Thê Vi Thượng - Chương 101: Tháng chạp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Thê Vi Thượng


Chương 101: Tháng chạp


Chuyện tri phủ Giang Châu giải quyết thuận lợi, dù sao thì Mộ Hàm Chương không phải kẻ ngốc biết rõ nguy hiểm còn muốn thấy thân ra thử, tính kế sách địch không động thì ta động, kéo tơ lột kén từng bước đánh bại, bây giờ nắm chắc được tri phủ Giang Châu, việc hải thương đã có thể chính thức bắt đầu.

Trên đường về đã là chạng vạng, ráng chiều đầy trời.

Mộ Hàm Chương tựa vào ngực Cảnh Thiều, nhìn áng mây ở chân trời xuất thần, “Muỗng Nhỏ, có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”

“Gì cơ?” Cảnh Thiều ôm trọn người trong lòng, để ý thân binh đi theo phía sau, cũng không buồn thúc giục Tiểu Hắc mà để nó tự đi chậm rãi.

“Ta muốn dựng nha môn thông thương tại Lộ Châu,” Mộ Hàm Chương mấp máy môi, “Dù sao nơi đó gần cảng hơn, nhóm thương nhân cũng sẽ tiện.”

Cảnh Thiều nghe vậy nhăn đầu mày, Lộ Châu dù không xa Bình Giang nhưng nếu mỗi ngày tới nha môn làm việc thì phải đi sớm về trễ. Hoành Chính đế trước khi xuất phát đã hạ tử lệnh cho hắn, tuyệt đối không thể để mất thành Bình Giang, hắn chỉ có thể càng đánh càng xa Lộ Châu.

“Mỗi ngày ta chỉ xử lý sự vụ nửa ngày, buổi trưa trở về là kịp.” Mộ Hàm Chương ngửa đầu nhìn hắn, biết hắn không muốn ở xa mình, tận lựng dùng thanh âm dễ nghe dỗ hắn. Kì thật đặt nha môn thông thương ở Bình Giang cũng không có gì, chuyện mua bán cùng việc khẩn đều xử lý ngay tại Lộ Châu, nhưng nghĩ đến Cảnh Thiều cùng Cố Hoài Khanh đang vờ vịt đánh nhau, nếu dựng nha môn ở Nhược Thủy Viên, nhiều người lui tới sẽ dễ nhìn ra sơ hở.

“Quân Thanh,” Cảnh Thiều ôm chặt người trong ngực, “Ngươi còn giận ta sao?”

“Hửm?” Mộ Hàm Chương ngẩn người, cái này với y giận thì có liên quan gì nhau?

“Ta sẽ không hoài nghi ngươi với Tần Chiêu Nhiên có chuyện gì, thật đấy.” Cảnh Thiều nhiệt tình thề thốt, “Ta chỉ không muốn mỗi ngày ngươi phải vất vả.”

Mộ Hàm Chương nghe hắn nhắc tới Tần Chiêu Nhiên thì nhịn không được lườm một cái, đang nói chuyện đứng đắn lại lái sang đâu đâu, liền ngậm miệng không để ý.

Cảnh Thiều cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy y nhắm mắt có vẻ mệt, liền rầu rĩ không vui mà ôm ôm, để cho y ngủ thoải mái một chút.

Buổi chiều trở lại Nhược Thủy Viên, Mộ Hàm Chương thật sự mệt mỏi tắm rửa qua loa rồi đi nghỉ, Tiểu Hoàng cũng được tắm mềm mềm thơm thơm, tự giác theo chủ nhân nhảy lên giường. Từ khi Cảnh Thiều vô tâm làm đau Mộ Hàm Chương, mỗi ngày Tiểu Hoàng đều bị ôm lên giường làm ranh giới, duy trì qua một tháng đã thành quen, không chịu ngủ ở hoa viên vừa lạnh vừa cứng nữa.

Cảnh Thiều tắm rửa xong thấy một đống lông vàng đen lẫn lộn năm trên giường thì sắc mặt không khỏi đen vài phần, đêm đó chọc giận Quân Thanh, sau đó y cho mình vào phòng thì nghĩ là việc này thế là xong, ai ngờ đêm nào cũng ôm lão hổ lên giường, một tháng nay ngày nào cũng cho sờ cho nhìn mà không cho ăn, trời mới biết hắn sắp nghẹn thành bệnh rồi a.

“Quân Thanh, mấy ngày nay ta phải đuổi Cố Hoài Khanh ra khỏi địa giới thành Bình Giang, sau này có thể sẽ phải về nhà trễ.” Cảnh Thiều đẩy lão hổ chóng vó vào trong, nằm lên giường.

“Ừm.” Mộ Hàm Chương nằm trong, câu được câu không mà vuốt đầu lão hổ. Hổ bự thoải mái híp mắt, cái đuôi thật dài nhàn nhã phất phơ a phất phơ.

Cảnh Thiều đáng thương nhìn bàn tay trắng mềm bên kia, ngã phịch lên lưng hổ, mong chờ cái tay kia cũng có thể sờ đầu hắn một chút.

Mộ Hàm Chương liếc vẻ mặt ủy khuất của Cảnh Thiều một cái, giả vờ không hấy, vỗ vỗ đầu Cảnh Thiều rồi xoay người vào trong, ngủ.

Cảnh Thiều buồn bực kéo kéo tai hổ, Tiểu Hoàng nhe răng với hắn, như khoe khoang mà đem đệm thịt gác trên lưng Mộ Hàm Chương, cọ cọ đầu trên gương mặt xinh đẹp, ngủ.

Cảnh Thiều trợn tròn mắt nhìn cục lông kia hồi lâu, mãi đến khi người bên trong đã hô hấp đều đều mới vươn tay lấy từ dưới giường ra một khối thịt khô bỏ thêm hương liệu, quơ quơ trước mũi mao lão hổ. Lão hổ đang ngủ thỏa mãn thở khò khè lập tức mở ra một đôi mắt to, sắc, nhìn chằm chằm miếng thịt khô lủng lẳng lủng lẳng kia, há mồm muốn cắn thì thịt khô đã bị ném ra ngoài.

Hổ bự lập tức đuổi theo thịt khô nhảy xuống giường, Cảnh Thiều liếc nó một cái rồi nhanh chóng chiếm chỗ, cẩn thận vươn tay vào trong, chậm rãi ôm người đang ngủ vào trong ngực. Người nọ hơi giật giật nhưng không tỉnh lại, thân thể thon gầy mềm dẻo mang theo mùi thơm thản nhiên, tóc đen chảy xuống cổ, ngủ say sưa.

Cảnh Thiều vùi mũi vào cái cổ ấm áp kia, tham lam hít hà, nhẹ giọng than thở, “Chiến trường xa Bình Giang, ngươi lại đi Lộ Châu, thời gian chúng ta liền ngắn đi, ngươi sao lại ác như vậy chớ…” Rầm rì nói xong thì ôm người trong lòng chặt vào, cọ cọ tóc đen của người ta một cái, ủy ủy khuất khuất mà đi ngủ.

Mà người bị ôm trong ngực thì chậm rãi cong khóe môi.

Ngày hôm sau, Mộ Hàm Chương cho người dọn dẹp tiền viện Nhược Thủy Viên, chuẩn bị đổi thành thông thương nha môn. Mà Cảnh Thiều thì đem theo Tiểu Hoàng tới Thiệp Thủy Viên, cho nó đi học săn với sư tử.

Đại Thần tháng tám năm Hoành Chính thứ mười bốn, Thành Vương Cảnh Thiều mang thân binh thẳng tiến Giang Nam chống đỡ xâm lấn của Hoài Nam Vương. Vốn là chinh phạt triệt phiên, đều vì sai lầm của Tứ Hoàng tử Cảnh Du mà biến thành Hoài Nam Vương làm phản tấn công Giang Châu. Hoành Chính đế hạ chỉ triệu hồi Tứ Hoàng tử Cảnh Du, trách cứ thậm tệ ngay trên triều, hạ lệnh tới tông miếu tu tỉnh.

Tháng chín cùng năm, Văn Uyên Hầu tra rõ tri phủ Giang Châu áp bức hải thương, một mình tàng tư quân, Hoành Chính đế hạ chỉ tra rõ, trong triều có người buộc tội Đại Hoàng tử cùng tri phủ Giang Châu có liên quan.

“Điện hạ, chúng ta là thân thích, người không thể không quản a!” Công tử của Tri phủ Giang Châu quỳ gối trước phủ Đại Hoàng tử, nước mắt giàn dụa nói.

“Còn chưa đủ ngu xuẩn sao, đến một thư sinh trói gà không chặt mà không bắt được!” Cảnh Vinh lạnh lùng nhìn biểu đệ quỳ trước mặt, “Ngươi về đi, việc này bổn hoàng tử đã có tính toán.”

Đợi thân tộc bên ngoại kia rời đi, Đại Hoàng tử Cảnh Vinh mới cất bút, viết xuống tấu chương, “Nhi thần sợ hãi, tấu thỉnh xử trảm Giang Châu Tri phủ.” Viết xong thì hung hăng đặt ngọc bút cầm trong tay quăng xuống gác bút.

Tháng mười, cảng tàu Lộ Châu được đổi mới hoàn toàn, Văn Uyên Hầu Mộ Hàm Chương ở Nhược Thủy Viên tại Bình Giang lập thông thương nha môn, chuyên quản lí mua bán hàng hóa của thương nhân nước ngoài, thu thuế hải thương.

Chiến tranh kéo dài đến tháng chạp mới thu lại một tòa thành. Thành Vương dâng tấu, Giang Nam binh vì lúc trước Tứ Hoàng tử làm tiêu hao, còn thất thoát vô số ngựa và binh khí, thỉnh Hộ bộ chi bổ sung ngựa và khí cụ.

Giang Nam vào đông không mấy ấm áp, trăm hoa trong vườn Nhược Thủy Viên điêu linh, chỉ có mấy nhánh mai vàng đúng mùa nở rộ.

Thương nhân nước ngoài sắp năm mới sôi nổi trở về nhà, hải thương nha môn cũng nhàn tản không ít, Mộ Hàm Chương liền an tâm ở nhà an bài hạ nhân chuẩn bị đồ đạc cho năm mới.

Bên trong tường thành Bình Giang, dân chúng hoàn toàn không bị chiến tranh ảnh hưởng, cũng vui sướng đón năm mới.

Hoài Nam Vương ở Giang Nam rất có danh tiếng, bách tính nghe nói Hoài Nam Vương công thành cũng không sợ hãi, ngược lại lúc nghe Thành Vương mang binh tới thì có hơi khẩn trương. (dân chúng quá trâu đi -____-)

“Ngày mai là mồng tám tháng chạp, ngươi cho người ra ngoài thành phát cháo đi.” Mộ Hàm Chương tra sổ sách xong, nói với quản gia Nhược Thủy Viên.

Quản gia là dân bản xứ Bình Giang, đối với việc trong thành rất hiểu biết, “Vâng, Hầu gia. Chẳng qua là, thường ngày phú thương trong thành đều mở lều phát cháo trước cửa nhà mình, vì sao chúng ta lại đặt ở ngoại thành?”

Mộ Hàm Chương nhìn hắn một lát, “Vì dân chúng tị nạn tới Bình Giang đều ở ngoài thành.”

Quản gia lập tức hiểu được ý tứ Vương phi, xoay người đi làm. Nửa năm qua biểu hiện của Thành Vương bách tính đều thấy hết, lại thêm Mộ Hàm Chương có tâm giữ gìn cho hắn, cái nhìn của mọi người về Thành Vương cũng thay đổi rất nhiều.

“Ngày mai có phát cháo a, ta cũng muốn đi uống một chén.” Một âm thanh trong trẻo dễ nghe từ phía sau truyền đến, còn chưa nói xong đã bị một giọng nói quen thuộc khác cắt ngang.

“Muốn uống phải trả phí trước.” Cảnh Thiều trừng mắt nhìn, bóng dáng bên cạnh thoáng cái đã lắc lư tới cạnh Vương phi nhà mình.

Người nọ cười cười, tùy ý ngồi xuống trước mặt Mộ Hàm Chương, đây rõ ràng là cái người đang đánh nhau túi bụi với Thành Vương – Hoài Nam Vương.

“Lương thảo tiếp viện đã đến rồi, ta đưa ra một phần không biết có đổi được một chén cháo hay không?” Cố Hoài Khanh cầm lấy một quyển sổ lật lật, cười như không cười mà nói.

“Biết là tốt,” Cảnh Thiều cướp sổ lại, nói với Vương phi nhà mình, “Trực tiếp ghi sổ đi, hắn nợ ta mười hai lượng.”

Mộ Hàm Chương cười khẽ, “Các ngươi dám ngồi ngốc ở đây giữa ban ngày vậy, cẩn thận người khác nhìn thấy đấy.”

“Ta tới đón tiểu tử này đi Thiệp Thủy Viên.” Cố Hoài Khanh xoa xoa Tiểu Hoàng đang ỉu xìu ghé vào lò sưởi, từ lúc thời tiết chuyển lạnh, lão hổ sợ lạnh liền dính vào cái lò sưởi không rời.

Tiểu Hoàng đến phòng sưởi trong Thiệp Thủy iên thì lập tức phấn chấn tinh thần, sải bước tuần tra trong vườn có ôn tuyền kia một vòng, xong lập tức đi tìm tiểu sư tử đang ngủ ở giữa vườn.

Sư tử so với lão hổ chậm lớn hơn, Tiểu Hoàng bây giờ đã lớn hơn tiểu sư tử một vòng, toàn thân hổ bự ghé lên người sư tử, bộ lông dày lập tức hoàn toàn che mất tiểu sư tử lông ngắn a, chỉ chừa một cái đầu sư tử bên ngoài bị Tiểu Hoàng ôm gặm a gặm. Mùa thu Cảnh Thiều luôn mang nó tới chỗ này học đi săn, cuối cùng học không được, lại học được tính thích ngủ ý như con sư tử kia.

Cố Hoài Khanh nhìn hai cục lông trong vườn lăn qua lăn lại, không nhận ngân phiếu Mộ Hàm Chương đưa tới, “Nge nói đệ tế đầu xuân đã chuẩn bị làm sinh ý trên biển à?”

Mộ Hàm Chương cũng Cảnh Thiều nhìn nhau, chậm rãi nói, “Cũng không hẳn, chỉ là mở một cái Vạn Bảo Các giúp những thương nhân kia tìm người trao đổi hàng hóa.” Mộ Hàm Chương quản hải thương nửa năm cũng nhìn ra, những người này trèo non lội suối mà đến muốn bán hàng, nhân sinh không quen không biết thế nào mà trao đổi, mà Giang Nam làm sinh ý trên biển cũng không quen thuộc thương nhân, không thể một thời gian ngắn có thể mua thuyền và phụ tùng, cho nên y mở Vạn Bảo Các bỏ vốn ở Lộ Châu, chuyên môn tìm người bán hàng để nhắc lại cho giới thương nhân Thần triều.

“Ta bỏ góp tiền để dành năm nay vào một phần, có được không?” Cố Hoài Khanh cười nói.

Mộ Hàm Chương còn lo Cảnh Thiều còn chê một phần này sao đủ, đang muốn lấy mười vạn lượng bạc mẫu thân cho lấy ra dùng, Cố Hoài Khanh lại ngay lúc này có thể giải quyết gấp, “Đại ca tin ta tất nhiên cầu còn không được.”

“Đúng rồi, Cảnh Sâm gần đây có gởi thư không?” Cố Hoài Khanh giống như vô ý mà hỏi. (Ta vừa mới thắc mắc sao sắp end rồi mừ chưa thấy gian tình của hai anh đâu hê hê)

“Ca ca tuần nào cũng gửi thư mà,” Cảnh Thiều liếc mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không rõ mà hỏi Vương phi nhà mình, “Gần đây thì hắn là hôm nay nhỉ?”

Mộ Hàm Chương nhếch môi nhịn cười, “Sáng sớm nay đã tới.” Nói xong, y cũng rút một phong thư từ tay áo ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN