Theo Đuổi Đại Cầm Thú
Chương 1
“Anh nói đôi mắt em tựa sao băng, thì ra ngân hà cũng có nước mắt!
Bị lực hút hấp dẫn, thay đổi quỹ đạo rồi biến mất trong màn đêm…
Từng hạt từng hạt sao băng trong nháy mắt, bao suy nghĩ dừng lại trong lòng anh!
Tiếc rằng thời gian lại vô ý, lặng lẽ khiến người ta đau buồn…”
Đột nhiên bên tay có cảm giác có cái gì đó cứ níu níu giật giật, cúi đầu nhìn xuống Mặc Tư Dao nhìn thấy một cô bé nhỏ nhỏ tầm ba bốn tuổi đang đứng nắm lấy ống tay áo của cô. Cô bé cứ nhìn cô với ánh mắt ủy khuất, viền mắt ươn ướt mà ai nhìn cũng sẽ thấy đáng thương vô cùng. Vội tháo tai nghe xuống cô hỏi han cô bé.
“Cô bé, sao vậy?”
“…”
“Ba mẹ cháu đâu?”
“…”
Cô hỏi bé gái mấy câu, nhưng có vẻ cô bé lại không muốn trả lời nên cô bất giác đưa mắt nhìn xung quanh trên máy bay xem có ai là người nhà cô bé. Còn chưa kịp hỏi thì đã thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, dáng vẻ xinh đẹp đi tới gần chỗ Mặc Tư Dao.
“Sao con lại chạy lên đây, máy bay đang bay con không được đi lung tung.” – người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô bé dặn dò vài câu rồi quay qua nhìn Mặc Tư Dao, cô thấy được trong mắt người phụ nữ này thoáng chốc có chút giật mình. Sau đó nhanh chóng hồi phục lại nụ cười ban nãy, khẽ mỉm cười “Xin lỗi vị tiểu thư này, con bé nhà tôi có chút nghịch rồi! Thật làm phiền cô rồi…”
“Không… không có gì!” – Mặc Tư Dao cũng không biết nên nói gì nên cũng chỉ biết cười với hai mẹ con nhà nọ. Sau khi hai người rời đi, cô đột nhiên có chút thắc mắc trong lòng “Sao người phụ nữ kia… ánh mắt đó, thật kỳ lạ… lại còn cô bé đó, cả hai mẹ con nhìn kiểu gì cũng thấy thật quen mắt”.
Thời tiết mùa Hạ ở thành phố C cũng không tính là quá nóng, nhưng so với bên Hà Lan thật một trời một vực. Máy bay hạ cánh lúc năm giờ rưỡi chiều, đón chào cô về nước lại là một trận mưa phùn hòa vào dòng xe tấp nập. Giờ này là giờ tan tầm, đợi một chút có lẽ anh hai sẽ sớm đến đón cô về nhà.
Sau khi lấy hành lý xong xuôi, vì có chút nôn nóng nên cô ra thẳng trước cổng sân bay để đợi người đón. Trời đã dần tạnh mưa, Mặc Tư Dao ngồi ở hàng ghế ngoài sân bay còn đang suy nghĩ có nên gọi điện cho Lục Thẩm Uy báo rằng cô đã về nước hay không?! Chẳng ngờ lại bắt gặp được một màn khiến cô ngây dại như thế này.
Một chiếc xe màu đen dừng lại xếch chỗ cô ngồi phía trên một chút, nhìn người đàn ông lái xe cô thoáng ngạc nhiên sau đó là một loạt tâm trang vui mừng, hạnh phúc, cảm động dâng trào trong lòng. Là Lục Thẩm Uy! Anh ấy sao lại biết được hôm nay cô về nước, lại còn đến đón cô?! Là anh hai đã nói sao?! Mặc Tư Dao ôm tâm trạng mừng rỡ định chạy đến ôm anh… Nhưng bước chân còn chưa kịp hạ đã nhìn thấy anh giang tay ôm một cô bé nhỏ, mặc váy hồng từ trong sân bay chạy ra. Nét mặt vô cùng vui vẻ hạnh phúc, anh ấy còn xoay nhẹ cô bé vài vòng, sau đó anh vội chạy vào trong kéo vali cho một người phụ nữ nữa, cô nhận ra hai mẹ con người này… Chính là hai mẹ con trên máy bay cô đã gặp.
Mặc Tư Dao ngây người!
Đây có phải sự thật?
Cô có chút không thể chấp nhận được, lòng thầm trấn an ‘Có lẽ là bạn hay một người chị người em họ nào đó của Lục Thẩm Uy thôi mà! Mặc Tư Dao, ít nhất mày phải nghe cho rõ người ta nói đã. Không nên nhận định lung tung. Đúng. Không nên nhận định lung tung”.
Nói rồi Mặc Tư Dao lấy lại tinh thần, bước tới phía trước. Mặc dù trong lòng thầm nhủ mọi thứ phải thật tự nhiên, nhưng nụ cười trên môi cô lại không giống như vậy, có chút gượng gạo, đôi mắt có gì đó như muốn chực trào. Cô tiến tới, kiềm lòng lại chào hỏi nhẹ nhàng như không “ Thẩm Uy!”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng khiến cả ba người họ đều quay qua nhìn cô, Lục Thẩm Uy nhìn cô hành động có chút khựng lại, thoáng trong đôi mắt chính là tia áy náy cùng sự né tránh. Người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh anh, vừa nghe cô gọi anh lập tức nụ cười như đông cứng nhìn cô. Còn bé gái trong tay anh lại ngây thơ nhìn cô cười. Cô thoáng nhìn ba người họ, lại cảm thấy mọi dây thần kinh trong người cô dường như đang đứt dần.
Nụ cười gượng cũng không thể nào tiếp tục duy trì nữa, Mặc Tư Dao đành nhìn Lục Thẩm Uy đang cúi đầu “Bạn cũ lâu ngày không gặp, đến một câu chào anh cũng không chào tôi được sao?! Hay là, đã sớm quên người bạn như tôi rồi?” giọng nói cô có chút trào phúng khiến Lục Thẩm Uy có chút giật mình.
“Tiểu Dao…”
“Gọi Mặc tiểu thư đi, Lục sư huynh!”
Yêu cầu nhẹ như không của cô khiến đôi mắt Lục Thẩm Uy thoáng sững sờ, sau đó gượng gạo sửa lại “Mặc tiểu thư! Đây là Tôn Thiến… vợ của tôi, còn đây là Lục Ân Phi con gái tôi”
“Chào Lục phu nhân, chào bé xinh đẹp!” – Mặc Tư Dao nhìn Tôn Thiến, nhẹ nhàng mỉm cười “Nghe danh Lục phu nhân đã lâu, nay lại vô tình có cơ hội gặp mặt, thật vinh hạnh!”
Tôn Thiến không có vẻ gì giống như những người vợ bắt gặp chồng mình gặp lại người yêu cũ, mà hiện tại lại nhìn Mặc Tư Dao giống như những người bạn lâu ngày gặp lại hơn. Tôn Thiến khiến Mặc Tư Dao có chút cảm khái, từ lâu đã biết đến Tôn Thiến là ngọc nữ độc nhất của Tập đoàn bất động sản có tầm ở thành phố C này. Nhưng qua một số người bạn đã từng gặp Tôn Thiến kể lại, quả thực vị tiểu thư này là người có tâm có tầm nhưng không có tính. Chính là kiểu ngọc nữ dung mạo như hoa, hiền thục đảm đang, công dung ngôn hạnh có đủ. Chỉ là không ngờ khi cô gặp lại cảm nhận một cách sâu sắc tính tình của người phụ nữ này như vậy, nếu đem cô ra so sánh, cô quả thực phải chúc mừng Lục Thẩm Uy đã tìm được viên ngọc sáng giá rồi.
“Mặc tiểu thư, hiện tại đã có người đón hay chưa? Nếu chưa chúng tôi sẽ…” – lời của Tôn Thiến còn chưa hết sau lưng Mặc Tư Dao đã vang lên giọng nói trong trẻo, là của một cô gái.
“Mặc tiểu thư…”
Mặc Tư Dao quay lại nhìn một lúc, vẫn không thể nhận ra đây là ai. Cô chưa kịp hỏi người con gái đó thì điện thoại trong túi bỗng nhiên đổ chuông “Alo, anh hai… Được… Em biết rồi!”
“Chị là thư ký của anh Tử Kiệm?!!”
“Ừm, hôm nay Mặc tổng có cuộc họp gấp với bên đối tác nên không thể ra kịp đón Mặc tiểu thư, đành nhờ tôi đi đón giúp.”
“Ừm… Được. Đợi tôi một lát” – cô nói với Tần Mộc Niên đợi lát sau đó quay qua chào gia đình Lục Thẩm Uy “Dù gì cũng chúc anh hạnh phúc, cố gắng vun vén hạnh phúc gia đình như những gì ngày trước anh vẫn luôn mong muốn!” Sau đó quay lưng đi.
Có lẽ chỉ mình cô hiểu được, tại sao cô không khóc, tại sao cô không đòi anh cho một lời giải thích, tại sao cô không cảm thấy đau lòng khi đã luôn cố gắng giữ bản thân thủy chung suốt năm năm qua nhưng bây giờ người ta đã có gia đình, có vợ, có con. Ngay cả một câu xin lỗi với cô cũng không có.
Vì… với cô…
Không nên khóc vì bất cứ điều gì không xứng đáng, bản thân cô từ nhỏ đã luôn như vậy, bất cứ điều gì không xứng với bản thân nữa thì cô sẽ buông bỏ, níu kéo bằng nước mắt cũng chỉ khiến bản thân mất đi giá trị trong mắt người khác. Thay vì hạ giá trị bản thân bằng nước mắt, cô vẫn là muốn dùng nụ cười để nâng tầm bản thân, cũng coi như đang tạo cho bản thân cô một vỏ bọc mạnh mẽ hoàn hảo.
Không nên đòi sự giải thích nếu bản thân đã quá hiểu rõ, thực chất lời giải thích cho sự hiểu rõ đó chính là con dao hai mặt sẽ chỉ đâm sâu không giới hạn vào vết thương thêm đau.
Còn đau lòng, sao cô lại không đau lòng được. Chỉ là cô đang đau lòng cho chính bản thân cô đã ngu ngốc tin vào lời hứa kia suốt bao năm như vậy, thương cho chính bản thân cô suốt những năm thanh xuân đã dành trọn cho một người không xứng đáng. Thậm chí vài tiếng trước cô còn mơ mộng nhiều như vậy, giờ nghĩ lại thật nực cười!
Thanh xuân, đừng nên tin vào lời hứa. Vì đó chỉ là những lời nói khiến cho chúng ta cảm thấy đau lòng mỗi khi nhắc lại sau này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!