Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập


Chương 13


Edit: Jun

Tên ngốc tựa hồ như luyện ra được loại bản lĩnh mang tên tự luyến.

Cho dù đứng trước gương cũng không hề đỏ mặt tự khen kiểu tóc của mình đến tận trời xanh!

So le không đồng đều thì là cá tính, dáng vẻ quê mùa thì là tân ý.

Cùng Ân Hướng Bắc bất đồng, y có thể thể hiện ra ngoài ý nghĩ của mình, thậm chí đạt tới trình độ thượng thừa.

Cũng may Chu Cảnh còn tỉnh táo, nên sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt của tên ngốc mê hoặc nhân tâm.

Chỉ là kiểu tóc của tên ngốc lại phối thêm ánh sáng mặt trời chói lọi cùng khuôn mặt sáng lán tươi cười kia khiến hình tượng Ân Hướng Bắc trong trí nhớ anh lại càng ngày càng xa xôi.

Lý do Chu Cảnh để tên đệm của hai người giống nhau, vì hướng bắc ngược lại với hướng nam, một khắc cũng không ngừng rời xa.

Chuyện này với tên ngốc mà nói, chưa chắc không tốt cho y.

Ân Hướng Bắc sống như vậy quá mệt mỏi, như là vĩnh viễn mang theo một cái mặt nạ, mặc dù y có được thường nhân vô pháp với tài phú cùng quyền lực, chung quy cũng là cô độc.

Nếu để cho Chu Cảnh chọn, anh chắc chắn sẽ muốn y làm tên ngốc như hiện tại, ít nhất cũng vô ưu vô lo.

Nhưng nói như vậy cũng chỉ là từ một phía Chu Cảnh tình nguyện mà thôi, Ân Hướng Bắc có 99% khả năng sẽ khịt mũi coi thường với cái loại lựa chọn này, 1% dư lại sẽ hoàn toàn tiếp tục làm ngơ.

Bất quá tạo hóa trêu ngươi, Ân Hướng Bắc có lợi hại như thế nào, cũng chẳng thắng nổi vận mệnh.

Chu Cảnh nhìn tên ngốc đang lượn qua lượn lại không ngừng trước gương, nhẹ giọng thở dài: “Hướng Nam, tới đây ăn cơm đi.”

“Thật sự có thể sao?” Tên ngốc kinh hỉ mà quay đầu lại, ánh mắt sáng lấp lánh như sao.

Chu Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, đúng lúc Tô Ngôn đi tới, cười xấu xa nói: “Có thể là có thể, bất quá anh phải đáp ứng tôi, về sau có bắt được gì đều nên chia cho chúng tôi một ít.”

Tô Ngôn vẫn là thương nhớ mấy con thú mà tên ngốc bắt được, dù sao cậu ta cũng không thể mỗi ngày đều chạy lên huyện thành mua đồ được.

Núi lớn có bảo khố lớn, có thỏ có gà rừng có cá, đương nhiên thôn dân ở đây cũng sẽ lên núi săn thú làm bẫy cố định.

Nhưng Chu Cảnh và Tô Ngôn đều đến từ thành thị, hơn nữa thường ngày đi dạy học cũng không có thời gian, ý tưởng cải thiện bữa ăn của Tô Ngôn cũng thành không tưởng. Nhưng giờ có tên ngốc liền không giống nhau, tên ngốc thân thể cường tráng, lại có chút thủ đoạn, lâu lâu có chút thịt ăn căn bản không phải vấn đề.

Tô Ngôn đánh bàn tính đánh đến là khôn khéo, nhưng lại để sót một chút, tên ngốc đã không còn là tên ngốc cái gì cũng không hiểu trước đây nữa rồi.

Theo thời gian, y đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh, đọc sách cũng hiểu được đạo lý cơ bản nhất.

Hơn nữa Tô Ngôn cũng không phải là Chu Cảnh, tên ngốc trông có vẻ khù khờ cho nên cậu ta tưởng có thể hoàn thành giao dịch này, nhưng lại không dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, nghe xong đề nghị của Tô Ngôn, tên ngốc trầm tư trong chốc lát, liền vươn ngón trỏ nghiêm trang đối diện với Tô Ngôn nói: “Một đổi một.”

“Ôi…”

Tô Ngôn sững sờ tại chỗ, hiển nhiên có chút bất ngờ.

Tuy rằng lúc ở trường đã biết tên ngốc có năng lực học tập, nhưng trong tiềm thức Tô Ngôn vẫn luôn coi y là tên ngốc ầm ĩ ban đầu.

Bất quá đây là việc tốt, Tô Ngôn cũng chỉ là buồn bực một chút mà thôi.

Cậu ta ho nhẹ hai tiếng nói: “Một đổi một cũng đúng, dù sao cũng không thiếu anh một chiếc đũa nào.”

Hai người phải làm cơm, ba người cũng vẫn phải làm cơm, làm như thế nào cũng đều là làm cả, không bằng thêm tên ngốc vào cải thiện chất lượng bữa ăn.

Lúc nói lời này Tô Ngôn lại quên mất, Chu Cảnh kỳ thật mới là người hay nấu nướng ở ký túc xá, Tô Ngôn chỉ là ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn giúp đỡ mà thôi.

Nhưng về phương diện khác, nếu Chu Cảnh không muốn nói, cũng sẽ không đem tên ngốc về ký túc xá.

“Quyết định như vậy đi! Tôi ngày mai sẽ ra sông bắt cá!” Tên ngốc thực vui vẻ, vui vẻ như là gấu chó ăn vụng mật ong vậy. (Tui đến mệt với cái kiểu ví von này =))))

Mỗi ngày y sẽ đi đến trường học nhìn thầy Chu, nhân tiện nghe giảng bài, nhưng sợ nhất chính là sau khi tan học cửa nhà thầy Chu lại đóng chặt.

Y không có đôi mắt nhìn xuyên thấu, nhìn không thấy Chu Cảnh đằng sau cửa, tâm tình không được yên ổn.

Cùng Tô Ngôn đạt thành giao dịch xong, dù chỉ có năm phút đồng hồ cũng có thể nhìn thầy Chu nhiều thêm vài lần, cũng đáng để y làm hết thảy.

Nhưng tên ngốc lại không nghĩ tới, Chu Cảnh từ trước tới nay không bao giờ tham gia đề tài này bỗng nhiên lại dị nghị với cuộc giao dịch của họ.

“Ở trên ngọn núi này có rất nhiều động vật được bảo hộ cấp quốc gia, nếu không cẩn thận bắt phải chúng nó, phạt tiền là chuyện nhỏ, thương tổn đến hệ sinh thái chính là sai lầm lớn.”

Trước khi Chu Cảnh đến Chi Giáo từng điều tra về nơi này, cho nên ít nhiều tình huống cũng biết chút chút, lúc trước đã từng phát sinh trường hợp quá nhiều thôn dân đi săn lung tung mà làm cho động vật bị lâm nguy, cho nên tuy rằng nơi này bần cùng lạc hậu, nhưng cục lâm nghiệp lại giám thị cực kỳ chặt chẽ.

Tô Ngôn không phục nói: “Nhưng tôi thấy người trong thôn cũng đâu có dừng lại, cùng lắm thì chúng ta chỉ bắt cá trắm cỏ hay gà rừng gì gì đó, cái này cũng có thể đi?”

“Nhưng mà…”

Chu Cảnh nhíu nhíu mày, tưởng rằng tên ngốc nhất định nói rõ ràng, lại thấy y nguyên bản thần thái sáng láng bỗng hai mắt trở nên mất mất ảm đạm, lời tới miệng lại nuốt xuống.

Huống chi tên ngốc càng ngày càng thông minh, cái lý do này không được cho lắm.

Tên ngốc ánh mắt ướt át nhìn Chu Cảnh, yếu ớt nói: “Tôi hoàn toàn nghe theo thầy Chu.”

Chu Cảnh rũ mắt, khẽ ừ một tiếng xem như đáp ứng.

Lúc trước anh đối với Ân Hướng Bắc không hề dám phản kháng, hắn muốn anh đi hướng Đông anh quyết không đi hướng Tây.

Hiện tại cũng như thế.

Tên ngốc sẽ không giống Ân Hướng Bắc nói ra mệnh lệnh của mình, càng sẽ không dùng vũ lực bức bách Chu Cảnh, nhưng y cũng có vũ khí của chính mình.

Chu Cảnh nói không được thủ đoạn của ai cao hơn ai, anh chỉ biết khi anh nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu kia của tên ngốc là trong nháy mắt anh đã vứt bỏ ý định kia rồi.

Tên ngốc đạt được điều mình muốn, lập tức liền trở nên cao hứng, hận không thể nói cho cả thế giới biết niềm yêu thích của mình với thầy Chu, trên thực tế y cũng đúng là làm như thế.

“Tốt quá! Tôi rất thích thầy Chu! Tôi về sau nhất định sẽ hảo hảo bắt cá làm thầy Chu vui vẻ!”

Tô Ngôn nhìn tên ngốc như vậy, nhịn không được cười cười vài tiếng: “Đừng chỉ nhớ bắt cá, cũng nên nhớ tới những cái khác nha, con thỏ ngày trước cũng không tồi đâu.”

“Nhưng thầy Chu thích ăn cá.”

Tên ngốc buồn rầu gãi gãi tóc, biểu tình thập phần rối rắm.

“Anh như thế nào lại biết thầy Chu thích ăn cá, chẳng lẽ anh là con giun trong bụng thầy Chu sao?” Tô Ngôn có chút tò mò, bởi vì Chu Cảnh trầm mặc ít lời, cơ hồ không thể lộ ra thứ mình thích, hơn nữa từ trước tới nay, cậu ta cũng chưa từng thấy Chu Cảnh ăn cá.

Nhưng vẻ mặt tên ngốc rất chắc chắn, không giống như đang nói dối. Chẳng lẽ là, hai người này đã từng giấu giếm mình ở bên ngoài ăn cá????

Tô Ngôn đối với suy đoán của chính mình cũng không thể tưởng tượng được, nhưng trực giác nói cho cậu ta biết suy đoán này đúng khoảng 80%.

Nhưng tên ngốc lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, căn bản nói không ra nguyên nhân.

Thầy Chu thích ăn cá, điều này đã nhét vào đầu y khi nào?

Ngày hôm qua? Hay tuần trước?

Lại giống như từ lúc bắt đầu đã ở trong đầu y, cho nên y mới không có ký ức liên quan đến việc này.

“Tôi không nhớ rõ, nhưng chính là thầy Chu thích ăn cá.” Y thực xác định.

Tô Ngôn quay đầu nhìn về phía Chu Cảnh vẫn luôn trầm mặc, nhướn mày phong hỏi: “Hướng Nam nói như vậy chính là thật chăng?”

“Không phải, tôi thích ăn chay.” Chu Cảnh liếc mắt nhìn Tô Ngôn một cái, ngữ khí lạnh như băng.

Tô Ngôn không tự chủ được rụt rụt người, khôn ngoan ngậm chặt miệng.

Nhưng tên ngốc lại không có nhận thấy được điểm này, nhấp nháy đôi mắt, vẻ mặt nghiêm túc phủ định Chu Cảnh: “Thầy Chu thích ăn cá.”

Chu Cảnh không có tiếp tục phản ứng y, tự mình đi đến trước bếp lò, mở nắp nồi, mùi thơm của xương sườn lập tức tràn ngập cả phòng.

“Ra đây đi, thịt hầm lâu đã nhừ rồi.”

Tô Ngôn liếm liếm môi, tiếp lời: “Đúng đúng đúng, chúng ta mau ra ăn cơm đi, thịt nhừ quá không ăn được đâu.”

Tên ngốc cũng bị mùi hương nồng đậm này câu dẫn hồn phách, quên luôn tranh luận tiếp vấn đề đang dang dở.

Ba người vây quanh cái bếp lò tạo thành một vòng tròn nhỏ, ngươi một chiếc đũa ta một chiếc đũa, bắt đầu giải quyết bữa tiệc xương sườn lớn chờ đợi đã lâu.

Chỉ là trải qua cuộc nói chuyện vừa nãy, xương sườn ngon lành tới miệng Chu Cảnh lại trở nên vô vị nhạt nhẽo.

Tên ngốc nói Chu Cảnh thích ăn cá, giải nghĩa từng chữ cũng không sai.

Chỉ cần là Ân Hướng Bắc tới chỗ Chu Cảnh ăn cơm, trên bàn cơm khẳng định sẽ có một đĩa đồ ăn là cá.

Vì không muốn Ân Hướng Bắc phiền chán, Chu Cảnh cố ý đi học rất nhiều cách chế biến cá, biến đổi thật đa dạng mong Ân Hướng Bắc vui vẻ.

Nhiều lần Ân Hướng Bắc hỏi anh nguyên nhân, anh chỉ nói là mình thích ăn cá, lại không có nói cho Ân Hướng Bắc biết bởi vì khi ăn cá y ăn rất chậm, rất mực cẩn thận mới là nguyên nhân chân chính.

Khi ăn cá, anh có thể nhìn y nhiều thêm vài lần, cũng không nghe được Ân Hướng Bắc châm chọc anh.

Lại nói tiếp, thích ăn cá không phải là Chu Cảnh, ngược lại là Ân Hướng Bắc mới đúng.

Chu Cảnh thích ăn cá, bất quá là vẻ ngoài giả dối mà anh dựng nên mà thôi.

Nhưng tại vì sao, một mảnh hoang vu trong nội tâm anh mất đi đã lâu cư nhiên lại nổi lên gợn sóng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN