Theo đuổi em lần nữa - Chap 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Theo đuổi em lần nữa


Chap 1


Ánh đèn flash nhấp nháy liên hồi, đám kí giả điên cuồng vây quanh một thanh niên trẻ. Vóc người cao lớn, ước chừng gần 1m80, nước da trắng nõn như con gái cũng không làm anh mất đi vẻ nam tính, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú vẫn còn vương lại nét trẻ con của tuổi thiếu niên. Đáng chú ý nhất là đôi môi mỏng luôn ẩn hiện nụ cười mê hoặc chúng sinh, vừa mang vẻ bướng bỉnh bất kham lại vừa cuốn hút mê người.

Anh đeo kính râm, hai tay xỏ trong túi áo, tự tin rảo bước qua đám phóng viên dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

“Lục thiếu, cho hỏi tin đồn có phải là thật không? Có phải cậu đang theo đuổi nữ diễn viên mới nổi Phan Ngữ Vi không?”

“Nghe nói, cậu và Phan Ngữ Vi học chung phải không? Hai người rất thân thiết đúng không?”

“Có phải cậu bị cô ấy từ chối không?”

“Vừa có người tung tin, cậu và Phan Ngữ Vi vào khách sạn cùng nhau, có thật không?”

“Lục thiếu, cậu có lời gì muốn nói về tin đồn của cậu với Phan Ngữ Vi không?”

“…”

Bị từ chối? Vào khách sạn? Rất thân thiết với Phan Ngữ Vi?

Nụ cười trên mặt Lục Thanh Phàm bỗng tắt ngúm, anh không cười nổi. TMD, có ai cho anh biết có chuyện quái gì đang xảy ra không? Anh thân với con mụ Phan Ngữ Vi khi nào mà ngay cả anh cũng không biết vậy? Lại còn dám phao tin anh bị đá, rồi còn vào khách sạn.

M*, ông đây vẫn còn là trai tân có được không hả??? o(╯□╰)o

Suốt 18 năm qua, Lục Thanh Phàm anh chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy. Từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, tính cách bất kham, sao có thể chịu nổi???

Lục Thanh Phàm dừng bước, quay mặt về phía đám phóng viên, mỉm cười, “Tất cả chỉ là tin đồn, hoàn toàn không phải là sự thật.”

Nói rồi, mở cửa xe, trực tiếp rời đi, bỏ lại đám phóng viên đang nhao nhao vì không săn được tin.

Lục Thanh Phàm ngồi trên xe, thở dài, “Đẹp trai thôi cũng có tội sao??”

Khoé môi bác tài xế giật giật, trong lòng gào thét ‘Thiếu gia, cậu có thể bớt tự luyến đi được không?!!”

Tiếng nhạc rock vang lên, Lục Thanh Phàm nhìn chữ “Mẫu thân đại nhân” hiện trên màn hình mà run rẩy.

Không phải chứ? Mẹ anh cũng muốn chửi anh sao??? Rõ ràng là anh không có làm mà!!! Lục Thanh Phàm thật sự rất muốn khóc.

Vừa bắt máy, mẹ anh đã hét lên “LỤC THANH PHÀM, MÀY VỀ ĐÂY CHO TAO! HÔM NAY MÀY KHÔNG VỀ THÌ ĐỪNG BAO GIỜ VỀ NỮA!”

“Mẹ… ” anh chưa kịp nói gì thì mẹ anh đã cúp máy.

Lục Thanh Phàm ôm điện thoại, khóc không ra nước mắt. Sao anh lại khổ vậy chứ!!! TT^TT

__________________________________

Lục gia là gia tộc lớn, không chỉ có chỗ đứng trên chính trường mà ngay cả trong quân đội cũng có vị trí không nhỏ. Đến đời của Lục Chính Hoa, cha của Lục Thanh Phàm thì Lục gia bắt đầu dấn chân vào thương giới. Trước khi gia nhập giới thương nhân, Lục Chính Hoa đã lên tới chức thượng tướng trong quân đội, nhưng do chấn thương nặng trong một lần thực hiện nhiệm vụ, ông đã giải ngũ, xây dựng lên Lục Thị. Chỉ vỏn vẹn có 10 năm, Lục Thị đã trở thành công ty đa quốc gia, nằm trong top 10 trên toàn thế giới. Tài lực nhiều tới mức, hễ có ai nhắc tới Lục Thị cũng phải cảm thán một câu “phú khả địch quốc”.

Lục Chính Hoa năm nay mới ngoài 40, là người đứng đầu gia tộc. Tuy đã xuất ngũ hơn 10 năm, nhưng vẫn là một nhân vật có tiếng trong quân đội.

Vợ ông, Lục phu nhân – Tô San San, là một người phụ nữ xinh đẹp, sinh ra trong một gia đình giàu có, lại là con út trong nhà. Bà được mọi người yêu thương hết mực, nên tính tình đôi lúc rất tùy hứng, cũng rất bướng bỉnh, không chịu nghe ai. Lục lão gia lại cưng chiều bà nên bà lại càng tùy hứng, tính tình ngày càng trẻ con. Có thể nói rằng, bà rất ngây thơ.

Tính cách của Lục Thanh Phàm có lẽ được di truyền từ mẹ. Có chút tùy hứng, bất kham, bướng bỉnh, nhưng vẫn có một phần chính trực từ cha.

Lục Thanh Phàm có một người anh, hơn anh 4 tuổi, tên Lục Thiếu Phong. Khác hẳn thằng em trai lông bông, Lục Thiếu Phong rất là một người sống rất quy củ,khuôn mẫu. Cuộc sống của anh có thể tổng kết bằng bốn chữ: nhàm chán, vô vị. Quả thật là như vậy, Lục Thiếu Phong mới 22 tuổi đã tốt nghiệp đại học Harvard, vừa trở về sau 4 năm du học nửa năm trước, hiện đang giữ một chức vụ nhỏ trong Lục Thị. Lục Chính Hoa xuất thân từ quân đội, bởi vậy không thiên vị bất cứ ai, kể cả con trai mình. Lục Thiếu Phong bắt đầu ở Lục Thị với chức vụ rất thấp, thế nhưng, năng lực làm việc của anh không ai là không công nhận. Trong công việc, Lục Thiếu Phong rất giống cha mình, làm việc quyết đoán, thứ anh đã muốn thì quyết đạt cho bằng được. Ngoài công việc ra, dường như anh chẳng hề có hứng thú với bất cứ thứ gì.

Nhà lớn của Lục gia nằm ở một khu đất đắt nhất thành phố A, dùng câu tấc đất tấc vàng cũng không sai. Ngôi nhà được xây theo lối kiến trúc Tây Âu, sang trọng nhưng cũng không phô trương, phung phí.

Lục Thanh Phàm vừa xuống xe, đã thấy mẫu thân nhà anh hùng hổ xông tới, xách tai anh lôi vào nhà. Vừa vào đến nhà đã bắt anh quỳ xuống, cầm chổi lông gà đánh túi bụi.

Hu hu, phải cho con giải thích đã chứ!!!

“San San, thôi đi!” – Lục lão gia ngồi trên salon lớn, vừa uống trà vừa khuyên vợ.

Lục Thanh Phàm nhìn ông đầy cảm kích, nhưng cảm kích chưa được 3 giây thì đã bị cha anh nhẫn tâm giẫm nát bét. Ông nói, “Thằng ranh này da dày, em đánh cũng chỉ mệt thêm thôi!”

Lục Thanh Phàm: “…” Ông trời ơi, có còn thiên lý nữa hay không????

“Hừ!”, Lục phu nhân hừ một tiếng, ném điện thoại vào tay anh, “Mày nói thật cho mẹ, mày hại đời con gái nhà ai rồi??”

Lục Thanh Phàm nhăn nhó, mẹ anh không tin anh lại đi tin lời của đám báo lá cải hay sao?

“Con không có mà!! Con thề, con không hề thân quen gì với cái cô Phan Ngữ Vi kia. Cô ta học chung với con, cứ bám lấy con, con đã từ chối cô ta nhưng cô ta cứ mặt dày bám lấy con.”

Lục phu nhân nheo mắt, “Mày dám làm mà không dám nhận? Mày giỏi lắm, lại thêm một cô gái đáng thương nữa bị mày hại. Mày nhìn anh mày với cha mày xem, có lăng nhăng như mày không???”

Lục lão gia ngồi một bên, im lặng.

Lục Thanh Phàm khóc không ra nước mắt. Anh bị oan mà.

“Mày thôi đánh trống lảng đi, mày với Phan Ngữ Vi gì đấy mẹ không quan tâm! Mày mau đi đón con dâu với cháu nội mẹ về đây!”

Lục Thanh Phàm: “…” Có ai cho anh biết có chuyện gì đang xảy ra không??? Cháu nội? Anh vẫn còn trong trắng lắm mà. TT^TT

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con đào đâu ra cháu nội cho mẹ chứ?”

Lục phu nhân nhéo tai anh, “Còn chối, mà làm con gái nhà người ta to bụng rồi bỏ người ta. Bây giờ con cũng có rồi, mày còn dám phủi hết trách nhiệm?”

“Con không có mà! Con là trai tân đấy!”- Lục Thanh Phàm gào thét.

“Hừ! Trai tân? Mày lừa ai? Đây là cái gì?” Lục phu nhân giật lại điện thoại, chỉ vào tấm hình trong điện thoại.

Trong hình là một cậu bé, còn rất nhỏ, chắc chỉ khoảng 2-3 tuổi. Khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, quan trọng là rất đẹp trai. Lớn lên chắc chắn sẽ hớp hồn nhiều cô gái lắm đây.

Lục Thanh Phàm nhìn đến ngây người, sao nhìn thằng nhóc này quen quen thế nhỉ?

“Mày chối nữa đi, mẹ chỉ liếc qua là biết ngay con mày! Nhìn cái mắt này, mũi này… “- Lục phu nhân thao thao bất tuyệt.

Lục Thanh Phàm đen mặt: “…”

Lúc này, Lục lão gia cũng nói, “Gây ra chuyện thì phải gánh vác trách nhiệm! Từ nhỏ cha đã dạy anh em con thế nào? Còn không mau đón về?”

Lục Thanh Phàm muốn hộc máu, “Cha mẹ chắc đây là con cháu nhà chúng ta?”

Lục phu nhân nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, “Mắt con mù à? Hay lại muốn chối?”

Được rồi, coi như anh mù đi!

“Mấy ngày nữa sẽ có kết quả xét nghiệm ADN.” Lục lão gia nhàn nhạt nói, “Sau đó, sẽ tổ chức hôn lễ cho con, đón thằng bé về nhận tổ quy tông.”

Lục Thanh Phàm: “…” Cha mẹ anh đây sao? Thèm cháu muốn điên rồi sao?

Nhìn lại thằng bé trong tấm hình, quả thật có vài nét giống anh a, nhưng anh chắc chắn, nó không phải con anh.

“Cha, mẹ, con năm nay 18 tuổi! “

“Thì sao?”- Lục phu nhân không hiểu, Lục lão gia thì suy tư.

“Thằng nhóc này chắc cũng phải 3 tuổi rồi!” Lục Thanh Phàm nhẫn lại giải thích.

Lục phu nhân bừng tỉnh, đập con trai một trận- “Mày đúng là mất nết, 14-15 tuổi đã hư hỏng như thế rồi!”

Lục Thanh Phàm khóc ròng, đó không phải là trọng tâm có được không hả?

“Không phải con của con mà! Nếu là con cháu nhà ta, sao cha mẹ không hỏi anh hai? Nó cũng có thể là con anh hai mà!”

Lục phu nhân khựng lại vài giây rồi lại đánh, “Vớ vẩn, anh mày không phải người như thế!”

“San San, Thanh Phàm nói cũng đúng đấy!”- Lục lão gia ngăn bà lại. Lục phu nhân nhìn ông, thấy mặt ông không có vẻ đang nói đùa.

“Sao có thể chứ? Thiếu Phong của em ngoan lắm!” , Lục Phu nhân ôm mặt khóc, chạy lên lầu.

Lục Thanh Phàm: “…” Sao lại thế? Tại sao lại phân biệt đối xử như thế?!

Lục lão gia đăm chiêu, một lúc sau cũng lên lầu.

Lục Thanh Phàm: “…” Anh là con nuôi đúng không?

___________________________________

Lục Chính Hoa vào thư phòng, nhìn chằm chằm hình trong điện thoại. Một lúc lâu sau, ông gọi điện thoại cho thư kí: “Tổ chức một buổi khám sức khoẻ cho nhà trẻ Hướng Dương, lấy mẫu máu của đứa bé hôm nay đã gặp, đem xét nghiệm ADN với Thiếu Phong.”

“Dạ”

“Nhớ, không được tiết lộ ra ngoài, nhất là Thiếu Phong, đừng để nó biết! Mẫu ADN của Thiếu Phong, ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu.”- Lục lão gia cúp máy, trầm tư hồi lâu.

Ông không tin Thiếu Phong có thể làm ra loại chuyện ấy, nhưng, khuôn mặt ấy, quả giống hệt Thiếu Phong khi còn nhỏ.

“Haizzz…!”, Lục lão gia thở dài.

…………

End chap 1.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN