Thế Tử Hàn Tư Ân - Chương 154
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Thế Tử Hàn Tư Ân


Chương 154


Cơ Lạc nghe được lời đáp chính xác là Hàn Tư Ân sẽ đến tiệc rượu, liền rời đi. Chỉ là nhờ vào lần này thấy được hình ảnh quan hệ giữa Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân, thời điểm đi cũng không phải rất dứt khoát, phiền phiền nhiễu nhiễu, cuối cùng vẫn đến lúc Hàn Tư Ân mặt không cảm xúc nhìn kỹ mời chầm chậm rời đi.

Cơ Lạc mới vừa rời khỏi viện tử của Hàn Tư Ân, Bạch Thư đã từ bên ngoài nhảy vào. Y kỳ thực vẫn không hề rời đi, vừa nãy đáp ứng Hàn Tư Ân đi mua thoại bản vốn cũng chỉ là cái cớ, liền đứng ở bên tường, nghiêng tai lắng nghe Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc nói chuyện.

Bạch Thư cũng không phải thật tâm muốn nghe hai người nói chuyện, chỉ là muốn cách Hàn Tư Ân gần một chút. Nhưng y không muốn nói chuyện này ra, vạn nhất gây nên hiểu lầm sẽ không tốt, cho nên Bạch Thư áp chế lại bất tiện trong lòng, gãi đầu một cái đối nói với Hàn Tư Ân: “Thoại bản ta yêu thích đã không còn.”

Hàn Tư Ân gật gật đầu, thuận miệng đáp lời nói: “Nếu không còn, vậy lần sau mua cũng được.”

Trong lòng Bạch Thư thở phào nhẹ nhõm, Hàn Tư Ân nhẹ nhàng cong khóe miệng, nhưng tiếu ý kia rất nhanh liền biến mất, Bạch Thư cũng không nhìn thấy.

Ngày sứ thần Tây Nhung đi đến kinh thành, đế đô rất náo nhiệt, người của bộ Lễ phụng mệnh nghênh tiếp, trên đường cái của đế đô so với ngày xưa náo nhiệt hơn nhiều lắm, quan lại nhân gia cũng xem như thận trọng, dù sao cùng phải đoan chính, người bình thường lại không có do dự nhiều như vậy. Rất nhiều người đều đi xem xem cái người Tây Nhung hống hách ở biên cảnh Tây Cương ra làm sao.

Sau khi sứ giả Tây Nhung đến kinh, hoàng đế cũng không gặp luôn bọn họ, cũng không có mở thiết yến cùng ngày cho bọn họ. Đây coi như là làm bẽ mặt bọn họ một chút, dù sao thiên tử Đại Chu cũng có cái giá cùng thái độ của mình, không phải ai cũng có thể nói gặp liền gặp.

Sứ thần Tây Nhung kia cũng biết mình ở vào thế yếu, liền đưa cho Thượng thư bộ Lễ rất nhiều thứ tốt, cầu hắn ở trước mặt hoàng thượng nói ngọt nhiều một chút. Thượng thư bộ Lễ đương nhiên là nhận hết lễ vật, mà đảo mắt liền bẩm báo cho hoàng đế. Cũng không phải hắn không muốn lưu lại những thứ này, mà là hiện tại ánh mắt của mọi người đều đang ngó chừng sứ giả Tây Nhung, hoàng đế lại đáng làm bọn họ bẽ mặt, bọn họ tìm người đều là chuyện tất nhiên, Thượng thư bộ Lễ sẽ không muốn bởi vì chuyện rõ ràng như vậy mà để người ta bắt được nhược điểm mà thôi.

Sứ giả Tây Nhung làm sao không biết, nhưng bọn hắn cũng bày tư thái rất thấp, mỗi ngày quấy rầy Thượng thư bộ Lễ, hy vọng có thể sớm ngày nhìn thấy hoàng đế.

Nửa tháng sau, hoàng đế rốt cuộc cũng gặp bọn họ. Ở trên triều đình gặp sứ giả, sau khi thu nhận kim ngân bọn họ mang đến, đêm đó hoàng đế ở trong Khánh Hoà điện mở tiệc thiết đãi đoàn người Tây Nhung.

Hàn Tư Ân cũng như đã nói mà xuất hiện. Hàn Tư Ân vì thân phận là Vạn An hầu, cho nên tọa vị là ở hàng đầu bên trong đám con cháu tôn thất Đại hoàng tử Cơ Phàm. Xem như là thần tử cách đế vương gần nhất.

Sau khi hoàng đế xuất hiện, nhìn thấy Hàn Tư Ân còn lườm hắn một cái, cảm thấy Hàn Tư Ân làm bộ làm tịch vô cùng, chỉ là lời này hoàng đế sẽ không mở miệng. Hoàng đế ngồi xuống rồi, tất cả mọi người đều thỉnh an hắn, sau khi đông đảo thần tử ngồi xuống, Nguyên Bảo hô, tuyên sứ giả Tây Nhung yết kiến.

Cái chữ tuyên này, từ phương diện khác tới nói chính là đại biểu Đại Chu coi Tây Nhung là thần tử.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về cửa đại điện, sứ giả Tây Nhung có Tứ vương tử Hô Diên Thọ cùng Ngũ công chúa Đạt Nhã đi đầu. Tên Hô Diên Thọ cũng không có gì rất đặc biệt, mà Đạt Nhã trong ngôn ngữ của Tây Nhung có nghĩa là đóa hoa tốt đẹp.

Gương mặt Hô Diên Thọ rất bình thường, người cũng tương đối nhỏ gầy, ánh mắt né tránh, có chút sợ hãi rụt rè, vừa nhìn đã biết là người lớn lên không được sủng ái, so sánh với đó, Đạt Nhã công chúa lại là khuôn mặt diễm lệ ánh mắt lộ liễu. Sứ thần phía sau bọn họ đối với Đạt Nhã rõ ràng so với Hô Diên Thọ còn kính sợ hơn, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra địa vị của bọn họ tại Tây Nhung quốc.

Sau khi đoàn người hành lễ tự giới thiệu mình một phen, liền dựa theo tọa vị mà bộ Lễ chuẩn bị kỹ càng ngồi xuống. Vị trí này cũng rất chú ý, dưới tôn thất đệ tử, lại trên đông đảo triều thần.

Sau khi an bài xong, để tùy Thượng thư bộ Lễ nói chút lời khách sáo ngoài mặt, sau đó tiệc rượu lại bắt đầu. Dưới đèn đuốc, nhạc sư trong cung bắt đầu tấu nhạc, cung nữ xinh đẹp mặc y phục đỏ tươi nhảy vũ đạo khiến người mê muội.

Cũng không phải mỗi người đều có thể chân chính thưởng thức vũ đạo và âm nhạc này, Hàn Tư Ân chính một trong số những người không nhiều đó. Tư thái của hắn rất thanh thản, hơi hơi dựa vào bàn bên cạnh, sau đó lẳng lặng nhìn những thứ này.

Trong mọi người, Hô Diên Thọ vẫn luôn cúi đầu cẩn thận ăn đồ ăn trước mắt, ngẫu nhiên lại khuyên nhủ một chút, cái miệng nhỏ nhấp mấy cái rượu, ánh mắt của Đạt Nhã công chúa thì lại mười phần có tính xâm lược. Nàng lẳng lặng đánh giá con cháu tôn thất, từ Thái tử Cơ Lạc rồi nhìn thấy Ung quận vương phủ Cơ Việt, nàng đều liếc nhìn mỗi người, mà ai cũng không dừng lại quá lâu.

Tất cả mọi người đều biết, lần này Đạt Nhã công chúa là muốn ở lại Đại Chu, để một cô nương lưu lại chính là chỉ hôn cho nàng, chỉ là không biết mỹ nhân này có thể rơi vào nhà ai thôi.

Đương nhiên mỹ nhân cũng có người không chịu nổi, tỷ như Cơ Lạc liền không muốn mỹ nhân gì gì đấy, mà Ung quận vương phủ Thế tử Cơ Việt cũng không có ý nghĩ này, không nói hắn và Hàn Minh Châu hiện tại đang là tình cảm mặn nồng, chỉ nói riêng có cái anh vợ Hàn Tư Ân này ở đây, hắn liền không dám tùy ý tìm người mang vào quận vương phủ.

Khi Hàn Minh Châu còn chưa mang thai, mẫu thân hắn cũng không cho hắn đưa người vào phòng.

Hoàng đế thấy tất cả mọi người có chút mất tập trung, vì vậy phất phất tay để nhạc sư dừng lại, sau đó nhìn Đạt Nhã nửa cười nửa thật, hỏi: “Đạt Nhã công chúa, đây là đang nhìn người sao? Có ai vừa ý rồi?”

Đạt Nhã cũng không có nhăn nhó, sau khi nàng nghe thấy hoàng đế hỏi, liền đứng lên thoải mái nói: “Hoàng thượng, nếu là Đạt Nhã vừa ý, vậy hoàng thượng người có thể làm chủ cho Đạt Nhã sao?”

Nữ tử Đại Chu đối với những việc này từ trước đến giờ luôn thận trọng, hoàng đế vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử thẳng thắn như thế, hắn bưng chén rượu lên nhấp miếng rượu đè xuống kinh ngạc trong lòng chậm rãi nói: “Đạt Nhã công chúa không ngại nói một chút coi, trẫm cũng nhìn xem ai may mắn như vậy.” Hắn cũng không nói đồng ý hay không đồng ý, mọi việc vẫn còn lưu lại chỗ trống.

Trên mặt Đạt Nhã chợt lóe lên một tia ngạo nghễ, nàng nói: “Hoàng thượng, phụ vương của Đạt Nhã đã từng nói Đạt Nhã là nữ nhi tốt nhất của người, sau này tất nhiên cũng phải lựa chọn một phò mã tốt nhất mới xứng đáng với Đạt Nhã, người dưới trướng của hoàng thượng đều rất tốt, thế nhưng tốt nhất lại là hắn, nếu như hoàng thượng nguyện ý làm chủ, thì Đạt Nhã nguyện ý gả cho hắn.”

Đạt Nhã chỉ vào một vị trí nào đó trong đám tôn thất con cháu.

Vừa bắt đầu Cơ Việt còn tưởng là chính mình trúng thưởng, nhưng ngay lúc hoảng sợ, hắn dịch dịch thân thể một chút, phát hiện Đạt Nhã chỉ là ở hàng phía trước. Thuận phương hướng ngón tay của Đạt Nhã nhìn lại, thì nhìn thấy Hàn Tư Ân đang chậm rãi tỉ mỉ ăn đồ ăn.

Dưới con mắt của mọi người, Hàn Tư Ân ăn xong còn uống một hớp canh lau miệng mới nhìn về Đạt Nhã công chúa.

Hoàng đế cũng không nghĩ tới Đạt Nhã công chúa lại coi trọng Hàn Tư Ân, hắn còn tưởng rằng Đạt Nhã sẽ chọn Cơ Lạc đây, dù sao Cơ Lạc sẽ là hoàng đế tương lai của Đại Chu, nếu như Đạt Nhã được sủng ái, đối với Tây Nhung mà nói sẽ có lợi ích rất lớn. Tuy rằng Cơ Lạc đã sớm biểu lộ với mình không muốn cưới cái cô công chúa này, cũng dùng các loại lý do thuyết phục hắn, hoàng đế còn sầu tâm nếu Đạt Nhã công chúa chủ động nhắc tới, chính mình làm sao từ chối, kết quả người ta căn bản không coi trọng nhi tử của mình.

Hoàng đế liền uống một hớp rượu, khi trong lòng không phải rất tốt, ngữ khí có chút chua xót hỏi: “Đạt Nhã công chúa sao lại coi trọng Vạn An hầu, chẳng lẽ Vạn An còn tốt hơn nhi tử của trẫm sao?”

Sau khi Đạt Nhã nhìn thấy Hàn Tư Ân nhìn về phía nàng, thu tay về, ánh mắt trong suốt nhìn lại Hàn Tư Ân, sau đó nàng nở nụ cười, xinh đẹp động nhân: “Cũng không phải là nhi tử của hoàng thượng không tốt, chỉ là Đạt Nhã từ trước đến giờ yêu thích thứ tốt nhất, hắn ở trong mắt Đạt Nhã chính là tốt đẹp nhất.”

Nếu như là một hoàng đế cùng Thái tử lòng dạ hẹp hòi nghe thấy lời này, tất nhiên sẽ nảy sinh hiềm khích với Hàn Tư Ân, cũng may hai người cũng không phải là người bình thường.

Hoàng đế liếc nhìn Hàn Tư Ân thần sắc nhàn nhã nói: “Vạn An hầu có lời muốn nói sao?”

“Hoàng thượng, Đạt Nhã công chúa thân phận cao quý, vi thần thật sự là không xứng với công chúa.” Hàn Tư Ân thành khẩn nói, trong lòng thì lại nghĩ, sớm biết có cái chuyện này, ngày hôm nay hắn sẽ không thèm tới.

Sở dĩ hắn đến đây tham gia tiệc rượu, là muốn nghe xem Tây Nhung có tính toán gì khác không, nếu có còn có thể nhắc nhở Cơ Lạc một chút, không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Cũng không phải cảm thấy không thể ứng đối được những việc này, chẳng qua là cảm thấy nếu chính mình đã quyết định ở bên cạnh Bạch Thư, những việc này có thể không xuất hiện trong cuộc sống thì không nên xuất hiện mới tốt.

Hàn Tư Ân từ chối khiến người cảm thấy bất ngờ lại hợp tình hợp lí.

Hoàng đế nghĩ chính là Hàn Tư Ân khẳng định không thích nữ tử dị vực, mà văn võ bá quan thì lại nghĩ, chuyện của Hàn Tư Ân và Bạch Thư đã lưu truyền sôi sùng sục, làm sao có khả năng sẽ yêu thích Đạt Nhã.

Hoàng đế cười híp mắt nhìn Đạt Nhã nói: “Công chúa nghe thấy rồi, Vạn An hầu sợ là không thích hợp, công chúa đổi một người đi, trẫm nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.”

Đạt Nhã công chúa không để ý đến hoàng đế, nàng nhìn Hàn Tư Ân nói: “Tại sao vậy chứ? Ta chưa đủ tốt sao?”

Hàn Tư Ân nhìn về phía Đạt Nhã công chúa, cười nói: “Công chúa chẳng hề quen thuộc ta, thì tại sao sẽ chọn ta đây? Ta có cái gì tốt?”

“Dung mạo của ngươi tốt.” Đạt Nhã công chúa nghĩ một hồi, thành thật nói.

Đối với nàng thẳng thắn lưu loát cùng thành thực như vậy, Hàn Tư Ân lại nhớ đến Bạch Thư trong nhà mình. Cái Đạt Nhã công chúa này từ nhỏ đã được sủng ái, tâm tư so với người khác ngược lại là đơn thuần hơn mấy phần, nàng rời khỏi cố hương tới Đại Chu này cũng là vì Tây Nhung.

Lúc nàng sắp đi, Tây Nhung vương nói thẳng để nàng ở Đại Chu cao hứng là tốt rồi, ngược lại cũng không căn dặn nàng phải làm ra cái gì có lợi cho đất nước. Tâm tư đơn thuần thế nhưng cũng không có nghĩa là nàng dốt nát, ngược lại nàng rất thấu triệt.

Cơ Lạc là kẻ cầm đầu công đánh Tây Nhung, khẳng định không được, những người khác nàng cũng không coi trọng, ngược lại là Hàn Tư Ân, nàng nghe qua tên, vừa là sủng thần của hoàng đế, lớn lên lại đẹp, còn một ít lời đồn không ảnh hưởng đến toàn cục, nàng cũng không để ý.

Tổng thể mà nói, Hàn Tư Ân đối với nàng chính là một lựa chọn rất tốt.

Hàn Tư Ân đối với câu trả lời của Đạt Nhã chỉ nở nụ cười, sau đó hắn chậm rãi rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu uống hết lại nói: “Lớn lên đẹp lại không thể coi như cơm mà ăn.”

Đại khái là đây lần đầu tiên nghe được như vậy, Đạt Nhã rõ ràng là ngây ngẩn cả người.

Sau khi Hàn Tư Ân đặt cốc rượu xuống, nhìn Đạt Nhã liền nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Nếu như công chúa nhất định phải để ta nói ra một lý do, vậy chính là ta yêu thích nam tử, đồng thời cũng đã người trong lòng, cho nên đối với ý tốt của công chúa không thể làm gì khác hơn là khước từ.”

Hàn Tư Ân vừa nói xong, phía trên cung điện hoàn toàn yên tĩnh, Đạt Nhã suy nghĩ rõ được ý tứ của lời này, đầy mặt đầy mắt khiếp sợ, Cơ Lạc nhìn hai má đỏ ửng của hắn, nghĩ thầm sẽ không phải uống say rồi đi. Không chỉ là Cơ Lạc, đại thần cả điện đều cảm thấy Hàn Tư Ân đã uống say rồi.

Cõi đời này không phải là không có ai yêu thích nam tử, nhưng tất cả mọi người đều giấu giấu diếm diếm, ai sẽ quang minh chính đại nói ra? Chỉ là việc này đặt ở trên người Hàn Tư Ân, lại khiến người ta cảm thấy không kinh ngạc như vậy, nói chung tâm tình của mọi người rất là quái lạ.

Sắc mặt hoàng đế tái nhợt, hắn nói: ” Thân thể Vạn An hầu luôn không tốt, hiện tại sợ là uống rượu, nói năng bậy bạ.”

Những đại thần khác vừa nghe hoàng đế nói lời này đều lên tiếng phụ họa, nói Hàn Tư Ân uống rượu say rồi.

Cơ Lạc thu hồi ánh mắt nhìn về phía Hàn Tư Ân, đứng lên hướng hoàng đế nói: “Phụ hoàng, nếu như Vạn An hầu say rồi, vậy không bằng để hắn đi về nghỉ ngơi đi.”

Hoàng đế nhìn Hàn Tư Ân sắc mặt đỏ ửng, gật gật đầu.

Hàn Tư Ân đại khái là người đầu tiên uống rượu trong yến hội bị hoàng đế nhận định là say rồi, trực tiếp đưa về nhà.

Hàn Tư Ân là nội thị cùng cấm quân trong cung hộ tống trở về, thời điểm đến Vạn An hầu phủ, Bạch Thư là đang múa kiến, y vẫn cho là Hàn Tư Ân phải rất muộn mới trở về, không nghĩ tới sớm như vậy đã trở lại.

Nghe nội thị nói Hàn Tư Ân uống say, trong lòng y có chút bất mãn, sau khi cảm ơn nội thị, liền đỡ Hàn Tư Ân trở về phòng, cũng không nhìn thấy ánh mắt của nội thị khi nhìn về phía y toát ra đánh giá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN