Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt - Chương 19: Đưa Em Về Trường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt


Chương 19: Đưa Em Về Trường


Khoảng 11 giờ, Du Du mang theo giỏ hoa quả đi đến nhà Ngô Đông Nghiên, vừa vào nhà liền nhìn thấy mặt Ngô Đông Nghiên ửng hồng đang ngồi trên so pha, đôi môi… hình như hơi sưng một chút.

Sắc mặt Nghô Đông Nghiên đỏ lên. Vừa rồi rõ ràng anh muốn cởi nút thắt nội y… may mắn là Du Du tới.

Du Du nghi ngờ nhìn hai người họ, sau đó bước đến ngồi bên cạnh Ngô Đông Nghiên, dán vào tai cô hỏi:” Hai người các cậu… vừa làm gì sao?”

Sắc mặt Ngô Đông Nghiên lập tức đỏ lên, ấp úng nói:” Không, không làm gì! Bọn tớ đang tán gẫu.”

Du Du mới không tin đâu, nói chuyện mà miệng có thể sưng lên sao?

Cao Du Giai đưa cho Ngô Đông Nghiên miếng táo, sau đó nói với cô:” Em biết chợ ở đâu không?” Hẳn là anh chưa từng đi chợ ở đây.

” Em nói qua với anh là được, chắc không khó tìm lắm.”

” Chúng ta ăn bên ngoài là được rồi, mua thức ăn về nấu phiền phức quá.” Du Du nhìn dáng vẻ Nghô Đông Nghiên không yên tâm liền có ý tốt đề nghị.

Nghe Du Du nói, Ngô Đông Nghiên cũng đồng ý, miễn cho anh lại đi mua đồ về nấu cơm. Cô nói với Cao Du Giai:” Nếu không thì chúng ta mua đồ ăn bên ngoài là được.”

Cao Du Giai hơi do dự, nhìn ánh mắt mong đợi của cô, đành phải nói:” Được rồi, lát nữa anh đi mua.”

Cao Du Giai vừa ra ngoài, Du Du lập tức bức hỏi:” Mau nói đi, có phải hai người bọn cậu quay lại rồi không?”

Hiện giờ ở đây không có ai khác, Ngô Đông Nghiên thoải mái thừa nhận:” Ừ, bây giờ bọn tớ đang ở bên nhau.”

” Thật hâm mộ hai người, quanh đi quẩn lại vẫn có thể ở bên nhau.” Thật lòng Du Du rất hâm mộ bọn họ.

Do dự một chút, Ngô Đông Nghiên vẫn hỏi:” Bây giờ cậu còn muốn ở bên Tiêu Cức không?” Kể từ lúc biết Tiêu Cức có bạn gái, Du Du đau khổ trong khoảng thời gian dài, về sau cũng ít nói đến hắn.

Du Du cay đắng cười:” Có thể không muốn sao? Lần đầu tiên tớ thích một người, mà lại thích lâu như vậy… Nhưng hiện giờ tình cảm giữa cậu ấy và bạn gái rất tốt, tớ cố gắng không nghĩ tới.”

Lúc này Ngô Đông Nghiên cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể khuyên cô ấy quên Tiêu Cức đi…

Từ trước đến nay Du Du không thích đem cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người khác, thấy Ngô Đông Nghiên lo lắng nhìn mình liền cười cười nói sang chuyện khác:” Vậy hai người tối hôm qua… không làm gì chứ?”

Ngô Đông Nghiên thấy ánh mắt cô nàng trêu trọc, lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, măt lập tức đỏ lên, vội vàng biện hộ:” Cậu đừng nói linh tinh, bọn tớ mới không có…”

” Ha ha… tớ đùa thôi. Cậu bị thương như vậy sao có thể trải qua chuyện giày vò kia a!”

Ngô Đông Nghiên nghe xong ngẩn cả người. Tối hôm qua đúng là vì vết thương của cô bị đau nên mới dừng lại. Vậy nếu cô không bị thương hoặc về sau vết thương lành, chẳng phải sẽ…

Mặc dù hai người ở bên nhau, nhưng thật sự cô không muốn nhanh như vậy đã tiến đến bước kia, về sau phải chú ý mới được.

_________________________+_+

Sau khi Cao Du Giai mua cơm về, ba người giải quyết bữa com trưa. Chân Ngô Đông Nghiên bị thương, không tiện đi lại, chỉ có thể ở nhà xem tivi.

Cao Du Giai nhìn vị hôn của mình ngồi nghiêm túc liền muốn ôm cô lên đùi mình, nhưng lại ngại Du Du ở đây nên chỉ có thể nghĩ nghĩ, căn bản không có tâm tư xem tivi.

Du Du cầm quả táo gặm đến quên cả trời đất, mắt nhìn chằm chằm tivi, một bên còn nói chuyện phiếm cùng Ngô Đông Nghiên.

Không lâu sau liền nghe thấy tiếng mở cửa, là ba mẹ Ngô Đông Nghiên trở về.

Ngô ba, Ngô mẹ vừa vào cửa liền nìn thấy ba người ngồi trên ghế sopha, sau đó tầm mắt rơi vào vết tím hồng trên hai đầu gối của con gái. Mẹ Ngô lập tức hoảng loạn la lên:” Nghiên Nghiên, chân con sao thế này? Làm sao lại bị thương?”

Du Du nghe xong vội vàng đứng lên, vừa định xin lỗi thì Ngô Đông Nghiên đã nhanh hơn một bước:” Mẹ, con không sao, là do lúc đi cầu thang không cẩn thận bước hụt…” Nói xong lắc đầu nhìn Du Du. Từ nhỏ ba cô đã không cho đi xe đạp, nếu giờ biết cô nhảy xe chắc chắn sẽ tức chết.

Mặc dù Du Du không hiểu vì sao Ngô Đông Nghiên muốn nói dối, nhưng cô đã nói như vậy, Du Du chỉ có thể ngồi xuống.

Mẹ Ngô trừng mắt nhìn con gái:” Bảo con đi đường chú ý một chút, mắt đã kém còn không đeo kính nên mới ngã đó.” Bà vẫn cho rằng con gái không thích đeo kính bởi vì muốn đẹp.

Mặc dù ba Ngô không cả kinh giống như mẹ Ngô, nhưng cũng lo lắng mười phần nhìn đùi Ngô Đông Nghien bị thương.

Chờ ba mẹ Ngô nói xong, Cao Du Giai mới lễ phép chào hỏi.

Ba mẹ Ngô đối với Cao Du Giai ấn tượng vẫn luôn tốt. Mặc dù mấy năm không gặp, nhưng hai người liếc mắt vẫn có thể nhận ra. Hai vợ chồng cười tủm tỉm nhìn anh, ba Ngô vỗ vỗ vai anh:” Mấy năm không gặp, thằng nhóc này ngày càng cao, càng đẹp trai, trưởng thành không ít.”

Cao Du Giai lễ phép cười nói:” Chú vẫn trẻ giống như trước kia.”

” Tiểu tử này thật biết nói chuyện.” Ba Ngô vui vẻ nói.

Sau khi lên đại học, Du Du thường xuyên đến nhà Ngô Đông Nghiên, đôi khi còn ngủ lại nên ba Ngô và mẹ Ngô đã sớm quen thuộc.

Sau khi ba mẹ Ngô trở về không lâu, Du Du nói phải đi về. Mắt Cao Du Giai nhìn Ngô Đông Nghiên, thấy ánh mắt cô hơi né tránh liền biết hiện giờ cô không muốn để ba mẹ biết chuyện của hai người, nên anh rời đi cùng Du Du.

Sau khi Cao Du Giai đi, Ngô Đông Nghiên phát hiện từ lúc mình bị thương đều để anh ôm tới ôm lui. Hiện giờ anh không có ở đây, muốn đi vệ sinh lại ngại bảo ba ôm đi, chỉ có thể gọi mẹ giúp đỡ một chút, chật vật nhảy đi vết thương có chút đau.

Vậy nên, lúc này Ngô Đông Nghiên hi vọng có Cao Du Giai ở bên.

Mấy ngày sau, Cao Du Giai thừa dịp thời gian ba mẹ Ngô lên lớp, vụng trộm đến nhà Ngô ĐÔng Nghiên nhìn cô, mỗi lần đều phải ăn đủ đậu hũ mới chịu đi.

Ngô Đông Nghiên cũng nói với anh hiện giờ quan hệ của hai người tạm thời đừng cho ba mẹ cô biết, chờ sau khi tốt nghiệp lại nói.

Cao Du Giai không có ý kiến gì. Anh không phải chàng thiếu niên trước kia. Hiện giờ mọi chuyện đều cân nhắc kỹ. Người ta nuôi con gái nhiều năm như vậy, mình muốn được ba mẹ cô đồng ý thì nhất định phải có năng lực, tối thiểu phải bảo đảm có thể mang lại cho cô cuộc sống tốt.

Đây chính là điểm khác nhau giữa nam sinh và đàn ông đi.

Bản thân Cao Du Giai cũng tự yêu cầu mình, nhất định phải cho cô một mái nhà ấm áp, không phải theo mình chịu khổ.

Sau khi ba mẹ Ngô Đông Nghiên biết lúc con gái bị thương được Cao Du Giai đưa đi bệnh viện, hai người đều cảm thấy chàng trai này không tệ.

Cho nên có một ngày mẹ Ngô nói với ba Ngô:” Anh thấy tiểu Cao thế nào?”

Rất nhanh ba Ngô liền trả lời:” Tiểu tử đó rất tốt, dáng dấp tốt, thành tích tốt, hào hoa phong nhã.”

( * hào hoa phong nhã: nho nhã, lịch sự)

Mẹ Ngô lập tức gật đầu đồng ý:” Nếu về sau con gái chúng ta có thể tìm được người bạn trai như thế, thì chúng ta cũng không cần lo lắng.”

” Thực sự rất được.” Ba Ngô tán đồng nói.

Hai vợ chồng hàn huyên một lúc, cuối cùng lại nhắc tới chuyện con gái yêu sớm trước kia. Hai người đều thấy từ sau lần yêu sớm kia, dường như con gái đối với quan hệ tình cảm đều không có cảm giác gì, cũng không thấy cô cùng nam sinh nào gọi điện thoại. Không phải có chướng ngại tâm lý đó chứ?

Cũng không trách bọn họ lại nghĩ vậy. Trước đó có đồng nghiệp phàn nàn con gái họ tốt nghiệp đại học hai ba năm cũng không có bạn trai. Sau khi trò chuyện mới biết được thì ra lúc đi học cô bé kia yêu sớm, bị gia đình họ mắng môt trận liền chia tay. Đến tận bây giờ, nháy mắt đã 25 tuổi cũng không có bạn trai. Họ liền thúc giục nhưng con gái họ lại nói:” Trước kia yêu đương mọi người phản đối, hiện tại không có bạn trai lại thúc giục, bạn trai nào có dễ tìm như vậy.”

Cho nên hai người thực sự lo lắng chuyện này sẽ phát sinh trên người con gái.

Qua 1 tuần, chân Ngô ĐÔng Nghiên đã tốt lên rất nhiều, bắt đầu kết vảy. Tự mình đi hẳn không có vấn đề gì, chỉ là tư thế hơi khó coi mà thôi. Vậy nên cô không muốn xuống lầu, cả ngày đều ở nhà.

Lúc Cao Du Giai muốn gặp chỉ có thể thừa dịp ba mẹ cô đi vắng.

Còn mấy ngày nữa là khai giảng, Cao Du Giai lấy lí do chân cô bị thương không tiện, nhất định phải đưa cô đến trường. Ngô Đông Nghiên đành phải đồng ý, nhưng kiên trì muốn ngồi xe lửa. Đến thành phố J không có máy bay, muốn đến thành phố T lại phải đổi xe, cô ngại phiền phức.

Sau khi cô đồng ý, Cao Du Giai lập tức mua vé xe lửa.

Trước lúc đi 1 ngày, vết thương của Ngô ĐÔng Nghiên đã tốt lắm rồi, chỉ là da có chút đỏ, thoạt nhìn như vết sẹo nhàn nhạt.

Con gái đều thích đẹp, nhìn thấy trên đùi mình có vết sẹo nhàn nhạt, cảm giác ảnh hưởng đến mỹ cảm nên Ngô Đông Nghiên có chút khổ sở.

(* mỹ cảm: khả năng thưởng thức cái đẹp)

Cao Du Giai cúi người nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo nhàn nhạt kia, an ủi cô:” Không xấu chút nào, qua một thời gian nữa sẽ mờ đi, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra, với lại… trong mắt anh em như thế nào cũng vẫn đẹp.”

Mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng nhìn anh, mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng cô lại được an ủi không ít.

Lúc sắp đi, Ngô Đông Nghiên và Cao Du Giai phải gặp nhau trên xe lửa. Bởi vì ba Ngô kiên trì muốn đưa cô lên xe. Mấy năm nay ba đều như vậy, lền này cũng không ngoại lệ. Bọn họ chỉ có thể gặp nhau trên xe lửa, miễn cho ba cô gặp lại hỏi thì cô không biết trả lời thế nào.

Cao Du Giai đặt xe giường nằm, chung giường còn có một người đàn ông trung niên, hẳn là người làm ăn.

Ngô Đông Nghiên dựa vào vai Cao Du Giai, hai người ngồi yên ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy ngồi xe lửa cũng thật hạnh phúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN