Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày
Chương 54: Gặp lại
Sau khi Phó thị có thai, toàn bộ Tần gia đều an tĩnh không ít.
Chẳng mấy chốc, liền tới trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng) tháng Bảy.
Ngày Tần Vận và Tạ Cảnh bái đường thành thân là Mười lăm tháng Tám.
Mà địa điểm bái đường là ở Phó gia Kim Lăng.
Cho nên thời gian Tần Vận xuất phát từ Tần gia phải sớm một chút, cần phải đuổi kịp đến Kim Lăng trước Mười lăm tháng Tám.
Tần Vận nhìn cửa sổ hơi mở ra, quay đầu nói: “Bán Hạ Đậu Khấu, các ngươi đến phòng bếp lớn nhìn xem, hôm nay ta yêu cầu một ít trái cây ướp lạnh, nếu bên đó chuẩn bị xong thì lập tức bảo đưa lại đây. Thược Dược, tỷ đi trước kiểm tra những thứ kia đi.”
Chờ khi trong phòng ngoài nàng ra không còn ai khác, Tần Vận thờ ơ đến bên cửa sổ.
Nhìn nam tử xuất hiện trước mắt, Tần Vận tức giận nói: “Sao lúc này chàng lại đến đây? Không phải đã nói ngày mai khởi hành đón dâu sao?”
Tạ Cảnh nâng môi cười khẽ, đột nhiên nghiêng người nhảy qua cửa sổ vào phòng: “Trời nóng, trên đường chắc chắn không dễ đi. Ta đến xem nàng còn gì cần giúp đỡ hay không.”
“Những thứ nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, áo cưới, của hồi môn đều đã chuẩn bị thỏa đáng.” Nói tới đây, Tần Vận dừng một chút: “Tạ Cảnh, chàng là không yên tâm đúng không? Chàng cảm thấy ngày mai không chắc ta sẽ lên kiệu hoa, đúng không?”
Tạ Cảnh nhấp môi cười khẽ, tự giác đi đến bên cái bàn, rót trà, nhàn nhã ngồi xuống: “Không, nàng nhất định sẽ lên kiệu hoa. Cho dù..”
Cho dù là nàng không muốn gả cho ta, nàng cũng sẽ vì muốn tìm hiểu sự tình kiếp trước mà lên kiệu hoa này.
Tạ Cảnh dừng lời, ngược lại cười nói: “Những thứ nên chuẩn bị trên đường đều đã chuẩn bị xong. Chúng ta khởi hành sớm một chút, trên đường có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Trời nóng, tuy rằng chuẩn bị không ít băng nhưng cũng chống đỡ không được bao lâu.”
Tần Vận không hỏi câu nói mới vừa rồi Tạ Cảnh chưa nói xong là cái gì, điều nàng nghĩ đến là sau khi thành thân sẽ giao thủ cùng Bình Dương Hầu phu nhân.
Hiện giờ nàng có kiếp trước ký ức, cũng muốn tìm được đáp án của kiếp trước.
Nhưng không có Bình Dương Hầu phu nhân, cho nên tất nhiên nàng không tìm ra đáp án dễ dàng như vậy.
“Đúng rồi, lần trước Lâm Tương Ca tới Hàng Châu, nói đến Lâm Ngạn. Chàng có tra được gì không?”
“Vị trí Thái Tử được củng cố, trong triều đình đại đa số người đều đứng về phe Thái Tử. Hoàng Thượng là một minh quân, cùng Thái Tử cũng là phụ từ tử hiếu. Lâm Ngạn muốn thay thế được Thái Tử, trở thành vị tân quân đời kế tiếp, căn bản không có khả năng.
Ninh Vương phủ có thế lực nhất định, hơn nữa lấy quan hệ giữa Ninh Vương và Quý Phi trước đây, Ninh Vương phủ rất có khả năng đã đứng sau lưng hắn. Cho nên, hắn không cần phải vì mượn sức Ninh Vương mà đi cưới Lâm Tương Ca.
Lâm Ngạn nói với Hoàng Thượng muốn cưới nàng làm vợ, nhưng việc này Hoàng Thượng căn bản sẽ không đồng ý. Hắn biết, ta cũng biết. Nhưng là, nếu việc hôn nhân của hai ta bởi vì chuyện này mà nổi lên biến cố, vậy thì hắn liền có thể thuận thế đem Lâm Tương Ca đẩy cho ta.”
Tần Vận mở to hai mắt: “Biện pháp này quá ngu xuẩn.”
“Không sai, quá ngu xuẩn.” Tạ Cảnh rũ mặt xuống, nghe bên ngoài có tiếng bước chân: “Có người tới.”
Nhưng vẫn chưa có ý tứ gì là đứng lên.
Tần Vận tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ có thể đi tới cửa, tiếp nhận trái cây trong tay Bán Hạ: “Ta nơi này không có việc gì, các ngươi đi làm việc của mình trước đi. Ngày mai các ngươi cũng phải theo ta khởi hành, lại đi chuẩn bị một chút đồ đạc của mình đi.”
Tần Vận đóng cửa xoay người lại, liền thấy Tạ Cảnh đang đi bộ trong phòng nàng.
“Tạ thế tử, nơi này là phòng của ta, hơn nữa là nội viện. Nếu ngài không có việc gì, thân phận này của ngài thật sự là không thích hợp ở lại đây.” Tần Vận tức giận đem khay trái cây đặt lên bàn, chỉ vào cửa sổ đang mở: “Đường cũ như thế nào tới, thì như thế ấy đi ra ngoài.”
Nhưng Tạ Cảnh không đồng ý, chậm rì rì đứng yên trước mặt nàng, ngữ khí hơi đè thấp: “Nàng mới vừa nói, nếu ta không có việc gì, ta mới không thích hợp ở lại chỗ này. Lời này ý là nếu ta có việc, ta liền có thể ở lại chỗ này, đúng không?”
“Tạ Cảnh!” Tần Vận cắn môi giận trừng: “Chúng ta còn chưa thành thân, hiện tại chàng xuất hiện ở chỗ này quá không hợp lý. Nương và tỷ tỷ ta bất kỳ lúc nào cũng có thể đến đây.”
Tựa hồ là cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Tần Vận, bên ngoài vang lên giọng nói của Thược Dược cùng với tiếng bước chân liên tiếp: “Phu nhân, Đại cô nương.”
“Vận tỷ nhi đâu? Ta và nương tới bồi nàng.” Tần Hảo dịu dàng cười nói.
Thược Dược bất động thanh sắc khom người: “Mới vừa rồi cô nương nói muốn nghỉ ngơi một chút, liền bảo chúng nô tỳ ra ngoài, bảo chúng nô tỳ đi xem hành lý từng người. Phu nhân và Đại cô nương chờ một lát, để nô tỳ đi xem cô nương hiện tại ngủ rồi hay chưa.”
Tần Hảo nhìn nhìn sắc trời và thời gian, trong lòng có phỏng đoán, gọi Thược Dược lại: “Nương, chúng ta chờ đến bữa tối lại đến đi. Mấy ngày nay, Vận tỷ nhi đều thức dậy sớm, giờ này sợ là đang mệt rã rời.”
“Đồ cần thu dọn trong phòng Vận tỷ nhi đều thu dọn xong chưa?” Tề thị vỗ tay Tần Hảo nói: “Con cũng trở về ngủ trưa một chút, ta không yên tâm muội muội con bên này, vẫn là đến kiểm tra một chút. Nếu Vận tỷ nhi đang nghỉ ngơi, vậy thì ta liền đi xem nó đã thu dọn xong những thứ cần mang theo chưa.”
Tần Hảo khó xử nhìn Thược Dược.
Nàng biết Tạ Cảnh đã tới Hàng Châu.
Thời gian Vận tỷ nhi ngủ trưa luôn rất đúng giờ, thường thì sau nửa canh giờ nữa mới nghỉ ngơi.
Mà giờ đuổi mấy nha hoàn này ra ngoài hết, mà cửa bên trong lại đóng kín mít như vậy.
Chỉ có thể là Tạ Cảnh đang ở bên trong!
Nếu mẫu thân đứng mãi ở Thiều Hoa Uyển, Tạ Cảnh có thể rời đi mà không bị người phát hiện hay không sẽ là vấn đề.
Tần Hảo suy tư một lát, lôi kéo tay Tề thị không bỏ: “Con biết người lo lắng cho Vận tỷ nhi, vậy người kiểm kê đồ của Vận tỷ nhi xong cũng trở về nghỉ một chút.”
Tề thị cười đồng ý, Tần Hảo chỉ có thể cẩn thận từng bước rời Thiều Hoa Uyển.
Đến lúc trở về trong viện mình, Diệp Mạch đang cầm ô chờ nàng ở cửa.
“Sao lại ra đây đợi? Nơi này là Tần gia, ta còn có thể xảy ra chuyện gì sao?”
Nhìn mồ hôi trên mặt Diệp Mạch, Tần Hảo lập tức đẩy hắn vào nhà.
Vào trong nhà, ập vào trước mặt chính là một cổ khí lạnh.
Nhìn hai cái ly trên bàn, Tần Hảo dừng một chút: “Phó Vân đã tới rồi?”
Diệp Mạch cười nhạt không nói.
Bên này, Tần Vận nhìn nam nhân trước mặt không biết xấu hổ nằm trên giường mình, sắc mặt đỏ bừng: “Tạ Cảnh! Nương ta ở ngay bên ngoài, nếu chàng thật sự không đi, bà mà tiến vào thì cái gì cũng không thể nói rõ được.”
“Nàng và ta vốn chính là người sắp thành thân, nói không rõ cũng không sao.” Như muốn chọc giận Tần Vận lần nữa, hắn liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tần Vận nhắm mắt lại, hít thở thật sâu vài lần, mới miễn cưỡng áp xuống tức giận nảy lên trong lòng.
Thấy người nào đó thật sự là khuyên bất động, bản thân cũng không có biện pháp bắt hắn rời đi, cũng không thèm quản hắn, trực tiếp ngồi vào một bên ăn trái cây ướp lạnh.
“Thân mình nàng không tốt lắm, vẫn là ăn ít đồ ướp lạnh thôi.”
Âm thanh trong trẻo truyền đến, tay Tần Vận cầm dưa hấu hơi dừng lại.
Nàng mỗi lần tới những ngày ấy, thật là cả người không thoải mái.
Nhưng sau khi trọng sinh, lại không hề xuất hiện tình trạng này, thế cho nên bản thân nàng cũng đã quên mất.
Không nghĩ tới, vậy mà Tạ Cảnh còn nhớ rõ.
Nhìn chằm chằm một bàn trái cây bày biện đẹp đẽ trước mắt, Tần Vận đột nhiên nắm lấy khăn trải bàn.
Nàng không thể bị Tạ Cảnh làm rối loạn tâm thần, đời này nàng có chuyện muốn tự tìm hiểu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!