Thậm chí thỉnh thoảng còn tạo thêm kịch tính cho bản thân, tưởng tượng bỗng nhiên có fan hâm mộ gào thét vì cô đến ngất xỉu, cô cảm động nói — “Mọi người đừng vậy mà, tôi sẽ đau lòng lắm”.
Được rồi, hiện tại cô thật sự rất đau lòng.
Minh Dao biết bây giờ cô đang drama hơn bất cứ ai.
Tay trái cầm máy sấy, tay phải kéo dây, một chân giơ ra, khó khăn lắm mới giẫm được xuống sàn nhà, cả người còn không thể đứng vững.
Còn Kỳ Tự cứ vậy mà vội vàng tiến vào buổi trình diễn mà cô chưa kịp chuẩn bị.
Minh Dao chỉ mất mấy giây để từ mờ mịt trở nên tỉnh táo, sau đó trốn vào phòng tắm nhanh như một cơn gió.
Muốn chết muốn chết, sao anh ấy lại tới đây!
Trên mặt cô lại không trang điểm gì hết. Mặt mộc! Mặt mộc trời ơi!
Nhất định là trợ lý kia đã nói với Kỳ Tự.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
“Ra đây”, Kỳ Tự đi tới gõ cửa.
Minh Dao muốn khóc, “Anh đi trước đi được không, giả bộ như hôm nay không nhìn thấy em, ngày mai chúng ta lại gặp nhau”.
Kỳ Tự dựa vào cửa phòng tắm, cười nói: “Anh đi đâu bây giờ?”
“Về phòng của anh đó”.
“Tiểu thư, em tắm ở phòng anh, giờ còn kêu anh về phòng của mình?”
Minh Dao: “……….?”
Cô hé cửa, để lộ ra nửa cái đầu: “Phòng của anh?”
Nói xong Minh Dao mới nhận ra hành động vô ý của mình, định nhanh chóng đóng cửa lại, cũng đã không còn kịp rồi.
Tốc độ của Kỳ Tự nhanh hơn cô nhiều, vươn tay ra chặn cửa lại.
“Không tin thì mở tủ quần áo nhìn xem, bên trong có phải đồ của anh không?”
Minh Dao trở tay không kịp, nhanh chóng che mặt mình lại.
Sau đó mới bắt đầu nổi giận đùng đùng, “Vậy là trợ lý của anh chơi em rồi!”
“Trợ lý?”
Minh Dao diễn tả: “Chính là người tự xưng là trợ lý của anh ở nước ngoài, hôm nay vừa trở về tham gia dự án đó, chiều cao cũng tương đương với anh……..”
Kỳ Tự đã sớm đoán được là chuyện do Kỳ Yến làm.
Còn Minh Dao, chính là một bất ngờ mà cậu ta nói.
Kỳ Tự cố gắng đè nén ý cười.
Anh thừa nhận, đích thật là một sự bất ngờ.
Nhưng trên mặt anh lại không có biểu hiện gì, vẻ mặt thờ ơ kéo tay Minh Dao ra: “Che cái gì, đâu phải chưa từng thấy”.
Minh Dao bị Kỳ Tự kéo một phát, cả người hoàn toàn bại lộ dưới khe hở nhỏ.
Ánh đèn vàng dịu dàng bao trùm lấy cô, làn da ửng đỏ hiện lên một vầng sánh xinh đẹp, những giọt nước trên tóc đang từ từ chảy xuống nơi sâu nhất trong khăn tắm.
Giống như một bức tranh, một vẻ đẹp thuần khiết nhất, nhưng cũng lộng lẫy nhất.
Hình ảnh có hơi xấu hổ.
Minh Dao trộm nhìn Kỳ Tự, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, lập tức khẩn trương dời mắt đi, nhỏ giọng nói:
“Nhìn chằm chằm vào mặt mộc của con gái như vậy rất không lịch sự biết không?”
Hình như Kỳ Tự cũng cảm giác được gì đó, ho khan một tiếng phá tan bầu không khí: “Sao đột nhiên em lại tới đây?”
Vấn đề này, trước mắt Minh Dao chưa biết phải trả lời thế nào cho phải.
Vốn dĩ đây không phải cảnh làm lành mà cô muốn hỏi anh trong tưởng tượng.
Thật là quá xấu hổ, tóc ẩm ướt, quần áo cũng không mặc, chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Nếu lúc này mở miệng hỏi, người đàn ông này nhất định sẽ cho là mình muốn dụ dỗ anh để làm hoà.
Kiên quyết không thể để anh nghĩ mình như vậy.
Thừa dịp Kỳ Tự không chú ý, Minh Dao liền vọt vào trong phòng ngủ, gấp rút quấn chăn ngồi ở trên giường: “Đoàn phim cho nghỉ một ngày, em ra ngoài chơi”.
Kỳ Tự cảm thấy buồn cười, đi theo sau ngồi xuống giường, “Chơi cái gì? Tìm anh chơi?”
“Thế nào?”, Minh Dao bình tĩnh nhìn anh, “Không được sao?”
Hai người nhìn nhau một lúc.
Kỳ Tự bắt đầu cởi quần áo.
Minh Dao: “?”
Trừng to mắt, thân thể lùi về sau theo bản năng, “Anh làm gì đó?”
Người đàn ông chậm rãi trả lời: “Không phải muốn tìm anh chơi sao?”
“………Tìm anh chơi thì phải cởi quần áo?”
Kỳ Tự dừng lại, quét mắt lên chiếc chăn bông mà cô quấn 2 lớp trên người, bỗng nhiên châm biếm —
“Không phải em đã cởi rồi sao?”
Minh Dao: “………..”
Biết ngay anh sẽ nghĩ như vậy mà!
Minh Dao vừa thẹn vừa giận, thò một chân từ trong chăn ra, định đá Kỳ Tự xuống giường: “Anh bị gì hả, mau tránh ra đi, ai muốn chơi trò tình ái với anh!”
Bàn chân đạp loạn xạ, không thể đạp Kỳ Tự xuống thì không nói đi, còn bị anh dễ dàng tóm gọn trong tay.
Lại tuỳ tiện kéo như vậy.
Minh Dao đang ngồi, tức khắc bị mất cân bằng, cơ thể ngả ngửa ra sau, nằm hẳn lên giường, bị Kỳ Tự kéo đến trước mặt như kéo chân heo vậy.
Cô đang muốn kháng nghị hành vi thô lỗ của người này, bỗng nhiên anh cúi người áp xuống, hai tay chống ở 2 bên thân cô —
“Vậy em nói đi, em muốn chơi cái gì?”
Một cảnh giường chiếu chưa kịp chuẩn bị.
Cuối cùng ánh mắt của 2 người cũng kiên định đối đầu.
Không khí lập tức yên tĩnh, chỉ có sự mập mờ đang lặng lẽ chuyển động.
Như thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt nào đó, trong lòng Minh Dao hoảng hốt, không biết phải làm thế nào nên dời tầm mắt đi.
“Còn không nói thật?”, Kỳ Tự khàn giọng hỏi.
“…………”
Minh Dao cảm giác được, Kỳ Tự càng lúc càng gần cô.
Cơ thể của họ cũng sắp dính vào nhau, thậm chí Minh Dao có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập của anh.
Hơi thở của anh, mùi trên cơ thể, mỗi một điểm trên người anh cũng khiến trái tim người ta rung động.
Tất cả đều đang tới gần mình.
Nhịp tim Minh Dao càng lúc càng nhanh, cuống họng cũng trở nên khô khốc một cách khó hiểu.
Có thể là sau sự việc công cụ người, Kỳ Tự đã không còn dễ lừa như vậy, một hai phải hỏi cho rõ nguyên nhân.
Minh Dao dừng một chút, quay mặt đi nhỏ giọng làu bàu: “Tại sao em tới chẳng lẽ anh còn không biết sao!”
Kỳ Tự lại lần nữa tự mình xác nhận trong vài giây.
Anh thật sự không biết, vì sao cô gái chơi mình 3 tháng lại ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến tận nơi mình công tác.
Quả thực là không thể tưởng tượng, hành động như mặt trời mọc phía tây.
Anh nói: “Anh thật sự không biết”.
Minh Dao khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn anh: “Anh lại giả bộ”.
Kỳ Tự cau mày: “Giả bộ cái gì?”
Minh Dao dứt khoát không diễn nữa, “Anh nói thẳng đi, chọn 1 hay là 2”.
Kỳ Tự: “?”
Tại sao anh phải chọn 1 hay 2?
“Anh thật sự không hiểu em đang nói gì”.
Xém chút nữa là Minh Dao không thể thở nổi.
Cô là con gái mà, đã da mặt dày tới tìm anh làm lành rồi, anh lại còn giả ngu gì chứ?
“Em tặng bánh cho anh, anh có ăn không?”
“Có”.
“Vậy mà anh còn không biết em đang nói gì?”
Kỳ Tự cẩn thận nhớ lại bánh ngọt đêm đó, cái mình ăn có viết một chữ Y ở trên, chẳng lẽ bí ẩn được giấu trên những chiếc bánh mà Kỳ Hành Viễn đã ăn?
Nhưng anh không thể nói với Minh Dao rằng bánh ngọt cô tặng đã bị người khác ăn, dừng một chút, đành phải thay đổi thành lời nói khách sáo —
“Nếu em không ngại, có thể nói lại thỉnh cầu của mình”.
“………..?”
Minh Dao nghe rõ, người này muốn nghe cô tự nói những gì đã viết trên giấy.
Chính là muốn nghe tự Minh Dao nói xin lỗi một lần nữa.
Để thoả mãn sự không cam lòng của anh khi phải làm công cụ người suốt 3 tháng.
Minh Dao ha ha 2 tiếng, dùng sức đẩy người đàn ông ra: “Kỳ Tự, anh cũng không khác gì, em đã chủ động, nếu anh còn như vậy thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa”.
Nói xong thì quay mặt đi, khoanh 2 tay trước ngực, bày ra tư thế tiểu tiên nữ đang tức giận.
Kỳ Tự: “………..”
Vậy mà cũng không moi ra được.
Kỳ Tự biết câu trả lời mà Minh Dao muốn nhất định là một vấn đề quan trọng, anh không thể trả lời lung tung được.
Anh liền đứng dậy, trước tiên âm thầm lui 1 bước, “Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ, ngày mai trả lời em”.
Minh Dao: “………..”
Không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà còn muốn nghĩ?
Đã đến trước mặt anh rồi mà tên đàn ông này còn muốn nghĩ?
Thiếu chút nữa là câu mắng người của Minh Dao đã vọt ra tới miệng rồi, nín thở nhịn xuống không nói.
Được rồi, cô là người rộng lượng, lại cho một cơ hội vậy.
Nhưng tiên nữ vẫn cảnh cáo:
“Vậy ngày mai anh hãy nghĩ cho kỹ, tối mai em phải bay về Bắc Kinh rồi, thời gian không đợi người!”
Kỳ Tự vừa bực mình vừa buồn cười, “Được”.
Minh Dao thấy thái độ của anh cũng được tính là thành khẩn, cũng thoáng dịu lại một chút: “Vậy anh có thể đi rồi”.
Kỳ Tự chau mày: “Đi đâu?”
“Đi tìm phòng ngủ đó, cũng đâu thể ngủ chung giường với em được?”, Minh Dao vừa nói vừa lập tức chiếm lấy chăn bông, “Chuyện này không thích hợp đúng không Kỳ tổng, chúng ta đâu có quan hệ gì”.
Kỳ Tự: “……….”
Cũng đâu phải chưa từng ngủ bao giờ.
Thôi vậy, khách sạn không thể so với trong nhà, lỡ như bị người khác nhìn thấy rồi làm ầm ĩ lên, Minh Dao bị chỉ trích thì cũng không tốt.
Vừa lúc Kỳ Tự cũng muốn hỏi về chuyện bánh ngọt, nên cũng thuận theo ý của cô.
Rời khỏi phòng, trước tiên anh gọi điện thoại cho dì giúp việc trong nhà, dò hỏi bánh kem có gì bất thường không.
Dì giúp việc nói lại với anh: “Không có? Tôi nhìn thấy chủ tịch mở ra là ăn ngay, không có gì khác thường”.
“Chiếc bánh ông ấy ăn có chữ gì trên đó?”
“Cái này thì tôi cũng không để ý”
“Hộp bánh kia đâu?”
“Thật xin lỗi cậu chủ, bữa đó cậu lấy cái bánh cuối cùng đi thì tôi cũng quăng chiếc hộp luôn rồi”.
“………”
Manh mối gì cũng không hỏi được.
Nghĩ nghĩ, lại gọi điện thoại cho Kỳ Hành Viễn, nhưng đã khuya rồi, giờ này gọi thì không thích hợp.
Anh xoa xoa giữa chân mày, chỉ có thể nhẫn nại đè chuyện này xuống, đợi trời sáng rồi tính.
__
Minh Dao ngủ một giấc đến gần giữa trưa ngày hôm sau.
Cô dụi mắt ngồi dậy, nhìn thấy tin nhắn Wechat của Kỳ Tự —
[Sáng anh bận, 11 giờ chờ anh ở nhà hàng]
Nói thật, người này làm việc rất có trách nhiệm, Minh Dao nghĩ.
Đoán chừng có lẽ giữa trưa Kỳ Tự sẽ cho cô câu trả lời, Minh Dao cẩn thận rửa mặt trang điểm, làm đầy đủ nghi thức.
Sửa soạn xong cũng đã đến 10h30, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, cô dứt khoát đi đến nhà hàng ở tầng cao nhất trước giờ hẹn, tuỳ tiện tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Cửa sổ của nhà hàng có thể quan sát toàn bộ cảnh đẹp của núi Thanh Vân, Minh Dao gọi một ly nước trái cây, vừa uống vừa chờ đợi Kỳ Tự.
Núi Thanh Vân là một danh lam thắng cảnh của thành phố H, thậm chí là cả nước, địa thế cao so với mực nước biển, cả ngọn núi được bao bọc bởi những tầng mây, thác nước trên núi và ánh hoàng hôn hoà lẫn vào nhau, đập vào mắt cứ như là tiên cảnh mênh mông, thế ngoại đào nguyên.
Thêm vào đó, trong không khí còn giàu các ion oxy cực kì có ích cho cơ thể, vì vậy mà trở thành nơi du lịch, nghỉ mát, dưỡng lão cho giới nhà giàu.
Hoà mình vào một khung cảnh đẹp như vậy, cũng có thể coi là một kỉ niệm lãng mạn nhỉ?
Minh Dao tự nghĩ tự cười, rồi lại bắt đầu ngại ngùng.
Đang ngắm cảnh, thì đột nhiên có một bóng người ngồi xuống đối diện.
Còn tưởng là Kỳ Tự tới, Minh Dao quay đầu, phát hiện lại là Kim Đường.