Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân


Chương 50


Minh Dao bị câu nói đột ngột của Kỳ Tự làm cho sững sờ. Phản ứng đầu tiên là nhìn Giang Mẫn Nguyệt, sợ Giang Mẫn Nguyệt lại bị kích thích biến hình thành Pháp Hải tách bọn họ ra ngay tại chỗ.

Cũng may, hình như Giang Mẫn Nguyệt không nghe thấy, đang thảnh thơi xem điện thoại.

Lúc này Minh Dao mới bình tĩnh lại, nhưng lại không biết phải đáp lại lời thỉnh cầu này như thế nào.

Cô chẳng có chút chuẩn bị nào hết.

Sau một vài giây, làm bộ pha trò cười nói: “Đầu anh không sao chứ? Em mới là người bị đụng xe chứ đâu phải anh. Với lại —“

Minh Dao ngượng ngùng cúi đầu, hai má ửng hồng, “Làm gì có ai lại cầu hôn ở bệnh viện chứ”.

Kỳ Tự: “…….”

Phải, là anh quá gấp gáp.

Vào lúc đó anh chỉ có thể nghĩ được những điều này, lấp đầy trong tâm trí đều là không thể buông tay, nhất định phải giữ chặt Minh Dao trong vòng tay của mình.

Hơn nữa cô nói đúng, làm gì có ai cầu hôn ở bệnh viện.

Hẳn là anh phải nghiêm túc, chính thức suy nghĩ về chuyện này một lần nữa.

Kỳ Tự từ từ thả lỏng lại, chú ý tới cái trán của Minh Dao.

Góc trên bên phải đang dán một miếng băng gạc, nghe cô nói hình như phải khâu ba mũi.

Anh nhẹ nhàng chạm vào, “Có đau không?”

Minh Dao mếu máo: “Anh nói xem? Vừa rồi lúc khâu lại em còn hét to hơn tiếng gà gáy nữa, mẹ em chê em làm mất mặt mới chạy tới xem fan cuồng kia đó”.

“………”

Mẹ vợ cũng rất có cá tính nhỉ.

Lúc này Giang Mẫn Nguyệt bị cue đứng dậy nói: “Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi coi An Ni”.

Minh Dao cũng lập tức nghiêng người muốn đi: “Không nói nữa không nói nữa, con cũng đi”.

Trong nháy mắt Kỳ Tự bị bỏ lại, đành phải theo sau, cũng thuận tiện hỏi: “Điền An Ni thế nào?”

“Xương cánh tay bị nứt nhẹ, bị thương ngoài da một chút, mọi người Lương Hằng đều tới đây rồi, đang ở trên lầu”.

Mọi người vào thang máy đi đến lầu 2, lại phát hiện Lương Hằng và Trác Tự Kiêu đều đứng ở ngoài phòng bệnh.

Minh Dao tò mò: “Sao mọi người không vào?”

Lương Hằng chỉ vào trong: “Hình như, không phải lúc”.

Minh Dao không rõ nguyên do, tiến lên đứng trước tấm kính trong suốt, sau đó mở to hai mắt nhìn.

Lâm Kế Huy?!

Vậy mà Lâm Kế Huy lại tới đây?

Anh ta đang đứng trước giường bệnh, hai tay đút vào túi, dường như không hề giao tiếp gì với Điền An Ni.

Nhưng Lương Hằng nói, hình ảnh đối đầu của hai người đã trôi qua 15 phút rồi.

Đột nhiên Minh Dao nhớ lại những gì Điền An Ni đã từng nói với cô —

Tuổi trẻ ai mà không từng trải qua oanh oanh liệt liệt chứ.

Chị ấy cũng có.

Chỉ là chuyện xưa lúc ấy chấm dứt một cách tự nhiên, hiện giờ đối phương đã công thành danh toại, mọi người không quấy rầy lẫn nhau, từng người có một cuộc sống hoàn hảo.

Chẳng lẽ người công thàng danh toại kia là…….

Chính là Lâm Kế Huy?

Lúc này Giang Mẫn Nguyệt nói: “Mọi người giải tán đi, chắc hẳn hiện tại bọn họ không muốn bất kì ai quấy rầy đâu”.

Trong cảnh này, ai nấy đều thấy được hai người này cần không gian và thời gian để giải quyết vấn đề của họ.

Tuy rằng mọi người không biết vấn đề này là gì, nhưng lúc này rời đi chính là sự tôn trọng lớn nhất.

Thế là nhóm người cũng tự giác rút lui.

Thời điểm rời khỏi bệnh viện, Kỳ Tự trực tiếp thỉnh cầu Giang Mẫn Nguyệt: “Dì à, con muốn đi ăn tối với Minh Dao”.

Minh Dao giật nảy mình, vội vàng giải thích: “An ủi, là anh ấy muốn an ủi con”.

Giang Mẫn Nguyệt cười nhạo, cũng không ngăn cản: “Biết rồi, về sớm một chút”.

Nói xong thì tự mình rời khỏi bệnh viện.

Vẻ mặt Minh Dao như không thể tin được: “……? Ơ sao đột nhiên mẹ em lại dễ nói chuyện như vậy?”

Minh Dao không ngờ rằng Giang Mẫn Nguyệt lại đồng ý nhanh như thế, nhưng Kỳ Tự thì rất rõ, mẹ vợ khôn khéo làm sao, nếu nói lời nói vừa rồi là hù doạ anh, chi bằng nói là kiểm tra.

Hiển nhiên, Kỳ Tự đã vượt qua bài kiểm tra của bà.

Kỳ Tự nắm tay Minh Dao đầy ẩn ý, “Sau này đều sẽ thuận lợi như vậy”.

Minh Dao vẫn chưa biết bí ẩn trong đó, cười toe toét nói: “Nhưng mà anh thật sự phải an ủi em, lúc đụng xe em sợ đến choáng váng, suy nghĩ đầu tiên xoẹt qua trong đầu chính là mẹ em làm sao bây giờ, anh làm sao bây giờ, em vẫn chưa —“

Kỳ Tự nhìn cô: “Vẫn chưa gì?”

Minh Dao muốn nói, em vẫn chưa gả cho anh mà.

Nhưng nói như vậy lại giống như không biết rụt rè, thế là sửa lời: “Em vẫn chưa lấy được ảnh hậu mà”.

Kỳ Tự cười như không cười: “Anh còn tưởng rằng em tiếc nuối vì chưa kịp gả cho anh”.

Minh Dao: “………”

Người này, biết thuật đọc tâm sao?

Minh Dao mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, khinh thường nói: “Thôi đi, đừng có tự mình đa tình”.

Ngập ngừng một chút, dường như cô nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên thần thần bí bí nói: “Nhưng mà rất kỳ lạ, anh xem đầu xe chỗ em ngồi bị đâm cũng không nhẹ, nhưng em lại không sao, em đoán nhất định là mẹ anh phù hộ cho em”.

Kỳ Tự: “Mẹ anh?”

Minh Dao lấy sợi dây chuyền ngọc lục bảo từ trong cổ áo ra: “Em vẫn luôn mang theo bên người”.

Đột nhiên, một loại cảm xúc không cách nào diễn tả được dâng trào từ đáy lòng của Kỳ Tự.

Thật ra anh có rất ít những ký ức về mẹ, rất nhiều thời điểm chỉ có thể thông qua những bức ảnh cũ và lời kể của người khác để phác hoạ ra dáng vẻ lúc còn sống của bà.

Kỳ Tự chỉ biết mẹ là một người rất hiền lành.

Nhưng giờ khắc này, ánh sáng rạng rỡ trong mắt của Minh Dao khiến anh cảm giác được rõ ràng, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh anh, chưa bao giờ rời đi.

Minh Dao chính là người mà mẹ chỉ dẫn tới để làm bạn với mình.

Dường như tất cả sự lạnh lẽo trong người của Kỳ Tự cũng dịu dàng hơn vào lúc này, chăm chú vuốt ve sợi dây chuyền: “Vậy em hãy cứ mang theo bên người, mang theo cả đời này”.

Minh Dao cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ”.

Hai người đều có chút cảm động, đúng lúc này, bỗng nhiên một số điện thoại lạ gọi đến cho Minh Dao.

Cô do dự bắt máy: “Alo?”

Sau khi nghe được giọng nói của đối phương, Minh Dao không khỏi ngồi thẳng, lại nhìn nhìn Kỳ Tự.

Kỳ Tự có trực giác cuộc điện thoại này có liên quan đến mình, tầm mắt cũng rơi xuống, nghe Minh Dao nói —

“Chỉ bị thương ngoài da một chút, không quan trọng”.

“Cảm ơn, tạm biệt”.

Cúp điện thoại, Kỳ Tự hỏi: “A Yến?”

“Không phải”, bản thân Minh Dao vẫn còn chưa hoàn hồn, dừng một chút, vẫn cảm thấy không quá chân thật, “Anh ta nói, anh ta là trợ lý của ba anh”.

“………”

“Sao trợ lý của ba anh lại gọi điện thoại cho em? Sao anh ta có số?”

Nếu Kỳ Hành Viễn muốn biết số điện thoại của Minh Dao còn không phải là quá dễ dàng sao, đừng nói đâu xa, hỏi Kỳ Yến là có thể biết ngay.

Chỉ là người sĩ diện như ông vậy mà cũng sẽ nói bóng nói gió kêu trợ lý gọi điện thoại quan tâm đến Minh Dao, cũng có chút vượt quá sự tưởng tượng của Kỳ Tự.

Thấy Kỳ Tự không lên tiếng, Minh Dao hỏi: “Hai người vẫn còn đối đầu à? Đừng như vậy nữa, làm vậy khiến em giống như tội đồ phá huỷ mối quan hệ của gia đình anh vậy”.

“Không phải do em đâu”, Kỳ Tự lắc đầu, “Trước khi biết em đã là như vậy rồi, ngày lễ tết anh mới về ăn cơm một lần, cũng không ngủ lại”.

Sau vài giây, anh nói: “Anh đã sớm không cảm nhận được tình thân từ rất lâu rồi. Cho nên tuỳ duyên đi, anh cũng không khao khát có được gì từ trên người bọn họ”.

Minh Dao nghe vậy, không hiểu tại sao lại thấy thương cảm, nâng gương mặt của anh lên: “Ai ui, nhóc đáng thương của em”.

Kỳ Tự: “………..”

“Vậy em có muốn thương anh hay không?”

“Được sao, anh muốn em thương thế nào?”

“Anh cũng muốn được an ủi”.

“?”

Trước khi Minh Dao kịp phản ứng, đột nhiên Kỳ Tự ôm lấy cô, hôn xuống.

Thuận tiện, ngã thẳng lưng ghế oto.

Đây đâu phải an ủi, rõ ràng là ép cô.

Nhưng Minh Dao lại không cự tuyệt.

Cô biết rõ nhất định hôm nay Kỳ Tự cũng rất hoảng sợ không thua kém gì mình.

Vẫn còn nhớ rõ phản ứng của Kỳ Tự khi xoay người lại và nhìn thấy mình ở lối đi nhỏ vừa rồi.

Giây đầu tiên đáy mắt còn như tro tàn, chớp mắt đã sáng rực lên, dường như ngọn lửa lại lần nữa làm bùng lên đống tàn tro, tràn ngập cảm kích và may mắn.

Có thể cả đời này Minh Dao cũng không quên được ánh mắt đó.

Sự cố tai nạn xe đã giúp Minh Dao có thêm một làn sóng tồn tại trong mắt của công chúng, mọi người lên án hành vi của fan cuồng, đồng thời cũng bày tỏ sự cảm thông với Minh Dao.

Và bởi vì chuyện ngày đó phát sinh ở phim trường, nhanh chóng có người tiết lộ rằng Minh Dao tham gia casting cho nhân vật Ngọc Phục Linh.

Cư dân mạng cũng nghị luận sôi nổi về chuyện này —

[Minh Dao diễn Ngọc Phục Linh? Xin lỗi nha, tôi thừa nhận cô ta có giá trị nhan sắc, nhưng cô ta có bản lĩnh võ thuật sao?]

[thế thân thôi, dùng cascadeur]

[trời ơi, tác phẩm lớn đầu tiên sau khi ảnh hậu Giang của tôi tái xuất mà phải hợp tác với người mới giá trị thương nghiệp như vậy thì thật là low quá đi]

[đạo diễn Lâm không cần đâu!]

[??? Tôi hơi khó hiểu, chỉ là casting, vẫn chưa chắc chắn sẽ chọn cô ấy, cũng có mấy tiểu hoa đi casting sao không thấy mấy người nói?]

[đúng, hơn nữa đạo diễn Lâm tuyển người cũng không bao giờ nhìn vào tư bản, anh ấy có thẩn mỹ của riêng mình, đừng mù quáng cue diễn viên]

[xem kỹ thuật diễn của cô ấy trước đã rồi nói sau, bộ phim kia của cô ấy sắp phát sóng rồi]

__

Thứ tư, 《 When I Love You 》gây ồn ào huyên náo trong quá trình quay phim, cuối cùng cũng đã mở buổi họp báo ra mắt.

Dàn diễn viên của bộ phim này khá xuất sắc. Lúc trước Kỷ Mộc Dương và Sơ Nguyệt là diễn viên chính được yêu thích nhất, Lương Hằng cũng không kém, chỉ có Minh Dao là người mới.

Điều đáng kinh ngạc nhất chính là, 2 nữ diễn viên xé rách mặt nhau (1), một người thì tự xé mình thành tuyến 18, một người thì xé thành lưu lượng mới.

**(1): từ gốc “xé bức”, xé rách mặt, cào mặt, mâu thuẫn giữa 2 bên thường là nữ giới.

Tại buổi họp báo, vị trí diễn viên chính nghiễm nhiên biến thành Kỷ Mộc Dương và Minh Dao, Sơ Nguyệt và Lương Hằng tiếp khách ở bên cạnh.

Có phóng viên hỏi Minh Dao: “Xin hỏi Minh Dao có điều gì muốn nói với người xem về vai diễn Lâm Vân Vân này không?”

Minh Dao suy nghĩ vài giây, chớp mắt cười nói: “Không phải tất cả đàn ông trên đời này đều là Cố Viễn, nếu mọi người gặp được người mình thích, nhất định phải mạnh dạn yêu”

Mọi người trêu ghẹo: “Vậy có phải là cô đã gặp rồi không?”

Không đợi Minh Dao nói, trợ lý bên cạnh đã ngăn cản: “Vui lòng không hỏi vấn đề riêng tư của diễn viên, cảm ơn”.

“…………”

Họp báo mở ở dưới lầu, còn Kỳ Tự và Tưởng Vũ Hách thì cùng nhau ngồi ở trên lầu xem phát sóng trực tiếp.

Tưởng Vũ Hách: “Câu nói này của Minh Dao, xem ra cô ấy khá to gan khi hai người ở bên nhau nhỉ”.

Kỳ Tự khịt mũi, nghĩ thầm đương nhiên to gan rồi, dám coi anh như công cụ người chơi 3 tháng, toàn Bắc Kinh này cũng không có người thứ hai.

Tưởng Vũ Hách thuận tay đưa cho Kỳ Tự một xấp tài liệu: “Cậu là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, đây là kế hoạch mà ekip làm tuyên truyền, đọc qua thử đi, đừng để đến lúc đó lại không hài lòng”.

Trước khi các bộ phim truyền hình phát sóng đều sẽ thực hiện rất nhiều hoạt động tuyên truyền, Kỳ Tự tuỳ ý đọc vài mục đã nhìn ra kịch bản của ekip ngay.

Nói thật, đúng là anh không hài lòng.

Cho dù là hot search trên Weibo hay là trên show truyền hình, nguyên tắc không bao giờ thay đổi ở trong đó chính là — xào song cp Minh Dao, Kỷ Mộc Dương, Lương Hằng.

Cp Lâm Vân Vân và Cố Viễn trong phim là trước ngược nữ sau ngược nam, cuối cùng không có kết quả.

Nhưng càng yêu mà không đạt được, càng khiến cho người ta tâm nguyện khó yên.

Còn Lâm Vân Vân và Kỷ Thiếu Thành lại hướng về một kiểu cứu rỗi khác, là loại hình cp hoàn toàn ngọt ngào, cp này cũng có khá nhiều người chèo.

Tóm lại là xào cả 2, hai bên đánh nhau, càng đánh nhiệt độ càng cao.

Kỳ Tự trực tiếp ném kế hoạch vào thùng rác, khinh thường nói: “Đường ngang ngõ tắt(1)”.

**(1): từ gốc: “Bàng môn tà đạo”, chỉ đường lối không chính đáng

Tưởng Vũ Hách nghe vậy thì cười: “Bây giờ đều là vậy, có thể làm khuấy động nhiệt độ thì cậu sẽ thắng, cho dù cậu có giải Oscar diễn xuất, không có độ hot thì cũng vô dụng”.

Có thể đạo lý là như vậy, nhưng Kỳ Tự không có cách nào chấp nhận được chuyện bạn gái mình dùng cách xào cp với người đàn ông khác để tuyên truyền, còn là hai người đàn ông.

Bắt mình phải nhìn cô ấy liếc mắt đưa tình với người khác dưới mi mắt mình mỗi ngày sao?

Không thể nào.

Suy tính vài phút, Kỳ Tự nói:

“Lấy toàn bộ phí tuyên truyền đổi thành quảng cáo ở màn hình led công cộng, rạp chiếu phim, trung tâm mua sắm”.

“Đương nhiên có thể”, Tưởng Vũ Hách nhún nhún vai, “Những những chuyện này không hữu ích bằng sức nóng của bản thân nhân vật chính”.

Kỳ Tự xoa huyệt thái dương: “Tôi không cần Minh Dao có độ hot này, một diễn viên tốt cũng không cần dựa vào những thứ này để thu hút sự chú ý”.

Tưởng Vũ Hách hiểu rõ, đối với Kỳ Tự chẳng qua tiền đầu tư chỉ dùng để cưng chiều bạn gái thôi, về phần kiếm tiền, đúng là anh không quan tâm chút tiền lẻ này.

Thế là gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp. Đúng rồi, tối nay bạn gái của Chí Dương tổ chức cuộc vui để chúc mừng Minh Dao lên sóng, nhớ tới sớm một chút”.

“Ừ”.

__

Để chúc mừng tác phẩm đầu tay của Minh Dao lên sóng, Giản Ninh đặc biệt tổ chức một chương trình, lấy một căn phòng VIP lớn nhất ở câu lạc bộ mà họ thường chơi, vẫn là loại có thể xem TV được.

Sau đó kêu tất cả người trong nhóm tham dự, ngồi im chỉnh tề thưởng thức bộ phim phát sóng của Minh Dao.

Sau khi Minh Dao đến, nhìn thấy chiếc TV cực lớn kia thì khóc không ra nước mắt.

Vì cảm thấy quá xấu hổ khi công khai xem phim mình đóng có được không.

Giản Ninh và Quản Tinh Địch là bạn thân thì cũng thôi, Tưởng Vũ Hách và Đại Chí Dương là kiểu đàn ông khác nên cũng không quan trọng.

Nhưng mà Kỳ Tự!

Bọn họ còn gọi cả Kỳ Tự tới!

Để một công cụ người đích thân trải nghiệm bộ phim truyền hình mà mình cũng có phần tham gia thì thật sự có chút tàn nhẫn.

Bài hát mở đầu kết thúc, phim truyền hình chính thức lên sóng.

Tập 1, Lâm Vân Vân và Cố Viễn gặp nhau tại buổi triển lãm trang sức. Cố Viễn có hứng thú với cô ấy nên đã tặng trang sức quý giá.

Giản Ninh coi đến đây thì lập tức đứng lên: “Đệch, cái cốt truyện này! Minh Dao cậu có cảm thấy rất quen không?”

Tất nhiên Minh Dao nhớ rõ, cũng biết Giản Ninh muốn nói gì.

Cô lập tức nhìn chằm chằm vào Giản Ninh với ánh mắt như muốn giết người [xin ngậm miệng].

Nhưng Giản Ninh không hề phát hiện, thậm chí còn thêm kích động.

“Tối đó tụi mình cũng coi triển lãm trang sức ở khách sạn Châu Dật phải không? Đêm đó hoa tai mà cậu thích còn bị một tên đàn ông không biết điều mua mất, nếu anh ta mà đưa hoa tai đó cho cậu, vậy thì hướng đi của 2 người cũng sẽ giống Lâm Vân Vân và Cố Viễn rồi ha ha ha ha”

“……….”

Minh Dao nuốt nước bọt ực một tiếng.

Cô len lén nhìn Kỳ Tự.

Người đàn ông đang ngồi yên tĩnh ở kia, cầm một chiếc bật lửa màu đen trong tay.

Đóng mở đóng mở.

Ánh lửa lập loè rọi vào mặt anh, ánh mắt của anh thì nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như thực sự chân thành thưởng thức cốt truyện mà mình đã từng “diễn”.

Đôi mắt thật trầm, nhìn không ra cảm xúc.

Thật vất vả mới khiến cho chuyện công cụ người bay xa, lại nhảy ra một màn như vậy giúp hai người ôn lại quá khứ, Minh Dao khá chột dạ.

Cô có ý định làm nhiễu loạn sự chú ý của Kỳ Tự, chủ động nâng ly rượu lên:” Nào, chúng ta uống một ly đi, đừng coi nữa có gì đáng coi đâu”.

Sau đó định lấy điều khiển tắt TV đi.

Kết quả bị Kỳ Tự cản lại.

“Sao lại không xem?”, anh nhìn cô, hàm ý không rõ, “Diễn cũng không tệ”.

Minh Dao: “……….”

Có khả năng Cố Viễn sẽ là mối thù mà người đàn ông này nhớ kỹ trong lòng cả đời.

Sau khi xem xong 2 tập phim trong tình trạng nơm nớp lo sợ, lại uống không ít rượu, gần 12 giờ đêm cả nhóm mới tan cuộc.

Hôm nay ỷ có Kỳ Tự ở đây, cho nên Minh Dao không kiêng nể gì mà uống hết một chai nhỏ. Nhưng một chai nhỏ này cũng đủ khiến cô bắt đầu nói năng lung tung.

Lúc hai người bước ra từ câu lạc bộ thì tài xế vẫn chưa đến, Minh Dao loạng choạng đứng ở ven đường, chỉ vào mũi của Kỳ Tự: “Quỷ hẹp hòi”.

Kỳ Tự không để ý tới cô, ôm eo cô, rồi kéo kín khẩu trang của cô lại.

Minh Dao thấy thế thì ôm ngược lại eo của anh, ngẩng đầu nói: “Quỷ hẹp hòi, không phải tại lúc đó anh chủ động đưa hoa tai cho em, mới khiến em chú ý sao”.

Kỳ Tự dừng một chút, cúi đầu nhìn cô: “Nói vậy, vẫn là anh chủ động đưa tới cửa làm công cụ người cho em?”

Minh Dao thẳng thắn gật đầu: “Không sai, cho nên không thể trách em, trách anh, anh dụ dỗ em”.

“……..”

Kỳ Tự tức đến bật cười, nhẹ nhàng đẩy cô gái đang dựa sát vào người ra: “Đứng vững đi”.

Minh Dao thấy công cụ người vậy mà lại dám đẩy mình, càng dựa sát hơn nữa.

Cả người chui thẳng vào áo khoác của Kỳ Tự, ôm cổ anh lầu bầu: “Kỳ Tự anh thử đẩy em một cái nữa coi”.

Hương thơm của cô gái xộc vào mũi, Kỳ Tự cụp mắt nhìn cô: “Vậy bây giờ là ai dụ dỗ ai?”

Đầu óc Minh Dao không tỉnh táo lắm, suy nghĩ vài giây, nghiêm túc nói: “Vẫn là anh dụ dỗ em”.

“……..”

Mùa đông đang đến gần, thời tiết càng ngày càng lạnh, vì đẹp mà Minh Dao chỉ mặc một chiếc váy nhung dài, bây giờ cả người đều bị khoá chặt trong lòng ngực của Kỳ Tự, bàn tay đột nhiên dò dẫm trong quần áo của anh, sờ vào vòng eo săn chắc.

Một đôi hàn băng chưởng cứ áp lên như vậy.

Cô cảm giác được cơ bắp của người đàn ông đang co rút.

Không đợi Kỳ Tự mở miệng, Minh Dao nghiêm túc giải thích nói: “Anh xem, chính là anh, dùng da thịt nóng hầm hập dụ dỗ em”.

Kỳ Tự: “………”

Thật là cao thủ đổi trắng thay đen.

Vừa vặn lúc này tài xế chạy xe đến.

Kỳ Tự thuận tay bế Minh Dao lên, vừa bế cô vào xe vừa thấp giọng nói vào tai: “Đêm nay sẽ dạy cho em biết, cái gì mới gọi là dụ dỗ”.

Hai người chui vào xe, chiếc Bentley màu đen nhanh chóng biến mất dưới bóng đêm xa hoa truỵ lạc.

Một chiếc oto cách đó không xa đang khuất sâu trong bóng tối, hai phóng viên nhanh chóng cất lại khẩu đại bác chụp lén —

“Má, tiêu đề lớn, đuổi theo mau lên, mau!”

Tác giả có lời muốn nói: Độ hot: Tôi phấn khích tới đây!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN