Thế là Minh Dao và Điền An Ni tìm cớ dời cuộc hẹn lại vào buổi chiều, còn đang suy nghĩ phải nói chuyện này với Giang Mẫn Nguyệt thế nào, ai ngờ khi đang dùng bữa sáng, Giang Mẫn Nguyệt lại chủ động nói với cô: “Hôm nay mẹ phải ra ngoài một chuyến, có chút việc. Con đi gặp mặt nhãn hàng đừng tự cao tự đại, nên khiên tốn nhé”.
Minh Dao vội đồng ý: “Dạ con biết rồi”.
Sau khi ăn xong, Giang Mẫn Nguyệt ra cửa trước.
Chờ bà đi rồi, Minh Dao lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Tự.
“Là ở nhà anh sao, em trực tiếp qua thẳng đó hả?”
“Không cần”, Kỳ Tự đang sắp xếp hoa quả cúng bái, mắt nhìn đồng hồ, “Bây giờ anh qua đón em”.
Vừa cúp điện thoại thì tài xế lại gọi đến:
“Kỳ tổng, tôi đã đón được quý bà Giang, đang trên đường tới”.
“Được”.
Dường như mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy.
Năm nào Kỳ Tự cũng sẽ nghỉ phép vào ngày này.
Từ khi dọn ra ở riêng, anh đã thỉnh linh vị của mẹ về nhà mình.
Đặt ở chỗ của Kỳ Hành Viễn, bắt mẹ mỗi ngày phải nhìn chồng của mình kêu vợ vợ chồng chồng với người phụ nữ khác.
Đứa con trai như anh không làm được.
Cho nên mấy năm nay cứ đến ngày giỗ của mẹ, Kỳ Hành Viễn sẽ tự giác lại đây.
Mấy năm đầu Trịnh Dung còn đi cùng ông, về sau dần dần không còn tới nữa.
Thường thường đều do cha con hai người thực hiện, năm nay lại có thêm hai người phụ nữ.
Một người là minh tinh mà mẹ thích nhất khi còn sống, còn lại một người, chính là người mà mình nhận định muốn nắm tay cả đời về sau.
Kỳ Tự cảm thấy, nếu mẹ ở trên trời có linh thiêng, hẳn là hôm nay sẽ rất vui vẻ.
Trước khi đi ra ngoài đón Minh Dao, Kỳ Tự dặn dò Kỳ Hành Viễn: “Giang Mẫn Nguyệt sắp đến rồi, lát nữa ông nhớ khách khí một chút, tôi đi ra ngoài một chuyến, sẽ quay lại ngay”.
Kỳ Hành Viễn không quan tâm chuyện Kỳ Tự rời đi, chỉ nghĩ là anh đi mua đồ gì đó, vì vốn dĩ hôm nay cũng có rất nhiều chuyện vụn vặt.
10 phút sau, Giang Mẫn Nguyệt đến.
Tài xế dẫn bà vào phòng khách, Kỳ Hành Viễn đang ngồi trên sofa xem tin tức của Giang Mẫn Nguyệt, phát hiện người thật đã đến, vội khách sáo nói:
“Hoan nghênh hoan nghênh, tôi là chồng của Văn Nhàn, cảm ơn bà đã đến, mời bà ngồi”.
Hôm nay Giang Mẫn Nguyệt để tóc dài uốn xoăn, mặc một bộ quốc phục màu xám trang nhã, khí chất điềm đạm lại dịu dàng.
“Không cần khách sáo, chỉ là thắp nén nhang mà thôi”, bà nhẹ mỉm cười, nhìn nhìn xung quanh, “Tôi không thấy Kỳ tổng?”
“Nó ra ngoài có chút việc, sẽ quay lại ngay, mời bà ngồi trước một lát”.
Cả hai không biết nhau, người già và trung niên hoàn toàn bất đồng lĩnh vực, lại phải bắt đầu một cuộc trò chuyện bất đắc dĩ.
“Sớm như vậy đã phải đến đây, bà đã ăn sáng chưa?”, Kỳ Hành Viễn khách sáo trước.
“Cảm ơn ông, tôi đã ăn qua”.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“À”, Kỳ Hành Viễn cười cười, lại nói với dì Trương: “Đem đồ ngọt mà ai đó đưa tới ra đây, pha thêm một tách trà ngon”.
Không quá lâu, dì Trương đem ra món ăn mà Kỳ Hành Viễn yêu thích nhất.
Long tỉnh dùng kèm với đồ ngọt.
Kỳ Hành Viễn tiếp đãi Giang Mẫn Nguyệt: “Bà thử món này xem, Sư Phong Long Tỉnh (1) đẳng cấp, kết hợp với một chút tráng miệng”.
**(1): một loại trong nhóm Tây Hồ Long Tỉnh, được trồng ở đỉnh Sư Tử, được đánh giá là trà có chất lượng cao nhất TQ
Giang Mẫn Nguyệt còn chưa mở miệng, Kỳ Hành Viễn lại lập tức bổ sung: “Yên tâm, ít đường ít béo, sẽ không tăng cân”.
“Vậy à, vậy thì tôi phải nếm thử”.
Giang Mẫn Nguyệt mỉm cười nhìn về mâm đồ ăn tinh xảo ở trước mặt.
Bỗng nhiên nhíu mày.
Sao mấy chiếc bánh ngọt nhỏ này giống y như đúc mấy cái mà Minh Dao làm cho mình ăn vậy?
Giang Mẫn Nguyệt cầm lên 1 chiếc trong số đó, nhẹ nhàng nếm thử, quả nhiên, vị sữa chua.
Là vị mà hôm qua Minh Dao làm.
Mấy ngày nay, ngày nào Minh Dao cũng ở nhà làm bánh, làm xong thì nói đến studio, Giang Mẫn Nguyệt vẫn luôn nghĩ rằng đem đến cho nhóm Điền An Ni ăn.
Thì ra là đưa tới nơi này?
Giang Mẫn Nguyệt bình thản ăn, hỏi Kỳ Hành Viễn: “Hương vị không tệ, không biết là phải đặt trước của cửa hàng nào ông nhỉ?”
Kỳ Hành Viễn cười 2 tiếng giống như nhận được tán thành: “Là người khác làm cho tôi, nếu bà thích thì hãy ăn nhiều một chút”.
Giang Mẫn Nguyệt nhấp một ngụm Long Tỉnh, vị trà thơm nồng vừa vặn trung hoà vị béo ngậy của món bánh ngọt, vị chủ tịch này thật biết hưởng thụ.
Bà đặt tách trà xuống: “Hiếu thuận như vậy, chắc là Kỳ tổng làm rồi”.
Giang Mẫn Nguyệt cố ý nói lời khách sao, Kỳ Hành Viễn lại không biết gì.
“Nó mà làm cái gì chứ, là……người khác làm”.
Ông cụ dừng một chút, bỗng nhiên đổi chủ đề: “Đúng rồi, tôi vừa xem tin tức của bà, bà muốn quay lại đóng phim võ thuật? Chắc vất vả lắm phải không? Dãi nắng dầm mưa”.
Giang Mẫn Nguyệt: “?”
Nhíu mày x2
Nhớ lại cách dùng từ của Kỳ Hành Viễn lúc kêu dì Trương đi lấy bánh: “Lấy bánh ai đó đưa qua ra đây”.
Vừa rồi là [ai đó], bây giờ là [người khác].
Hoá ra con gái của mình làm những chuyện hiếu thuận này, vẫn không đổi được một sự khẳng định và thừa nhận.
Giang Mẫn Nguyệt lập tức có chút không vui, ngay cả bánh cũng ăn không vào.
“Tôi có thể dùng nhà vệ sinh của ông một chút không?”, bà không có tâm trạng để trò chuyện, muốn rời đi.
Kỳ Hành Viễn lập tức nói: “Đương nhiên có thể, mời qua đó”.
Nói xong thì để dì Trương dẫn Giang Mẫn Nguyệt đi qua.
Giang Mẫn Nguyệt chân trước vừa mới đi, chân sau Kỳ Tự và Minh Dao cũng vừa đến.
Cửa mở, Kỳ Hành Viễn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Minh Dao.
Ông sững sờ: “Anh thật sự dẫn cô ta về đây?”
Kỳ Tự nắm tay Minh Dao đi đến sofa ngồi xuống, dửng dưng nói: “Có vấn đề gì?”
Minh Dao biết có khả năng ông cụ vẫn còn tức giận chuyện mình đánh ông ấy, nên cố gắng lễ phép hết mức có thể: “Con chào bác”.
Ánh mắt rơi vào mâm đồ ăn trước mặt: “À, mấy ngày trước con nghe Kỳ Tự nói sức khoẻ của bác không tốt, nên hôm qua con đặc biệt làm vị sữa chua để hỗ trợ tiêu hoá. Bác có thích không?”
Kỳ Hành Viễn không thèm nhìn Minh Dao, giả bộ xem tin tức, “Không biết, lấy ra để mời khách”.
Minh Dao: “…….”
Kỳ Tự cho Minh Dao một ánh mắt, đại khái chính là ám chỉ [đừng nghe ông ấy đánh rắm ông ấy ăn rất vui vẻ].
Minh Dao mím môi không nói nữa.
Lúc này dì Trương cũng mang trà đến cho Minh Dao, vừa lúc Minh Dao cũng khát, bưng lên uống ngay.
Kỳ Tự nhìn thấy một tách trà khác, biết chắc chắn Giang Mẫn Nguyệt đã đến rồi, hỏi Kỳ Hành Viễn: “Khách quý đâu?”
Kỳ Hành Viễn: “Toilet”.
Minh Dao tò mò hỏi: “Còn có ai à?”
Kỳ Tự: “Lúc mẹ anh còn sống rất thích một minh tinh, ba anh mời bà về để thắp cho mẹ nén nhang”.
Nếu là mẹ của Kỳ Tự thích, vậy vị kia nhất định là tiền bối trong giới giải trí.
Minh Dao không ngờ rằng hôm nay đến cúng bái còn có thể gặp được người nổi tiếng khác.
Cũng không biết liệu mình có biết người đó hay không?
Đang nói, Giang Mẫn Nguyệt ra tới.
Kỳ Tự nhìn thấy bà trước, vỗ vỗ Minh Dao đang ngồi bên cạnh: “Lại đây, anh giới thiệu với em”.
Minh Dao vội vàng đặt tách trà xuống, ngẩng đầu muốn nhìn xem là vị tiền bối nào, nhưng chờ sau khi thấy rõ dáng người xinh đẹp ở trước mặt kia là ai —
Ngụm trà bị sặc ở trong cổ họng, không cẩn thận liền phun ra.
Kỳ Tự: “………”
Kỳ Hành Viễn: “?”
Thật sự là Minh Dao không thể khống chế được.
Tình cảnh này còn đáng sợ hơn gặp quỷ nữa!
Buổi sáng còn ngoan ngoãn nói bái bai với mẹ, kết quả nửa giờ sau hai người lại gặp nhau ở nhà của người bạn trai đang đi công tác.
Cảnh tượng chết chóc gì đây.
Minh Dao loạng choạng lấy giấy lau miệng, mắt không dám nhìn Giang Mẫn Nguyệt.
Rốt cuộc thì kỹ năng diễn xuất của ảnh hậu cũng rất lão luyện, tuy rằng Minh Dao cũng đến, nhưng đối với Giang Mẫn Nguyệt thì chuyện này không hề ngoài ý muốn.
Cho nên sự kinh ngạc ban đầu cũng chỉ có một hai giây, ngược lại, lời nói tiếp theo của Kỳ Hành Viễn khiến Giang Mẫn Nguyệt cau mày lần 3.
Kỳ Hành Viễn nhìn Minh Dao không mấy vui vẻ: “Sao lại không có quy tắc như vậy?”
Minh Dao cũng biết đột nhiên mình vô duyên vô cớ phun ra một ngụm trà là rất bất lịch sự, đang muốn nói lời xin lỗi, Giang Mẫn Nguyệt không nhanh không chậm nói:
“Chỉ là sặc trà mà thôi, chủ tịch Kỳ đừng làm cô bé sợ”.
Bà đi về chỗ ngồi xuống, nhìn Minh Dao một cái.
Minh Dao chột dạ mà né tránh ánh mắt của bà.
Giang Mẫn Nguyệt cười nói: “Đây chắc là bạn gái của Kỳ tổng”.
Kỳ Tự gật đầu, cũng giới thiệu nói: “Minh Dao, cũng là diễn viên”.
Trái tim của Minh Dao gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Đừng nói nữa đừng nói nữa, hai người đừng nói chuyện.
Cứu mạng với.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cũng không biết là vì trừng phạt sự lừa dối của con gái, hay là muốn kiểm tra khả năng diễn xuất tại chỗ của Minh Dao mà Giang Mẫn Nguyệt nổi hứng diễn một màn hàm ý sâu xa:
“Hình như Minh Dao khá bất ngờ khi nhìn thấy tôi”.
Minh Dao run run rẩy rẩy: “Không, không có ạ”.
Đâu chỉ là kinh ngạc, quả thật là phim kinh dị!
Không được, cô chịu không nổi.
Cô cần phải lập tức nhắc nhở Kỳ Tự rằng hiện tại anh đang đối mặt với tình huống nguy hiểm trong chiến trường bi thảm.
Minh Dao âm thầm lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị nhắn Wechat cho Kỳ Tự, bỗng nhiên Kỳ Hành Viễn lại xụ mặt.
“Chơi điện thoại cái gì? Cất vô đi, không có phép tắc”.
Giang Mẫn Nguyệt:……..nhíu mày x4
Kỳ Tự không vui lắm, liếc qua: “Quản đông quản tây có phải ông rảnh lắm hay không?”
Rồi sau đó lại vỗ nhẹ vào tay của Minh Dao: “Em cứ chơi đi”.
Tuy rằng có khả năng Kỳ Hành Viễn sẽ không mấy vui vẻ, nhưng vì không muốn có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh tiếp theo, nhất định Minh Dao phải nhắn cái tin này.
Cô nhanh chóng mật báo cho Kỳ Tự, sau khi gửi xong thì nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà hình ảnh trong tưởng tượng lại không xảy ra.
Ngay cả điện thoại của Kỳ Tự cũng không reo lên.
Đợi một hồi lâu, Minh Dao không nhịn được, làm bộ nói: “Cho em mượn điện thoại của anh dùng một chút”.
Kỳ Tự sờ túi nhưng không thấy, “Chắc bỏ quên trên xe rồi”.
Minh Dao: “……..”
Rồi xong, hôm nay diễn một màn <<Ông trời muốn tuyệt đường tôi>>
Có lẽ để làm giảm bớt sự xấu hổ [con trai không chịu nghe lời ông đây] [con trai chĩa cùi chỏ về hướng con dâu], Kỳ Hành Viễn chủ động thay đổi chủ đề.
“Ảnh hậu Giang có con gái không?”
Giang Mẫn Nguyệt gật đầu: “Có một đứa con gái, vừa mới bắt đầu công việc”.
Kỳ Hành Viễn: “Con gái tốt đó, tôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái, tiếc là lại sinh ra 2 đứa con trai, đứa này còn không nghe lời hơn đứa kia”.
Ngừng lại, giọng điệu ghen tị: “Con gái của ảnh hậu nhất định rất ưu tú, chắc chắn có không ít con trai theo đuổi”.
Giang Mẫn Nguyệt cười cười, như có như không mà liếc nhìn Minh Dao một cái: “Nhưng con bé lại thích một người không có hi vọng, nhà trai không chào đón nó hết lần này đến lần khác.”
Minh Dao: “…….”
“Người nhà kia cũng thật là không biết quý trọng,” nhìn qua Kỳ Hành Viễn còn rất tiếc nuối, “Nếu bà quay lại sớm mấy năm, hai nhà chúng ta sớm biết nhau, nói không chừng còn có thể kết thành—“
Lời nói khựng lại, đại khái là nhớ ra Minh Dao còn ở đây, Kỳ Hành Viễn dừng ở câu nói kế tiếp.
“Tóm lại con gái lớn rồi cha mẹ cũng không quản, bọn nhỏ thích là được”.
Đang nói chuyện, người giúp việc đi đến thông báo: “Chủ tịch, cậu chủ, bên trong đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể bắt đầu rồi”.
Kỳ Tự gật đầu: “Vậy uống xong ly trà này chúng ta bắt đầu thôi”.
“Được”.
Mọi người đang chuẩn bị vào phòng thờ, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Người tới là Trịnh Dung.
Bà ấy nhẹ nhàng uyển chuyển bước vào, xách tên tay một chiếc túi màu bạc, “Không đến trễ chứ?”.
Kỳ Hành Viễn không hề biết bà ta sẽ xuất hiện tại đây: “Sao bà lại tới đây?”
“Ngày giỗ của chị Văn Nhàn làm sao tôi không tới được, đâu phải trước kia chưa từng ghé qua”. Trịnh Dung cởi áo khoác, tiện tay ném ở trên sofa, lúc này mới nhìn Giang Mẫn Nguyệt đúng một lần.
Trong chốc lát, khẽ cười nói: “Đây là Giang Mẫn Nguyệt?”
Nụ cười này tràn ngập sự khinh thường.
Kỳ Hành Viễn lập tức có chút xấu hổ, thấp giọng mắng bà ta: “Tới thắp nhang thì ngồi xuống, thắp xong thì đi đi, nói ít thôi”.
Sau đó lại chậm rãi nói với Giang Mẫn Nguyệt: “Ngại quá, đây là vợ hiện tại của tôi”.
Thật ra Giang Mẫn Nguyệt cũng đoán được, thờ ơ nhìn Trịnh Dung, không nói gì cả, chỉ cụp mắt tiếp tục uống trà.
Cử chỉ của bà đoan trang, vẻ mặt thì thản nhiên, ngược lại khiến cho câu châm chọc vừa rồi của Trịnh Dung thật không có bản lĩnh.
Lúc này sắc mặt của Kỳ Tự đã tối sầm, vì ngại có Giang Mẫn Nguyệt và Minh Dao ở đây mới không bộc phát, phải nuốt trở vào tất cả buồn bực đang sục sôi trong lòng.
Nhưng vừa mới thuyết phục bản thân chấp nhận chuyện Trịnh Dung đến đây, một chuyện càng hoang đường hơn lại xuất hiện.
Kim Đường cũng tới theo.
Ngay cả Kỳ Hành Viễn cũng không hiểu chuyện này: “Đường Đường con tới làm gì?”
Kim Đường cũng hoảng sợ khi chợt thấy trong nhà có nhiều người như vậy, nhìn Trịnh Dung nói: “Dì kêu con lại đây……cúng bái mẹ của Kỳ Tự”.
Giang Mẫn Nguyệt: “…….”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chờ chút.
Cô gái này là người mà bà gặp hôm qua, không phải Minh Dao nói là vợ sắp cưới trước kia của Kỳ Tự sao?
Tại sao trong trường hợp như ngày hôm nay, người cũ người mới cùng nhau tới?
Còn có thể thống gì?
Giang Mẫn Nguyệt nhíu mày không lên tiếng, âm thầm ghét bỏ vô cùng.
Nhận thấy lửa giận của Kỳ Tự sắp bùng nổ từ sau khi Kim Đường xuất hiện, Minh Dao dùng sức nắm tay anh xoa dịu:
“Không sao không sao, đừng tức giận, tất cả đều đến để dâng hương cho dì, dì nhận được”.
Nói thì nói như vậy, nhưng Kỳ Tự nhịn không nổi.
Đây là ngày giỗ của mẹ, không phải là ngày hội hoá trang, trái một người phải một người, tới để họp chợ xem náo nhiệt?
Hơn nữa toàn là người anh ghét.
“Dì Trương”, Kỳ Tự lạnh giọng, “Dì dẫn ảnh hậu Giang vào thắp nhang cho mẹ tôi trước đi”.
Dì Trương đã nhận ra mùi chiến tranh, vội bước đến dẫn Giang Mẫn Nguyệt rời đi.
“Mời bà theo tôi”.
Tuy rằng Giang Mẫn Nguyệt rất muốn xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng không có bất kỳ lập trường nào để ở lại.
Đành phải theo dì Trương vào phòng thờ trước để cúng bái linh vị.
Cửa phòng thờ vừa đóng lại, Kỳ Tự lập tức đi thẳng ra mở cửa chính, không chút khách khí mà đè nén giọng nói:
“Hai người cút ngay”.
Kỳ Hành Viễn dự đoán được Kỳ Tự sẽ có phản ứng lớn như vậy, ngày thường vợ con tranh tranh đánh đánh một chút rồi thôi, hôm nay là một ngày đặc biệt như thế, thật sự ông không có cách nào để hướng về Trịnh Dung.
“Bà với Đường Đường đi trước đi”.
Cơn giận của Trịnh Dung không phải mới xuất hiện hai ba ngày nay.
Chuyện về khu resort, là sau khi thông qua các cổ đông khác bà ta mới biết được, thì ra Kỳ Hành Viễn đã sớm quyết định sẽ giao hạng mục này cho Kỳ Tự làm, chưa từng cân nhắc qua bà ta.
Bây giờ còn vì một người vợ đã chết nhiều năm như vậy mà huy động nhân lực mời minh tinh về, quả thực là quá thiên vị đối với hai mẹ con này.
Nói rõ là hôm nay Trịnh Dung đến để kiếm chuyện.
“A Yến không có ở đây, vợ sắp cưới của nó thay nó tới thắp nhang cho dì Nhàn thì có vấn đề gì sao?”
“Còn nữa”, Trịnh Dung đứng lên, đi đến bên cạnh Minh Dao, liếc cô: “Thiếu chút nữa thì Đường Đường đã trở thành con dâu của chị Nhàn, tới thắp nén nhang thì có gì không thích hợp?”
Giang Mẫn Nguyệt đang dâng hương ở phòng thờ, nghe được như vậy thì cứng đờ người, vẻ mặt hiện lên dấu chấm hỏi.
Khoan đã, vợ sắp cưới của ai?
Không phải cô gái này là vợ sắp cưới của Kỳ Tự sao, sao bây giờ lại biến thành vợ sắp cưới của em trai?
Quan hệ luân lý trong gia đình này thật là rối loạn.
Tới nước này rồi, chân mày của Giang Mẫn Nguyệt cũng gần như xoắn lại.
……….
……….
Sau câu nói khiêu khích kia của Trịnh Dung, Kỳ Tự buột miệng muốn thốt ra lời gì đó, lại bị Minh Dao ngăn cản.
Cô biết một khi Kỳ Tự mở miệng, chắc chắn lời nói sẽ không dễ nghe, không chừng mọi chuyện sẽ không có cách nào kết thúc.
Theo lẽ thường, người lớn ở đây, có thể Minh Dao sẽ không lý luận với Trịnh Dung, nhưng hôm nay là ngày giỗ mẹ của Kỳ Tự.
Sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ mang đến cho cô một sứ mệnh nhất định, cô không cam lòng, cũng không cho phép bất cứ ai phá hỏng ngày hôm nay.
Càng không muốn hôm nay Kỳ Tự phải nổi giận với ai.
Thế là Minh Dao dửng dưng nhìn Trịnh Dung, bình tĩnh nói: “Đương nhiên không thích hợp”.
Trịnh Dung sửng sốt, thấy rất mới lạ: “Cô Minh vẫn còn chưa qua cửa đâu, đây là đang dạy tôi làm việc?”
“Nếu dì bằng lòng nghe, tôi cũng bằng lòng dạy”, Minh Dao nhún vai, chẳng sao cả khi diễn vai hề này, “Ngày giỗ mẹ ruột của người khác, dì là mẹ kế lại vội vàng tới đây múa may cái gì, một mình dì múa không đủ, còn mang thêm bạn nhảy tới, diễn xuất này của dì cứ như thê thiếp thích tranh sủng nhưng không có đầu óc ở thời cổ đại vậy”.
Trịnh Dung: “Cô—“
Nói không lại Minh Dao, Trịnh Dung chuyển qua nhìn Kỳ Hành Viễn, chế nhạo: “Đây là con dâu của Kỳ gia chúng ta? Thật lợi hại đó, chưa qua cửa mà đã như vậy, bước vào cửa rồi thì còn tới cỡ nào?”
Kỳ Hành Viễn chắp tay sau người, trong lòng biết rõ Trịnh Dung không có lý, nhưng lại không thể làm mất mặt mũi vợ mình trước mặt nhiều người như vậy.
Đành phải khụ một cái, trầm giọng nói với Minh Dao: “Ở đây vẫn chưa tới phiên cô nói chuyện đâu”.
Minh Dao ngậm miệng, có chút xấu hổ.
Đương nhiên Kỳ Tự không thể nhìn Minh Dao chịu thiệt thòi, lập tức đánh trả lại:
“Đây là nhà của tôi, không phải Kỳ gia, Minh Dao là bạn gái tôi, là bà chủ ở đây, không đến phiên cô ấy nói chuyện chẳng lẽ đến phiên các người?”
Nhất thời Kỳ Hành Viễn không thể xuống sân khấu được, cũng phẫn nộ nói: “Bà chủ cái gì, tôi đã đồng ý chuyện của các người chưa?”
Ngay lúc cha con đang cãi nhau, bỗng nhiên một giọng nữ nhàn nhạt phát ra từ bên cạnh —
“Ngại quá phải cắt ngang một chút”
Mọi người quay đầu lại, mới nhìn thấy thì ra là Giang Mẫn Nguyệt ra tới.
Cũng vì vậy mà sắc mặt của Kỳ Hành Viễn và Kỳ Tự đều dịu xuống.
“Tôi đã thắp hương cho Văn Nhàn rồi”, Giang Mẫn Nguyệt nói.
Kỳ Tự lấy lại cảm xúc: “Xin lỗi, tôi lập tức sắp xếp tài xế đưa bà về”.
“Chờ đã”, Giang Mẫn Nguyệt nâng tay.
Bà đi đến bên cạnh Minh Dao, dừng lại, mỉm cười nói với Kỳ Hành Viễn: “Chủ tịch Kỳ, có một câu tôi muốn sửa lại đúng cho ông”.
Kỳ Hành Viễn không biết nội tình: “Mời bà nói”.
“Trước không nói ông có đồng ý chuyện của bọn họ hay không, ít nhất bắt đầu từ giờ phút này”.
Giang mẫn nguyệt nén lại tất cả ý cười, vừa rõ ràng vừa lạnh nhạt nói,
“Tôi không đồng ý.”
Nói xong thì lôi kéo Minh Dao đi ra ngoài ngay.
Tim Kỳ Tự đập mạnh một cái, tuy rằng nhất thời không thể xâu chuỗi mối quan hệ của hai người này, nhưng vẫn nhạy bén phát giác có chỗ nào không đúng.
Anh ngăn Giang Mẫn Nguyệt lại: “Tôi không rõ ý của bà”.
“Không rõ?”, vẻ mặt cao ngạo của Giang Mẫn Nguyệt lộ ra một tia khinh thường, quay đầu lại nhìn thẳng vào Kỳ Hành Viễn, “Vậy để tôi giới thiệu một chút”.
“Con gái của tôi tên Minh Dao, chính xác giống như lời của chủ tịch nói, rất ưu tú”.
Mọi người: “……..”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi là người đầu tiên ở Tấn Giang viết truy thông gia sấp mặt sao? Cha và con cùng nhau truy ha ha ha.
Chân mày mẹ Tiểu Minh nhíu mấy cái thì trừ mấy điểm mười, vậy hiện tại Kỳ cẩu còn có điểm không?