Thê Tử Của Bạo Quân - Chương 20: Vô lại (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
253


Thê Tử Của Bạo Quân


Chương 20: Vô lại (2)


Tiêu Ngư thấy đáy mắt y hàm chứa ý cười, mặt mày nhìn qua có vẻ rất ôn hòa… Y cười lên, dường như vốn không có dọa người như bình thường. Bởi vì làn da y hơi đen, lông mày hơi rậm, nhìn còn có chút chất phác thật thà.

Quá khác biệt so với dáng vẻ Đế Vương uy nghiêm ngày thường.

Nàng nhìn một lát, cảm nhận đôi môi nóng bỏng của nam nhân, mới do dự mở miệng nói: “Như vậy… Có phải không được tốt lắm không?” Y không phải luôn chủ trương tiết kiệm sao? Tại sao lại để cho nàng… Như vậy chẳng phải là quá phung phí sao? Liền nói, “Nô tì cảm thấy, không cần đâu.”

“Trẫm nói chi thì sẽ chi.” Tiết Chiến vuốt ve gương mặt nàng, quả quyết nói. Nam nhân ăn mặc chi tiêu như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể khiến thê tử của mình chịu ủy khuất. Nếu nàng không thể sống sung túc như trước kia, vậy còn gả cho y làm gì?

Tiêu Ngư thấy thái độ kiên quyết của y, lại hiểu nam nhân này đại khái không muốn nữ nhân của mình sẽ làm trái với lòng tốt của y, cũng không từ chối nữa, liền cười cười nói: “Vậy nô tì… Đa tạ Hoàng Thượng.”

Lần này là chính y chủ động nói, cũng không phải là nàng yêu cầu.

Tươi cười của Tiết Chiến sâu dần, chợt đột nhiên xoay người áp nàng xuống hôn, nụ hôn như mưa, hô hấp dần trở nên dồn dập. Tiêu Ngư từ lâu đã biết vóc người của y, theo bản năng căng thẳng, lại phát hiện y cũng không dùng hết sức nặng bản thân áp xuống, mà là lấy cánh tay chống đỡ… Cánh tay kia cường tráng rắn chắc, lẳng lặng đặt bên cạnh người nàng.

Rồi sau đó y thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”

A? Tiêu Ngư nhìn y, bốn mắt nhìn nhau, nhìn ánh mắt của y, liền hiểu được y đang hỏi điều gì. Chỉ là đến cùng da mặt nàng vẫn là quá mỏng, nên mở miệng thế nào mới tốt, liền không nói gì. Nhưng mà nam nhân này lại không biết xấu hổ không biết thẹn, bàn tay thô ráp từ từ di chuyển xuống, nói với nàng: “Trẫm đang hỏi nàng, có còn đau hay không? Nếu nàng không nói, vậy trẫm liền tự mình xem…”

“…Hử?” Y cười ngắm nàng, rất là vô lại.

Sao lại có người như vậy. Tiêu Ngư vội vàng ngăn y lại, hai tay chặt chẽ cầm tay y, cũng không kịp xấu hổ, tùy tiện gật đầu.

Làm sao có thể không đau? Khí lực của y lớn như vậy, thân hình cũng cao lớn, bản thân y nơi nào cũng lớn… Nhưng mà nàng chỉ gật đầu một cái, liền nghe y cười ra tiếng, bời vì dính với nàng cùng một chỗ, liền có thể cảm nhận được rung động trước ngực y. Giống như được nghe kể một chuyện rất buồn cười.

Thật kỳ quái, nàng đau, y lại cao hứng như vậy sao?

Nhìn y đã xuống khỏi người nàng, một tay ông nàng vào trong lồng ngực. Phượng Tảo Cung vốn được bố trí Địa Long, chỉ là Tân Đế thân thể cường tráng, mùa đông cũng không sợ lạnh, Địa Long này đêm qua cũng không được đốt. Nữ tử dù sao vẫn e ngại lạnh lẽo hơn, chẳng qua nhiệt độ của thân thể nam nhân này, trái lại có thể thay nàng xua tan lạnh lẽo.

Tiêu Ngư cúi đầu nhìn lại, liền thấy cánh tay kia của y cứ như vậy phủ lên một chiếc chăn hỉ bên ngoài, không mảy may sợ lạnh…

Nhưng mà, cánh tay to như vậy, phàm là nàng muốn đối đầu với y, cánh tay này sợ là có thể vặn gãy cổ của nàng rất nhanh.

Nghĩ tới đây, cổ Tiêu Ngư liền rụt vào trong một cái. Hiểu rằng cho dù trong tay nàng có một cây chủy thủ, cũng tuyệt đối không dám làm gì y.

Đêm nay Tiết Chiến không đụng vào nàng, Tiêu Ngư ngủ rất yên giấc, mà khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Tiết Chiến kia cũng dậy rất sớm giống như ngày hôm qua. Nguyên mama hầu hạ nàng tắm rửa, thấp giọng nói với nàng: “Hoàng Thượng sáng sớm thức dậy liền đến Ngự Hoa viên luyện quyền, lão nô nghe nói, mỗi ngày Hoàng Thượng đều như vậy, giờ Dần đã thức dậy luyện quyền.”

Không thể không nói, Tiết Chiến này quả thực là một nam nhân có kỷ luật với chính mình.

Tiêu Ngư như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: “Ừm, ta đã biết.”

Chờ Tiết Chiến luyện quyền xong trở lại, đã thấy Tiêu Ngư ngồi trước bàn trang điểm trang điểm. Y đi tới, nhìn những đồ vật trước gương, từng thứ từng thứ một, tinh xảo khéo léo, tiện tay cầm lên vài món đồ, nhưng cũng không biết nhiều. Chỉ cảm thấy hiếu kỳ, liền cầm hỏi Tiêu Ngư. Tiêu Ngư làm sao hiểu được sự hiếu kỳ này của y?

Những đồ vật của nữ nhi, y có gì cần hỏi sao? Có điều vì ngại thân phận của y, không thể làm gì khác hơn là nói rõ từng thứ một cho y, dù sao y nghe cũng không hiểu. Sau khi giải thích xong, lại có chút mất kiên nhẫn.

Mà vừa nghiêng đầu nhìn, thấy bộ dáng cái hiểu cái không của y, Tiêu Ngư nhìn, trong lòng mới có chút buồn cười.

Tiết Chiến cầm một hộp phấn bằng men sứ có hoa văn mẫu đơn do Cảnh Thái Lam tạo ra, nói: “Thứ này Trẫm biết, là son.”

Rõ ràng là phấn! Tiêu Ngư bất đắc dĩ buồn cười.

Có điều Tiêu Ngư cũng không phản đối, Đế Vương nói là phấn, vậy cứ coi đó là phấn là được rồi. Nhưng mà… Sao y lại biết phấn, chẳng lẽ trước kia cũng đã từng mua cho cô nương nào đó?

Tiêu Ngư trang điểm xong, liền thấy y đi tới chiếc tủ hình tròn hoa văn long phượng bằng gỗ lê màu vàng, đưa tay mở cửa tủ.

Mới đầu Tiêu Ngư còn chưa kịp phản ứng, tới lúc y đưa tay ra, mới vội vàng chạy tới. Chỉ thấy y đã cầm một món đồ lót của nàng, cong môi nhìn nàng: “Ngược lại thứ này Trẫm biết…”

Thế thì có gì hay mà tự hào! Tiêu Ngư ngượng ngùng muốn chết, lập tức đoạt lại, tùy tiện nhét vào trong tủ, lấy những xiêm y khác phủ lên. Chỉ là nàng vừa mới cất xong, liền nghe được y lại cầm lên một vật khác, lẩm bẩm nói: “Đây là thứ gì?”

Tiêu Ngư vừa nhìn thấy tấm lót nguyệt sự y đang cầm trong tay, mặt “phừng” một cái đỏ bừng, lập tức giơ tay lên tiến tới giành lại, nhưng nàng vừa nhào qua, y đúng lúc giang cánh tay, ôm chặt lấy nàng, nàng nhất thời bị y ôm vào lòng.

Bị y vây chặt trong lồng ngực, khí lực nàng không bằng y, không cách nào tránh thoát, không thể làm gì hơn là nói: “Ngươi trả lại cho ta…” Nhất thời cũng không chú ý cách xưng hô với y.

Chờ sau khi dứt lời, mới phản ứng được, căng thẳng nhìn y, chỉ thấy mặt mày y mang ý cười, dường như cũng không chú ý lắm. Tiêu Ngư dần thở phào nhẹ nhõm.

Thân thể nữ tử mềm mại yêu kiều cứ như vậy dán chặt lấy y, Tiết Chiến cúi đầu, liền có thể thấy hai khỏa tuyết trắng tinh tế, yết hầu y khẽ động, đối diện với ánh mắt của nàng, ánh mắt kia, tựa như y đang khi dễ nàng. Trong lòng y hơi hốt hoảng, ho nhẹ một tiếng, lập tức liền đưa vật trong tay tới trước mặt nàng, nói: “Trả lại cho nàng.”

Có chút giống như đang dụ dỗ tiểu hài tử, dường như nếu y lại không trả lại cho nàng, nàng sẽ khóc òa.

Chờ Tiết Chiến đi, Nguyên mama mới mở miệng nói: “Hoàng Thượng y…”

Gương mặt Tiêu Ngư đỏ bừng, nghẹn hồi lâu, mới lầm bầm một câu: “Y chính là một tên vô lại.”

Thấy dáng vẻ nữ nhi bị khi dễ của Tiêu Ngư, Nguyên mama nhịn không được phì cười.

Buổi tối ngày hôm đó, Tiết Chiến kia không tới dùng bữa tối, trái lại chỉ phái Thái giám tới truyền lời, bảo nàng dùng bữa nghỉ ngơi trước, không cần chờ y. Tiêu Ngư tuy có chút lưỡng lự, nhưng lại đợi nửa canh giờ, quả thật không thấy y trở lại, liền cũng theo ý y, dùng bữa tối. Chỉ là muốn nàng ngủ trước, tuyệt đối không làm được.

Hiện tại vẫn đang là tân hôn, Tiết Chiến săn sóc nàng như vậy, nhưng ngày sau lại khó nói. Chung quy là Đế Vương, nàng dù sao cũng không nên được voi đòi tiên.

Tiêu Ngư mặc tẩm y (đồ ngủ) bằng gấm màu trắng hoa lê, cầm một quyển sách trong tay tùy tiện lật xem, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

Hôm qua nàng đi tới Thọ Ninh cung thăm cô mẫu liền khiến y không vui, tuy rằng không nói nặng lời với nàng, nhưng dù thế nào nàng cũng không dám đi nữa. Tân Đế không thích nàng lại có vướng mắc gì với tiền triều, điều này nàng có thể hiểu được, chỉ là đêm qua phản ứng của y lại có phần hơi quá… Tiêu Ngư nhìn Nguyên mama đi tới đổi trà nóng cho nàng, nói: “Nguyên mama, bà cảm thấy cô mẫu của ta như thế nào?”

Nguyên mama không hiểu vì sao Tiêu Ngư lại chợt hỏi như thế, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn nhân từ thiện lương.”

Tiêu Ngư ừm một tiếng, ánh mắt sáng ngời. Cô mẫu luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, cực kỳ thương yêu nàng. Bà là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp dịu dàng, khi mẹ đẻ của nàng qua đời, cô mẫu còn đau đớn hơn cả nàng.

Có điều… Nghe nói lúc cô mẫu của nàng vừa mới lên làm Hoàng Hậu, cũng có không ít đại thần phản đối, chỉ vì dung mạo của cô mẫu quá mức diễm lệ, sợ là sẽ làm trễ nải Đế Vương, cũng có nguyên nhân là sợ Tiêu gia quá mức đắc thế. Nhưng mà sau khi cô mẫu làm Hoàng Hậu, dịu dàng hiền lương, mẫu nghi thiên hạ, cũng không liên quan gì đến chính sự, lâu dần, mới dần có danh xưng là Hiền Hậu.

Đúng vậy, làm sao nàng lại đi suy nghĩ cô mẫu là người như thế nào chứ? Tiêu Ngư cảm giác mình đã suy nghĩ nhiều, Tiết Chiến kia không thích cô mẫu, chẳng qua là vì duyên cớ tiền triều thôi.

Lúc Tiết Chiến bước vào, liền thấy TIêu Ngư ngồi đọc sách dưới ánh đèn, thấp mi thuận mắt, gương mặt xinh đẹp. Y ở phía xa đứng nhìn một lúc, chợt nghĩ đến, hiện tại nàng đã là Hoàng Hậu của y, mới rảo bước đi tới, thuận miệng hỏi: “Đang xem gì vậy?”

Tiêu Ngư giật mình.

Người này… Làm sao lại âm thầm tiến vào?

Tiết Chiến giải thích: “Là Trẫm không cho bọn họ bẩm báo.” Thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn quyển sách trong tay nàng một chút, nhướng mày: “Đây là… Man tự*?”

(*Man: dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa.

Man tự: chữ Man)

Tiêu Ngư đương nhiên biết được, dựa vào xuất thân của y, chữ biết có lẽ không nhiều, dĩ nhiên sẽ không nhận biết được Man tự. Nhưng vẫn là có chút bất ngờ, y lại biết được đây là Man tự.

Thấy y không còn mang dáng vẻ Đế Vương, Tiêu Ngư cũng gật đầu một cái, giọng nói mềm mại giải thích: “Phụ thân lúc còn trẻ đã vào Nam ra Bắc, nên biết Man tự. Ông nói dù là nam tử hay là nữ tử, học thêm chút gì đó bao giờ cũng có lợi. Man tự này từ nhỏ phụ thân đã dạy cho ta, ta liền học được một ít.”

Thật ra phụ thân dạy nàng rất nhiều thứ, nhưng là phần lớn nàng không học được.

Tiết Chiến như có điều suy nghĩ, nếu đúng như lời nàng nói, Tiêu Hoài kia quả là một nhân tài. Y liền mở miệng nói: “Trẫm từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ phụ thân của nàng.”

Thật sao?

Ánh mắt Tiêu Ngư có chút bất ngờ sáng lên, nhớ đến lúc y lên ngôi, hạ thủ lưu tình với phủ Hộ Quốc Công, phải chăng một phần là do vậy? Có điều, y tán thưởng phụ thân nàng, còn ông lại coi y là loạn thần tặc tử. Tiêu Ngư rũ mắt suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát y, thấy y đang cúi đầu nhìn quyển sách trong tay nàng, vẻ mặt chăm chú.

Chính là Tiêu Ngư dùng hết tâm tư nghe ngóng, vị Tân Đế này xuất thân không rõ lai lịch, tựa như là một nam tử đến từ thôn quê, đến cả thân nhân của y, nàng cũng không hề nghe nói qua. Nhưng nếu như có mẫu thân, có lẽ cuộc sống trong cung cũng sẽ không an nhàn như vậy.

Nhưng mà Nguyên mama có nói với nàng, y và Lại bộ Thượng Thư Quách An Thái dường như là huynh đệ thân thiết, mà Quách An Thái kia, là người văn võ song toàn, là một mãnh tướng dưới tay y. Còn về những mặt khác, nhân tài nơi nơi đều có, so với đám văn võ bá quan vô dụng của tiền triều, những người dưới trướng của y, quả là rất hiếm có.

Có điều, y lại có thể chỉ đạo những người này, y ắt hẳn là người có bản lĩnh hơn người.

Thuở nhỏ Tiêu Ngư sùng bái phụ thân, thưởng thức nhất chính là những người hữu dũng hữu mưu. Nếu Tiết Chiến này không phải là phản tặc, mà là một tướng soái bảo vệ lãnh thổ Đại Ngụy, nàng chắc chắn sẽ thưởng thức y, phụ thân nàng cũng sẽ thưởng thức y.

Tiết Chiến lại nói: “Hoàng Hậu hiểu biết uyên thâm, biết được cả Man tự, bên trong Ngự Thư phòng của Trẫm vừa lúc có một ít Man văn, mấy ngày nữa liền phiền Hoàng Hậu dịch giúp Trẫm một chút.”

Trong cung đầy những người có tài và học vấn, đặc biệt là dịch văn tự ngoại quốc, làm sao lại đến phiên một nữ tử như nàng? Tiêu Ngư đang muốn mở miệng nói, lại nghĩ đến nếu có thể đi đến Ngự Thư phòng, dường như cũng rất tốt, liền mỉm cười đáp ứng: “Hoàng Thượng không chê là được rồi.”

Y làm sao lại chê nàng? Tiết Chiến cười một tiếng, rút quyển sách trong tay nàng ra, tiện tay ném sang một bên, sau đó cánh tay cường tráng ôm lấy nàng, trực tiếp bế nàng lên, sải bước tới hỉ sàng… Đến mép giường, Tiêu Ngư nhớ tới điều gì đó, ôm lấy cổ y theo bản năng.

Tiết Chiến thấy thế, liền nói: “Yên tâm, sau này Trẫm sẽ tận lực không lỗ mãng…” Vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường.

Tiêu Ngư nhìn y, có chút hoảng hốt. Vẫn là thân hình tráng kiện như vậy, khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, lại giống như có chừng mực hơn so với đêm động phòng, lúc ấy y trực tiếp vác nàng ném lên giường, tuy nói không đau, nhưng cũng không phải là dễ chịu.

Nam nhân cởi áo ngủ bằng gấm nằm xuống cùng nàng, ôm lấy nàng, mặt dán lại gần, nói: “Ngày mai Trẫm sẽ đi lại mặt cùng nàng.”

Ngày thứ ba lại mặt, ngày mai là nàng có thể trở về phủ Hộ Quốc Công. Trong lòng Tiêu Ngư vui mừng, gật đầu “Vâng” một tiếng, mặt mày rạng rỡ.

Người trong ngực thơm ngát mềm mại, Tiết Chiết cảm giác muốn ôm nàng trong tay thật chặt. Nếu nói y không muốn chắc chắn là giả, thật không dễ dàng gì mới lấy được nàng, tất nhiên muốn gần gũi thân cận với nàng. Chỉ là đêm qua nàng ngủ trong lồng ngực y, có phần không khống chế được tâm tình, sau đó y len lén vén cổ áo nàng lên nhìn, liền nhìn thấy những dấu tích kia, mới nhất thời thu tay.

Đêm đó quả thật là y đã quá mức…

Tiêu Ngư cũng có chút lo lắng không yên, chỉ sợ người này lại vội vàng gấp gáp mà tiến vào, chờ giây lát thấy y không có động tĩnh gì, tay cũng chỉ là an ổn ôm lấy nàng, cũng không có bất kỳ động tác nào, thân thể căng cứng, lúc này mới từ từ buông lỏng xuống.

Đã sang ngày thứ ba, ngày đầu tiên nàng mơ mơ màng màng không còn nhớ lắm, ngày thứ hai lại bởi vì ngày hôm trước mệt mỏi chỉ cần nằm lên giường liền ngủ, hôm nay… Nàng hãy còn chưa ngủ, cả người bị nam nhân ôm lấy, trong mũi cũng là hơi thở của y, loại cảm giác này có chút kỳ lạ.

Suy nghĩ một lát, Tiêu Ngư nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, giác quan liền cảm nhận thật rõ ràng, thẩn thể của nam nhân cứng rắn, vững chắc, cấn vào người nàng có phần khó chịu, còn có, trên người y có mùi mồ hôi, không nồng nặc, nhưng xen lẫn một chỗ cùng hơi thở mạnh mẽ, cũng không dễ chịu lắm.

Tiêu Ngư không ngủ được.

Giác quan Tiết Chiến nhạy bén, thấy dáng vẻ tựa như muốn động mà không dám động của nàng, mới hỏi: “Sao vậy?”

Y cũng không ngủ được. Tiêu Ngư mở mắt, liền chạm phải đôi mắt đen như mực trầm lắng của y, nàng mở miệng chuẩn bị nói, do dự một hồi, cuối cùng lại nói một câu: “Vẫn là không nên nói.”

Tiết Chiến nhìu mày: “Cho dù nàng nói gì, Trẫm cũng sẽ không trách nàng.”

“Thật sự?” Tiêu Ngư nhìn y, mắt sáng lên.

Nghe giọng của nàng liền biết nàng đã động lòng, Tiết Chiến nhìn bộ dáng này của nàng, cảm thấy có đôi chút buồn cười, liền ừ một tiếng: “Đương nhiên là thật.”

Vì vậy, Tiêu Ngư mới chậm rãi mở miệng, đánh bạo nói: “Hoàng Thượng… cái đó… Ngươi có thể đi tắm không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN