Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương - Chương 78-2: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương


Chương 78-2: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủy thủ theo túi quần hắn đâm vào sau lưng con ngựa, con ngựa hí lên tê tâm liệt phế, vó trước giơ lên thật cao, lúc này sắc mặt Nhị hoàng tử được bao phủ bởi màu đen, sau khi con ngựa giãy dụa, khi lưỡi kiếm sắc bén ma sát hạ thân hắn, thiếu chút nữa hắn kêu ra tiếng, bởi vì bận tâm mặt mũi, hắn chỉ cắn răng nhẫn nhịn xuống, nhanh chóng rút chủy thủ lên.

“Ngươi……” Hắn hoàn toàn bị chọc giận, đây là sỉ nhục lớn nhất đời hắn.

Nam Cung Tự nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại: “Vẫn chưa xong! Tiếp chiêu.”

Tiếng nói vừa dứt, hai thanh chủy thủ dưới sự không hề phòng bị của Nhị hoàng tử, cứng rắn đâm vào hai cánh tay của hắn, đau đến mức hắn rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa rống lên một tiếng.

Trong lều vải, không khí trầm mặc đã lâu trong nháy mắt vang lên tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi.

Sắc mặt Hoắc tướng quân từng chút từng chút cứng ngắc, không nghĩ tới nha đầu này thật sự có bản lĩnh, đao này thật sự là nhanh chuẩn tàn nhẫn, nếu đao kia đâm trúng hạ thân Nhị hoàng tử, Éc…… Sợ rằng Nhị hoàng tử không có người nối dõi rồi.

“Phốc ——” một tiếng, Hoàng thượng một ngụm phun trà ngậm trong miệng ra ngoài, đối với đao vừa rồi kia thật là rung động lòng người.

Kết quả công bố; hiệp 2, Tà Vương phi lại thắng!

Nam Cung Tự nhìn nét mặt Nhị hoàng tử khổ không thể tả, nàng trừng mắt nhìn nói: “Nhị hoàng tử, ngươi nên nhận thua đi? Đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ thương tổn chỗ nào của Nhị hoàng tử, Bổn cung cũng không chịu trách nhiệm được.” Nàng xinh đẹp hồi báo lại lời này cho Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử cứng rắn nặn ra một chữ từ trong kẽ răng: “So ——”

Người thắng tỷ thí không nghi ngờ chút nào là Nam Cung Tự, nhưng dù gì hắn cũng muốn tìm lại chút mặt mũi, muốn hắn lâm trận bỏ chạy, cái mặt này hắn vứt vào đâu!

“Được, có can đảm.” Đáng tiếc không tự lượng sức, Nam Cung Tự cười nói, “Hay là thế này, chỉ cần hiệp 3 ngươi thắng Bổn cung, Bổn cung liền nhận thua, tuyệt không nhắc lại chuyện mang binh xuất chinh, thế nào?”

Nhị hoàng tử suy nghĩ một chút, liếc nhìn Nam Cung Tự, nàng có ý này nhất định là đang xem nhẹ hắn! Kêu lên một tiếng: “Được, một lời đã định!”

Lúc này, bầu trời âm trầm giống như muốn sụp xuống, mấy đạo tia chớp vút qua không trung: “Rầm rầm rầm ——” kèm theo ba tiếng sấm điếc tai, mưa phùn lâm râm, lặng lẽ không tiếng động rơi xuống, giống như là vô số tằm mẹ phun ra tơ bạc.

(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Mưa chi chít bao phủ quân doanh, đống lửa mạnh hừng hực kia bị dập tắt rất nhanh.

Nước mưa lạnh như băng rơi xuống trên người hai người, một cỗ lạnh lẽo thấu xương đột nhiên thấm vào cốt tủy: “Cạch cạch cạch” Nước mưa theo khôi giáp nhỏ xuống mu bàn tay nàng.

Rất nhanh,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN