vươn tay ra giúp đỡ, cô gái này đúng là một con sói mắt trắng nhỏ mà, căn bản không hề hiểu tấm lòng thành của mình chút nào.
Trong phút chốc anh buông Minh Dao ra, khôi phục vẻ lạnh lùng, nói: “Điền An Ni nói em nhập vai quá sâu, vừa lúc tôi đi ngang qua nên đến xem thử”.
“Cho nên anh liền phối hợp giúp em diễn kịch đúng không?”, Minh Dao nói nói rồi đột nhiên gật đầu, “Cũng may là vừa rồi anh không diễn Cố Viễn, nếu không có thể em sẽ không khống chế được mà một cước đá bay anh”.
Kỳ Tự: “……….”
Anh có chút không hiểu: “Không phải em đau lòng vì bị Cố Viễn phản bội, hy vọng hắn trở về sao?”
Minh Dao nhíu nhíu mày: “Bị điên à, ai muốn hắn trở về, loại đàn ông khốn nạn đáng chết kia biến càng xa càng tốt thì có”.
Kỳ Tự:……….
???
Sói mắt trắng, Sói mắt trắng!
Đúng là thiếu tay thiếu miệng thiếu luôn đầu óc mà.
Hít sâu một hơi, Kỳ Tự thề lần sau anh mà còn mềm lòng thì ra cửa sẽ bị sét đánh.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi còn có việc, đi trước”.
Vừa dứt lời, Minh Dao liền hắt hơi một cái.
Ngay sau đó lại là 2 cái.
Khác gì một con gà rơi xuống nước đâu, không biết sẽ lạnh sao.
Vốn dĩ Kỳ Tự muốn nói gì đó, nhưng tưởng tưởng đến vừa rồi bản thân mình không biết xấu hổ, thân thiện hợp tác diễn vai Cố Viễn một lần nhưng lại bị người ta ghét bỏ, thì không muốn nói gì nữa.
Anh quay người đi về phía cửa, kết quả chân không chịu không chế mà đi vào nhà vệ sinh.
Vốn định giúp mở nước cho con sói mắt trắng này để cô nhanh chóng ngâm nước nóng xua đi cái lạnh, ai biết phòng bình thường không có bồn tắm, chỉ có tắm vòi sen.
Không gian còn rất nhỏ.
……..Cho nhiều tiền như vậy còn keo đến thế.
Kỳ Tự có chút khó chịu, không còn muốn thông qua Tưởng Vũ Hách để phối hợp với đoàn phim nữa, trực tiếp gọi thẳng cho người phụ trách của khách sạn này, muốn lấy căn phòng tổng thống duy nhất còn lại của khách sạn.
Tiếp theo báo với Minh Dao: “Dọn đồ đi, lên lầu 19”.
Minh Dao ngơ ngác, “Tại sao?”
“Đi ngâm nước nóng”.
Minh Dao biết tầng 19 là tầng cao nhất, cũng có vẻ là tầng đắt nhất.
Nhưng Kỷ Mộc Dương và Sơ Nguyệt cũng chỉ ở phòng cao cấp của tầng 12.
“Vẫn là thôi đi, như thế quá kiêu căng”. Minh Dao xua xua tay, dừng lại vài giây rồi cụp mắt xuống, “Thật ra anh không cần vì em—”
“Em nghĩ nhiều rồi”, Kỳ Tự cắt ngang cô, “Chúng ta ký hợp đồng, em là người phát ngôn của khách sạn SG, nói một cách khác, bây giờ tôi là bên A của em, bất cứ lúc nào bên A cũng có quyền yêu cầu bên B giữ trạng thái tốt nhất để tiếp nhận công việc”.
……..
Lợi hại, bản lĩnh.
Biết dùng thân phận bên A tới doạ mình.
Đang nói chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa, là nhân viên khách sạn mang thẻ phòng tổng thống đến.
Điền An Ni vẫn canh giữ ngoài cửa, đúng lúc này cũng gọi điện nhắc nhở Kỳ Tự, “Cảnh quay bên phim trường sắp kết thúc rồi”.
Đến lúc đó nhiều người nhiều miệng, lỡ như đụng phải các loại đồn đãi vớ vẩn sẽ rất phiền phức.
Lúc này cảm xúc của Minh Dao đã hoàn toàn dịu đi, Kỳ Tự cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một câu [Dẫn cô ấy lên] rồi rời khỏi phòng.
Anh đi rồi, Điền An Ni tiến vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống sofa lo lắng nói:
“Nói chuyện ổn không?”
Minh Dao nghe không hiểu: “Nói cái gì ổn ạ?”
“Chị nói hai người cô cậu đó”, Điền An Ni khẽ cong môi, “Vừa nãy bước ra khỏi phim trường cứ như người mất hồn, Kỳ tổng mới tới có mấy phút hồn liền trở lại, xem ra vị trí người đàn ông này trong lòng em cũng rất quan trọng đấy”.
Minh Dao mất tự nhiên quay mặt đi, giọng nói rất nhỏ: “Đâu có”.
“Đâu có?”, Điền An Ni nhịn không được gõ vào trán cô, “Nhiều nữa là khác.”
Minh Dao ngậm miệng, dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng cô biết — Điền An Ni nói đúng.
Rõ ràng vừa rồi cả người bị hãm sâu trong kịch bản không thể thoát ra, đầu óc căng phình, chỉ muốn khóc.
Nhưng anh vừa tới, dù 2 người chỉ tuỳ tiện đấu khẩu vài câu, vậy mà vừa mới dầm mưa lại giống như biến thành nước cam lộ xoa dịu vết thương.
Vòng tay của anh như là có ma lực, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy cô vài giây, thế giới của cô lập tức trong suốt.
Minh Dao cúi đầu không lên tiếng, gương mặt có chút đỏ.
“Chắc là chị nên rút lại lời nói lần trước, chị cảm thấy Kỳ Tự thật lòng với em”. Điền An Ni dừng một chút, “Hơn nữa, còn không ít”.
Minh Dao ngẩng đầu, “Sao chị lại nói vậy?”
“Ít nhất thì chị chưa từng thấy đàn ông có địa vị như anh ta, lại rảnh đến nỗi dành chút thời gian đến dỗ dành một cô gái diễn kịch diễn đến thương tâm. A không đúng, có lẽ là có, nhưng những người đang ông kia sẽ xuống tay chi một khoản tiền, hoặc là mua 2 cái túi, nếu không thì đưa chút trang sức gì đó”.
“Không bao giờ đích thân đến”.
“Càng sẽ không tỉ mỉ giúp em nâng hạng phòng chỉ để ngâm nước nóng”.
Điền An Ni dùng liên tiếp 2 câu khẳng định.
Thật ra Minh Dao cũng cảm nhận được.
Khi cuốn nhật ký của cô bị Kỳ Tự phát hiện, thật ra cô đã chuẩn bị rất nhiều để thu dọn tàn cuộc, nghĩ tới Kỳ Tự sẽ vận dụng hết tất cả thủ đoạn để phong sát cô, nghĩ tới Kỳ Tự sẽ huỷ bỏ hợp tác người đại diện giữa bọn họ, nghĩ tới các loại khả năng bị xử lý.
Nhưng Kỳ Tự lại không làm vậy.
Nhiều nhất, là làm bộ hung dữ để mình phải đưa anh về nhà, để mình chờ anh ba giờ đồng hồ.
Đều là một chút trừng phạt không đau không ngứa.
Sau khi thu dọn đồ đạc, hai người dọn đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất, quản gia đã chờ ở cửa: “Hoan nghênh cô Minh đến ở, tôi là quản gia phòng của cô, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có mặt để phục vụ”.
Giọng điệu này, giống y hệt vị quản gia lúc cô ở trong phòng tổng thống của Châu Dật.
Minh Dao đi vào, nhìn thấy một bộ ấm trà bằng gốm sứ tinh xảo trên bàn ăn.
Quản gia tiến lên, rót một ly trà nóng hổi: “Đây là trà gừng cô yêu cầu, vẫn còn nóng, nước tắm cũng đã pha sẵn, cô có thể dùng bất cứ lúc nào”.
Minh Dao sửng sốt một chút, chỉ vào mình: “Tôi?”
Cô yêu cầu trà lúc nào?
Điền An Ni cười nhẹ một tiếng: “Ai kêu em lên đây ở, thì là người đó chuẩn bị, vẫn chưa rõ sao?”
Minh Dao: “……….”
Sau khi quản gia dặn dò một số việc thì rời đi, Điền An Ni giúp Minh Dao cất hành lí, nhịn không được nói đùa:
“Cái khác không nói, ấm trà này cũng là một chi tiết tỉ mỉ, nếu giữa 2 người không có vấn đề gì lớn, thì coi như xong đi, Kỳ tổng là người đàn ông tốt biết bao, chu đáo về mọi mặt, chị ganh tị quá”.
Minh Dao nhấp một ngụm trà gừng, ngồi vào chiếc bồn tắm rộng rãi, hơi lạnh trên người cũng tản đi không ít.
Cô gân cổ lên hỏi Điền An Ni ở bên ngoài: “Chu đáo gì đâu ạ?”
“Em như vậy đột nhiên lại nâng lên phòng tổng thống, mấy diễn viên chính dưới kia có thể không quậy sao? Đặc biệt là Sơ Nguyệt”.
“Kỳ Tự lấy thân phận của chị để đưa ra yêu cầu, đối với bên ngoài là chị đau lòng cho nghệ sĩ nhà mình, tự móc tiền túi nâng hạng phòng. Một là người khác không quậy đoàn phim, hai là cũng không thêu dệt về em được”.
Điền An Ni thẳng thắn khen Kỳ Tự: “EQ siêu cao, giúp em lẩn tránh tất cả khả năng dễ dàng gây ra tranh chấp”.
Minh Dao: “…………..”
Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp không nói một tiếng, trái tim cũng dần dần được sưởi ấm.
Chỉ đề cập đến chuyện nhật ký thôi, quả thật Kỳ Tự không có làm khó cô.
Là một chính nhân quân tử.
Minh Dao nói chuyện phiếm với Điền An Ni câu được câu không, lúc đang ngâm mình, bên ngoài có người gõ cửa.
Ngay sau đó, Minh Dao nghe thấy Điền An Ni đang nói chuyện với người nào đó.
Người đi rồi, Minh Dao hỏi: “Ai vậy chị?”
“Phó đạo diễn Lưu, nói Sơ Nguyệt bắt đầu náo loạn, hỏi chị có thể thương lượng một chút không”.
Minh Dao quấn khăn, đi ra từ phòng tắm: “Thương lượng chuyện gì?”
“Chỉ còn lại một phòng tổng thống, hỏi có thể nhường cho Sơ Nguyệt hay không, còn em thì ở phòng cao cấp của cô ta”.
Minh Dao mở to 2 mắt nhìn: “Cô ta nghĩ gì vậy? Thật sự cho rằng mình là công chúa trong đoàn phim ai cũng phải nuông chiều sao? Không đổi!”
Hai chữ “không đổi” nói chắc như đinh đóng cột.
Bỗng dưng Điền An Ni cười một tiếng, hàm ý sâu xa nói: “Không phải ngày thường em nhường cô ta lắm sao, sao đến căn phòng này lại không chịu nhường?”
Minh Dao ngậm miệng, còn chưa nghĩ ra lý do giải thích, Điền An Ni đã đâm thẳng vào cô:
“Cũng phải, cái gì cũng có thể cho, nhưng mà đàn ông mình thích thì không thể, đồ của người mình thích tặng lại càng không thể, đúng không?”
Minh Dao: “………”
Cũng do căn cơ của mình kém một chút, suy nghĩ trong lòng đều bị Điền An Ni nhìn thấy rõ ràng.
“Được rồi, chị cũng không đồng ý đâu”. Đương nhiên Điền An Ni cùng chung trận tuyến với Minh Dao rồi, “Em đi nghỉ sớm đi, ngày mai Lương Hằng vào tổ, các cảnh quay sau này sẽ thoải mái hơn rất nhiều”.
Điền An Ni rời đi không bao lâu, Minh Dao phát hiện kinh nguyệt của cô đã đến sớm hơn.
Chắc là do bị nhiễm lạnh, Minh Dao chưa kịp chuẩn bị, cho nên dự định đi xuống lầu mua một vài vật dụng vệ sinh, thuận tiện tản bộ một vòng, hóng gió một chút.
Thang máy đi đến tầng 12 bỗng nhiên ngừng lại, cửa mở ra, người tiến vào lại là Sơ Nguyệt.