Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày
Chương 19: Phó gia tới cửa cầu hôn
Tần Dư chạy một hơi tới tiền viện, tới chỗ đã hẹn, nhíu mày: “Ta đã tới, người đâu?”
Nam tử đưa lưng về phía nàng chậm rãi xoay người, rõ ràng đó là Tần Cẩn.
Tần Dư cười khẽ một tiếng: “Ngươi cũng là người đại phòng, lại giúp đỡ chúng ta tính kế đại phòng, một khi xảy ra chuyện, ngươi cũng không có gì tốt.”
“Nhị muội muội.” Tần Cẩn không chút nào sợ hãi nói: “Chính là bởi vì như thế, chúng ta mới triệt để ở trên cùng một chiếc thuyền. Ngươi chờ ở chỗ này, ta đi dẫn Phó Vân lại đây.”
Tần Dư gật đầu.
Nghĩ đến nếu là lần này có thể khiến Phó Vân tiếp nhận mình, như vậy hôn sự của mình cùng Phó gia, Tổ mẫu không đồng ý cũng phải đồng ý.
Đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến đại phòng.
Tạ Cảnh thản nhiên dựa vào đình, nhìn mặt hồ yên tĩnh.
Khi liếc thấy Tần Cẩn, ánh sáng trong mắt mới thay đổi.
Nhưng nhìn kỹ, đó là châm biếm!
“Phó huynh, lần trước ngươi tới Tần gia, đi lại đều thật vội, ta cũng chưa thể đưa ngươi đi dạo Tần gia được. Hôm nay Thưởng Hoa Yến, ta được dịp mang ngươi đi dạo một vòng.”
Tạ Cảnh nhìn hắn một cái, cười như không cười đứng thẳng người: “Cũng được.”
Tần Cẩn không ngờ chuyện lại dễ dàng như vậy, trong lúc nhất thời còn có chút không thích ứng.
Chờ đến khi Tạ Cảnh thật sự đi tới trước mặt hắn, lúc này mới cảm thấy là thật sự.
Bên này, Tần Vận đã mang theo Thược Dược ra cửa thùy hoa.
Có mệnh lệnh của Lão phu nhân, ra cửa thùy hoa liền dễ dàng hơn.
Nhưng để ngừa vạn nhất, Tề thị vẫn cố ý phái thêm nhiều người đi theo.
“Ta nghe nói phụ thân ta sớm nhận được thư từ Phó gia, ngươi thật sự muốn cưới Tam muội muội của ta sao?” Tần Cẩn vừa đi, vừa hỏi Tạ Cảnh.
Ánh mắt Tạ Cảnh không đổi: “Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nếu trưởng bối hai nhà đều định ra, ta đây tất nhiên cũng không có ý kiến.”
“Nhưng Tam muội muội còn chưa cập kê, tính cách cũng kỳ quái. Nếu như chuyện nàng không muốn, mặc kệ là ai, cũng không thể buộc nàng đồng ý.”
Trong mắt Tần Cẩn đầy lo lắng nhìn Tạ Cảnh: “Nếu là có người lướt qua nàng định ra hôn sự cho nàng, Tần gia này, sợ là phải náo nhiệt một phen.”
Tạ Cảnh không vui trong lòng, nhưng vẫn phải phối hợp Tần Cẩn đem màn kịch này diễn tiếp.
Nhưng những lời không tốt Tần Cẩn nói về Vận nhi hôm nay, hắn đều nhớ kỹ từng chữ. Sớm muộn sẽ có một ngày, hắn sẽ lấy lại công bằng cho Vận nhi.
Hai người đi được ước chừng một khắc, Tần Cẩn dừng bước, nhìn phía trước, khó hiểu nói: “Kia không phải Nhị muội muội sao? Tiền viện đều là nam tử, sao nàng lại ra đây? Phó huynh chờ một lát, ta đi hỏi một chút.”
Tạ Cảnh gật đầu, nhưng không chờ Tần Cẩn bước chân đi, Tần Dư đã thấy được Tạ Cảnh, lập tức xoay người đi về hướng bọn họ.
Tần Cẩn ý vị thâm trường nghiêng đầu: “Xem ra Nhị muội muội ta là túy ông chi ý bất tại tửu[1]. Hôm nay xông ra cửa thùy hoa tới đây là có chính sự[2] đây.”
[1] ý không ở trong lời; có dụng ý khác; ý của Túy Ông không phải ở rượu
[2] việc đứng đắn; chuyện nghiêm chỉnh
Khi nói chuyện, Tần Dư đã sắp chạy tới trước mặt hai người.
Một đôi mắt trong suốt nhìn Tạ Cảnh, Tần Dư đỏ bừng mặt: “Nhị ca ca tốt lành, Phó công tử tốt lành.”
Tần Cẩn cười cười: “Dư tỷ nhi sao lại ở chỗ này? Là Nhị thúc tìm muội tới sao?”
“Hôm nay thân mình nương muội đột nhiên không khoẻ, muội tới nói cho phụ thân một tiếng.” Tần Dư nói chuyện thanh âm rất nhỏ, càng thêm vài phần thẹn thùng: “Nơi này là tiền viện, muội không tiện ở lâu..”
“Không có việc gì, Phó huynh không phải người ngoài, nơi này cũng không có người khác. Một mình muội ở chỗ này, vạn nhất bị những người khác va chạm thì không tốt. Bằng không ta và Phó huynh cùng muội chờ đi.”
Tần Cẩn nhìn nhìn xung quanh, lại nói: “Mới vừa rồi ta thấy dường như Nhị thúc có việc ra ngoài, sợ là một chút nữa mới trở về.”
Tần Dư lập tức cúi đầu: “Vậy làm phiền Nhị ca và Phó công tử. Muội vừa mới sai người đi tìm phụ thân.”
Ánh mắt Tần Cẩn qua lại giữa hai người vài lần, thuận thế đứng dậy: “Phó huynh ở chỗ này chờ trong chốc lát, ta đi phân phó người chuẩn bị chút nước trà.”
Tạ Cảnh khẽ nhíu mày, lãnh đạm nhìn Tần Cẩn.
Tần Cẩn rùng mình, nhưng nghĩ đến nếu như Tần Dư gả cho Phó Vân, đối với mình cũng có chỗ lợi, liền chỉ có thể bất chấp đi tới một bên.
Dưới tàng cây chỉ còn lại hai người, Tần Dư do dự một lát, liền đi đến bên cạnh Tạ Cảnh, dịu dàng nói: “Hôm nay làm phiền Phó công tử. Lần trước lúc công tử cùng Tiền phu nhân tới Hàng Châu, cũng chưa thể du ngoạn Tây Hồ một chút, lần này đến là để đi thưởng thức sao?”
“Cảnh sắc Tây Hồ đúng là say lòng người.” Tạ Cảnh nhàn nhạt trả lời một câu, vẫn chưa liếc nhìn Tần Dư một lần.
Tần Dư cắn môi, cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Nhưng nghĩ đến mục đích Thưởng Hoa Yến hôm nay, nàng chỉ có thể dậm chân tiếp tục nói: “Phó công tử, ta có mấy câu muốn nói cùng ngài.”
Tạ Cảnh rốt cuộc có động tĩnh, nhíu mày nhìn chằm chằm Tần Dư: “Nhị cô nương, lại nói tiếp ta ở chỗ này đã là không hợp lễ nghĩa. Nếu như ngươi có chuyện, chờ Nhị ca ngươi trở lại rồi nói sau.”
“Ngài yêu thích Tần Vận sao?”
Tạ Cảnh đột nhiên sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Tần Dư sẽ không chút do dự hỏi hắn câu này.
Tần Dư lại bởi vì hắn im lặng mà vội vàng nói: “Vận tỷ nhi vẫn chưa cập kê, nếu như muốn thành thân cũng đến sang năm. Hiện giờ ta là nữ tử đã cập kê duy nhất của Tần gia, hơn nữa, ta cũng.. cũng..”
Tạ Cảnh trên cao nhìn xuống nhìn Tần Dư lỗ tai đỏ bừng, trong lòng cười nhạo.
“Nhị cô nương! Nếu như Phó gia tới cửa cầu hôn, là bởi vì ân tình của Tần đại lão gia năm đó. Nếu không có phần ân tình này, đoán chừng Phó gia cũng không biết phủ Hàng Châu có Tần gia. Cho nên, nếu là hai nhà Phó Tần muốn kết hai họ chi hảo[3], ta chỉ sẽ cưới cô nương đại phòng.”
[3] kết thân (cưới hỏi)
Lời của Tạ Cảnh khiến gương mặt Tần Dư nháy mắt trắng bệch.
Môi nàng run run, hàm răng cắn chặt vào môi, đến khi trên môi truyền đến đau đớn, mới lấy lại tinh thần.
Nàng bị cự tuyệt!
Lần đầu tiên nàng lấy hết can đảm nói loại lời này, làm loại chuyện này, thế nhưng bị cự tuyệt!
Phó Vân lại không chút nào lưu tình mà cự tuyệt nàng.
Tần Dư cảm thấy mặt mình thật đau, giống như bị người tát hai bàn tay.
Đúng vào lúc này, Tần Cẩn bước nhanh tới, vội vã nhìn về phía Tần Dư, lại nói với Tạ Cảnh: “Phó huynh, phụ thân ngươi tới cửa cầu hôn.”
Tạ Cảnh gật đầu, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
Tần Cẩn mím môi: “Việc này đã không còn đường cứu vãn, ngươi hãy sớm từ bỏ đi.”
“Ngươi mới vừa nói, Phó gia tới cửa cầu hôn?” Tần Dư tỉnh táo lại, gượng gạo đứng vững.
Không có gì nhục nhã bằng so với việc chân trước mình vừa muốn đào góc tường Tần Vận, sau lưng đã bị Phó gia vả mặt.
“Có nói là vì ai tới không?” Tần Dư nắm chặt ống tay áo Tần Cẩn: “Tần Cẩn! Ngươi đã đáp ứng ta, phải giúp ta có được hôn sự này mà.”
“Đó là bởi vì ta không biết Phó gia sẽ tới cửa cầu hôn nhanh như vậy.” Tần Cẩn không kiên nhẫn phất tay Tần Dư ra: “Huống hồ, ta còn nghe nói, Nhị thúc đã sớm biết người Phó gia cầu hôn là Tần Vận, mà không phải là ngươi. Tần Dư, ngươi tính toán thật tốt. Phó lão gia mang theo Tiền phu nhân, hai người tự mình tới cửa cầu hôn, cả sính lễ cũng đã mang đến.”
Tần Dư ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Tần Cẩn rời đi, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra.
Không biết Tần Vận xuất hiện ở phía sau nàng từ lúc nào.
Nhìn một màn này, Thược Dược cả kinh bưng kín miệng.
Nhị thiếu gia thế nhưng cùng nhị phòng cấu kết với nhau, muốn hủy hoại hôn sự của Tam cô nương.
Nhìn sắc mặt Tam cô nương bình tĩnh, Thược Dược chậm rãi buông tay xuống.
Rõ ràng là Tam cô nương đã sớm dự liệu được.
“Việc này, còn xin Thược Dược tỷ tỷ nói đúng sự thật cho Tổ mẫu.”
Thược Dược nhanh chóng gật đầu.
Cho dù Tam cô nương không nói, nàng cũng muốn nói cho lão phu nhân.
“Tam cô nương, chúng ta mau mang theo Tam thiếu gia trở lại Thọ An Đường đi. Phó gia tới cầu hôn, tiền viện nhiều người, sợ là sẽ loạn lên.” Thược Dược cảm thấy tiền viện không phải là nơi an toàn, vẫn là trở lại Thọ An Đường mới có thể cho người ta cảm thấy an tâm.
Tần Vận lạnh lùng nhếch môi, ngẩng đầu đối diện Tần Dư đã xoay người.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, không khí chung quanh đột nhiên vắng lặng.
“Ta đến nói với tỷ ấy mấy câu.”
Thược Dược quy củ lui ra phía sau vài bước, canh giữ ở ngã tư.
Hai mắt Tần Dư che kín bởi nước mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vận: “Ngươi hài lòng chứ? Có phải cảm thấy thực thoải mái hay không? Nhị phòng chúng ta hao hết tâm tư, cuối cùng cái gì cũng chưa có được?”
“Hao hết tâm tư sao?” Tần Vận lười nhác hỏi lại: “Nếu nói nhiều lần tìm chúng ta hỗ trợ cũng coi như hao hết tâm tư, vậy các ngươi thật là rất có tâm tư. Từ đầu tới cuối giữa hai chúng ta đều không thù không oán, ngươi thật sự phải vì một Phó Vân, lại cùng ta trở mặt thành thù?”
Tần Dư cười lạnh: “Không oán không thù? Đó là trước kia! Về sau ngươi phải gả cho Phó Vân, mà ta vừa mới ở trước mặt hắn mất mặt như vậy, ngày sau còn như thế nào làm thân thích ở chung? Tần Vận, ngươi đừng giả bộ. Ngươi rõ ràng là rất đắc ý!”
Tần Vận thưởng thức túi hương bên hông, không muốn dây dưa cùng Tần Dư nữa.
Nàng sống lại một đời, quả thực không định làm cho quan hệ cùng nhị phòng trở nên hỏng bét như vậy.
Nhiều lắm cũng là muốn tính sổ món nợ của Đại tỷ tỷ thôi.
“Hôm nay nhất định Tổ mẫu sẽ thay ngươi xem người, ngươi nên mau chóng trở về Thọ An Đường đi thôi.” Tần Vận không muốn lại cùng Tần Dư nói thêm cái gì, trước mắt nàng nói gì, Tần Dư đều nghe không vào.
Hiện tại nàng quan tâm hơn là việc cưới xin của mình với Phó gia.
Sau khi đón được Tần Hứa, Tần Vận liền mang theo hắn trở về nội viện.
Tiền phu nhân đã ở Thọ An Đường.
Lúc này thấy Tần Vận, biểu hiện thân thiết hơn nhiều so với lần trước.
Vừa thấy nàng đến, liền lập tức hướng tới nàng vẫy tay: “Lần trước sau khi trở về, ta vẫn luôn nhắc mãi Vận tỷ nhi. Cho nên liền thương lượng với lão gia, chọn ngày hoàng đạo[4] để tới cửa tới cầu hôn.”
[4] ngày tốt; ngày lành tháng tốt
Do Tiền phu nhân đã đến, phòng khách chỉ còn lại vài vị lão phu nhân lớn tuổi, người khác đều đến chỗ dùng tiệc.
Lão phu nhân cười nói: “Nha đầu này còn chưa có cập kê, cũng may mắn phu nhân không chê.”
“Chê cái gì chứ? Nha đầu nhà ta thật ra đã cập kê, nhưng cả ngày nghịch ngợm không giống cô nương gia. Huống chi, tuy nói đính hôn là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nhưng Vân ca nhi nhà chúng ta là có chủ ý.”
Tiếng nói Tiền phu nhân vừa dứt, Lão phu nhân càng thêm hài lòng.
Ý này là, việc hôn nhân này là Phó Vân nguyện ý. Nói không chừng chưa bao lâu đã tới cửa cầu hôn, là bởi vì Phó Vân sốt ruột đây.
Lão phu nhân vỗ vỗ tay Tần Vận, cười đuổi nàng ra ngoài: “Mang theo Hứa ca nhi đi ra ngoài chơi, nhưng đừng đi xa, chờ lát nữa cùng ta đi dùng bữa.”
Tần Vận cũng biết trong trường hợp này, nàng không tiện ở chỗ này, liền hành lễ với mọi người rồi lui ra ngoài.
Mới ra cửa phòng khách, đụng phải Tề thị đang bước nhanh đi tới.
Nhìn thấy Tần Vận, Tề thị dừng lại chân, đôi mắt hơi đỏ.
Tần Vận hơi hơi mím môi, cửa hôn sự này ở trong mắt Tề thị là thích hợp hơn hết.
Kim Lăng cách Hàng Châu cũng gần, hơn nữa lại là Phó gia bề thế như vậy.
Nếu nàng nói mình không muốn gả, chắc chắn Tề thị sẽ truy tìm căn nguyên.
Nhưng nàng cũng không có cách nào kể chuyện kiếp trước cho Tề thị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!